Cô thực hiện một cuộc tổng vệ sinh cho toàn bộ ngôi nhà, dọn ra và vất bỏ rất nhiều món lặt vặt không cần thiết, đồng thời tìm những di vật cha mẹ để lại đặng cất đi.
Trong lúc sắp xếp một đống sách, Thẩm Ly vô tình mở ra một trang và phát hiện trong đó kẹp vài tờ giấy note rất quen mắt. Cô cầm lên nhìn, bên trên là dòng chữ được viết bằng bút dạ: Anh là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của em.
Thẩm Ly khựng lại, chìm vào hồi ức.
Đây là cô viết cho Bùi Trạch Thâm.
Thời niên thiếu của Thẩm Ly đầy tự ti và rụt rè, sự xuất hiện của Bùi Trạch Thâm với cô mà nói là niềm an ủi duy nhất khi cô chỉ có một mình.
Tựa như người lữ hành đơn độc trong bóng tối, bỗng có một ngày đột nhiên nhìn thấy mặt trời nơi chân trời, vừa hoàn mỹ vừa mạnh mẽ.
Mà mặt trời đó chỉ cúi đầu vì cô. Cho dù là giả, cô cũng sẽ phấn đấu quên mình lao về phía trước và níu chặt lấy nó.
Chẳng qua giờ đây, mặt trời vẫn là mặt trời, mà người lữ hành đã sớm rời khỏi bóng tối.
Thẩm Ly vô cảm vò mảnh note thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Xử lý xong tất cả những thứ cần thiết, Thẩm Ly lại vùi mình vào công việc. Lúc còn dạo chơi bên ngoài, cô nhận ít comission đi, thay vào đó vẽ chì và tranh sơn dầu tương đối nhiều hơn.
Bởi vậy nên lúc này cô trở về, không có yêu cầu thương mại nào tìm đến cô.
Vấn đề là Thẩm Ly đã gần hết tiền, cô đã chi rất nhiều để mua mộ phần tốt cho cha mẹ, ngoài ra còn tổ chức tang lễ và chiêu đãi bạn bè.
Cô còn phải trả lại tiền cho Bùi Trạch Thâm nên phải làm việc càng sớm càng tốt.
Lâm Kinh Du giúp cô liên hệ với một công ty, nhiệm vụ của cô là vẽ minh họa thương mại cho các sản phẩm mới ra mắt của họ.
Thẩm Ly và người phụ trách trao đổi rất lâu, sửa đi sửa lại rất nhiều lần, thức mấy ngày đêm rốt cuộc mới thuận lợi nộp bản thảo.
Cô thở phào nhẹ nhõm che đôi môi mắt đau nhức, mệt mỏi và tê dại lúc này mới ùn ùn kéo tới.
Họa sĩ minh họa tự do ngoài đời thực không hề hào nhoáng như người ta vẫn tưởng.
Thức thâu đêm chạy cho xong bản thảo là chuyện như cơm bữa, quá trình trao đổi chi tiết với đối tác cũng cực kỳ rườm rà, lỡ gặp phải khách hàng không bình thường lại là một loại hành xác khác.
Thiên phú hội họa của Thẩm Ly không hề cao, so với người bình thường thì cô còn có chút tài năng, chứ so với thiên tài thì cô cực kỳ bình thường.
Cô chỉ có thể cố gắng chăm chỉ và nỗ lực gấp đôi người khác mới có thể chật vật tạo cho mình một chỗ đứng nho nhỏ và có phong cách riêng của bản thân.
Khi tranh vẽ không đáp ứng được mong đợi, cô sẽ lo lắng đến mức vò đầu liên tục, không thì sẽ gặm móng tay hoặc cắn môi.
Tài nguyên Lâm Kinh Du cho cô là tốt nhất trong ngành, nhưng đồng thời cũng là áp lực lớn nhất.
Thẩm Ly không muốn kể khổ với Lâm Kinh Du vì không muốn làm bạn thân lo lắng, vậy nên chỉ chịu đựng một mình.
Cô đứng dậy, ra phòng khách lấy một cốc nước.
Căn nhà trống vắng, tối tăm và tĩnh mịch.
Thẩm Ly quay người nhìn về phía khung hình trên bàn cùng bức ảnh gia đình ba người lồng bên trong.
Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, cổ họng chua xót. Thẩm Ly xụi lơ dưới đất, ngón tay bấu vào da thịt.
Ngực cô khó chịu như người c..hết đuối bị ngạt thở, Thẩm Ly há miệng hít từng ngụm khí lớn, bất lực nhìn mình càng lúc càng lún sâu vào vũng lầy tối tăm sâu thẳm.
…Cứu tôi.
Thẩm Ly nhanh chóng nhận ra cô lại phát bệnh, nhưng cũng có ích lợi gì đâu, không ai có thể cứu cô, cũng sẽ không cứu cô.
Thẩm Ly liêu xiêu mò ra một con d.a.o thủ công từ trong ngăn kéo và đặt ngang cổ tay, nhưng dù đã cố rất nhiều lần cô vẫn không thể nhắm chuẩn vào mạch m.á.u xanh nhạt dưới làn da tái nhợt.
Đầu Thẩm Ly càng lúc càng đau, cổ họng ngứa ran khiến cô không khỏi ho khan vài tiếng, dữ dội đến mức trong miệng toàn mùi máu; cùng với đó, tầm mắt cô mờ dần, đầu óc mê mang nặng trĩu.
Thẩm Ly cười khổ, gắng hết sức mở điện thoại lên. Đầu óc cô lúc này như biến thành một bánh răng rỉ sét, tốc độ suy nghĩ trở nên cực kì chậm chạp.
Dựa theo tiềm thức, cô gọi bừa cho một ai đó: “Alô… tôi phát bệnh khá nghiêm trọng, xin hãy để tôi trăn trối…”
Thẩm Ly chưa kịp nói xong đã ngẹo đầu bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT