[Zhihu] - Khi Nam Chính Phải Lòng Nữ Phản Diện

Chương 1


1 tháng


Ta là con gái của giáo chủ Ma giáo.

Ác độc, ương ngạnh, kiêu căng là tất cả những thứ khi họ nhắc đến ta.

Cha ta đã là một lão già, đến tuổi rồi nên ông ấy đòi về hưu, để ta kế vị ông.

Vì thế lão cha đuổi ta xuống núi rèn luyện.

Mới vào giang hồ, ta đã vào nhầm chỗ kén rể của một tiểu sư muội thuộc tông môn chính đạo nào đó.

Người nào rút được kiếm Lưu Tinh trên đài thì chính là người chồng định mệnh của vị tiểu sư muội kia.

Một thiếu niên áo đỏ miệng ngậm cỏ đuôi chó, tướng mạo anh tuấn cũng bị đám người chen lấy xô đẩy vào trong.

Ta vốn không hề để ý đến hắn, nhưng hắn lại dẫm vào chân ta.

Ta lấy roi dắt ở thắt lưng ra, bà đây phải dạy dỗ cái tên cà lơ phất phơ này.

Giây phút đối diện với tầm mắt hắn, ta bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ mà ta chưa bao giờ nghe qua, một âm thanh không thể hình dung ra được bằng lời.

“Thiếu nữ mang lụa che mặt trên lầu chính là tiểu sư muội, là nữ chính của bộ truyện này.”

“Rút kiếm kén rể, những kẻ khác đều là pháo hôi cả, chỉ có ngươi mới có thể rút được kiếm Lưu Tinh mà thôi.”

“Đợi mấy cao thủ khác rút xong ngươi hẵng lên, vậy mới có thể thể hiện được ngươi ngầu như thế nào.”

“Tối nay nữ chính sẽ động phòng với người.”

Âm thanh kỳ lạ kia bỗng hô to: “Không ổn rồi!”

“Người cầm roi bên cạnh ngươi, đang chuẩn bị đánh ngươi chính là nhân vật phản diện cực kỳ độc ác của bộ truyện này.”

“Giai đoạn đầu của truyện, nàng ta cực kỳ chán ghét ngươi, sau này ngươi cứu nàng ta, nàng ta mới chuyển sang yêu ngươi.”

“Mau chạy lên đài rút kiếm, nếu không không có ai bảo vệ ngươi, nàng ta có thể đánh ch.ế.t ngươi đấy.”

“Nàng ta không chỉ ác độc mà còn gi.ế.t người không chớp mắt.”

“Mẹ nó, nàng ấy đẹp quá đi mất.”

Ta kinh ngạc mà trợn tròn mắt, rõ ràng thiếu niên trước mắt không hề nói chuyện nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn.

“Người vợ trong mộng của ta là thế này chứ đâu.”

“Ta muốn ôm nàng ấy cơ.”

Ta nghi ngờ mà chậm rãi buông roi xuống, đánh giá thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới.

Ta lại gãi gãi lỗ tai ghé sát lại gần hắn, muốn biết có phải mình bị ảo giác hay không.

Chỉ nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia nhắc nhở hắn: “Trương Vân Phàm, người đừng có để bị sắc đẹp làm ngu người!”

“Nàng ta trông xinh đẹp vậy thôi chứ nàng ta thật sự rất xấu, ngươi tin ta đi, ta chính là hệ thống của ngươi đấy.”

Đám người lại xô đẩy, ta không cẩn thận bị đẩy vào trong lòng Trương Vân Phàm.

Hắn phớt lờ tiếng hệ thống, vành tai đỏ ửng lên, mặt ngây ngốc mà ôm chặt lấy ta: “Hệ thống ơi, ta nghĩ, ta vừa gặp đã yêu mất rồi.”

“Eo của vợ ta mềm quá đi.”

Hệ thống tức giận mắng hắn: “Lau máu mũi của ngươi đi kìa! Phục ngươi luôn đấy.”

Ta lấy lại tinh thần, đẩy hắn ra, tát cho hắn một cái: “Đồ râu xanh, ngươi dám sàm sỡ bổn cô nương?”

Hệ thống nói: “Đó! Ngươi nhìn đi, ta đã nói là nàng ta rất độc ác, ngươi lại không tin.”

Trương Vân Phàm nói: “Vợ mắng đúng lắm, lần đầu tiên gặp ta đã ôm nàng, nàng đánh ta là đúng!”

“Hihi”

Hệ thống thật sự không nói nên lời: “Cái đồ simp lỏd nhà ngươi, ngươi tỉnh lại đi, nàng ta chính là nhân vật phản diện đấy.”

Ta lại cho Trương Vân Phàm thêm một cái bạt tai nữa: “Ai đang mắng bổn cô nương đấy?”

Trương Vân Phàm ngơ ngẩn nhìn ta.

Hắn che gương mặt bị ta đánh cho sưng đỏ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy lưu luyến, trong lòng nói: “Tay của vợ ta có bị đánh đau không?”

“Ta muốn thổi thổi tay cho vợ ta.”

“Hệ thống à, trước đây ta không hề tin cái gì mà vừa gặp đã yêu đâu, bây giờ ta tin rồi.”

“Ta phải theo đuổi nàng ấy.”

Hệ thống tạt cho hắn một bồn nước lạnh: “Nàng ta chỉ là cái bệ phóng cho nữ chính mà thôi.”

“Kết cục của nàng ta rất thảm, yêu ngươi nhưng lại không có được ngươi, vì yêu mà nhập ma, cuối cùng bị chính đạo tiêu diệt, ch.ế.t không toàn thây.”

Trương Vân Phàm nói: “Có ta ở đây, kết cục của nàng sẽ không thảm nữa.”

“Ta yêu nàng, nàng chính là nữ chính của đời ta.”

Hệ thống cười lạnh: “Hay là ngươi nhìn thử gương mặt của nữ chính đi đã rồi hãy quyết định?”

Ta cũng tò mò.

Cái người thiếu niên vừa gặp đã yêu ta này, liệu có thay lòng đổi dạ khi nhìn thấy nữ chính không?

Ta dùng một tay đẩy hắn lên đài rút kiếm.

Với cả ta cũng muốn chứng thực một chuyện — — cuộc đối thoại của bọn họ là thật hay là giả?

Thiếu niên tên Trương Vân Phàm này thật sự có thể rút được kiếm Lưu Tinh ra sao?

Thanh kiếm này chính là thần kiếm Côn Luân.

Rất nhiều cao thủ giang hồ đều không thể rút được, hắn thoạt nhìn đến nội lực còn không có, thật sự có thể rút được thần kiếm?

Nếu hắn thật sự có thể rút được, vậy thì chúng minh cuộc đối thoại giữa họ là thật.

Ta đứng ở dưới đài, hơi hất cằm với Trương Vân Phàm: “Nếu ngươi có thể rút được kiếm Lưu Tinh ra, hôm nay bổn cô nương sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Mọi người nhìn Trương Vân Phàm đứng trên đài, cười nhạo: “Nếu hắn mà rút ra được thì ta sẽ trồng cây chuối ăn c.ứ.t”

“Đây chính là thần kiếm đấy, nó biết nhận chủ.”

“Hắn là cọng hành nào vậy? Bảng xếp hạng cao thủ giang hồ không hề có tên hắn, tên vô danh tiểu tốt ở đâu ra cũng dám tới đây rút thần kiếm.”

“Hahaha, buồn cười quá!”

Trương Vân Phàm không hề để ý đến những người khác, hắn nhìn về phía ta, được voi đòi hai bà Trưng nói: “Nếu ta có thể rút được thanh kiếm này ra, nàng làm vợ ta, thế nào?”

“Ngươi…” Ta tức giận nắm chặt roi, mặt bỗng đỏ phừng phừng.

Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào to gan như thế.

Vì chứng thực chuyện kia, ta cắn răng nhịn xuống: “Ngươi cứ rút đi đã.”

Trương Vân Phàm thu lại nụ cười cợt nhã, nghiêm túc đến chỗ rút kiếm.

Một giọng nam lạnh lùng từ phía trên lầu các vang lên: “Làm càn!”

“Nếu ngươi thật sự có thể rút được thanh kiếm này ra thì phải cưới đệ tử của ta.”

Người nói chính là sư phụ của nữ chính.

Hắn ở phía sau bình phòng, ta không nhìn thấy rõ gương mặt hắn.

Nói thật, ta thật sự rất tò mò với nam nhân ở phía sau bình phong.

Hắn và cha ta từng có một đoạn chuyện xưa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play