Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, sau đó, Thẩm Ly khàn giọng nói: “Bùi Trạch Thâm, anh có biết mình đang nói gì không?”
Bùi Trạch Thâm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Anh hiểu rất rõ, hiện tại là anh bắt đầu theo đuổi lại em.”
“Người như tôi nếu đã nghiêm túc đón nhận một người tôi sẽ muốn cùng đối phương sống cả đời, dù c..hết cũng không thay lòng!”
Thẩm Ly nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng kiên định vang vọng trong phòng: “Tôi không xuất thân từ một gia đình trong giới thượng lưu, không biết những lễ nghi trong giới quý tộc, không giỏi xã giao, cũng không hiểu gì về việc kinh doanh, càng không biết làm ăn nhìn người! Tôi sẽ chỉ ở nhà, vẽ vời và nấu nướng, không thể giúp đỡ bất cứ việc gì.”
Cô hít một hơi thật sâu, đè những xúc động vừa rồi xuống: “Thẩm Ly tôi sẽ không làm bạn gái tạm bợ của anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ cưới một thiên kim môn đăng hộ đối, anh không thể cưới tôi.”
“Sao em biết anh sẽ không thể cưới em, hay không muốn cưới em?!” Sâu trong mắt Bùi Trạch Thâm toát ra sự u ám: “Em muốn cả đời bên nhau? Anh cầu còn không được, anh sớm đã…”
Bùi Trạch Thâm cười nhẹ: “Hay là chúng ta ký một cam kết, nếu anh phản bội em anh sẽ bị đuổi khỏi nhà?”
Thẩm Ly không ngờ hắn sẽ nói ra những lời bất cần như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, điên cuồng và cố chấp trong mắt Bùi Trạch Thâm khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Ly không khỏi lùi về sau hai bước, tựa người vào cửa sổ, nói: “Có thể để tôi suy nghĩ lại chút không?”
Bùi Trạch Thâm gật đầu, không ép buộc cô phải đưa ra quyết định nữa.
Hắn nhìn ra nội tâm Thẩm Ly đã dần thay đổi và đang ngầm mở lòng tiếp nhận mình.
Chẳng qua cô vẫn đang cảm thấy thiếu tự nhiên và không thể vượt qua được rào cản trong tâm mà thôi.
Bùi Trạch Thâm cười khẽ, chỉ về phía sau lưng Thẩm Ly: “À, em nhìn dưới cửa sổ đi, có bất ngờ đấy.”
Thẩm Ly quay sang, nhìn xuống…
Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ nhàng mơn trớn tóc cô, mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời.
Bên dưới là một mảng hoa hướng dương rộng lớn, phủ kín toàn bộ khu vườn.
Cạnh vườn hoa còn có một nhà kính trồng đủ loại hoa hồng quý hiếm.
Là hoa hướng dương mà Thẩm Ly thích nhất.
“Tặng em đấy, thích không?”
Trong lúc Thẩm Ly đang ngây người nhìn vườn hoa, Bùi Trạch Thâm đã đến sau lưng cô.”
“Không ai có thể không thích…” Thẩm Ly lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, nói: “Cảm ơn anh đã làm hết thảy vì tôi, tôi rất vui.”
“Em thích là được.”
Bùi Trạch Thâm hơi cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.
Hắn ngửi mùi thơm trên người cô, hài lòng nói: “Muốn xuống dưới xem chút không? Hửm?”
Thẩm Ly gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới.
Cô sờ những cánh hoa hướng dương và hướng mắt nhìn ra xa, khắp nơi tràn đầy sức sống như thể ám chỉ mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.
Sau khi rời khỏi nhà cũ của họ Bùi, Thẩm Ly ôm một bó hướng dương lớn về nhà và cẩn thận cắm chúng vào lọ hoa.
Ánh mắt Thẩm Ly lướt qua hộp thuốc nằm trên bàn, bấy giờ cô mới giật mình nhận ra đã lâu rồi cô không uống thuốc.
Có lẽ vì cuộc sống bề bộn, lại bận bịu lo lắng về Bùi Trạch Thâm đột nhiên xông vào đời mình nên cô cũng không có thời gian để u sầu…
Cô lăng xăng trong bếp nấu nướng và đóng gói đồ ăn để hôm sau đem đến bệnh viện.
Thẩm Ly không phải kiểu người vô ơn, Bùi Trạch Thâm đối xử tốt với cô như vậy, dĩ nhiên cô sẽ cố gắng làm gì đó để đáp lễ.
Xong đâu vào đấy, Thẩm Ly lau tay xong nhìn sang điện thoại mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ Lâm Kinh Du.
Lâm Kinh Du không gọi được cho Thẩm Ly nên chuyển sang gửi tin nhắn: “Tảo Tảo, công ty lúc trước từ chối cậu đột nhiên đổi ý muốn hợp tác với cậu này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT