18

Thẩm Ly dịch người, cuộn tròn toàn bộ cơ thể thành tư thế bào thai, chỉ có như vậy cô mới có được chút cảm giác an toàn ít ỏi.

Cả căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng hít thở ồ ồ dồn dập của Bùi Trạch Thâm.

Một lát sau, Thẩm Ly mới nói: “Câu hỏi của anh không khác gì hỏi người mắc bệnh suyễn tại sao lại khó thở.”

Bùi Trạch Thâm sửng sốt.

“Bùi Trạch Thâm, tôi bệnh, còn bệnh không hề nhẹ.”

Chứng trầm cảm và rối loạn lo âu cấp độ nặng đã được chẩn đoán từ cách đây hai năm và vẫn luôn hành hạ cô từ lúc đó.

Dưới lớp vỏ bọc “Thẩm Ly luôn cố gắng không ngừng” ngày thường là những chán nản, mệt mỏi, mỏng manh đến cùng cực.

Trong giai đoạn trầm cảm, cơ thể sẽ sinh ra các triệu chứng khiến cho bất kể là suy nghĩ hay cử động của cô đều trở nên vô cùng cứng nhắc… ví dụ cô sẽ nằm trên giường và nhìn chằm chằm trần nhà suốt cả ngày.

Đây cũng chính là một trong số lý do tại sao Thẩm Ly phải chọn nghề nghiệp có tính tự do, vì thời điểm phát bệnh không cố định.

Lâm Kinh Du vẫn luôn một mực khuyên bảo cô nên thử tìm một công việc mới và khám phá thế giới bên ngoài nhiều hơn; Thẩm Ly cũng làm theo y vậy, kết quả lại gặp phải Bùi Trạch Thâm, từ đó hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông.

Bùi Trạch Thâm không nhịn được, đưa tay định vuốt ve đỉnh đầu Thẩm Ly, không ngờ lại bị cô giơ tay hất ra.

Thẩm Ly đột nhiên cao giọng hét: “Mọi người đều sẽ vứt bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ được ai kiên quyết lựa chọn, cũng chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của ai cả… Tôi ngây thơ vậy đó, mới yêu người đầu tiên đã muốn cùng nhau qua một đời, có bạn bè thì phải mãi mãi vui vẻ với nhau, nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn thua kém người khác, tôi biết cả chứ! Để tôi c..hết đi, sao lại không cho tôi c..hết? Tôi làm cái gì cũng không tốt, làm cái gì cũng không tới! Rõ ràng tôi đã rất cố gắng, tôi chỉ muốn được quan tâm và yêu thương thôi mà…”

Thẩm Ly không tiếp tục đè nén sự chua xót và tủi thân trong cổ họng nữa mà trút hết tất cả ra ngoài.

“Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa…”

Cô nức nở vùi mặt vào giữa hai chân, rúc mình co ro dựa vào tường.

Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Ly lọt thỏm vào một cái ôm ấm áp và dịu dàng.

Bùi Trạch Thâm ôm chặt lấy cô, hơi thở nam tính của người đàn ông cách lớp quần áo bao trọn lấy cô.

Bùi Trạch Thâm thì thầm bên tai Thẩm Ly: “Không phải vậy, đừng nói về bản thân mình như vậy… Thẩm Ly, em biết không, trong lòng anh em luôn là tốt nhất, không ai có thể thay thế được.”

Thẩm Ly đã bớt sốt nhưng giờ phút này Bùi Trạch Thâm lại như đang phát sốt, da thịt hắn nóng hầm hập, bên tai cô tiếng tim đập dồn dập và mạnh mẽ vang dội của Bùi Trạch Thâm.

Thẩm Ly ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc, ngơ ngác nhìn Bùi Trạch Thâm.

Bùi Trạch Thâm thở dài: “Có một chuyện anh chưa bao giờ nói với em… thật ra từ nhỏ anh đã mắc chứng mất ngủ trầm trọng, đến mức không dùng thuốc sẽ không ngủ được.”

“Bác sĩ nói anh càng uống thuốc nhiều sẽ càng bị lệ thuộc nhưng anh chẳng còn cách nào khác, so với việc nghiện thuốc, mất ngủ gây hại cho cơ thể hơn hẳn.”

Con ngươi Thẩm Ly co lại.

Lúc mới hẹn hò, Bùi Trạch Thâm từng đề cập tới việc chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt, song cô không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Bùi Trạch Thâm nhìn sâu vào mắt Thẩm Ly, nói từng chữ một: “Sau đó anh gặp em… anh phát hiện ở cạnh em rất yên bình, không cần uống thuốc anh vẫn có thể ngủ được. Vậy giờ em đã tin anh chưa? Thẩm Ly, với anh em là người đặc biệt nhất trên cả thế giới. Có lẽ là do khí chất của em, có lẽ là mùi thơm từ em, cũng có thể là sự trùng hợp trời sinh từ gen.”

“Thẩm Ly,” vẻ mặt Bùi Trạch Thâm vô cùng nghiêm túc, hắn nói: “Anh cũng có bệnh, chúng ta đều có khiếm khuyết, anh không hề cao không với tới như em tưởng tượng. Anh ở ngay bên cạnh em, ôm em, yêu em, phải có em mới sống được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play