22

Thẩm Ly ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ mấy ngày nữa tôi khỏe hơn rồi hẳn ra ngoài.”

Tuy cô vẫn còn hơi trầm uất nhưng sau khi khóc một trận cũng đã đỡ hơn ít nhiều, hơn nữa, Cá Voi Nhỏ đến làm cô cảm thấy rất vui vẻ.

Lâm Kinh Du vào bếp, sau đó đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Tảo Tảo, trong bếp sao lại có gà hầm thế này?”

Thẩm Ly sửng sốt: “Chắc là Bùi Trạch Thâm làm đấy…”

Bấy giờ Lâm Kinh Du mới nhìn thấy tờ giấy để bênh cạnh, trên đó dặn dò Thẩm Ly nhớ uống, ngoài ra trong tủ lạnh còn có một vài món ăn nhanh bổ dưỡng.

Sắc mặt Lâm Kinh Du có hơi phức tạp, nói: “Bùi Trạch Thâm có thành ý phết đấy, đàn ông đàn ang mỗi ngày đều nhiều công việc bận rộn như vậy mà vẫn…”

Thẩm Ly lắc đầu: “Anh ta muốn quay lại với tôi, nhưng tôi từ chối rồi.”

“Từ chối cũng tốt, bà có thể tìm người khác thích hợp hơn.” Lâm Kinh Du vừa rửa đào vừa gật đầu.

Đó giờ cô vẫn luôn không ưa Bùi Trạch Thâm.

Chẳng qua ngay cả Bùi Trạch Thâm cũng không biết sự thật rằng trước đây khi Lâm Kinh Du và Thẩm Ly chưa quen biết nhau, có lẽ Lâm Kinh Du đã từng thích hắn.

Lúc vừa lên đại học, Lâm Kinh Du vẫn còn là một “đại tiểu thư” ngây thơ chưa trải sự đời, cô và rất nhiều cô gái khác đều thầm thích Bùi Trạch Thâm thông minh giỏi giang của trường.

Khi Lâm Kinh Du biết người yêu của Bùi Trạch Thâm là Thẩm Ly, một cô gái bình thường cả về ngoại hình lẫn xuất thân, cô lập tức có ác cảm với Thẩm Ly. Lâm Kinh Du không hề che giấu sự chán ghét của mình, thường xuyên gây chuyện cản trở Thẩm Ly.

Ví dụ như lén giấu bàn chải đánh răng và sách vở của cô, âm thầm vứt quần áo cô đi… song cũng chỉ đến vậy chứ không có gì quá đáng hơn, Lâm Kinh Du khinh thường việc dùng những thủ đoạn tồi tệ hơn thế.

Bước ngoặt sau đó là một lần Lâm Kinh Du phát sốt trong ký túc xá.

Cô chỉ có một thân một mình, là Thẩm Ly đỡ cô đến bệnh viện và ở lại với cô suốt cả đêm, còn nói chuyện với cô vì sợ cô chán.

Nhìn Thẩm Ly mồ hôi đầy đầu, Lâm Kinh Du nói không nên lời; cô rất hối hận về sự nhỏ nhen của mình, đồng thời ấn tượng của cô về Thẩm Ly cũng quay ngoắt 180 độ.

Sau này, khi cô và Thẩm Ly trở thành bạn tốt của nhau, Lâm Kinh Du mới phát hiện Bùi Trạch Thâm cũng chẳng tốt như cô tưởng tượng. Trong mắt người khác, hắn luôn xa tít trên cao, khiến Thẩm Ly vô tội phải chịu ấm ức. Dần dần, ấn tượng tốt đẹp ban đầu của Lâm Kinh Du về Bùi Trạch Thâm cũng tan tành mây khói.

Sau khi rời khỏi chiếc ghế nhà trường, Lâm Kinh Du nuôi tóc dài, tính tình cũng chín chắn hơn, hoàn toàn không còn nhìn ra Lâm Kinh Du năm đó nữa.

Cô tận mắt chứng kiến tất cả vướng mắc giữa Thẩm Ly và Bùi Trạch Thâm nên luôn muốn bạn mình tránh xa hắn ra một chút.

Không ngờ ông trời trêu ngươi, hoặc có lẽ đấy chính là số mệnh, đành đi bước nào tính bước đó.

“Nói đến,” Lâm Kinh Du phe phẩy tờ giấy note trong tay, mỉm cười nói: “Tôi còn tìm thấy thứ này trên tủ đầu giường của bà!”

Giấy note là cùng một loại với tờ viết cho Bùi Trạch Thâm trước đó, chỉ khác ở chỗ dòng chữ trên đó là: “Tảo Tảo và Cá Voi Nhỏ sẽ mãi là bạn tốt của nhau.”

Thẩm Ly lộ ra vẻ mặt hoài niệm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Cuối cùng cô cũng thật sự nở một nụ cười từ tận đáy lòng, nói: “Ừ, vĩnh viễn.”

Cô quyết định về sau phải sống một cuộc sống thật tốt đẹp.

Lâm Kinh Du tự tay pha một ấm trà Earl Grey ăn cùng bánh quy giòn nhà làm; hai người tựa bên cửa sổ, vừa làm ổ xem tivi uống trà chiều, vừa nói chuyện phiếm. Nụ cười càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn trên mặt Thẩm Ly.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Thẩm Ly ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đến một hôm cô chợt nhận được tin nhắn từ Hứa Thời Hoài: “Đàn chị, có muốn ra ngoài ăn cơm với em không?”

Cô trả lời: “Được, tối nay à?”

Tính sơ sơ qua, đã hơn nửa năm rồi cô chưa gặp cậu em khóa dưới này, lại nhớ đến lần trước suýt thì làm liên lụy đến cậu ta, thâm tâm Thẩm Ly vẫn rất áy náy. Hơn nữa, lần trước cô cũng đã đồng ý sẽ mời cậu ta bữa cơm.

Thẩm Ly hẹn Hứa Thời Hoài tại một nhà hàng Hồ Nam ngày trước thường đến, sau đó lập tức xuất phát.

Dọc đường đi, cô luôn có cảm giác sau lưng như có ai đó theo dõi mình, song mỗi khi nhìn lại, ngõ nhỏ luôn trống không, chẳng có bóng người nào.

Cảm giác này có chút kì dị, khiến Thẩm Ly dựng hết da gà khi gió lạnh thổi qua.

… Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play