10

Bước chân Thẩm Ly hơi chậm lại, cô nói: “Không thể.”

Câu trả lời của cô quả quyết đến mức những lời cầu xin của Bùi Trạch Thâm đều nghẹn hết lại trong cổ họng. Hắn siết chặc nắm tay, sâu trong đôi mắt đều là bi thương: “Tại sao?”

Thẩm Ly tựa cửa, bóng lưng gầy gò hơi cong xuống, lộ vẻ mệt mỏi. Cô không vội rời đi nữa mà đăm đăm nhìn Bùi Trạch Thâm và nói với chất giọng khàn khàn: “Có một chuyện tôi chưa từng hỏi anh, nhưng hôm nay tôi muốn câu trả lời. Bùi Trạch Thâm, anh từng yêu tôi sao?”

Bùi Trạch Thâm ngớ người, theo bản năng liền muốn mở miệng đáp: “Yêu!”

Nhưng khoảnh khắc đó, khi đối diện với đôi mắt đen láy của Thẩm Ly, hắn chợt không nói nên lời. Không phải không yêu, mà là… sợ.

Bùi Trạch Thâm, người luôn là con cưng của trời và luôn kiêu ngạo giờ phút này lại đang sợ! Hắn sợ nếu hắn nói yêu nhưng lại nhận về sự từ chối của Thẩm Lý, hắn sẽ phải làm gì đây?!

Chứng kiến sự yên lặng của hắn, Thẩm Ly giấu đi khổ sở trong lòng, nói: “Bùi Trạch Thâm, đây chính là lý do vì sao anh không giữ được tôi.”

Thẩm Ly bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng rời đi.

Lần này, Bùi Trạch Thâm không giữ cô lại nữa. Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng Thẩm Ly biến mất trong hành lang, gió lùa qua khe cửa lạnh đến thấu xương.

Lâm Kinh Du đang đợi Thẩm Ly dưới nhà hắn, thấy người đi ra liền bước tới đón, hỏi: “Bà… ổn không?”

“Đi thôi, trễ nữa sẽ lỡ mất chuyến bay.” Thẩm Ly lắc đầu đáp rồi lên xe.

Lâm Kinh Du tuy không yên tâm nhưng Thẩm Ly đã nói vậy cô cũng không tiện nhiều lời nữa, cũng theo đó lên xe.

Taxi nhanh chóng rời đi.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, trong xe im lặng như tờ, chỉ có tiếng dẫn đường thi thoảng vang lên. Lâm Kinh Du nhìn vẻ mặt trắng bệch của Thẩm Ly, hỏi: “Tảo Tảo, hai người… đã nói những gì?”

Nghe thấy cái tên này, lông mi Thẩm Ly khẽ rung, sau đó cô gượng cười, nói: “Không nói gì cả, tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, chuông điện thoại đã đột ngột réo vang, tên hiển thị trên đó ngoài ý muốn chính là Bùi Trạch Thâm!

Thẩm Ly ngây người nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy, không hề có ý định muốn nhận cuộc gọi. Lâm Kinh Du thấy vậy liền hỏi: “Tảo Tảo, không nghe à?”

Thẩm Ly không nói gì.

Lâm Kinh Du thở dài thườn thượt, Thẩm Ly trải qua hai năm vừa rồi thế nào cô đều biết cả. Nghĩ đến cuộc gọi tối qua, Lâm Kinh Du quyết định vẫn nên nói cho Thẩm Ly biết: “Tối qua Bùi Trạch Thâm gọi cho tôi.”

Thẩm Ly nghe vậy hiển nhiên có chút sửng sốt.

Lâm Kinh Du nói tiếp: “Hắn nói hắn yêu bà, hai người chia tay hai năm đau khổ đủ hai năm. Nếu thật sự không được thì hai người cứ bày hết tất cả mọi chuyện ra giải quyết từng cái một đi, bà đừng tiếp tục hành hạ bản thân thế này nữa…”

Thẩm Ly không nói gì, điện thoại trong tay yên lặng trở lại rồi vang lên lần nữa. Cô hít thật sâu, giọng khàn khàn: “Rồi nếu kết cục vẫn không hợp thì sao? Cái kết giữa tôi và Bùi Trạch Thâm thật ra đã được viết sẵn từ lâu, dây dưa nữa cũng chỉ tổ chồng thêm hận thù mà thôi.”

Dứt câu, Thẩm Ly bắt máy.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cô lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông. Giọng Bùi Trạch Thâm trầm trầm: “Thẩm Ly, em thật sự lại muốn đẩy anh đi lần nữa sao? Em… thực sự không cần anh sao?”

Cách màn hình điện thoại, họ vẫn có thể nghe ra sự chán nản và buồn bã của hắn.

“Chuyện trước kia đều là anh sai, sau này anh sẽ thay đổi, em đừng bỏ anh mà, được không em?”

Bùi Trạch Thâm từ nhỏ đến lúc luôn đứng trên kẻ khác lúc này lại cúi đầu trước Thẩm Ly, khiến cho ngay cả Lâm Kinh Du cũng hơi hơi cảm động. Cô vô thức nhìn sang Thẩm Ly, chỉ nghe đối phương nói: “Đây là lần cuối chúng ta nói chuyện điện thoại với nhau, Bùi Trạch Thâm, chẳng qua chúng ta chỉ đồng hành cùng nhau trên một đoạn đường ngắn ngủi, sau này có lẽ cuộc sống sẽ không còn giao thoa gì nữa…”

“Không!” Bùi Trạch Thâm bất an nói: “Anh không thể không có em…”

“Không ai là không thể không có ai cả.” Thẩm Ly nhẹ nhàng nói: “Bùi Trạch thâm, đã đến lúc chúng ta phải học cách trưởng thành, hi vọng nếu có cơ hội gặp lại nhau sau nhiều năm nữa, chúng ta đều có thể trở nên tốt hơn.”

Nói xong, cô thẳng thừng ngắt máy, chặn và xóa tất cả mọi thứ có liên đến Bùi Trạch Thâm, không để lại bất kì thứ gì!

Cùng lúc đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Thẩm Ly…

Lúc này, trong căn hộ của mình, Bùi Trạch Thâm ngây người nhìn chằm chằm điện thoại, bấm gọi vào số Thẩm Ly hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, tất cả những gì phát ra là giọng tổng đài lạnh băng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Như thể không tiếp thu nổi sự thật này, hắn thử đủ mọi cách để liên lạc với Thẩm Ly… từ gọi điện, nhắn tin đến WeChat… Đến tận khi điện thoại hắn cạn sạch pin.

Nhất thời, Bùi Trạch Thâm cảm thấy cả người ớn lạnh một cách vô cớ, như thể quả tim vừa bị khoét rỗng một lỗ và gió rét ùa vào, khiến xương cốt hắn đóng băng. Bùi Trạch Thâm từ dưới đất đứng dậy, cơ thể lảo đảo muốn ngã. Hắn đi tới bên tường, cẩn thận chạm vào bức tranh treo trên đó, trong họng phát ra một tiếng rên rỉ kiềm nén.

Lại một lần nữa Thẩm Ly rời khỏi thế giới của hắn, cô không để lại chút vết tích nào nhưng dường như đâu đâu cũng có hơi thở của cô. Lần này, Bùi Trạch Thâm thực sự ý thức được hắn đã bị Thẩm Ly vứt bỏ, không hề có ý định nhặt về!

Cùng lúc đó, tại sân bay Minh Thành.

Thẩm Ly vẫy tay tạm biệt Lâm Kinh Du, một mình lên máy bay đi Ninh Thành. Máy bay chầm chậm cất cánh, khoảng cách với mặt đất xa dần. Cô nhìn xuống thành phố đang không ngừng thu nhỏ ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mặt lại.

Hẹn gặp lại, Minh Thành.

Không ngày gặp lại, Bùi Trạch Thâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play