“Trừ khi ngươi có một thanh mệnh kiếm mạnh hơn cả kiếm Lưu Tinh, nhưng kiếm Lưu Tinh chính là thần kiếm của Côn Luân, là thanh kiếm đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm phổ, trên đời này không có thanh kiếm nào có thể mạnh hơn nó nữa.”
“Nếu ngươi có thể rút nó ra thì chứng minh ngươi và Mộc Yên cô nương chính là duyên trời định, nếu hai người các ngươi có thể cùng song tu kiếm này, cho dù là Cố Tiêu Từ thiên hạ đệ nhất thì cũng không phải là đối thủ của các ngươi, Thần Khí như vậy ngươi còn không cần, ngươi có bị ngu không đấy?”
“Thiếu niên, ta biết ngươi đã có người trong lòng, nhưng có rất nhiều người cũng cưới trước rồi mới yêu, thiếu niên sao không chấp nhận mối lương duyên này?”
Cố Tiêu Từ lạnh lùng nói: “Đây là lý do ngươi buộc phải cưới Mộc Yên.”
Ông ta nhìn ta: “Hay là, ngươi nguyện ý ch.ế.t vì nàng ta?”
Tầm mắt ta chuyển sang Mộc Yên đang đứng trên đài.
Đúng vậy, giữa họ là mối duyên trời định, một người là nam chính, một người là nữ chính, sao ta phải giận dỗi với Cố Tiêu Từ làm gì để hại ch.ế.t Trương Vân Phàm?
Tuy hắn thật là ồn ào, nhưng hắn không hề có ý xấu với ta, ngốc nghếch, cũng rất đáng yêu.
Ta chậm rãi thu roi lại, Trương Vân Phàm lại nắm lấy tay ta.
Biểu cảm hắn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Vợ ơi, vừa gặp đã yêu nghe thì rất thái quá, trước đây ta cũng nghĩ vậy. Nhưng từ sau khi gặp được nàng, ta lại cảm thấy không hề thái quá một chút nào. Có một số người, một khi đã gặp được nhau thì chính là say đắm cả vạn năm, ta thích nàng. Ta không phải là tên khốn nạn, ta chỉ là không biết cách theo đuổi con gái mà thôi.”
Ta hơi cau mày.
Ta không hiểu, dưới tình huống này hắn còn nói những lời ấy là có ý gì?
Trương vân Phàm nói: “Ý ta là, ta đếch quan tâm đứng đầu giang hồ, danh lợi hay bí tịch gì hết, ta chỉ cần nàng.”
“Nếu ta có thể chiến thắng được kiếm Lưu Tinh thì chứng minh là ta thật lòng với nàng.”
Dứt lời, hắn nhảy lên đài rút kiếm.
Kiếm Lưu Tinh cảm nhận được sự phản kháng của hắn, thân kiếm rung lên điên cuồng.
Nháy mắt, kiếm Lưu Tinh rút vỏ mà ra.
Kiếm khí cường đại hung hãn đâm thẳng tới Trương Vân Phàm.
Kiếm khí hung hãn như thế, như một con thú hoang phát điên.
Kiếm Lưu Tinh muốn gi.ế.t Trương Vân Phàm!
Ta vội vàng nhìn về phía Cố Tiêu Từ: “Ngươi có thể ngăn cản được kiếm Lưu Tinh, đúng không? Xin ngươi cứu Trương Vân Phàm đi.”
Ta cũng không hiểu vì sao ta lại lo lắng cho hắn như thế, ta có cảm giác hắn như một đứa ngốc, ai lại đi dùng mạng của mình chứng minh mình thật lòng cơ chứ?
Ta chỉ biết, ta rất sốt ruột.
Ta không muốn hắn ch.ế.t.
Mà Cố Tiêu Từ lại thờ ơ với sự cầu xin của ta.
Kiếm khí khiến người ta sợ hãi kia khiến ta không thể bước lại gần đài nửa bước.
Trong lòng ta nóng như lửa đốt mà nhìn phía trên đài.
Bên dưới, mọi người lắc đầu: “Kiếm khí này có thể bổ cả một ngọn núi thành hai đấy, thiếu niên này chắc chắn phải ch.ế.t vào hôm nay rồi.”
“Buồn cười là hắn dùng mạng của mình để chứng minh mình thật lòng cơ đấy.”
“Trên đời này làm gì có cái gì gọi là thật lòng với cả tình yêu?” Hắn hỏi ngươi bên cạnh, “Ngươi nhìn thấy bao giờ chưa?”
Người bên cạnh lắc đầu hỏi người phía sau: “Ngươi nhìn thấy bao giờ chưa?”
“Hahaha, cái thứ đó còn hư vô mờ mịt hơn cả ảo ảnh, chỉ có kẻ ngốc mới tin.”
Có người nói: “Nhưng ta lại cảm thấy thiếu niên này là một người nhiệt tình hăng hái ấy chứ, thiếu niên vốn nên không biết sợ như vậy, ngược lại là đám già chúng ta này, đã không còn sự ngông cuồng của thiếu niên nữa rồi.”
Có người lắc đầu: “Nói tóm lại chỉ là thiếu niên mà thôi.”
“Chân thành đến đau lòng.”
Giây phút kiếm Lưu Tinh chỉa vào tim Trương Vân Phàm, ta nghẹn ngào mà nhắm mắt lại.
Xin lỗi.
Là ta hại ch.ế.t ngươi.
Nếu kiếp sau gặp lại ngươi, ngươi gọi ta là “vợ”, ta sẽ không đánh ngươi nữa.
“Rầm!” Một tiếng vang lên nổ ra.
Ta đột nhiên trợn tròn mắt.
Ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra mà kiếm Lưu Tinh đã bị bổ thành hai nửa.
Thần kiếm đứt rời, kiếm linh bị diệt.
Khiến mọi người không ngừng kinh ngạc đó là… kiếm mới ra đời.
Thứ chặt đứt kiếm Lưu Tinh chính là…
“Tâm kiếm” Cố Tiêu Từ lẩm bẩm.
Ông ta kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng vào trường kiếm trong suốt xuất hiện từ trái tim Trương Vân Phàm.
“Tâm kiếm trong truyền thuyết thật sự tồn tại sao?”
Tâm kiếm?
Ta từng nghe nhắc tới.
Lấy chân thành luyện ra mệnh kiếm, đứng đầu trong Thiên bảng kiếm phổ.
Chưa có ai từng nhìn thấy, cho nên nó chỉ tồn tại với truyền thuyết.
Hệ thống còn khiếp sợ hơn cả ta: “Ngươi thế mà gọi ra được cả tâm kiếm sao? Ngươi là nam chính của quyển truyện này, ngươi có hào quang nhân vật chính cũng không sai, thanh kiếm mạnh nhất là vào lúc sắp đi đến hồi kết, ngươi thật sự yêu nữ chính, vì cứu nàng ấy nên mới gọi ra thần kiếm, ngươi thế mà vì phản diện độc ác Tang tiện mà gọi ra được cả tâm kiếm?”
“Trên đời này thật sự có thứ gọi là vừa gặp đã yêu sao?”
“Ta còn tưởng ngươi chỉ ham mê sắc đẹp của nàng ta.”
Trương Vân Phàm đứng trên đài, xuyên qua đám người nhìn về phía ta.
Giọng nói của hắn trầm thấp, nghiêm mặt nói: “Ngươi không tin là nó có, không có nghĩa là nó không có.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, tên ngốc này lúc nghiêm túc lên cũng rất đẹp trai.
Ta nhớ tới cha ta, lúc ông nhắc đến Cố Tiêu Từ, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, bây giờ ta nhìn Trương Vân Phàm, miệng cũng cong lên.
Ta đột nhiên lắc đầu, ta đang làm gì vậy?
Trong lòng như xuất hiện một suy nghĩ vừa phức tạp, vừa kỳ lạ?
Còn chưa kịp suy nghĩ lại, Trương Vân Phàm đã bị một cái bóng lóe lên gõ cho hôn mê.
Ta vừa định chuẩn bị đi cứu hắn thì giây tiếp theo cũng bị người ta ám toán.
Trước khi té xỉu, hai mắt ta đầy sao, tức giận mắng: “Tốt nhất đừng để cho bổn cô nương biết ngươi là ai.”