Bùi Trạch Thâm không rõ hắn về nhà kiểu gì, chỉ biết chiếc móc khóa kia bị hắn siết chặt trong bàn tay. Những gì Thẩm Ly nói vẫn văng vẳng bên tai hắn, hắn không ngờ lại như vậy! Tuy nhiên, sự thật chính là xưa nay hắn chưa từng để tâm đến cô.
Bùi Trạch Thâm nhắm mắt, lấy điện thoại gọi cho Lâm Kinh Du. Chuông reo thật lâu cuộc gọi mới được kết nối, giọng Lâm Kinh Du không vui: “Bùi Trạch Thâm, anh đủ chưa.”
Hắn làm sai, dĩ nhiên hắn phải chịu lửa giận từ người gần gũi với Thẩm Ly nhất.
Giọng Bùi Trạch Thâm khàn khàn: “Cô Lâm, Thẩm Ly có bên cạnh cô không? Nếu có, có thể phiền cô tránh mặt em ấy trước khi tiếp tục cuộc gọi này không?”
Lâm Kinh Du ngạc nhiên, cô đăm dăm nhìn Thẩm Ly đang ngủ say trên giường, sau đó mới nhẹ chân đi ra ban công và đóng cửa lại.
“Anh muốn nói gì?”
Đầu dây bên kia im lặng lúc lâu rồi mới vang lên giọng nói thoáng có chút mệt mỏi của đàn ông: “Có thể phiền cô kể lại tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi và Thẩm Ly bên nhau không?”
Lâm Kinh Du cười giễu: “Chuyện đã qua rồi, biết hay không còn cần thiết sao? Dù gì sau này chúng ta cũng không cần gặp lại.”
Bùi Trạch Thâm bị những lời này đ.â.m thẳng vào tim: “Nhưng tôi… thực sự yêu em ấy.”
Không ai biết hắn mắc chứng mất ngủ từ nhỏ, phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được. Hắn khó lòng tin tưởng hay chấp nhận bất kì ai, chỉ có Thẩm Ly là ngoại lệ, gần như trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Thẩm Ly đã bước vào cuộc sống của hắn!
Trên người Thẩm Ly có loại hơi thở khiến người ta cảm thấy bình yên, chỉ khi ở cạnh cô, hắn mới có thể ngủ mà không cần đến thuốc. Đối với Bùi Trạch Thâm, cô là một tồn tại vô cùng đặc biệt, hay nói một cách đơn giản hơn… Bùi Trạch Thâm không thể không có Thẩm Ly.
Lâm Kinh Du không ngờ Bùi Trạch thâm lại dễ dàng nói ra lời yêu như vậy, nhưng lời tỏ tình đến muộn đến như vậy có nghĩa lí gì đâu?!
Cô ngoái nhìn Thẩm Ly không cách nào giấu được vẻ tái nhợt đang ngủ say trong phòng, chậm rãi nói: “Anh đang cảm thấy mình oan lắm đúng không? Rõ ràng anh chẳng biết gì cả nhưng Thẩm Ly lại đổ mọi cái sai lên đầu anh? Nhưng Thẩm Ly đã làm gì sai để phải chịu đựng tất cả những thứ này?”
Giọng Lâm Kinh Du thản nhiên mà sắc bén: “Bùi Trạch Thâm, nếu Thẩm Ly thật sự có làm sai chuyện gì, thì đó chính là đã yêu anh. Cũng may, giờ cô ấy… đã biết quay đầu là bờ.”
Nói xong câu cuối cùng, Lâm Kinh Du dứt khoát cúp máy.
Đêm tối đen kịt như thể ánh mặt trời đã bị một con thú khổng lồ nuốt chửng. Bùi Trạch Thâm ngây người ngồi trên giường, điện thoại trên tay không biết đã tắt màn hình từ lúc nào. Sự tĩnh mịch lan tràn nhấn chìm người ta vào tuyệt vọng.
Hôm sau, nắng vàng rực rỡ, Thẩm Ly điều chỉnh cảm xúc xong liền đến chỗ làm nộp đơn từ chức. Và đúng như dự đoán, không ai có ý định giữ cô lại hoặc tỏ vẻ quan tâm.
Sau khi dàn xếp thủ tục kết thúc hợp đồng đâu ra đấy, Thẩm Ly đến nhà Bùi Trạch Thâm, chuẩn bị thu dọn hành lí rời đi; ai ngờ vừa mở cửa cô đã đụng phải Bùi Trạch Thâm.
Hắn vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua với đầy những nếp nhăn, cằm lún phún râu, có vẻ chán nản và chật vật.
Thẩm Ly không hề xúc động, chỉ nói: “Tôi tới lấy đồ của mình.” Nói xong cô lập tức định lướt qua hắn đi vào nhà.
Khoảnh khắc cô đi ngang qua hắn, Bùi Trạch Thâm kéo tay cô lại. Hắn như một đứa trẻ đang vụng về lấy lòng người lớn, chỉ về phía bức tường vốn nên để trắng nhưng hôm nay lại nhiều thêm một bức tranh, nói: “Em còn nhớ không, đây là vật đầu tiên em đưa cho anh, em nói sau này dù có thể nào, em vẫn sẽ luôn ở cạnh anh!”
Đương nhiên Thẩm Ly nhớ, chính tay cô đã vẽ ra nó kia mà. Chỉ tiếc hôm cô đưa nó cho Bùi Trạch Thâm trời đổ mưa to, bề mặt bức tranh đã bị nước bẩn thấm ướt.
Bùi Trạch Thâm ghét những thứ không hoàn hảo nên dù Thẩm Ly luôn muốn hắn bày bức tranh này, hắn chưa bao giờ có bất kì hành động gì. Giờ mới lấy ra treo thì có nghĩa lý gì? Đã qua tức là đã qua. Tình cảm hết hạn cũng giống như vỏ cam bị mốc, vừa đắng vừa chát, cực kì khó nuốt.
Thẩm Ly cụp mắt, nói: “Hứa hẹn cũng có thời hạn, Bùi Trạch Thâm, chính anh đã dạy tôi điều này.”
Bùi Trạch Thâm sốc nặng, bàn tay đang nắm tay Thẩm Ly cũng mất hết sức lực.
Thẩm Ly tự nhiên rút tay lại, đi vào phòng thu dọn đồ đạc cần mang đi rồi lập tức hướng ra cửa. Ngay khi cô mở cửa, sau lưng bỗng có tiếng gọi: “Thẩm Ly!”
Giọng người đàn ông khàn yếu khiến hàng mi Thẩm Ly khẽ rung. Cô vừa ngoái lại thì nghe thấy hắn nói: “Đừng đi, được không em?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT