11

Đây là lần thứ hai Thẩm Ly tới Ninh Thành.

Ninh Thành mang đậm nét cổ kính, là điểm dừng chân đầu tiên của cô trong chuyến du lịch đường dài hai năm trước. Mang tiếng đi du lịch nhưng thực chất Thẩm Ly chỉ xách bảng vẽ lên và bắt đầu lang thang.

Để kiếm sống, ban ngày cô dựng một quầy hàng vỉa hè ngay quảng trường vẽ chân dung, tối đến lại về phòng trọ giá rẻ nhận “cồm” (commision) trên mạng; đến mức từng xuyết huyết dạ dày vì thức đêm để vẽ.

Để quên đi quá khứ, Thẩm Ly còn đi bar mua say cùng những người mới quen đến tận khi trời sáng. Mọi thứ cứ tuần hoàn như vậy, rồi vì một lý do nào đó lại quay lại.

Nhưng có một số nghệ sĩ chính là như vậy, họ không dừng lại vì bất cứ thứ gì trừ con tim của họ. Dã ngoại nên rừng núi, không có nơi ở cố định, vì tìm được cảm hứng mà du ngoạn khắp nơi, thích nơi nào đi nơi đó, hành tung chẳng cách nào nắm bắt chính xác được.

Thẩm Ly rất thích lối sống như vậy, vì ở nơi xa lạ, những người cô gặp cũng đều xa lạ; một vài trong số họ có thể sẽ trở thành bạn cô, cũng không ai coi thường cô vì cô nhỏ bé. . truyen bjyx

Sau khi xuống sân bay, Thẩm Ly đặt khách sạn rồi bắt taxi, radio trong xe phát một bài hát nhẹ nhàng chậm rãi.

Là bài “Gió mùa hè” mà Thẩm Ly thích nhất.

“…Tại sao em không ở lại? Hỏi gió núi liệu em có về chăng…”

Nhắm mắt lại, cô như nhìn thấy thiếu niên đã bị kí ức chôn vùi bấy lâu nay, người đã khiến cả một mùa hè của cô trở nên tươi đẹp.

Những cơn gió ấm áp không ngừng lùa vào qua cửa sổ, thổi mái tóc Thẩm Ly bay bay.

Thẩm Ly ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau liền đi tham quan triển lãm nghệ thuật cô vẫn luôn mơ ước, sau đó ở lại Ninh Thành một tháng.

Ở Ninh Thành, thời gian như trôi chậm lại.

Thẩm Ly thường đeo tai nghe bluetooth và lang thang một mình trên các con phố cổ chụp ảnh; hoặc vừa vẽ tranh vừa nói chuyện phiếm với với ông cụ đang phe phẩy quạt dưới tán cây.

Trước khi gần đi, Thẩm Ly mua thật nhiều đặc sản gửi cho Lâm Kinh Du và người nhà cô ấy.

Hơn một tháng sau, Thẩm Ly lại lên máy bay, hướng tới thảo nguyên Hulunbuir.

Trên máy bay, cô nhận được tin nhắn từ Lâm Kinh Vũ: “Tảo Tảo, bên ngoài thế nào? Tôi sợ bà không có tiền xài nên mới chuyển cho bà đó, nhớ check rồi nhận nha.”

Thẩm Ly kiểm tra lịch sử giao dịch thấy tổng cộng 500.000 tệ thì trầm mặc thoáng chốc, nhạy bén hỏi: “Cá voi nhỏ, đây là Bùi Trạch Thâm bảo bà chuyển đúng không? Bà biết thừa tôi không bao giờ nhận số tiền lớn từ bà.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lâm Kinh Du thẳng thắn thừa nhận: “Anh ta bảo tôi chuyển cho bà, kêu là sợ bà ở ngoài chịu khổ.”

Thẩm Ly và Lâm Kinh Du làm bạn với nhau đã bấy lâu, sao có thể không nhận ra điểm khác thường được đây?

Cũng chỉ Bùi Trạch Thâm mới có thể làm ra những việc như vậy.

Thẩm Ly thở dài, xoa thái dương, nói: “Tôi sẽ còn quay lại, nếu không định có bất kì liên quan gì đến nhau, loại tiền bạc tới lui này cũng không nên có.”

Lâm Kinh Du chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Tôi nói này Tảo Tảo, bà cứ nhận đi, Bùi Trạch Thâm nói số tiền này xem như bù đắp cho những chuyện trước kia, còn nói nếu bà không nhận thì để lại cho tôi.”

Thẩm Ly nhất thời không nói nên lời.

Cô nhớ ngày trước mỗi khi Bùi Trạch Thâm tặng quà đều là những món cực kì rẻ tiền, nào móc chìa khóa mười mấy đồng, nào là búp bê hay mấy món văn phòng phẩm,… mỗi món đều rẻ rúng và qua loa lấy lệ cực kì nếu so với khối tài sản ròng của Bùi Trạch Thâm.

Luôn có những người xấu bụng làm bộ làm tịch hỏi: “Bạn trai cô tặng cho cô mấy thứ này á?”

Tuy Thẩm Ly luôn rất trân trọng những món quà đó nhưng dù gì cô cũng cần mặt mũi, có lúc cô từng tự ti không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vờ ra vẻ không chút để bụng, nói: “Anh ấy vẫn là sinh viên mà, không thể mua đồ quá đắt.”

Thực tế thì những năm đại học đó Bùi Trạch Thâm đã bắt đầu tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình, mời khách ăn cơm hở tí là hơn ngàn.

Bất kể chuyện gì cũng không thể qua được ải so sánh, nhất là khi có chênh lệch, đặc biệt là tình cảm.

Lâm Kinh Du nói: “Bà không định cố chấp vạch rõ giới hạn với Bùi Trạch Thâm bằng mọi giá đấy chứ? Năm trăm ngàn với anh ta cũng chỉ là một giọt nước trong thùng thôi đấy! Bà cầm xài không cần ôm gánh nặng tâm lí gì đâu, dù gì anh ta cũng nợ bà nhiều lắm.”

Thẩm Ly trầm mặc nhìn bên ngoài cửa sổ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận. Cô nghĩ, nhận sự bồi thường này từ Bùi Trạch Thâm rồi thì xem như xóa bỏ những bất công trước đây cô từng chịu, từ đây hai người không ai nợ ai.

Tuy năm trăm ngàn chẳng thấm vào đâu với Bùi Trạch Thâm nhưng Thẩm Ly cũng không hối hận về những gì cô đã bỏ ra trong quá khứ nên cũng chẳng cần đòi hỏi thêm làm gì.

Vậy là đủ rồi.

Tâm trạng Thẩm Ly dần dần trở nên bình lặng và yên tĩnh hơn.

Đột nhiên Thẩm Ly chú ý đến thứ gì đó, cô ghé bên cửa sổ, nhìn thấy một cánh đồng lúa mì vàng óng.

Thẩm Ly nhớ đây là ruộng lúa mì cô từng đi qua trên đường du lịch, từng sào lúa mì mênh m.ô.n.g đung đưa trong gió, cô đội mũ rơm ngồi vẽ một bên, cạnh chân là chú chó Shiba Inu đang lim dim ngủ, tai nghe tiếng người nông dân hát mừng vụ mùa, vang dội như muốn xuyên thấu tầng mây.

Thẩm Ly không biết, hôm đó tình cờ Bùi Trạch Thâm đang trên một chuyến bay đi bàn chuyện làm ăn, cũng bay ngang cánh đồng lúa mì.

Trong khoảnh khắc đó của hai năm trước, Bùi Trạch Thâm cũng giống cô, tựa đầu nhìn xuống đồng lúa mì vàng óng mênh mông, song lòng hắn lại chứa đầy những thứ phức tạp.

Lúc Bùi Trạch Thâm nhớ nhung Thẩm Ly ở độ cao mười ngàn mét trên bầu trời, Thẩm Ly đang ngồi vẽ tranh trên cánh đồng ngay dưới máy bay.

Cô ngước nhìn bầu trời như cảm nhận được gì đó, song chỉ nhìn thấy từng đàn chim bay qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play