34

Mặt Thẩm Ly đỏ bừng, biến thành một quả táo chín.

Lâm Kinh Du cười, vỗ vỗ cô: “Haha, tôi đùa chút thôi… chưa kể bà nghĩ xem, lúc trước hắn đính hôn với nhà họ Vu cũng chỉ vì lợi ích. Về sau Bùi Trạch Thâm còn chưa lấy được lợi ích gì đã trở mặt từ hôn, tôi đoán vẫn là vì bà.”

Lâm Kinh Du xấu bụng cười: “Nghe có giống kịch bản ‘ánh trăng sáng trở về, cô mau nhường chỗ’ không chứ?”

Thẩm Ly nhớ tới những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, cạn lời kéo tay Lâm Kinh Du: “Trêu tôi ít thôi.”

Sau khi tạm biết Lâm Kinh Du, Thẩm Ly về nhà, những tưởng trong đầu bề bộn quá nhiều thứ sẽ rất khó ngủ, không ngờ ý thức cô chẳng mấy chốc đã chìm vào bóng tối.

Hôm sau, Thẩm Ly tới trụ sở chính công ty Nhuệ Hoa.

Người phụ trách công ty Nhuệ Hoa rất hào phóng, mức lương đề nghị rất cao, yêu cầu duy nhất là muốn Thẩm Ly tự mình tới một chuyến.

Thẩm Ly đã lâu không gặp bên A dễ nói chuyện như vậy, tâm trạng rất vui vẻ.

Giám đốc đích thân ra gặp cô, nhiệt tình giới thiệu: “Cô Thẩm, ban đầu chúng tôi mời cô đến để dùng thử dòng son mới của chúng tôi, không ngờ sếp lớn lại vừa ý khí chất của cô, muốn để cô làm người mẫu cho sản phẩm mới và chụp ảnh quảng cáo...”

Thẩm Ly sửng sốt, khoát tay từ chối theo bản năng: “Không không, tôi chưa bao giờ chụp hình kiểu này! Tôi không hợp đâu!”

Giám đốc vội nói: “Cô rất phù hợp! Chúng tôi sẽ trả thù lao cho cô theo đãi ngộ của người mẫu dưới trướng công ty.”

Cái giá mà Nhuệ Hoa đưa ra rất cao, vào khoảng vài trăm ngàn.

Thẩm Ly thoáng do dự rồi làm liều đồng ý.

Cô chỉ cần chụp vài tấm ảnh, chắc cũng không có gì khó khăn đâu.

Cô bị người ta đẩy tới bàn trang điểm, nhắm mắt để chuyên viên trang điểm phụ trách mọi thứ.

Chuyên viên trang điểm cảm thán: “Đường nét gương mặt của cô đây rất hay nhé.”

Thẩm Ly ngượng ngùng, nói: “Từ nhỏ đến lớn mọi người đều nói mặt mũi tui rất bình thường.”

Chuyên viên trang điểm lắc đầu: “Phụ nữ mười tám tuổi thay đổi rất nhiều, trước đó có xấu cũng chẳng sao. Huống chi cô đây tuy không nổi bật nhưng rất thanh tú, loại khí chất cổ điển này rất hiếm có.”

Thẩm Ly nhìn mình trong gương, khỏe môi không khỏi cong lên.

Thỏi son được dùng để trang điểm cho cô là sản phẩm mới của Nhuệ Hoa, có hai màu lần lượt là “Sương mù sớm mai” và “Thiếu nữ Giang Nam.”

Chuyên viên trang điểm hóa trang Thẩm Ly thành một đại tiểu thư thời Trung Hoa Dân Quốc, chải thêm hai b.í.m tóc xương cá và mặc cho cô bộ sườn xám màu tím xanh nhạt.

Lúc Thẩm Ly đi ra, xung quanh vang lên hàng loạt tiếng hít hà.

Cô mang khí chất mềm mại, khuôn mặt nhu mì, hệt như thiếu nữ vùng sông nước Giang Nam trong bộ sườn xám, trên tay cầm ô giấy dầu; cô bước đi trong ngày mù sương, như hoàn toàn hòa thành một thể với làn nước.

“Quá đẹp…”

Mọi người vừa lên tiếng khen ngợi đã bất chợt im bặt.

“Bùi…”

Thẩm Ly đang quay một vòng trước gương thì đột ngột vô tình chợt trân, cả người ngã ra sau!

Cô cứ tưởng mình sẽ ngã sưng mặt sưng mũi, tuyệt vọng nhắm tịt mắt, nhưng ngay lập tức lại rơi vào một cái ôm ấm áp dày rộng.

Cảm giác này quá quen thuộc, Thẩm Ly chớp mắt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Bùi Trạch Thâm.

“Cô người mẫu nhỏ tự mình hiến dâng cho tôi à?” Người đàn ông xấu bụng siết chặt vòng tay.

“Anh buông ra.”

Thẩm Ly hung hăng đẩy hắn, song vành tai đỏ bừng đã tố cáo sự thẹn thùng của cô.

“Bùi Trạch Thâm, sao anh lại tới đây?” Cô tức giận nói.

Lời này vừa nói ra, giám đốc cùng nhân viên ai nấy đều hít hà.

Cô Thẩm biết tổng giám đốc Bùi? Lại còn liên tục gọi thẳng tên sếp lớn…

Mà Bùi Trạch Thâm hoàn toàn khác với bộ dạng ông chủ lạnh lùng thường ngày, vẻ mặt nhìn Thẩm Ly dịu dàng đến chảy nước: “Anh đến làm thêm, tạm thời làm cộng sự của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play