Chỉ nghe Bùi Trạch Thâm nói tiếp: “Bởi vì vẫn đang online trong game nên anh vội vàng leo tường muốn ra tiệm net, kết quả không cẩn thận té gãy chân, điện thoại cũng rơi bể.”
Điện thoại bị đổi thành cái khác nên đương nhiên không xem được tin nhắn trong nhóm chat.
“Kết quả là anh nhận được tin nhắn chia tay từ em, còn chưa hiểu thế nào muốn gọi cho em thì đã bị chặn. Đợi đến hôm sau nghỉ ngơi khỏe muốn đi tìm em, anh lại thấy em và Hứa Thời Hoài thân mật bên nhau…”
Bùi Trạch Thâm nhắm mắt, môi hắn tái nhợt.
Ngày đó hắn cứ tưởng Thẩm Ly thấy quen Hứa Thời Hoài tốt hơn nên mới chia tay hắn.
Bùi Trạch Thâm xưa nay luôn là con cưng của trời, sao có thể chấp nhận việc bản thân mình bỏ hết mặt mũi để níu kéo một người phụ nữ đã thay lòng đổi dạ?
Bởi vậy hắn ép mình không được đi tìm Thẩm Ly, cũng không nghe ngóng tin tức về cô hòng giữ lại chút thể diện; mãi đến khi hắn dần dần nhận ra mình không thể rời bỏ Thẩm Ly.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm sao?!
Thẩm Ly giật mình hiểu ra gì đó, mặt mũi trắng bệch: “Tôi không có hẹn hò với Hứa Thời Hoài, trước giờ đều không! Hôm đó tôi chuẩn bị bay khỏi Minh Thành, cậu ta tới giúp tôi dọn hành lý…”
“Là vậy sao?”
Bùi Trạch Thâm nhớ hôm đó hắn đứng rất xa, có lẽ vì góc đứng không đúng nên mới nhìn nhầm.
Hắn mừng như mở cờ trong bụng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, nhưng khi đối diện với ánh mắt Thẩm Ly hắn liền trở nên ỉu xìu.
Dù người phụ nữ hắn luôn nhớ thương không ở bên gã đàn ông khác nhưng hắn vẫn không tài nào vui nổi. Họ lãng phí hai năm chỉ vì hiểu lầm.
Tim Bùi Trạch Thâm âm ỉ đau, m..áu khắp cơ thể như đông cứng lại.
Cả căn phòng chìm trong im lặng suốt một phút dài.
Thẩm Ly chống cằm, cười gượng, nói: “Chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi.”
Dù biết được sự thật thì trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn cũng khó mà mở ra lần nữa.
“Chẳng sao cả, nói ra được là tốt rồi.” Dứt lời, Bùi Trạch Thâm đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn vào bếp, mở nồi múc cháo gà đã nấu xong từ sáng ra.
Bùi Trạch Thâm cẩn thận bê cháo đi vào, múc một thìa đưa lên môi thổi nhẹ, nói: “Lại ăn chút cháo đi em, không thì hại cơ thể lắm.”
Thẩm Ly ngạc nhiên hỏi: “Anh học nấu cháo từ khi nào đấy?”
Mr. Bùi cao ngạo trước đây rõ ràng chưa từng xuống bếp, vẫn luôn trông chờ Thẩm Ly nấu cơm mang đến cho hắn.
Bùi Trạch Thâm cười thật tươi, rõ ràng đang muốn kể công: “Học lâu rồi, chỉ vì muốn được nấu cho em.”
Hắn định đút Thẩm Ly nhưng bị cô nhấc tay ngăn lại: “Tôi tự ăn được.”
Thẩm Ly đói muốn mờ mắt, dù có bao nhiêu cô cũng ngấu nghiến bằng sạch.
Bùi Trạch Thâm dịu dàng nhìn Thẩm Ly, cảm thấy đôi má phồng lên khi ăn của cô trông cực kì đáng yêu.
Hắn thì thầm: “Thẩm Ly, anh muốn ăn bánh bông lan nhỏ do chính tay em làm.”
Thẩm Ly ngẩng lên nhìn hắn: “Bánh bông lan có hạn sử dụng đấy.”
Bùi Trạch Thâm khẽ run, hắn như hiều được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Ly: “Tình cảm cũng có hạn sử dụng sao?”
Tay cầm thìa của Thẩm Ly khựng lại.
“Nếu anh không giữ gìn thật tốt thì nó cũng sẽ hỏng.”
Bùi Trạch Thâm ớn lạnh cả người mà không rõ vì sao. Hắn mấp máy môi, cuối cùng nói: “Em còn nhớ cuộc sống vui vẻ của chúng ta trước đây không? Anh và em chia tai nghe cùng nghe nhạc, chúng ta âm thầm ngồi ở hàng ghế phía sau, lén lút thân mật một chút… Còn cả những lần nắm tay nhau tản bộ trong đêm, cùng nhau đến phố ăn vặt, uống chung cốc trà sữa… Thẩm Ly, em có thể cho anh một cơ hội để chúng ta quay ngược thời gian không em?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT