Thái tử Triệu Quân Nghiêu là một mỹ nam nổi danh ở kinh thành. Trong yến tiệc đêm Trung thu, hắn mặc long bào màu nguyệt bạch (trắng xanh - có thể hiểu là màu như ánh trăng), phong thái tao nhã quý phái, gương mặt tuấn tú không ai sánh bằng.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, tim ta đều đập thình thịch, đồng thời cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám đến gần hắn.
Triệu Bách Khanh dùng chiếc quạt gấp lén chọc vào eo ta, ép ta tiến lên nói chuyện với thái tử.
Ta còn chưa lên tiếng thì thái tử đã cười rộ lên, đôi mắt hoa đào sáng như những ánh sao lấp lánh trên mặt hồ xuân:
- Hà Tiểu Viên à? Hôm nay nàng xinh đẹp lắm, suýt chút nữa cô đã không nhận ra nàng.
Triệu Bách Khanh đúng lúc xen vào, hết lời khen ngợi tài nghchế mực của ta, khen ngợi trực tiếp đến mức khiến ta cảm thấy mình thiên thượng hữu địa thượng vô*.
[¹ Không có gì sánh bằng, tuyệt vời nhất.]
Ta xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, bởi vì ta cũng chỉ có mỗi tài nghệ này mà thôi. Hà gia của chúng ta vốn là gia tộc lâu đời làm nghề chế mực, nhưng phụ thân ta lại thi đậu công danh vào triều làm quan, dòng truyền thừa cứ như vậy mà bị gián đoạn. Ngược lại là ta, nữ nhi ngốc kém cỏi nhất lại học được chút ít.
Thái tử hiền lành thiện lương, vô cùng tin tưởng vào lời nói của Triệu Bách Khanh không chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy tán thưởng.
Hắn cười hỏi:
- Không biết Hà cô nương có thể vì cô mà nể mặt đến Đông Cung chế vài thỏi mực không?
Ta vừa ngạc nhiên vừa mừng, không ngờ tới sự xinh đẹp và mấy lời khen lại có công hiệu lớn như vậy, có thể khiến cho thái tử chưa bao giờ quan tâm đến ta trong ba mươi ba kiếp trước lại sinh ra hứng thú với ta. Và như vậy, vinh hạnh đặc biệt này đã mang đến cho ta rất nhiều sự ghen ghét.
Bởi vì có quá nhiều nữ tử ái mộ thái tử, điển hình như Du Phi Lâm, cháu gái của Hàn Lâm Đại học sĩ. Nàng ta tài sắc vẹn toàn, vốn được định làm thái tử phi, nhưng ba năm trước hoàng hậu băng thệ, thái tử phải chịu tang, vì thế mà việc tuyển thái tử phi bị gián đoạn. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích
Nàng ta yêu thái tử sâu đậm, những năm này một mực chờ đợi ở trong khuê phòng, luôn thập phần cảnh giác với tất cả gương mặt mới xuất hiện bên người hắn.
Một ngày nọ công chúa Uẩn Phương nói: ( truyện trên app tyt )
- Tốt hơn hết là ngươi đừng làm ta thất vọng, làm thư đồng thì cứ thành thật mà làm thư đồng, đừng nghĩ đến việc câu tam đáp tứ².
[²勾三搭四 - Câu tam đáp tứ: Chỉ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn, xằng bậy.]
Dù ta có ngốc đến đâu đi nữa thì cũng hiểu ra có người đã nói xấu ta trước mặt công chúa.
Du Phi Lâm và nàng ấy có quan hệ rất tốt, các nàng một người là đích nữ của gia tộc danh giá, một người là công chúa hoàng gia. Mà ta chỉ là nữ nhi của một gia đình viên quan tép riu, những người kim chi ngọc diệp như các nàng dù tỏ ra nho nhã lễ độ với ta, nhưng thật ra trong lòng lại khinh thường ta.
Kể từ khi biết thái tử thể hiện sự thiện chí với ta, Du Phi Lâm thường xuyên gây khó dễ cho ta, còn cố ý làm ta xấu mặt. Hôm nay bắt ta làm thơ, ngày mai bắt ta vẽ tranh, nếu ta làm không tốt nàng ta sẽ triệu tập người trong cung tới chê cười.
Khi biết chuyện, Triệu Bách Khanh mắng ta ngu ngốc:
- Người là người chết à? Nàng ta gây khó dễ cho ngươi, sao ngươi không phản kháng lại?
Ta không muốn phản kháng, ta thật sự không muốn, bản tính không lạnh không nóng của ta khiến ta rất khó tranh giành tình cảm. Huống hồ ta có thể hiểu được Du Phi Lâm, tình yêu của nàng ta dành cho thái tử sâu đậm hơn ta nhiều. Nàng ta chờ đợi thái tử nhiều năm mà vẫn không thể nhận tình cảm đáp lại từ hắn, cả ta cũng vậy.
Tại sao lại phải đối xử với nhau khắc nghiệt đến vậy?
Kiếp này thái tử vẫn chưa từng gặp Mục Đình Đình. Nếu gặp được, Triệu Quân Nghiêu nhất định sẽ yêu nàng ta.
Đối mặt với những lời nói gay gắt, vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu Bách Khanh, ta lấy một khói mực nguyên mẫu từ trong tay áo:
- Đây là sản phẩm mực gần đây tiểu nhân tâm đắc nhất, tên là “Tranh Ngâm” (橙吟), kính xin Thất điện hạ vui lòng nhận lấy.
Ta phải mất nửa tháng mới chế ra mực Tranh Ngâm này, dùng hết tùng yên, keo nai sừng tấm, vỏ cam vỏ quýt, kết hợp với nước tuyết chế ra.
Giữa tiết hè oi bức, hương thơm của nó lan tỏa, tươi mát và dễ chịu khiến lòng người thư thái. Khi viết lên giấy, từng chữ như đều mang theo linh hồn của quả cam.
Triệu Bách Khanh cười khẩy, ước lượng hộp mực Tranh Ngâm của ta:
- Ngươi lấy thứ này để hối lộ hoàng tử à? Có hoàng tử nào có thể chịu nổi khoảng hối lộ này của ngươi chứ?!
Y phất tay ném hộp mực Tranh Ngâm của ta vào góc tường:
- Trả lời ta, tại sao lúc nào ngươi cũng tỏ ra yếu đuối, mặc người khi dễ như vậy?