17
Thẩm Ly nghĩ có lẽ cô đã phát sốt.
Ở nghĩa trang khá “lạnh”, còn mắc phải trận mưa như thác đổ, về rồi thì làm việc và nghỉ ngơi không đều độ, cơm cũng không ăn đúng bữa, không ốm mới là lạ.
Cô thực sự hi vọng mình có thể ốm c..hêta nhanh một chút, (chết sớm siêu thoát sớm).
Ngàn vạn lần không được sốt đến ngu luôn, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị đưa vào viện tâm thần và c..hết một cách mất thể diện.
Thẩm Ly đã chẳng sợ c..hết từ rất lâu rồi, cô thực sự, thực sự rất mệt mỏi.
Trong cơn mơ màng, cô mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.
Ví như chuyện thời còn đi học, trong một lần vô tình nào đó, Thẩm Ly vô tình nghe được có người nói xấu sau lưng cô.
Hay như trong nhà vệ sinh, mấy cô gái vừa túm năm tụm ba với nhau vừa nói những lời vô cùng khó nghe.
Các cô nói đời sống cá nhân của Thẩm Ly phóng túng, tính tình khép kín, lập dị, lại còn ở bẩn…
“Lần trước tao thấy con đó ôm một con mèo hoang, con mèo đó ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất mà cô ta cũng dám bế lên.”
“Haha, mỗi lần đi ngang con đó tao đều ngửi thấy mùi lạ, chắc không phải đó giờ nó không tắm đâu ha.”
Rõ ràng Thẩm Ly đã rửa tay sạch sẽ, trên người chỉ lại còn lại mùi thuốc vẽ rẻ tiền.
Cô đứng cứng đờ trong buồng vệ sinh, cả người run rẩy, không dám ra ngoài.
Thẩm Ly thận trọng hỏi Bùi Trạch Thâm: “Nếu có người nói xấu sau lưng em, nói em không sạch sẽ và hôi hám thì phải làm thế nào?”
Bùi Trạch Thâm đăm đăm nhìn cô, thờ ơ nói: “Thì em xịt chút nước hoa đi, chẳng qua do em ở suốt trong phòng vẽ nên ám mùi thôi mà.”
Hắn luôn là như vậy, luôn chẳng để bụng đến những chuyện cô gặp phải, cũng chẳng quan tâm người khác nhìn cô thế nào.
Bùi Trạch Thâm…
Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi Thẩm Ly. Cô có cảm giác dường như có ai đang sờ trán mình và thở dài một cách bất đắc dĩ.
Thẩm Ly không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực. Lúc sau cô cảm thấy có người ôm cô, chườm lạnh trán cho cô; ấm áp sau lưng không ngừng lan rộng và chặt chẽ bao bọc cô, đầu thì lành lạnh mát rượi, toàn thân trên dưới như bị chia thành hai nửa, đối nghịch nhau như nước với lửa.
Mắt Thẩm Ly vẫn nhắm nghiền, môi lưỡi lại bị người ta cạy ra, cưỡng chế đổ thuốc vào.
“Ưm… đắng!”
Thẩm Ly giãy dụa nhưng không thể phản kháng được người nọ.
Sau khi bị ép uống sạch cả bát thuốc, cơn sốt của Thẩm Ly cũng dịu dần.
Không rõ qua bao lâu, Thẩm Ly vừa khôi phục ý thức tỉnh lại đã đối diện với đôi mắt sâu hút lạnh lùng của Bùi Trạch Thâm.
“Bùi Trạch Thâm…” Giọng cô thô ráp như mài qua giấy nhám.
Tại sao lại là hắn?
Theo phản xạ,Thẩm Ly lấy điện thoại kiểm tra nhật ký cuộc gọi, bấy giờ mới phát hiện trong lúc mơ màng vậy mà cô đã gọi Bùi Trạch Thâm!
Biết vậy trước đó cô đã không kéo hắn ra khỏi danh sách chặn. .
Ngôn Tình Xuyên KhôngThẩm Ly ho nhẹ: “Cảm ơn…”
Bùi Trạch Thâm nhìn cô chăm chăm, sâu trong đôi mắt đen láy là cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào.
Hắn nắm cánh tay bị quấn băng của Thẩm Ly, nghiến răng hỏi: “Em mắc bệnh về tâm lý hả? Đã bao lâu rồi?!”
Thẩm Ly nhìn cổ tay mình, phát hiện nó đã được bôi thuốc và băng bó một cách cẩn thận.
“Thẩm Ly, em bị cảm lạnh và lên cơn sốt cũng được đi…” Bùi Trạch Thâm siết chặt bàn tay chống trên giường, từ từ áp sát Thẩm Ly bằng một tư thế mang tính xâm lược, gần như bao trùm lấy cô, hệt như một con sói với ý thức lãnh thổ cực kì cao.
“Tại sao lại tự cắt tay mình? Tại sao không yêu quý bản thân nhiều hơn?!”
Đối mặt với câu hỏi của Bùi Trạch Thâm, Thẩm Ly cụp mắt nhìn chằm chằm khớp ngón tay tái nhợt của mình, cô không muốn đáp lại vấn đề của hắn.
Đầu cô rất đau, đau như thể trong đó có một con d.a.o thép đang khua khoắng loạn xạ.
“Anh biết hết rồi phải không? Lâm Kinh Du nói với anh à?” Thẩm Ly hỏi.
Bùi Trạch Thâm nghiến răng nói: “Đúng vậy, anh nói với cô ấy chỉ suýt chút nữa thôi đã không cứu được em nữa! Nhờ vậy cô ấy mới chịu kể anh nghe tình huống của em, còn nhờ anh chăm sóc em trước!”
“Vậy, Thẩm Ly, sao em phải làm đến như vậy?”