21

Thẩm Ly buông bát cháo, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy khẩn trương và mong đợi của Bùi Trạch Thâm.

“Bùi Trạch Thâm, nếu anh có một chiếc gương và nó bị vỡ, anh sẽ làm gì?”

Bùi Trạch Thâm buộc miệng đáp: “Dĩ nhiên sẽ…”

Bỗng nhiên mặt hắn tái mét, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Như biết hắn muốn nói gì, Thẩm Ly mỉm cười, nói: “Ừ, sẽ vất đi, sau đó đổi một chiếc gương mới, chứ không phải cố chắp vá nó bởi vì nó sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì.”

Gương đã vỡ thì dù có cố hàn gắn thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ trở lại thành tấm gương ban đầu, và những vết nứt cũng không cách nào xóa đi được.

Thẩm Ly nói: “Chuyện lúc trước xem như tôi hiểu lầm, nói thật tôi còn khá vui, ít nhất nhìn từ góc độ này sẽ không phải tôi làm cái gì cũng sai…”

Bùi Trạch Thâm vừa định lên tiếng đã bị Thẩm Lý cắt ngang: “Nhưng mà tôi cũng không còn sức để yêu nữa.”

Thẩm Ly áy náy nói: “Tôi muốn ở một mình một lúc, được không?”

“…”

Bùi Trạch Thâm im lặng chốc lát rồi trầm giọng đáp ứng.

Hắn còn chẳng biết mình đã máy móc đi ra cửa và rời khỏi nhà Thẩm Ly như thế nào.

Thẩm Ly đã hạ sốt, chỉ lát nữa Lâm Kinh Du sẽ đến chăm sóc cô, hắn tiếp tục ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì.

Bùi Trạch Thâm đứng dưới lầu khu dân cư như một con zombie, si ngốc nhìn căn hộ vẫn đang sáng đèn; dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trông hắn có vẻ cô đơn.

Hắn lên xe ngồi, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là tin nhắn Thẩm Ly gửi đến: “Cảm ơn anh, ơn nghĩa này tôi xin được ghi nhớ, tiền tôi thiếu tôi gửi anh trước một phần, số còn lại mong anh thư thả.”

Sau khi tiền được chuyển vào thẻ ngân hàng của mình, Thẩm Ly gần như đã chuyển toàn bộ số tiền kiếm được từ hợp đồng vẽ minh họa thương mại gần đây cho hắn, chỉ để lại một phần rất nhỏ để chi tiêu cho cuộc sống.

Bùi Trạch Thâm gần đây vẫn luôn âm thầm chú ý đến tin tức về Thẩm Ly, đương nhiên hắn biết khoản tiền này với cô đã là cực hạn.

Chỉ là… sao cô cứ phải rạch ròi rõ ràng mọi thứ như vậy chứ.

Trong làn khói lượn lờ, Bùi Trạch Thâm hút hết cả bao thuốc lá. Cứ như vậy đến tận khi sắc trời dần sáng hơn, hắn đã thức trắng cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy mà sợ.

Hắn nhấc điện thoại gọi cho một bạn học cũ: “Dương Trì, đã lâu không gặp.”

Dương Trì bên kia đầu dây đáp: “Tổng giám đốc Bùi? Đã lâu không gặp! Nhắc tới, họp mặt lần trước anh đi nhanh quá, tôi còn chưa kịp ôn chuyện với anh…”

Dương Trì không nhìn thấy Bùi Trạch Thâm nên nào biết, tuy giọng hắn nhẹ như không nhưng ánh mắt lại lạnh bằng: “…Tôi muốn hỏi một chuyện, lúc tốt nghiệp tôi có kéo bạn gái cũ theo chơi với các cậu, về sau có phải các cậu đã chửi mắt và bắt nạt cô ấy không?”

Dương Trì chẳng hề để ý, hùa theo: “Ừ đúng, lẽ ra phải mắng con đàn bà ấy nhiều hơn, sao vậy, không phải cậu không thích cô ta à?”

Bùi Trạch Thâm hít một hơi thật sau, ngón tay cầm điện thoại siết chặt đến trắng bệch.

Lát sau, hắn lạnh nhạt ném ra một câu: “Dương Trì, hiện tại tôi nói cho cậu biết, hợp tác giữa tập đoàn nhà họ Bùi của tôi và nhà họ Dương các cậu đến đây là chấm dứt, không chỉ như vậy, sau này trên thương trường tôi cũng sẽ không nương tay với cậu.”

Nói xong, hắn dứt khoát cúp máy rồi chặn liên lạc của đối phương.

Dù có là bạn học cũ nhiều năm hắn cũng sẽ tàn nhẫn đoạn tuyệt.

Bùi Trạch Thâm gọi trợ lý tới và để đối phương lái xe rời đi.

Không bao lâu sau khi xe hắn đi mất, Lâm Kinh Du vội vã mang đồ bổ đến Nguyệt Lam Garden.

Nhìn thẩy Thẩm Ly ốm yếu ngồi trên giường, cô cảm thấy vô cùng đau lòng: “Tảo Tảo, bà không thể để tôi yên tâm được dù chỉ một chút sao?”

Thẩm Ly ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Xin lỗi mà Cá Voi Nhỏ, lần này tôi không cố ý thật.”

Lâm Kinh Du thở dài, chẳng biết nói gì hơn đành vừa lấy đồ bổ vừa kể về vài chuyện xảy ra gần đây. Thẩm Ly lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa.

“Đúng rồi, Hứa Thời Hoài nhắn tin cho tôi nói muốn gặp bà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play