Cũng đã khá trễ nên hai cô gái hẹn nhau ở quán đồ nướng.
Lâm Kinh Du vẫn mặc nguyên chiếc váy dài màu đỏ lúc đi làm nhưng cũng chẳng nề hà, cô nâng ly rượu nói với Thẩm Ly: “Tôi cũng không biết đã có chuyện gì, lúc đầu họ còn nói sẽ không cân nhắc hợp tác với bà, tự nhiên giờ lại giở quẻ bảo rằng họ đồng ý hợp tác!”
Hiện tại, Lâm Kinh Du có thể coi như nửa người đại diện của Thẩm Ly, thường ngày sẽ lo việc thương lượng giá cả và ký hợp đồng các kiểu với bên ngoài. Tóm lại, Thẩm Ly không giỏi cái gì thì cô thầu cái đó.
Thẩm Ly sờ cằm, nói: “Có khi nào họ xem qua một vòng rồi vẫn không tìm ra họa sĩ nào khác thích hợp hơn tôi không? Trong phạm vi kinh phí dự trù, không ai có thể vẽ tốt hơn tôi chẳng hạn?”
Lâm Kinh Du khựng lại, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
“Tảo Tảo, bà có nhận ra…” Cô tìm từ phù hợp: “Gần đây bà tự tin hơn rất nhiều không?”
Thẩm Ly chớp chớp mắt, đôi mắt không còn vô hồn mà lấp lánh đầy năng lượng.
Cô nói một cách thoải mái: “Tôi cũng thấy vậy, gần đây tôi cũng không uống thuốc nữa.”
Lâm Kinh Du vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt quá! Tôi cũng yên tâm hơn.”
“Về đơn hàng này tôi nghĩ bà nhận được đó.” Lâm Kinh Du ăn một miếng thịt thăn rồi đặt đũa xuống: “Nhuệ Hoa là một công ty lâu đời, chủ yếu kinh doanh lĩnh vực mỹ phẩm; họ yêu cầu bà vẽ minh họa quảng cáo kinh doanh tiêu chuẩn. Nếu bà hoàn thành đơn này về sau bà có thể hoàn toàn đi theo con đường này, dánh tiếng cũng sẽ phát triển hơn…”
Thẩm Ly gật đầu đồng ý, sau khi hai người bàn bạc thống nhất liền cho đối phương câu trả lời.
Bàn xong chuyện công việc, Thẩm Ly bắt đầu kể về những việc xảy ra gần đây cho bạn thân nghe.
Cô kể lại tất cả những việc Bùi Trạch Thâm làm, khiến Lâm Kinh Du càng nghe càng kinh ngạc: “Bùi Trạch Thâm có thể làm tới như vậy… thật sự khiến tôi phải bỏ hết toàn bộ những thành kiến trước kia. Có lẽ hắn từng thiếu chính chắn nhưng hiện tại lại tuyệt đối là một người đàn ông tốt.”
Lâm Kinh Du luôn rất lí trí, cô sẽ không bác bỏ hay chấp nhận một ai đó chỉ dựa trên ấn tượng nhất thời.
Thấy Thẩm Ly hơi cau mày, Lâm Kinh Du nhận ra gì đó, hỏi: “Vậy giờ bà thấy sao? Còn thích hắn không? Hay là cứ tạm thời đồng ý xem thử xem thế nào?”
Thẩm Ly xoa ấn đường, nói: “Tôi chỉ sợ bọn tôi sẽ giẫm lên vết xe đổ, gương vỡ ghép lại rồi rất dễ vỡ nát lần hai.”
Lâm Kinh Du vuốt cằm, cúi đầu trầm ngâm.
Thẩm Ly nói vậy có thể nghe ra cô không còn bài xích Bùi Trạch Thâm nữa dù ngoài mặt không thừa nhận.
“Tôi xác nhận một người là cả đời. Tuy bây giờ Bùi Trạch Thâm nói rất dễ nghe nhưng lỡ đâu sau này chung sống rồi hắn lại muốn đổi một người phụ nữ khác thì ngay cả tư cách chống đối tôi cũng không có.” Thẩm Ly nhìn sang một bên.
Trên đường có những cặp tình nhân đang nắm tay nhau tản bộ, cũng có bà chủ quán ăn vặt dẫn theo đứa nhỏ, cả người mướt mồ hôi đứng bán thịt nướng.
Giữa cuộc sống thành thị đầy khói lửa nhân gian, Thẩm Ly đã chứng kiến quá nhiều gia đình không viên mãn, không hạnh phúc, bao gồm chính cha mẹ cô.
Lâm Kinh Du sâu sắc tán thành Thẩm Ly, nâng ly rượu cụng ly với đối phương. . Googl𝙚 tra𝗻g 𝗻ày, đọc 𝗻gay khô𝗻g q𝑢ả𝗻g cáo ⩶ 𝒯R𝐔𝑀𝒯R𝐔YỆ𝘕﹒v𝗻 ⩶
Tuy từ nhỏ Lâm Kinh Du đã chẳng cần lo cơm áo, nhưng người nhà cô bận bịu xử lý chuyện công ty, sinh nhật hàng năm chỉ có tin nhắn chuyển khoản lạnh băng cùng một câu: “Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi ba mẹ không ở cùng con được….”
Nhà giàu có đều là như vậy, hoặc là nhìn nhau không vừa mắt, hoặc là quanh năm không về nhà.
Lâm Kinh Du thở dài bất đắc dĩ: “Thực ra tôi cảm thấy Bùi Trạch Thâm rất thật lòng, chỉ riêng việc bà biến mất lâu như vậy hắn không hề ra ngoài tìm phụ nữ, vẫn luốn giữ mình sạch sẽ nhiều năm, còn không hề dính chút drama nào.”
Cô ngừng chốc lát, bẹo hình bẹo dạng một cách cực kỳ lố: “Thậm chí tôi còn nghi ngờ có phải chuyện kia hắn không được không.”
Thẩm Ly: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT