Cố Tiêu Từ và các vị trưởng lão đang chuẩn bị những thứ cần thiết để lập trận, nhưng nếu cha ta không tới thì sự chuẩn bị của họ chỉ là phí công.
Nhưng hình như Cố Tiêu Từ rất chắc chắn cha ta sẽ đến, không biết hắn lấy niềm tin đó từ đâu ra.
Là vì ta ở đây sao?
Nhưng thật ra ta cũng không phải là con gái ruột của cha ta.
Ông nói, ông nhặt được ta.
Nói rằng năm đó có một người vô cùng đẹp khen một cô bé ăn mày là ta đẹp, làm con gái chắc chắn sẽ vô cùng ngoan, sau đó ông ấy liền nuôi ta.
Ta cũng không biết người nọ là ai, nếu có ngày được biết hắn là ai, ta muốn nói một tiếng “cảm ơn” với hắn.
Cảm ơn hắn đã giúp ta gặp được một người cha yêu thương ta, để ta được sống một cuộc sống cơm no áo ấm.
Ta hít một hơi thật sâu, trước mắt không còn tâm trạng để nghĩ chuyện khác nữa.
Trời càng lúc càng tối.
Bộ quần áo màu đỏ của Trương Vân Phàm bị m.á.u của tử thi làm cho nhiễm đen, hắn cầm kiếm, đánh đến ch.ế.t mới thôi.
Còn Mộc Yên thì thoi thóp quỳ trên mặt đất, nàng ta đỡ thanh kiếm gãy, vẫn cố gắng chém gi.ế.t.
Roi của ta đã bị hàm răng bén nhọn của tử thi cắn đứt, ta vung nắm tay đã đầm đìa m.á.u tươi của mình, liều ch.ế.t xông lên.
Không có vũ khí, ta đã sắp không thể kiên trì nổi nữa.
Vào lúc ta đau đớn ngã xuống trước, Trương Vân Phàm vội vàng xong đến gi.ế.t ch.ế.t con tử thi đang công kích ta.
Hắn ôm lấy ta từ phía sau.
“Ta sẽ không để nàng ch.ế.t, tuyệt đối sẽ không.” Hắn đưa tâm kiếm cho ta, dùng sức đẩy ta ra khỏi đàn tử thi, “Đi đi, đừng quay đầu lại.”
Ta lau vết máu trên mặt: “Trương Vân Phàm, bổn cô nương kiêu căng chứ không có thiếu trách nhiệm, bỏ dở giữa chừng.”
“Tang Tiện”, cả người Trương Vân Phàm đã toàn là vết thương, hắn đứng giữa đàn tử thi, gió thổi làm bay dải lụa đỏ trên tóc hắn, hắn nức nở nói, “Nghe lời đi, được không?”
Trương Vân Phàm, từ khi chúng ta gặp nhau, ta đã chưa từng nghe lời ngươi.
Lần này e là cũng vậy.
Ta xông lên, liều ch.ế.t tiến vào trong đàn tử thi, đứng trước mặt hắn và Mộc Yên: “Trương Vân Phàm, ta thích ngươi.”
Ta sợ ta mà không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Nói xong, ta cầm kiếm chém gi.ế.t tử thi, đến cơ hội quay đầu lại nhìn biểu cảm của Trương Vân Phàm cũng không có.
Ta nghĩ hẳn là hắn đang cười.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng, chém gi.ế.t ở đằng trước.
Nhưng những tử thi ở đằng sau vẫn không ngừng sống lại, ba người chúng ta đã trọng thương khắp người.
Ta thật sự không còn một chút sức lực nào nữa, bất lực quỳ rạp xuống đất, chờ đợi cái ch.ế.t buông xuống.
Trước khi té xỉu, không biết có phải ảo giác của ta hay không, hình như ta thấy cha ta tới.