Một sự kiện khẩn cấp đã làm gián đoạn hành trình của Thẩm Ly, cô bỏ dở một nửa buổi triển lãm, vội vã quay về Minh Thành.
Cha mẹ Thẩm Ly bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.
Mới đầu nhận được cuộc gọi từ Lâm Kinh Du, Thẩm Ly vẫn chưa thể tin nổi, điện thoại rơi thẳng xuống đất, đầu ngón tay giật giật.
Bên tai cô như vang lên những tiếng “ong ong” xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến đầu cô đau nhức dữ dội như muốn nổ tung; nhất thời, tầm mắt cô trở nên đen tối đen, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cũng như ngừng trên giây lát.
Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng hôm qua họ còn nói chuyện điện thoại, cha mẹ quanh năm cãi vả cũng đang dần có khuynh hướng hòa thuận hơn. Sao có thể nói không còn là không còn như vậy được?
Thẩm Ly cứng ngắc xuống khỏi máy bay, được một ai đó ôm chặt vào lòng.
Lâm Kinh Du ôm cô, hai mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Tảo Tảo, đừng quá đau buồn, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Vẻ mặt Thẩm Ly đờ đẫn, giọng khàn đến mức chỉ có thể nói ra hơi: “Tôi đi gặp họ…”
Từ khi Thẩm Ly còn bé, cha mẹ cô đã thường xuyên gây gổ, thậm chí còn động tay động chân, không khí gia đình cực kì kém.
Hai người họ đã li hôn, sau này không rõ vì sao lại bắt đầu liên lạc lại với nhau; có lẽ vì người đều đã già, không còn so đo và thiếu kiên nhẫn như trước nữa.
Lần này cha mẹ cô định cùng nhau đi tiệc, không ngờ trên đường lại gặp tai nạn không qua khỏi.
Thẩm Ly đăm đăm nhìn hai người trung niên trong quan tài, cõi lòng trống trải như vừa khuyết đi một mảnh.
Nghe nói, cha mẹ cô cố kéo dài hơi tàn chỉ để để lại toàn bộ tài sản cho cô. Họ có hai tâm nguyện: một là chôn cả hai cùng nhau, hai là hi vọng sau này khi Thẩm Ly kết hôn rồi cô có thể dẫn chồng đến trước mộ phần cho họ nhìn một chút.
Thẩm Ly thắc mắc sao lâu như vậy họ mới hiểu được cảm xúc của chính mình chứ?
Khắc khẩu ban đầu là thật, tính cách và lối sống của họ vô cùng không hợp nhau, giày vò nhau mười mấy năm cũng rất khổ sở; nhưng việc họ yêu nhau và lập gia đình với nhau cũng là thật.
Cha mẹ cô hệt như cô và Bùi Trạch Thâm vậy, luôn có rất nhiều hối tiếc không đáng có.
Ngày cử hành tang lễ, trời u ám và lác đác mưa. Người thân và bạn bè đến chia buồn không nhiều, ngoài họ hàng cùng Lâm Kinh Du hiểu nhiên sẽ tới, những người còn lại chỉ là đôi ba người bạn bình thường.
Thẩm Ly với đôi mắt đỏ hoe thu xếp tất cả mọi thứ, trong một đêm này, cô nhất định phải gồng gánh bằng được.
Người cuối cùng đi vào là Bùi Trạch Thâm.
Thẩm Ly còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có người nhỏ giọng nói: “Sao Bùi Trạch Thâm cũng tới đây?”
Cô ngẩng lên theo bản năng… liền thấy một người đàn ông cao ráo nghiêm nghị đứng ở đó. Khuôn mặt hắn vẫn điển trai như ngày nào, nhưng lại có vẻ sắc bén và uy nghiêm hơn trước, như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ.
Hắn nhìn thẳng về phía Thẩm Ly bằng đôi mắt đen u ám, trên người toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Mới nửa năm không gặp, Bùi Trạch Thâm lại càng lúc càng… chín chắn vững vàng hơn, đồng thời đem đến cảm giác sâu không lường được. . Có gì hot? Chọt thử t𝙧ang ﹍ T𝙧Uⅿt𝙧uyện.VN ﹍
Bùi Trạch Thâm mặc vest đi giày da, cả người toát ra sự xa xỉ, mà Thẩm Ly sớm đã khóc đến hai mắt đỏ hoe như mắt thỏ, trên người mặc đồ tang nhăn nhúm, không trang điểm cũng chưa gội đầu.
Hai người nhìn nhau, giống hệt như lần gặp lại chẳng vui vẻ gì nửa năm trước.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Ly lên tiếng trước: “Bùi Trạch Thâm…”
Bùi Trạch Thâm chăm chú nhìn cô thật lâu rồi mới nói: “Em gầy đi rồi.”
Thẩm Ly mở miệng, trầm giọng “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt Bùi Trạch Thâm thoáng lóe lên, hắn muốn đến gần hơn nhưng lại do dự, sau đó dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần.
“Gần đây em thế nào?” Hắn hỏi.
Thẩm Ly đáp: “Không tốt lắm.”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.
Lâm Kinh Du đứng bên cạnh lên tiếng: “Tảo Tảo, lúc cha mẹ bà gặp chuyện, là Bùi Trạch Thâm chạy tới hỗ trợ viện phí thuốc men, về sau phẫu thuật còn tốn hơn trăm triệu, cũng coi như hết lòng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT