Hoàng đế cười vừa nhìn tấu chương vừa hỏi: “Vậy Triệu tướng quân thì sao? Nàng thấy thế nào?”
Ta nghi ngờ hắn xem ta như cái Đông Xưởng (*), nhưng đáng tiếc, ta chỉ biết nói: “Bánh đào do dì ba của em gái nuôi của cháu trai thứ hai của bác cả hắn làm ngon lắm (**)”
(*) Đông Xưởng: Cơ quan mật thám
(**) Không biết tui hiểu đúng không, cv: Hắn đại cữu nhị chất nhi nghĩa muội tam cô mẫu
Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi sai cung nữ đưa bánh hạch đào lên.
Hắn lại nói: “Gần đây quốc khố tăng chi, nàng có biết vì sao không?”
Ta nhỏ giọng nói: “Hộ Bộ thượng thư tham ô”
Dưới ánh nến ấm áp, làn da hắn trắng như ngọc, mắt đẹp mày dài, cười lên như hồ ly.
“Hắn chuyển số tiền này đi bằng cách nào?”
Ta nói: “Con thứ của hắn rớt khoa cử mở một cái tửu lâu, thực đơn có tôm bọc tàu hũ ky, rau trộn năm món, đậu mầm xào tôm nõn, vây cá nướng, gà Cung Bảo, cá hấp hành…”
Hoàng đế nói: “Sao nàng biết?”
Nhớ tới chuyện cũ, nước mắt ta đã chảy xuống trước: “Bởi vì bánh hạch đào của tửu lâu nhà này bán tới một trăm lượng bạc một miếng.”
Hắn lại bị tôi chọc cười, đẩy dĩa bánh hạch đào về phía ta, nói: “Ăn đi, lát nữa mệt quá thì cứ ngủ trước.”
Thật ra trời tối thì không nên ăn uống.
Ta nhìn bánh hạch đào, hoàng đế nhìn ta.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Ta nói: “Bệ hạ, thần thiếp có béo không?”
Hắn nói: “Mặt tựa khay bạc, có bóng dáng của thời Đường.”
Ta liếc nhìn dĩa bánh hạch đào, lại liếc nhìn gương mặt nghiêm trang của hoàng đế.
Vô cùng đau đớn nói: “Bệ hạ, thần thiếp đang giảm cân.”
Ta ôm gối sứ đánh một giấc, sau đó rạng sáng tỉnh dậy trong tiếng gà gáy.
Hoàng đế cạn lời khoác áo đứng dậy, nhìn gương mặt vẫn còn buồn ngủ của ta, hỏi: “Trong cung có gà à?”
Ta đáp: “Thần thiếp nói với ngài rồi còn gì, thần thiếp có nuôi gà trong cung.”
Hắn hỏi: “Vì sao phải nuôi gà?”
Ta đáp: “Để muốn ăn lúc nào là gi ết lúc đó.”
Hoàng đế đi thượng triều, ta xoay người tiếp tục ngủ.
Sau khi tỉnh lại, đại thái giám ngự tiền mang theo một đống đồ ban thưởng đứng ở trước cửa, mặt cười ra cả nếp nhăn, giống y như một cái bánh bao lớn.
Thái giám nói: “Chúc mừng nương nương. Bệ hạ phân phó, nương nương muốn cái gì cứ việc nói.”
Ta nhìn mặt hắn, rất thành thật nói: “Bổn cung muốn ăn bánh bao.”
Biểu cảm hắn có hơi vặn vẹo, cực kỳ giống cái bánh bao giữa trời đông giá rét: “Dạ, ngài cứ việc phân phó.”
Vừa vào cung đã được phong làm Quý phi, mới một đêm được thị tẩm đã được thưởng nhiều nhất hậu cung.
Nhóm phi tần đã vô số lần vấp phải trắc trở lại tới cửa bái phỏng.
Ta nói: “Các muội muội, xếp thành hàng, đeo khẩu trang vào, giữ khoảng cách 1 mét.”
Cố chiêu nghi khinh thường, cười nhạo nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật là thú vị.”
“Muội không biết à? Mùa xuân là mùa lây cảm nhiều nhất đấy.”
Cố chiêu nghi im lặng một hồi, cắn răng nói: “Muội muội đương nhiên không bằng tỷ tỷ, tâm tư kín đáo.”
Liễu mỹ nhân nói: “Không muốn đâm vào bức tường của bệ hạ, chỉ muốn đâm vào ngực của nương nương.”
Cái sự âu yếm này còn lớn hơn cả tuổi của ta, khiến ta nghe mà run hết cả người.
Ta nói: “Muội thật là cởi mở.”
Nàng nói: “Mặt không dày sao có thể với được Quý phi.”
Ta nói: “Ta thẳng.”
Nàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, ôm đùi thôi.”
Ta nói: “Không bẻ cong ta thì làm sao tán tỉnh được?”