Hắn lật xem sách, sau đó vô cùng đáng thương mà rặn ra giọt nước mắt với ta: “Cục cưng, nào bảo ta đừng làm phiền nàng, nàng còn nói nàng không yêu ta?”
Ta nhăn mày khó hiểu: “Ngươi có bệnh à? Ta nói ta yêu ngươi khi nào?”
Trương Vân Phàm ngoan ngoãn chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Nàng nói ta đừng làm phiền nàng là nàng đang hỏi ý kiến của ta, mà nàng để ý ta thì nàng mới hỏi ý kiến của ta, nàng thật là hiểu chuyện, ta yêu nàng quá đi mất.”
Ta: “...”
“Cục cưng, sao nàng không nói gì?” Trương Vân Phàm lại giở sách ra, bắt đầu học tập: “Cực cưng à, nàng đúng là mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, dù miệng nàng có cứng như thế nào thì trong lòng nàng vẫn luôn mềm mại.”
Hắn vểnh miệng lên với ta: “Ta ngọt ngào quá.”
Ta lại cho hắn thêm một cái tát nữa.
Tức ch.ế.t ta rồi.
Ta vẫn còn cảm thấy tức giận, bèn tát thêm một cái vào má trái hắn: “Ngươi là cái đồ lưu manh”
Trương Vân Phàm bị ta đánh đến mức hai mắt đỏ ửng, tiếng lòng hắn lại vang lên: “Không sao cả, không sao cả, vợ đánh mình là vì muốn tốt cho mình mà thôi.”
Sau đó giọng điệu trong lòng hắn từ ấm ức chuyển sang hung dữ, hắn ném cái quyển sách theo đuổi kia đi, trách cứ hệ thống: “Ngươi đưa cho ông đây cái sách quần què gì thế hả?”
“Thôi khỏi, từ giờ trở đi ta sẽ dùng cách của ta để theo đuổi vợ.”
“Dựa vào ngươi thì đời này ta có mơ mà theo đuổi được vợ.”
Hệ thống gào thét với hắn.
“Chính người bắt ta tìm sách cho ngươi, còn trách ta nữa, ta mẹ nó là hệ thống của ngươi, không phải chỗ để ngươi đánh rắm nhé!”
Một người một hệ thống, ồn ào thật sự.
Ta lười để ý đến họ, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!”
“Nhiễu loạn hôn sự của đệ tử ta còn muốn chạy?”
Thoáng chốc, một cổ nội lực cường đại đánh úp lại từ phía sau bọn ta.
Ta biết người tới là ai.
Sư phụ của Mộc Yên, thiên hạ đệ nhất, Cố Tiêu Từ, là huynh đệ tốt của cha ta hồi họ còn trẻ.
Ta vẫn luôn rất tò mò với ông ta.
Có lần cha ta uống say từng nhắc tới hắn, vừa tức giận mắng hắn đếch phải người, nhưng khi nhắc đến hắn thì khóe miệng lại vừa vểnh lên, còn đỏ mặt một cách khó hiểu.
Từ nhỏ ta đã muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào có thể khiến cha ta bị tính kế mà còn vui vẻ chịu đựng như vậy.
Ta chậm rãi xoay người lại.
Một nam nhân mặc bộ bạch y trắng như tuyết, gương mặt tuyệt diễm từ lầu các phi xuống, dừng trước mặt ta.
Hắn chính là Cố Tiêu Từ.
Ta không e dè mà đánh giá ông ta, ông ta không quá giống với trong tưởng tượng của ta.
Ta cho rằng cái loại phong lưu không kìm chế được như cha ta kết bạn chắc cũng kết với người giống ông ấy, không ngờ lại là một người lạnh lùng đạm mạc.
Hồi thiếu niên, cha ta kết bạn với ông ta kiểu gì thế? Có chung đề tài à?
Vào lúc ta tò mò đánh giá Cố Tiêu Từ, ông ta vừa nhìn thấy ta, ánh mắt đã run rẩy kịch liệt.
Con ngươi ông ta hơi co lại: “Trên người ngươi có vài phần bóng dáng của người quen cũ của ta.”
“Ngươi là ai?”
Ta trợn mắt nhìn ông ta.
Còn không biết xấu hổ mà gọi người quen cũ? Nếu ông ta xem cha ta là huynh đệ thật thì đã không hạ độc vào trà để tranh chức vị thiên hạ đệ nhất năm đó rồi.
Ta tức giận nói: “Ngươi không cần biết ta là ai.”
Trương Vân Phàm thấy thế thì lại đây giữ chặt lấy ta: “Vợ, chúng ta đi thôi, tuy cái tên này đẹp thì đẹp đấy, nhưng hắn già lắm rồi, còn lạnh như băng nữa, giống cái tên tổng tài bá đạo đầu đất chả làm được cái đếch gì ở nhà bên ấy, vừa nhìn đã thấy không phải hạng tốt lành gì.”
Tuy ta không biết tổng tài bá đạo đầu đất nhà bên là ai, nhưng Trương Vân Phàm nói ông ta không phải hạng tốt lành, câu này ta thích.
Ta vừa lòng mà cong mắt với hắn, cười: “Ngươi nói đúng, có một số người chẳng có gì ngoài cái mã cả.”
Tiếng lòng của Trương Vân Phàm lại bắt đầu vang lên: “Hì hì, vợ cười với ta kìa, nàng ấy muốn khiến ta ngọt ch.ế.t sao?”
Hệ thống mắng hắn: “Đủ rồi, đúng là họa tám đời mới gặp được loại ký chủ như ngươi! Trên trời dưới đất có bao nhiêu cỏ, sao ngươi cứ phải chọn cái thứ độc nhất hả?”
Trương Vân Phàm: “Sao vợ ta cười lên lại đẹp như thế chứ?”
Hệ thống: “Không thể tưởng tượng nổi, nhân vật phản diện độc ác làm nữ chính, bộ truyện này sẽ biến thành cái dạng gì đây!”
Trương Vân Phàm: “Đây là lần đầu tiên vợ cười với ta đấy, ta nhất định phải nhớ kỹ giờ phút này, sau này ngày nào cũng là ngày kỉ niệm của đôi ta.”
“Ồn quá đi!” Ta quát.
Trương Vân Phàm bị dọa cho giật mình: “Vợ sao vậy?”
Ta nhịn lửa giận xuống: “Ngươi còn gọi ta là vợ nữa ta cắt đầu lưỡi của ngươi.”
Trương Vân Phàm gật đầu: “Dạ, vợ”
Ta cất bước rời đi.
Trương Vân Phàm tung ta tung tăng mà đi theo sau ta: “Vợ ơi, ta nghe lời lắm, nàng có bao giờ nghe từ chó săn trung thành chưa? Ta chính là như vậy đấy.”
“Ta rất chung tình luôn ý, không hề tồi một chút nào, ta đã yêu ai thì cả đời chỉ yêu mỗi người đó thôi.”
“Ta theo chủ nghĩa tình yêu đấy.”
Ta thật sự không biết rốt cuộc là hắn đang nói bậy bạ cái gì nữa!
Ta cảnh cáo hắn: “Còn đi theo ta nữa, ta sẽ gi.ế.t ngươi.”
Hệ thống vui sướng khi người khác gặp họa: “Há há, nàng ta muốn gi.ế.t ngươi, ác nữ đó muốn gi.ế.t ngươi đấy, ai bảo ngươi không nghe lời ta.”
Trương Vân Phàm nói: “Vợ của ta chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn một chút thôi, nếu nàng ấy nói thích ta, ta sẽ tiếp tục theo đuổi nàng ấy, nếu nàng ấy không nói thì ta sẽ từ bỏ.”
Hệ thống kích động hò hét: “Nàng ta chắc chắn sẽ không nói, ngươi hỏi mau đi, hỏi xong chúng ta quay về động phòng với nữ chính, đưa cốt truyện trở về quỹ đạo.”
“Vợ ơi.” Trương Vân Phàm ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào mắt ta, giống như hắn đã hạ một quyết tâm nào đó.
Trong lòng ta hừ lạnh, ta sẽ không nói thích hắn đâu.
Vài giây sau, Trương Vân Phàm mới mở miệng: “Nàng nói “I love you” với ta, ta sẽ nghe nàng tất.”
Ta nghi ngờ mà nghiêng đầu, tuy không hiểu câu đó có nghĩa gì, nhưng dù sao cũng không phải là ta thích hắn, chỉ cần hắn không làm phiền ta là được.
Ta nói: “I love you.”
Ngón tay ta chỉ về phía hắn: “Không được đi theo ta nữa”
Ta nghe thấy trong lòng Trương Vân Phàm lại nổ đùng đùng: “Vợ ta nói nàng yêu ta đấy, cái này không gọi là yêu thì còn cái gì là yêu nữa?”
Hệ thống rống giận: “Cái đồ simp lỏd nhà ngươi, xin ngươi đừng có tự lừa mình dối người nữa, nàng ta làm gì hiểu tiếng Anh.”
“Ai cần ngươi lo, ngươi thì hiểu cái đếch gì” Trương Vân Phàm nói, “Người dũng cảm thì mới có được tình yêu.”
“Nàng đã nói thích ta rồi, đời này của ta chắc chắn phải là nàng.”
Hệ thống: “Ta không nên mang ngươi vào giang hồ, ta phải mang ngươi vào ngôn tình simp lỏd mới đúng.”
Ta thật sự, thật sự rất lười để ý đến hắn.
Kệ hắn vậy, nói bậy nói bạ linh tinh khùng điên.
Ta bước nhanh rời đi, Trương Vân Phàm theo sát phía sau ta, thân ảnh Cố Tiếu Từ lóe lên một cái, dịch chuyển đến trước mặt chúng ta.
Ông ta đứng cản trên đường đi của chúng ta.
Cố Tiêu Từ lạnh lùng nhìn về phía Trương Vân Phàm, trầm giọng nói: “Ngươi không được đi, ngươi rút kiếm Lưu Tinh ra, ngươi buộc phải cưới Mộc Yên.”
Ta bực bội dùng hai tay ôm lấy đầu, ta muốn điên rồi.
“Hôm nay các ngươi một hai không cho ta đi đúng không?”
Ta vốn không muốn quan tâm đến Trương Vân Phàm, một là ta thật sự rất phiền, hai là Cố Tiêu Từ đã ra mặt rồi, chuyện ông ta muốn làm, ta phải ngăn cản.
Ta rút roi ra ngay trước mặt Cố Tiêu Từ: “Nếu ta cứ muốn dẫn hắn đi đấy?”
Trương Vân Phàm nhảy nhót mà vỗ tay: “Hệ thống, ngươi nhìn đi, vợ ta đang giúp ta đấy, ta hạnh phúc quá, ta yêu nàng quá đi mất.”
“Bảo vệ chồng đấy, vợ ta đang bảo vệ chồng.”
Hệ thống: “Chứ gì nữa, giờ nàng ta rút roi ra đánh người khác, ngươi cũng cảm thấy người ta đang tán tỉnh ngươi, đồ simp lỏd”
Cố Tiếu Từ không nghe thấy tiếng lòng của họ, lạnh giọng lặp lại: “Hắn không được đi.”
Đám người đứng hóng chuyện nói: “Kiếm Lưu Tinh chính là mệnh kiếm Cố Tiêu Từ đưa cho đệ tử, thanh kiếm này chỉ có người định mệnh của nàng ta mới có thể rút ra, từ thời khắc kiếm Lưu Tinh được rút ra, kiếm đã nhận hai người là chủ, nếu hắn không cưới Mộc Yên, hắn sẽ bị kiếm linh phản phệ, kiếm Lưu Tinh sẽ hại ch.ế.t hắn.”
“Trừ khi…” Tiếng nói của người nọ hơi dừng lại một chút.
Ta vừa định hỏi, Trương Vân Phàm đã giành hỏi trước: “Trừ khi cái gì?”