Thẩm Ly lúng túng lùi lại hai bước, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cô nói: “Xin lỗi anh Bùi, tôi không cố ý.”
“Không sao.” Bùi Trạch Thâm cong môi cười: “Anh chỉ muốn đến gặp em…Thẩm Ly.”
“Chẳng phải anh có một buổi họp à?”
“Tạm hủy rồi.” Bùi Trạch Thâm nói một cách thờ ơ song thực tế thì hắn vừa trực tiếp hoãn một hội nghị quốc tế quan trọng.
Hắn nói vậy chỉ vì muốn che giấu và kìm nén xúc động muốn lao tới ôm cô vào lòng… Nhưng không được, hắn phải tiến từ từ từng bước.
Thẩm Ly nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Bùi Trạch Thâm tham lam ngửi mùi thơm trên tóc Thẩm Ly, đột nhiên hỏi: “Anh như bây giờ đã khá hơn chưa?”
Thẩm Ly ngước lên, thấy rõ mong đợi và thấp thỏm trong mắt hắn.
Cô ăn ngay nói thật: “Hiện tại anh Bùi còn ưu tú hơn cả trước đây, anh rất giỏi.”
Bùi Trạch Thâm mím môi, nói: “Thẩm Ly, em không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi thẳng tên anh là được.”
Sự xa cách của cô khiến hắn cảm thấy khổ sở.
Suốt hai năm ròng hắn còn không thể quên được cô, thì làm sao hắn có thể buông tay chỉ trong nửa năm được đây.
Bùi Trạch Thâm vẫn chưa từ bỏ, song lần này hắn đã rút ra được bài học và sẽ không mắc lại sai lầm tương tự nữa.
Thẩm Ly gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ gọi anh là Bùi Trạch Thâm.”
Mới đầu Thẩm Ly cảm thấy khoảng cách giữa cô và Bùi Trạch Thâm càng lúc càng rộng, gần như đã trở thành một vực sâu nên mới dùng kính ngữ lịch sự và giữ kẽ chứ không gọi thẳng tên hắn.
Chẳng qua, trong nửa năm này, Thẩm Ly đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện.
Nếu như gặp lại Bùi Trạch Thâm, cô không cần thiết phải cố chấp tránh né hắn, có lẽ có thể bình tĩnh gật đầu chào, thậm chí trò chuyện đôi câu như bạn học cũ với nhau, có như vậy mới tính là hoàn toàn buông tay và sẽ không còn lăn tăn gì mỗi khi nghĩ đến.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Trạch Thâm, Thẩm Ly âm thầm thở phào, song cô lại không để ý đến ngón tay đang run rẩy của hắn đã tố cáo sự hoảng hốt và bất an bên trong.
Bùi Trạch Thâm lấy chiếc bật lửa tinh xảo và sang trọng trong túi ra tính châm một điếu thuốc nhưng đột nhiên khựng lại, nhìn về phía Thẩm Ly rồi yên lặng buôn bật lửa.
Thẩm Ly không thích mùi thuốc lá, không thể hút trước mặt cô được.
“Giờ anh hút cả thuốc à?” Thẩm Ly hỏi theo bản năng.
“Ừ… có hơi giật mình, anh từng nói anh không biết hút thuốc.”
Chỉ vì sau khi Thẩm Ly rời đi, không còn ai có thể ngăn Bùi Trạch Thâm khỏi sự mê hoặc của nicotin nữa nên hắn mới thử một chút, hút một lần rồi mỗi năm mỗi nhiều.
Những người đi trước đều gạt hắn, t.h.u.ố.c lá căn bản không hề giúp tiêu bớt nỗi sầu.
Bùi Trạch Thâm cười nhẹ, nói: “Con người đều sẽ thay đổi, không phải sao?”
Thẩm Ly gật đầu, nhìn về phía dãy núi thấp thoáng đằng xa trong màn sương mù mờ mịt.
Cô không rõ cảm xúc trong lòng là thế nào, có chút giống nước nho có ga cô uống đêm sinh nhật đó, hơi chua.
Mưa rơi không hề nhỏ đi mà càng lúc càng nặng hạt hơn, còn có tiếng sấm kèm theo.
Bùi Trạch Thâm duỗi tay: “Mưa lớn quá, chi bằng để anh gọi tài xế đưa em về nhé.”
Thẩm Ly bất đắc dĩ gật đầu: “Phiền anh vậy.”
Bùi Trạch Thâm không mang ô nên Thẩm Ly đưa chiếc ô màu đen trong tay cho hắn.
Hắn nhận chiếc ô, hạ thấp tay cầm dù, tán dù nghiêng về phía Thẩm Ly.
“Đi thôi, cẩn thận dưới chân.” Giọng hắn trầm thấp tao nhã như tiếng đàn cello.
Từ đầu đến cuối, cơ thể Bùi Trạch Thâm đều không chạm vào Thẩm Ly, cử chỉ và lời nói đều rất lịch sự.
Cánh tay hắn vòng qua lưng Thẩm Ly, tưởng chừng như không hề có bất kì tiếp xúc nào nhưng thực tế lại hoàn toàn bao bọc cô trong phạm vi bảo vệ của hắn, ngay cả một giọt mưa cũng không văng trúng cô.
Thẩm Ly ngửi mùi nước hoa nam cao cấp, lần đầu tiên cảm thấy yên bình sau suốt một thời gian dài.
Đột nhiên, cô vô tình giẫm trúng một hòn đã, mất thăng bằng ngã nhào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT