Ta khiếp sợ, nhỏ giọng hỏi vị Diêm Vương sống giết người không chớp mắt trước mặt:

- Ngài…ngài cũng là người sống lại?

Lưỡi kiếm của Thất hoàng tử Triệu Bách Khanh chĩa vào giữa trán của ta:

- Đồ ngu xuẩn, con mẹ nó trẫm đã sống lại cùng ngươi ba mươi ba lần rồi!

Ta ngơ ngác nhìn chung quanh, nhìn thái tử trong lòng rồi lại nhìn vào các thái giám, cung nữ, bao gồm cả hoàng đế đã trở thành xác chết xung quanh mình.

- Vậy bọn họ…

Triệu Bách Khanh lập tức hiểu ý ta muốn hỏi, gắt gỏng cắt ngang lời ta:

- Bọn họ không phải, chỉ có ngươi và trẫm phải sống lại lần này đến lần khác.

- Sống lại? Sống lại cái gì? - Thái tử chống tay khó khăn ngồi dậy.

Triệu Bách Khanh dùng chuôi kiếm đánh một cái làm hắn bất tỉnh.

Ta không dám thở mạnh, chỉ nghe Triệu Bách Khanh lạnh lùng nói với ta:

- Ông trời mắt mù, trói buộc mệnh của ngươi với trẫm vào nhau, chỉ khi ngươi và trẫm đạt được mục tiêu cùng một lúc thì cuộc sống mới có thể tiếp tục. Nếu không hai chúng ta sẽ sống lại từ năm hai mươi tuổi đến lần này đến lần khác.

Ta lờ mờ đoán được, mục tiêu của y chính là đăng cơ, mà mục tiêu của ta là yêu đương với thái tử.

Y thông minh lại tàn nhẫn, kiếp đầu tiên đã có thể đạt được mục tiêu của mình. Nhưng ta thì quá ngốc, đã thử ba mươi ba lần mà vẫn không thể có được trái tim của thái tử.

- À…ta xin lỗi. - Ta gãi gãi đầu.

- Xin lỗi thì được cái rắm gì? - Lông mày rậm rạp của Triệu Bách Khanh cau lại: - Kiếp này trẫm sẽ không giết hắn, trẫm sẽ tứ hôn cho hai người các ngươi, ngươi nhất định phải khiến hắn yêu ngươi.

Y vừa dứt lời, thái tử bỗng mở mắt ra, dùng dao găm rạch vào cổ mình sau đó lại rạch vào cổ tay ta.

- Cô không yêu nàng ta, cô thà chết cũng không chịu khuất phục! - Hắn hiên ngang lẫm liệt, kéo ta cùng chết chung một chỗ.

Bị mất máu nhanh chóng khiến đầu óc ta dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hét của Triệu Bách Khanh.

- LẦN SỐNG LẠI TIẾP THEO LẬP TỨC ĐẾN TÌM TRẪM! TRẪM DẠY NGƯƠI THEO ĐUỔI NAM NHÂN, NHỚ LẤY!

- bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Tạ được sống lại ở tuổi hai mươi, phụ mẫu mạnh khỏe, tỷ tỷ vẫn còn sống, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta.

Tháng trước ta vừa được chọn làm thư đồng của công chúa. Mặc dù tuổi tác ta lớn, đầu óc hơi ngốc, nhưng ta lại am hiểu chế mực. Mực Tùng Yên hay Mực Du Yên ta đều làm được.

Màu mực đậm và quyến rũ, khi viết lên giấy không bị lem, lại còn tỏa ra hương thơm lâu, đọng lại trên đầu ngón tay đến ba ngày không tan. Công chúa Uẩn Phương vô cùng ưa thích mùi hương này, cố ý chọn ta làm thư đồng để chế mực cho nàng ấy mỗi ngày.

Ta cảm thấy vậy cũng tốt, dù sao vì ta ngốc nên không thể gả đi được. Bây giờ lại có thêm cái cớ không cần làm mai ở tuổi hai mươi.

- Này Ngốc Ngốc, đang nghĩ gì thế? - Công chúa Uẩn Phương dùng cán bút chọc vào mặt ta.

Ta chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Hồi công chúa điện hạ, ta không phải Ngốc Ngốc, ta là Hà Tiểu Viên.

Nàng ấy mím môi cười: - Được rồi, được rồi, Ngốc Ngốc, hôm nay lại phải nhờ ngươi giúp ta…giao cho chàng. - Rồi nàng ấy nhét bức thư tình vào tay áo của ta.

Cũng giống như ba mươi ba kiếp sống trước, nàng ấy thích nhị công tử Phó Ương nhà Bộ Lễ Tả Thị Lang. Hắn thật sự là một thiếu niên tuấn tú, đáng tiếc hắn lại là thư đồng của Triệu Bách Khanh.

Ta rất sợ bọn họ.

- Cái này…ngươi cầm lấy đi. - Ta há miệng run rẩy đưa bức thư cho Phó Ương, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Phó Ương túm lấy cổ áo sau của ta:

- Thất điện hạ muốn gặp ngươi.

Điều gì đến cũng phải đến. Hắn đưa ta đến cung Thanh Yến của Triệu Bách Khanh.

Trong căn phòng sáng tối mờ ảo, Triệu Bách Khanh đang thong thả ung dung sắp xếp lại quân cờ. Nghe thấy tôi đến y nhàn nhạt ngước mắt lên, liếc nhìn tôi.

- Ta bảo ngươi sống lại thì đến tìm ta ngay, sao ngươi không tới?

- Ta… - Ta vắt óc suy nghĩ một cái cớ: - Ta nghĩ điện hạ nên tìm người được sống lại khác đi, ta ngu ngốc lắm, căn bản không thể theo đuổi thái tử được đâu.

Kiếp này, ta quyết định buông bỏ.

Một hồi tiếng động lớn vang lên, Triệu Bách Khanh lật tung bàn cờ, quân cờ đen trắng vương vãi khắp mặt đất.

Y bóp chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên, ánh mắt hung dữ: ( truyện trên app tyt )

- Tại sao không nghe lời? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Kiếp này ngươi nhất định phải khiến Triệu Quân Nghiêu yêu ngươi!

Triệu Quân Nghiêu chính là thái tử, là người trong lòng của ta.

Ta bị dọa đến nỗi ngây dại, như một con ngỗng ngốc không dám cử động dù chỉ một chút.

Triệu Bách Khanh càng tức giận hơn:

- Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của ngươi kìa, ngươi tưởng nếu có thể lựa chọn thì ta sẽ chọn ngươi sao? Ba mươi ba kiếp trước ta đã thăm dò hết tất cả mọi người, cũng chỉ có ngươi là người sống lại, ta đem bát tự của ngươi đến cho quốc sư tính toán, ông ta nói…

- Nói…nói cái gì? - Ta nhỏ giọng hỏi lại.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play