Ta run rẩy, không biết phải nói dối như thế nào để che giấu. Triệu Bách Khanh bận tối mắt mà vẫn thong thả ngồi ở bên cạnh ta một lúc lâu, đang chờ cho ta bị bẽ mặt.

Mỗi khi căng thẳng, ta đều không thể kiềm được nước mắt:

- Ta…ta quên cách trang điểm thế nào rồi, xin lỗi.

Triệu Bách Khanh xoa xoa trán, tựa như bị ta làm cho tức giận không nói nên lời:

- Triệu Quân Nghiêu thích nữ nhân xinh đẹp, mà ngươi vốn chẳng được mấy phần tư sắc (sắc đẹp), lại còn không biết trang điểm, vậy thì lấy gì hấp dẫn hắn?

Ta biết y nói đúng. Ta không đến nỗi xấu, dung mạo cũng coi như thanh tú, nhưng vẫn thua xa hoa khôi Mục Đình Đình.

Hậu cung có ba ngàn giai lệ, thái tử từ nhỏ đã lớn lên giữa một đống mỹ nhân, tất nhiên sẽ không bị ta hấp dẫn.

Triệu Bách Khanh tìm đến ma ma và cung nữ dạy ta trang điểm, nhưng trang điểm đi trang điểm lại, như thế nào y cũng không hài lòng.

- Vẽ môi của nàng ta đỏ chót như vậy làm gì? Nhìn như vừa ăn hết hài tử chết rồi vậy.

- Da của nàng ta đủ trắng rồi, lại bôi thêm một lớp phấn thì ai mà phân biệt được nàng ta với bức tường vôi nữa?

- Còn cả lông mày của nàng ta nữa, ngươi vẽ nhỏ quá, không được, bây giờ thì đậm quá…

Y đoạt lấy chì kẻ mày trong tay ma ma, định tự mình thử:

- Ta không tin chỉ kẻ một cái lông mày lại khó đến mức nào, có thể khó bằng việc trị quốc sao?

Nói xong, y nâng mặt ta lên, bắt đầu phác họa lông mày bên trái của ta, ta sợ tới mức lập tức nhắm tịt mắt. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Không biết qua bao lâu, y đột nhiên quăng cây chì kẻ mày xuống:

- Cái thứ đồ quỷ gì thế này? Mẫu thân nó khó quá đi.

Trong gương, lông mày bên trái của ta lộn xộn hết lên, xấu đến nỗi ta muốn khóc. Nhưng vì sợ bị Triệu Bách Khanh mắng ta lại không dám khóc.

Y nhìn chằm chằm vào lông mày của ta, không nhịn được nói:

- Ma ma đưa nàng ta đi rửa mặt đi. Phó Ương, ngươi dẫn người xuất cung mua vài tập tranh mỹ nhân đi.

Triệu Bách Khanh trời sinh cố chấp, y không tin trên đời này có chuyện gì mà y không thể làm được. Y nghiên cứu lông mày trên bức tranh mỹ nhân y như nghiên cứu thao lược cai trị đất nước. Lông mày quyến yên¹, lông mày lá liễu, lông mày viễn sơn²,...

罥烟眉 Mày như sợi khói, ám chỉ đôi mày mềm mại, như làn khói mỏng manh, thường dùng để miêu tả vẻ đẹp mong manh, yếu đuối của người phụ nữ.]

远山眉 Mày xa xăm, ám chỉ đôi mày dài và cong nhẹ, tạo cảm giác sâu xa, mơ màng, thường được miêu tả trong các câu thơ ca cổ.] ( truyện trên app T Y T )

Y ở đây lật xem tập tranh, ta cũng chỉ có thể ở một bên chờ đợi, bụng đói cồn cào đã kêu rột rột vài lần. Càng lúc càng càng cảm thấy ủy khuất, ta chỉ muốn về nhà, muốn ăn cơm, muốn tự tay làm Niệm Từ Am Hiếu Tử Xuyên Bối Tỳ Cao³ để bồi bổ phổi.

川贝枇杷膏 siro ho.]

Đến khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng thì Triệu Bách Khanh cũng nâng mặt ta lên lần nữa, đón lấy ánh sáng màu tía bên ngoài cửa sổ, tập trung tinh thần vẽ lông mày cho ta. Khoảnh khắc này, sát khí bao trùm người y dường như hoàn toàn tan biến, đôi mắt phượng vừa trong veo lại chuyên chú.

Ta chợt nhớ đến một câu thơ không hợp thời: “Lộng bút ôi nhân cửu, miêu hoa thí thủ sơ, ái đạo họa my thâm thiển nhập thời vô⁴.” Đồng thời cũng nhớ lại lời đồn đại trong ba mươi ba kịp trước.

[⁴ Dịch nghĩa: Làm quen với việc vẽ đã lâu, thử tay vẽ hoa mới bắt đầu, hỏi yêu: Kẻ mày đậm nhạt hợp thời không?        Nguồn: Nam Kha Tử -  Âu Dương Tu.]

Nghe nói Mục Đình Đình không yêu thái tử, người nàng ta yêu sâu đậm chính là Triệu Bách Khanh, nhưng y lại không yêu mỹ nhân mà chỉ yêu giang sơn. Y sử dụng Mục Đình Đình như một quân cờ, sai khiến nàng ta trà trộn bên người thái tử nằm vùng, cung cấp đủ loại tin tức cho y. Sau khi ngồi vững trên ngai vàng, y lập tức ban chết cho Mục Đình Đình.

Nghĩ đến đây, ta không kìm được mà rùng mình. Triệu Bách Khanh khẽ nhíu mày, dỗ dành ta bằng giọng điệu rất dịu dàng:

- Ngoan, đừng nhúc nhích, chỉ còn chút xíu nữa thôi.

Sự dịu dàng trong lúc lơ đãng của y khiến ta sợ tới mức toàn thân cứng đờ.

Một lát sau, y cười rộ lên lùi lại vài bước, nhìn ta từ trái qua phải, như thể vô cùng hài lòng:

- Rất tốt, cứ như vậy đi, tối nay ta sẽ đưa ngươi đi gặp Triệu Quân Nghiêu.

Ta tò mò nhìn vào gương, giật mình đối diện với khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp, đặc biệt là cặp lông mày lá liễu kia, vừa uyển chuyển lại quyến rũ. Đuôi lông mày được điểm thêm một nốt ruồi nhỏ vô cùng hấp dẫn, quả là điểm nhấn hoàn hảo.

Triệu Bách Khanh đứng ngay sau lưng ta, đối mặt với ta ở trong gương, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc bởi vì nụ cười mà hơi cong lên.

- Thế nào Hà Ngốc Ngốc? Tay nghề của ta không tệ chứ?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play