Triệu Bách Khanh như nhớ lại điều gì đó cực kỳ chán ghét, phất tay áo đứng dậy, quay lưng về phía ta:

- Thiên cơ bất khả lộ, tóm lại là mệnh của ta và ngươi bị trói buộc lại với nhau, phải cùng tiến cùng lui.

Ta không kìm được mà muốn khóc, tại sao ta lại xui xẻo vậy chứ? Bị trói buộc với một vị Diêm Vương như này.

Triệu Bách Khanh vừa đe dọa vừa mắng ta một trận, uy hiếp nói nếu như ta không nghe lời, sẽ trực tiếp giết phụ mẫu và tỷ tỷ của ta.

- …Bọn họ mắc bệnh lao phổi, vốn dĩ sẽ chết sớm, ngươi chắc cũng không muốn chỉ vì đứa con gái ngu ngốc như ngươi mà tuổi thọ của họ bị rút ngắn vài năm chứ?

Triệu Bách Khanh thấy ta đã ngoan ngoãn nghe lời thì ung dung ngồi xuống ghế dựa lắc lư vài cái, rồi hướng ngón tay chỉ chỉ trên mặt đất:

- Nhặt quân cờ lên.

Ta ngồi xổm xuống, nhặt từng quân cờ đen trắng bóng loáng lên, nước mắt rơi lã chã.

Thật ra, sâu trong tiềm thức ta không thật sự không hề muốn theo đuổi thái tử, kiếp nào cũng vậy. 

Ngay cả một người ngu xuẩn như ta cũng hiểu rõ quy luật này. Chỉ cần ta bị thái tử từ chối, ta có thể sống lại hết lần này đến lần khác, lại lần nữa được nhìn thấy phụ mẫu và tỷ tỷ. Ta muốn vĩnh viễn chìm đắm trong khoảng thời gian có họ bên cạnh.

*

Phụ thân ta là một viên quan nhỏ lục phẩm ở kinh thành. Lúc ta ba bốn tuổi, ông vì lỡ lời mà đắc tội với một nhân vật lớn, bị đày đến vùng đất sơm lam chướng khí¹ Lĩnh Nam, cả nhà đều phải theo đến đó. Vì tuổi còn nhỏ, thân thể lại yếu, ta được ở lại kinh thành sống nhờ ở nhà cô mẫu.

[¹ Vùng rừng núi có khí độc bốc lên, dễ gây bệnh tật, đau ốm cho con người.]

Hơn mười năm qua phụ thân ta cần cù chăm chỉ phục vụ nhân dân, có nhiều chiến tích tốt ở Lĩnh Nam, nhưng sức khỏe của ông ngày càng tệ. Mẫu thân và tỷ tỷ của ta cũng vậy, bọn họ hít phải quá nhiều khí độc núi rừng, mắc bệnh sốt rét rừng nặng, rồi dần chuyển thành bệnh lao phổi.

Bệnh này không có thuốc trị tận gốc, thế nên chỉ có thể gắng gượng từ từ cho đến khi sức tàn lực kiệt.

Trong suốt ba mươi ba kiếp, ta đã đi khắp đại giang nam bắc cầu thầy hỏi thuốc, lần tìm đủ mọi cách cũng không thể nào giữ bọn họ lại, vào năm ta hai mươi lăm tuổi thì bọn họ làm lượt qua đời.

Kiếp này ta vẫn miệt mài tìm kiếm, ta thường xuyên ra bến cảng nhờ các động tàu thuyền giúp ta tìm phương thuốc từ phương xa. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Chớp mắt cũng đến ngày Tết Trung thu hôm đó, ta phải tiến cung làm thư đồng, sợ hãi tới mức mất cả hồn vía, sợ bị người trong cung của Triệu Bách Khanh bắt giữ, nhưng căn bản là trốn không thoát được. Phó Ương phong lưu phóng khoáng đi tới, nói vài lời vui đùa chọc cho công chúa Uẩn Phương cười tươi rói.

Hắn đột ngột đổi chủ đề, chỉ về phía ta:

- Lần trước Thất điện hạ ngửi thấy mùi thỏi mực của vị Hà cô nương này nên rất yêu thích, vừa hay hôm nay Thất điện hạ có giờ học thư pháp, không biết công chúa điện hạ có thể cho chúng ta mượn dùng nàng một lát không? ( truyện trên app T Y T )

Công chúa Uẩn Phương mến mộ Phó Ương nên hắn nói gì đều nghe nấy, không kịp chờ đợi mà đuổi ta ra ngoài.

Ta muốn từ chối, nàng ấy lập tức liếc nhìn ta một cái sắc lạnh:

- Ngốc Ngốc nghe lời nhất mà, tuyệt đối không được làm bổn cung thất vọng nhé.

Cứ như vậy, ta lại rơi vào tay Triệu Bách Khanh.

Trong cung Thanh Yến, y đang viết một bức thư pháp thể loại hành thảo. Nghe thấy ta đến y cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói:

- Nói xem một chút gần đây ngươi đã làm những gì.

Lúc bắt đầu ta ngập ngừng và rất căng thẳng, nhưng thấy y vẫn viết chữ nước chảy mây trôi như trước, ngòi bút uyển chuyển như rồng bay phượng múa, phảng phất như không chú ý nghe rốt cuộc ta đang nói những gì, lòng ta cũng dần dần thả lỏng.

Ta nói mình đã đến cảng Thiên Tân, tìm được một người lái thuyền tốt bụng, người đó đồng ý khi đội tàu thuyền đi qua Đông Doanh (Nhật Bản - tên TQ gọi) và Cao Ly (Triều Tiên - Hàn Quốc) sẽ hỏi giúp ta xem có thuốc trị bệnh lao phổi hay không.

Còn nói rằng mình vừa điều chế ra một loại mực mới có hương lê, trồng một cây quýt trong viện nhỏ của mình, nhặt được một con mèo hoang. Bởi vì người nhà đang bệnh lao phổi không thể dính lông mèo, thế là đưa cho Tiểu Béo nhà bên…

Bỗng dưng Triệu Bách Khanh nói:

- Đủ rồi! Điều là chút ít chuyện vặt vãnh, chẳng lẽ ngươi không cố gắng chút nào để quyến rũ thái tử à?

Ta nơm nớp lo sợ, định nói dối:

- Có…có, ta học được một chút về trang điểm.

Thực tế thì chẳng có gì cả, tay ta “tàn”, sống hơn ba mươi lần cũng không học được cách trang điểm.

Triệu Bách Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm ta:

- Được, bây giờ ngươi trang điểm ta xem xem.

Hắn sai người đi Ngự Nhan Cung mang tới một bộ son phấn đầy đủ, có son phấn, bột nước, son môi, chì kẻ mày, loa đại tử²,...chủng loại đa dạng, rực rỡ muôn màu.

[² Loại than do Ba Tư sản xuất gọi là "Loa tử đại", có hình vỏ ốc, có thể trực tiếp sử dụng không rườm rà, rất tiện lợi. Bởi vì quý hiếm, nên chỉ có các phi tử hậu cung dùng.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play