Trong buổi họp lớp sau thời gian dài không gặp mặt, thanh niên ôm một bụng ý xấu chớp chớp mắt, nói. Đám người lập tức ngưng ồn ào, rối rít nhìn Thẩm Ly ngồi trong góc.
Hai năm rồi mới lại nghe thấy cái tên này, Thẩm Ly trầm mặc chốc lát, vờ cứng cỏi nở một nụ cười, nói: “Thì tốt thôi.”
“Dù gì cũng là tình đầu của bà đó, bà không khó chịu hả?” Thanh niên kia hơi nghi hoặc.
Thẩm Ly mím môi, lắc đầu nói: “Người yêu cũ rồi mà, cũng đi thẳng vào lòng đất rồi, sao phải…” khó chịu.
Cô còn chưa nói hết câu cửa phòng bao đã mở ra, Bùi Trạch Thâm đứng ngay cửa nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Đi vào lòng đất?”
Nghe mấy chữ này, Thẩm Ly giật mình ngẩng phắt đầu lên nhìn ra cửa.
Giọng nói này… quá quen thuộc, quen đến mức khắc sâu vào xương tủy, hòa vào m.á.u thịt, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ để xé toạc vết sẹo đã lành từ lâu.
Đầu óc Thẩm Ly rỗng tuếch, ngây người không biết nên phản ứng thế nào.
Toàn bộ phòng bao bỗng nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở.
Bùi Trạch Thâm đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Ly rồi kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu không rõ ý tứ: “Đã lâu không gặp, bạn gái cũ.”
Cô nghe thấy bản thân đáp một cách khô khốc: “Đã lâu không gặp, Bùi… Trạch Thâm.”
Sau hai năm, một lần nữa gọi ra cái tên này khiến Thẩm Ly thiếu điều muốn xỉu ngang ngay lập tức.
Mọi người không ai ngờ Bùi Trạch Thâm sẽ tới.
Trên thực tế, tuy họ có gửi thư mời cho hắn nhưng trong danh sách tham dự không có tên hắn, nếu có Thẩm Ly đã không đến; song lúc này nói gì cũng đã muộn.
Thẩm Ly siết chặt nắm tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Đừng… để ý những gì tôi vừa nói.”
Bùi Trạch Thâm không nhìn cô, tự mình rót rượu: “Em cũng không nói gì sai, dù sao chúng ta cũng đã rất lâu không có liên lạc gì với nhau rồi.”
Ừm, đúng thật là vậy.
Ánh mắt Thẩm Ly tối sầm, cô lẳng lặng nhích sang bên còn lại một chúc, cố gắng không cách hắn quá gần, phân rõ giới hạn.
Không biết vì sao, Thẩm Ly cứ cảm thấy hơi thở quanh người Bùi Trạch Thâm trở nên lạnh lẽo hơn.
Phòng bao lại lần nữa trở nên ồn ào.
Các bạn học cũ bắt đầu trêu chọc Bùi Trạch Thâm, ánh mắt mọi người không người qua lại giữa cô và hắn.
Đúng lúc này, cây kim của chiếc bàn xoay lớn trên bàn chậm rãi dừng lại trước mặt Thẩm Ly.
“Thẩm Ly, đến bà kìa! Thật hay thách đây?”
Thẩm Ly do dự nói: “Thật đi…”
Nếu cô chọn thách thì chẳng biết họ sẽ trêu cô kiểu gì đâu.
Người vừa nói chuyện đảo mắt, nói: “Được, vậy tôi hỏi bà, bà còn thích Bùi Trạch Thâm không?”
Tay Thẩm Ly khẽ run, cô vô thức nhìn về phía Bùi Trạch Thâm bên cạnh.
Người đàn ông nghịch li rượu với những ngón tay thon dài, như thể không nghe thấy câu người kia nói, hoặc cũng có lẽ hắn không hề bận tâm chút nào.
Phải nói, trong suốt ba năm bên nhau, hắn vẫn luôn là dáng vẻ này.
Sự im lặng trùm xuống phòng bao.
Không để các bạn học kịp thúc giục, Thẩm Ly đã lên tiếng trả lời: “Dĩ nhiên là không.”
Không phải thích, mà là yêu.
Đã hai năm rồi, vậy mà cô vẫn chưa buông bỏ được.
Mọi người không khỏi thất vọng, song cũng không ai thật sự coi trọng chuyện này.
“Kétttt” Đột nhiên, âm than chói tai của chân ghế kéo lê trên nền gạch vang lên.
“Tôi có chút việc bận, đi trước đây.” Bùi Trạch Thâm mặt mày lạnh lùng đứng dậy, sải bước rời khỏi phòng bao.
Trong phút chốc, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía Thẩm Ly.
Cô cũng không thể nào ở lại lâu hơn nữa bèn tìm đại một lí do rồi cũng đứng dậy rời chỗ.
Đêm đen rét lạnh, gió cuốn những chiếc lá khô rơi xuống như một trận mưa.
Thẩm Ly vừa đi ra từ khách sạn đã thấy bóng dáng cao lớn đứng trước mặt, bước chân không khỏi khựng lại.
Thấy cô, Bùi Trạch Thâm chậm rãi đến gần, nói: “Hai năm trước không từ mà biệt, Thẩm Ly, em nợ tôi một lời giải thích.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT