Không biết qua bao lâu, khi mở mắt ra thì gương mặt sạch sẽ tuấn tú của Trương Vân Phàm đã phóng đại trước mặt ta.
Hắn khom lưng để sát vào ta, khoảng cách gần đến mức hắn như đang nằm lên người ta vậy.
Ta dùng toàn bộ sức lực cho hắn một cái tát.
Hắn che mặt hứng khởi nói: “Vợ ơi, nàng tỉnh rồi hả?”
Ta nhìn sắc mặt mệt mỏi của hắn, hình như cả đêm không ngủ.
Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ta vừa mới đánh Trương Vân Phàm, rõ ràng đã dùng toàn bộ sức lực nhưng trong đan điền lại không hề có một chút nội lực nào dao động, cả người ỉu xìu không có sức.
Trương Vân Phàm nhận ra sự hoang mang của ta, hắn buồn rầu mà lau mặt giúp ta: “Vợ, chúng ta bị ám toán.”
Đang nói chuyện, Cố Tiêu Từ đẩy cửa vào.
Trương Vân Phàm trừng mắt liếc ông ta một cái: “Chính là hắn đã ám toán chúng ta.”
“Hắn cho chúng ta ăn hóa nội đan, bây giờ võ công của chúng ta đã mất hết, một tháng sau mới khôi phục lại.”
Ta khó hiểu mà nhìn Cố Tiêu Từ.
Ông ta muốn làm gì?
Kiểu gì cũng phải ép Trương Vân Phàm và Mộc Yên thành thân sao?
Nhưng kiếm Lưu Tinh đã bị hủy rồi mà?
Lúc này, ta lại nghe thấy âm thanh của hệ thống của Trương Vân Phàm: “Cho ngươi thích Tang Tiện, khiến cốt truyện tan vỡ đấy?”
“Vốn là đến hồi kết mới phát sinh đại chiến Tây Vực, giờ đã bắt đầu rồi.”
“Ngươi biết vì sao Cố Tiêu Từ muốn Mộc Yên rút kiếm kén rể không?”
“Hắn muốn tìm thiên tài võ mạch có thể rút được kiếm Lưu Tinh ra để truyền toàn bộ võ học của hắn cho ngươi và Mộc Yên, như vậy khi cuộc đại chiến trong tương lai xảy ra, Đại Hạ mới có thể ngăn cản được kẻ địch.”
“Ai mà ngờ, giây phút ngươi gọi ra tâm kiếm ấy, quỷ thuật của Quỷ Vương Tây Vực cũng được đẩy nhanh tiến độ, một tháng sau, hắn sẽ dẫn theo đội quân tử thi của hắn kéo tới Đại Hạ, tấn công Đại Hạ, khi đó Đại Hạ sẽ lâm vào cảnh xác người ở khắp nơi, dân chúng thì lầm than.”
“Chuyện này vốn là chuyện của hoàng thất, không liên quan gì đến giang hồ, nhưng Cố Tiêu Từ lại là người có tấm lòng hiệp sĩ, vì bảo vệ bá tánh mà hắn đã đồng ý với hoàng đế Đại Hạ, cùng nghênh chiến với quân triều đình.”
“Các ngươi hôn mê ba ngày, có lẽ là hôm qua, Quỷ Vương Tây Vực đã biết Cố Tiêu Từ của Huyền Ảnh tông sẽ ra tay nên đã thay đổi kế hoạch, tấn công Huyền Ảnh tông trước.”
“Ngươi có thể gọi ra tâm kiếm, mà tâm kiếm chính là vũ khí lợi hại nhất trên đời, cho nên Cố Tiêu Từ đã đánh xỉu ngươi và Tang Tiện, giữ lại các ngươi trước đã.”
Trương Vân Phâm hỏi: “Tâm kiếm của ta có thể đối phó với đội quân tử thi à?”
Hệ thống nói: “Không thể đối phó hoàn toàn, người có thể tiêu diệt được quỷ thi, ngăn cản trận chiến này, để bá tánh không bị ảnh hưởng bởi chiến sự chỉ có…”
Hệ thống dừng một chút, ta yên tĩnh lắng nghe.
“Chỉ có giáo chủ Ma giáo Tang Hòe Dương và Cố Tiêu Từ liên thủ lại, hồi thiếu niên họ từng rớt xuống vực, cơ duyên xảo hợp mà có được một quyển bí tích, gọi là Huyền Thi Trận.”
“Hai người họ lập trận pháp đó mới có thể tiêu diệt được đại quân tử thi.”
“Nhưng mà… quyển bí tích đó sẽ khiến hai người họ…”
Hệ thống muốn nói lại thôi, song lại không nói gì thêm nữa, chỉ nói: “Thôi, Tang Hòe Dương sẽ không tới, hắn với Cố Tiêu Từ đã trở mặt với nhau, năm đó đã từng nói, cuộc đời này sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Cho nên, một tháng sau, các ngươi ch.ế.t hay là sống thì xem ý trời đi.”
Ta lại lần nữa nhìn về phía Cố Tiêu Từ, khó trách ông ta giữ ta lại, chắc chắn ông ta đã nhận ra ta.
Ông ta biết ta là ai, ông ta muốn lợi dụng ta, ép cha ta xuất hiện.
Cố Tiêu Từ nhìn ta, gương mặt lạnh băng hiện lên chút dịu dàng, giống như người cha già hiền từ đang nhìn con gái của mình: “Ngươi không biết ta thật sao?”
“Ta biết cái đầu ngươi” Cả người ta không còn chút sức nào, không động võ được nhưng miệng thì không thể thua, “Cha ta chán ghét ngươi, ta cũng chán ghét ngươi, ngươi giữ ta lại thì ngươi thảm rồi, ta vừa kiêu căng, vừa khó tính, đợi ta nghỉ ngơi dưỡng sức xong, ta phá tanh bành cái Huyền Ảnh tông của ngươi.”
Cố Tiêu Từ không hề giận mà bật cười: “Cách cha ngươi dạy con cũng ấu trĩ y như hắn.”
Ta đưa mắt ra hiệu với Trương Vân Phàm: “Làm ông ta biến đi.”
“Dạ được.”
Trương Vân Phàm vừa mới đứng dậy, Cố Tiêu Từ đã bất đắc dĩ mà lắc đầu, xoay người ra ngoài.
Một tháng sau đó, chúng ta bị giam lỏng ở Huyền Ảnh Tông.
Mộc Yên cả ngày ngoại trừ đọc sách và lau chùi cái thanh kiếm Lưu Tinh đã gãy ra thì là đi theo phía sau Trương vân Phàm: “Ta mới là người được định lương duyên với chàng, ta kém Tang Tiện ở chỗ nào chứ? Nàng ta vừa kiêu căng, ngạo mạn lại vừa tà khí, ta không dịu dàng sao?”
Còn Trương Vân Phàm thì suốt ngay theo phía sau ta: “Vợ ơi, cái này là táo ta hái cho nàng đấy, nàng nếm thử xem có ngọt không?”
“Vợ ơi, ta giặt sạch quần áo cho nàng rồi, ta gấp lại để trên giường của nàng đấy.”
“Vợ ơi, ta mang cơm tới cho nàng nè, ta cho nàng hết thịt của ta luôn.”
“Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi.”
Cả ngày, thứ ta nghe nhiều nhất chính là hai chữ “vợ ơi”.
Hệ thống cũng không nhịn được nữa: “Trương Vân Phàm, ngươi simp cũng vừa vừa thôi, có đến mức chỉ còn hai bàn tay trắng thế không?”
Trương Vân Phàm đang vá tay áo cho ta, nghe vậy thì dừng lại: “Sao có thể nói tình yêu là simp chứ?”
“Tình yêu rất thần thánh đấy, cả đời này của ngươi có thể gặp được một người mà ngươi thích chân thành thật sự không hề dễ dàng, huống chi còn là vừa gặp đã yêu.”
“Ta thích nàng, ta trả giá vì nàng, ta đang dũng cảm vì tình yêu của mình, ta không cảm thấy đây là simp”
Hắn cười ngọt ngào: “Hơn nữa ta tin tưởng, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ thích ta.”
“Mà dù nàng ấy có không thích ta đi chăng nữa thì vào lúc ta gặp được nàng, ta cũng đã thu hoạch được một loại tình cảm mà ta chưa bao giờ cảm nhận được, rất giá trị đấy.”
Hắn hỏi lại hệ thống: “Trời không mưa thì ngươi sẽ trách trời sao? Trời thì vẫn là trời, nhưng là do con người đòi hỏi, trời đâu có tội.”
Hắn cười, cười rồi lại trở nên khổ sở: “Thật ra, ta rất thương nàng, từ khi biết nàng sẽ có kết cục ch.ế.t thảm ta đã rất đau lòng.”
“Cho nên ta muốn đối xử tốt gấp đôi với nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy ch.ế.t”
Hắn kiên định mà lặp lại: “Tuyệt đối không.”
Bước chân ta hơi khựng lại, hốc mắt đỏ lên.
Thật là một tên ngốc.
Ta ngẩng đầu ép nước mắt trở lại, xoa mắt, vào trong ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ta vỗ bả vai mình: “Có muốn dựa vào không?”
Trương Vân Phàm buông kim chỉ xuống, cong miệng: “Muốn”
Hắn chậm rãi lại gần bả vai ta, dựa vào thật cẩn thận, trái tim đập bình bịch.
Gió bên ngoài đột nhiên nổi lên.
Trời tối sầm lại.
Mưa rồi.
Ta giơ tay xoa xoa gương mặt Trương Vân Phàm: “Trên trời sẽ mưa, sẽ vì ngươi mà mưa.”
Hắn ngoan ngoãn dựa vào vai ta, vô cùng hưởng thụ, không nghe rõ ta nói gì.
Ta cũng không nói cho hắn biết chuyện ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Lời tỏ tình này, gió biết, mưa biết.
Ta yên tĩnh mà nhìn mưa rơi ngoài mái hiên, tâm trạng phức tạp.
Đã xác định rõ lòng mình, nhưng một hồi m.á.u chảy mưa rơi cũng sắp xảy ra.
Ngày hôm sau, Huyền Ảnh tông loạn thành một nồi cháo heo.
Đại sư huynh làm phản, đồ đệ trong tông môn trốn thoát cả.
“Ai muốn bảo vệ Huyền Ảnh tông? Tây Vực mà giang hồ chúng ta liên quan gì đến nhau chứ?”
“Bá tánh ch.ế.t chứ có phải chúng ta đâu, đối với chúng ta mà nói, ai làm hoàng đế cũng giống nhau, chúng ta không cần phải bán mạng vì hoàng thất.”
“Đúng vậy.”
“Ai chiếm được Đại Hạ cũng vậy, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giang hồ, ngày nào thế đạo thái bình trở lại, chúng ta sẽ tiếp tục truy tìm thứ tự bảng xếp hạng giang hồ, nói trắng ra là, chúng ta chỉ là người trong giang hồ, không phải là quân được hoàng thất nuôi dưỡng.”
“Đều do cái tên Cố Tiêu Từ kia, cứ phải xuất đầu lộ diện, làm chúng ta bây giờ phải bỏ trốn.”
“Đừng nói nữa, đi nhanh đi, đợi chút nữa đại quân tử thi lên núi thì chúng ta chạy không kịp đâu.”
Rất nhanh, Huyền Ảnh tông huy hoàng náo nhiệt ngày xưa lại trở nên loạn xì ngầu, sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Trong tông môn, ngoại trừ những vị trưởng lão thì cũng chẳng còn mấy người ở lại.
Ta yên tĩnh mà dựa vào vách tường, vuốt ve roi của mình.
Tiểu sư muội Mộc Yên ngồi trên ghế vuốt ve thanh kiếm gãy của nàng ta.
Trương Vân Phàm gọi tâm kiếm của hắn ra.
Mộc Yên liếc nhìn ta: “Cái người Ma giáo nhà ngươi không đi à? Võ công của ngươi đã khôi phục, bây giờ ngươi có thể rời đi rồi.”
Ta nhìn nàng, tiếp tục vuốt ve roi: “Con gái tông môn chỉ biết đọc sách như ngươi sao không xuống tầng hầm mà trốn đi?”
“Nghe nói đến một người ngươi còn chưa từng gi.ế.t, đợi chút nữa một đội quân tử thi xông đến, ngươi không sợ à?”
Trương Vân Phàm nói: “Vợ ơi, nàng ta từng gi.ế.t gà rồi.”
Chúng ta không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, sau đó cầm vũ khí lên, cùng lúc hướng ra ngoài điện.
Chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu ch.ế.t.
Trước khi ra cửa, Mộc Yên hỏi ta: “Chuyện không liên quan gì đến ngươi cả, có đáng không?”
Có một số việc, không quan trọng có liên quan hay có đáng hay không, chỉ quan trọng ở chỗ có nguyện ý hay không mà thôi.
Cha từng nói với ta, “Ma giáo” chỉ là cái tên mà người ngoài gọi chúng ta, quan trọng là chúng ta muốn trở thành người như thế nào.
Đứng trước sự nguy nan của quốc gia, buộc phải có người đi trước.
Ta nghĩ, đây mới chính là ý nghĩa chân chính mà giang hồ tồn tại.
Giờ phút này không có Ma giáo, không có chính đạo, giờ phút này chỉ có những người đứng lên bảo vệ bá tánh.
Dù là ai, chỉ cần trong lòng có nghĩa thì đều là anh hùng.
Ba người chúng ta dẫn đầu xông lên.