Nữ chính Mộc Yên lần đầu tiên gặp được một nam nhân không để nàng ta vào mắt như thế, nàng ta tò mò bước lên trước một bước: “Không sao, để hắn rút đi.”
Mọi người nhìn chăm chú, thanh kiếm Lưu Tinh mà đến các đại cao thủ đều không thể rút ra, thế mà lại bị Trương Vân Phàm rút ra dễ như trở bàn tay,
Ta không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vỏ kiếm trong tay hắn.
Mấy người lúc nãy còn cười nhạo hắn, bây giờ há hốc mồm kinh ngạc không nói lời nào.
Ta chỉ nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn trong đầu, vang lên ầm ầm.
Nói cách khác, chuyện họ nói đều là thật sự.
Ta chính là nhân vật phản diện vô cùng độc ác, tương lai ta sẽ ch.ế.t rất thảm.
Trong lúc suy nghĩ ta hỗn loạn, nữ chính Mộc Yên đã chậm rãi đi xuống gác mái.
Nàng ta bước lên đài, đứng trước mặt Trương Vân Phàm, ngại ngùng mà tháo khăn che mặt xuống.
“Thiếu hiệp, chàng chính là người tình định mệnh của ta.”
“Từ giây phút này trở đi, thiếu hiệp chính là phu quân của Mộc Yên.”
Mộc Yên tháo khăn che mặt, gương mặt đoan trang khả ái ửng đỏ.
Nàng ta nhìn Trương Vân Phàm, đôi mắt đẹp đầy thẹn thùng, lưu luyến tình cảm.
Rất hiển nhiên, nàng ta coi trọng thiếu niên áo đỏ này.
Mà lúc ấy ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới, Trương Vân Phàm nhìn thấy chân dung của nữ chính nhưng lại không hề có một chút dao động.
Hắn sợ tới mức vội vàng ném thanh kiếm Lưu Tinh xuống, vừa hăng hái vừa ngây ngô mà chỉ về phía ta: “Ta đã có người trong lòng rồi.”
Cách nói chuyện của hắn không hề giống với bề ngoài không đàng hoàng của hắn, mà vô cùng lễ phép giải thích: “Mới nãy tại hạ đã nói rồi, ta không rút kiếm vì cô nương, cô nương nói không sao nên ta mới lớn mật mà rút kiếm.”
“Ta tưởng lúc nãy cô nương cũng nghe thấy rồi, ta lên đài rút kiếm là vì đánh cược với người trong lòng.”
“Nếu ta có thể rút thanh kiếm này ra, nàng ấy sẽ làm vợ của ta.”
Trương Vân Phàm cố ý cất cao chữ “vợ” lên, tầm mắt Mộc Yên liền hướng về phía ta.
Nàng ta mang theo địch ý mà đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ngoại hình của ta và Mộc Yên hoàn toàn khác nhau.
Nàng ta đoan trang khả ái, mang phong cách của tiểu thư khuê các trong tông môn chính đạo nhất phái.
Còn ta quyến rũ sắc sảo, kiêu ngạo giống như một bông hồng có gai.
Đuôi lông mày Mộc Yên hơi hếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng mà thiếu hiệp này, hình như người trong lòng chàng không hề thích chàng.”
“Thay vì theo đuổi một thứ không có kết quả thì nên quý trọng những thứ trước mặt thì hơn.”
“Ta là con gái duy nhất của chưởng môn Huyền Ảnh tông, cũng là đệ tử của thiên hạ đệ nhất giang hồ, cưới ta, thiếu hiệp sẽ một bước lên mây, ngồi cười nhìn giang hồ.”
“Thiếu hiệp có thể rút được kiếm Lưu Tinh ra có thể thấy chàng có thiên phú dị bẩm, sau này nhờ sư phụ ta chỉ điểm thêm một chút thôi, thiếu hiệp nhất định có thể trở thành một người mà quát một tiếng khiến bao người run sợ, đứng ở đỉnh giang hồ.”
Ta nghĩ không ai có thể cưỡng lại lời nói của Mộc Yên, đặc biệt là những kẻ giang hồ.
Giống như được tặng không ngôi vị hoàng đế vậy, chỉ cần ngươi cưới nàng ta, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, bí tịch võ công quý giá ở Huyền Ảnh tông nhiều vô cùng, muốn tu luyện cũng dễ dàng.
Thử hỏi vị du hiệp kia có rung động hay không?
Mộc Yên bước tiếp một bước lại gần Trương Vân Phàm: “Ta nghĩ thiếu hiệp cũng là người thông minh, chàng sẽ biết chọn ai mới có lợi cho mình đúng không?”
Bên dưới đài vừa nghe xong đã ghen tị muốn điên rồi, Trương Vân Phàm đúng là đồ ngốc thật sự, thế mà hắn lại không hề dao động.
Hắn nhảy xuống đài, trốn ở đằng sau lưng ta, kéo kéo góc áo ta: “Vợ ơi, biết vậy ta đã không đi rút kiếm rồi, nàng ta lải nhải nói nhiều quá đi.”
Góc áo bị Trương Vân Phàm kéo kéo, bấy giờ ta mới thoát khỏi suy nghĩ của mình.
Ta xoay người, im lặng nhìn chằm chằm Trương Vân Phàm, trong đầu toàn là cuộc đối thoại giữa hắn và hệ thống.
Nói cách khác, trong tương lai ta sẽ yêu hắn.
Ta còn vì hắn mà điên cuồng, rồi sau đó còn ch.ế.t thảm.
Nghĩ vậy, ta lại ném cho Trương Vân Phàm một cái tát nữa: “Cút ra xa ta một chút, ta không phải là vợ ngươi.”
Ta nói với Mộc Yên: “Mang nam nhân của ngươi đi đi, đừng có để hắn làm phiền bổn cô nương.”
Nếu đã biết trước kết cục, ta tuyệt đối sẽ không yêu hắn.
Ta muốn rời xa người thiếu niên mặc áo đỏ này.
Ta, Tang Tiện, giáo chủ tương lai của Ma giáo, sao có thể vì tình yêu mà ch.ế.t không toàn thây chứ?
Hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Mộc Yên nói, sư phụ nàng ta là thiên hạ đệ nhất, cười ch.ế.t ta, thiên hạ đệ nhất phải là cha ta mới đúng.
Năm đó, các đại cao thủ của giang hồ tập hợp lại ở đỉnh núi Hợp Vân, vây xem cha ta và sư phụ nàng ta luận võ.
Người thắng sẽ là thiên hạ đệ nhất, trở thành giáo chủ võ lâm.
Nếu không phải do cuộc chiến trên đỉnh núi Hợp Vân năm đó, sư phụ nàng ta hạ độc vào trà của cha ta thì chức vị thiên hạ đệ nhất sao có thể là của sư phụ nàng ta được?
Một kẻ tiểu nhân đê tiện.
Từ nhỏ ta đã âm thầm thề rằng mình phải trở thành thiên hạ đệ nhất tiếp theo.
Ta muốn chiến thắng sư phụ nàng ta, muốn báo thù cho lão cha của ta.
Cái bảng thiên hạ đệ nhất phải là cái tên Tang Tiện ta.
Đây mới là chuyện ta nên làm, sao ta có thể bị trói buộc bởi tình yêu được?
Ta xoay gót chân rời đi, Trương Vân Phàm lại mặt dày mà túm lấy góc áo ta: “Vợ, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Lúc nãy đã nói rồi mà, nếu ta có thể rút được kiếm Lưu Tinh ra, nàng sẽ trở thành vợ của ta.”
Gương mặt anh tuấn kia của hắn đầy ấm ức, trong lòng lại nói với hệ thống: “Mau kiếm cho ta một quyển sách bày cách theo đuổi vợ đi, ta phải xem làm cách nào để giữ chân vợ ta lại.”
Hệ thống không còn gì để nói với hắn, ném cho hắn một quyền “Học cấp tốc cách theo đuổi nữ thần trong ba ngày.”