[Ngủ thật hả?]
[Cá 50 tệ là Chu Chúc đang giả vờ ngủ]
[Biết là không có ai thích nên mới làm bộ làm tịch đấy mà]
[Ngay cả MC cũng cạn lời]
[Cho dù có là thế thật nhưng mà Chu Chúc đẹp ghê]
[Lầu trên cứ liên tục khen Chu Chúc đẹp, có phải là fan của cậu ta không thế?]
[Chết cười, Chu Chúc còn fan cơ à?]
[Ai mà tin cậu ta ngủ thật? Chắc chắn là đang tạo dáng thôi]
[Chắc chắn đã tính toán tỉ mỉ góc quay và cả hình tượng lên hình rồi]
[Nhưng mà, người ta… ngủ cái tướng như ngã ngựa thế kia, ngay cả đầu cũng biến mất khỏi khung hình....]
Phao Phao ôm balo, ngồi rất ngoan trên ghế an toàn của mình. Bé con cũng buồn ngủ rồi, hôm qua bé làm thịt kho tàu tới sáng sớm mà, ngủ không đủ.
Không được, bé ngẩng đầu nhìn camera cố định trước mặt, bé con có được phép ngủ không?
Nghiêng đầu nhìn ba ngủ say như chết bên cạnh.
Ba ngủ thật xấu, vì xe xóc nảy nên lâu lâu còn phát ra tiếng “hừ hừ”. Nghe giống hệt bé heo ham ngủ.
Nhưng ba cũng đã ngủ rồi cho nên bé con cũng có thể ngủ.
Phao Phao lại lấy ra một cái khăn khác sau đó tự đắp lên bụng mình, cuối cùng ôm lấy balo nhắm mắt ngủ bù.
[Ha ha ha ha bé con cũng tự đắp khăn cho bản thân kìa]
[Quy tắc của Phao Phao: Đi ngủ nhất định phải che rốn!]
MC ngồi ở ghế trước đang nhắn tin cho đạo diễn Vương, điện thoại không hề rời tay.
MC: [Đạo diễn Vương, bây giờ phải làm sao? Cả hai người đều đã ngủ cả rồi]
[Chết thật, chủ đề để khai thác trong quãng đường di chuyển không có, nhiệt độ trong phòng phát sóng thế nào?]
[Tôi cứ có cảm giác Chu Chúc không giống trước đây nữa, cậu ta chưa từng nắm bắt tiết tấu tốt như bây giờ]
Dường như đạo diễn Vương cũng đau đầu suy nghĩ nên không trả lời nhanh như lúc trước.
Theo kế hoạch của tổ chương trình thì Chu Chúc sẽ là nhân vật chủ chốt để đẩy nhiệt độ phòng phát sóng lên cao, bọn họ muốn dùng những tìm kiếm như “trạng thái xấu xí vào buổi sáng của Chu Chúc” hay là “Trang Liên trò chuyện cùng Chu Chúc” hoặc là “Chu Chúc biểu diễn” để chiếm sóng hot search, đẩy nhiệt độ cho chương trình.
Cuối cùng Chu Chúc không hề phối hợp với ý đồ của bọn họ. Cho đến bây giờ người xem phát sóng trực tiếp ngoài antifan và fan lâu năm ra hoàn toàn không có người qua đường nào biết, một chút nhiệt độ cũng không có.......
Năm phút sau, đạo diễn Vương mới trả lời.
[Không sao, tới biệt thự sẽ khác ngay. Tất cả những khách mời đều là tử địch của Chu Chúc]
[Tôi không tin đám người đó đánh không được Chu Chúc]
Trong đầu MC nhớ lại tên của những khách mời được sắp xếp cho chương trình này, đặc biệt là người sẽ có mặt vào hôm nay. Vị khách hôm nay nổi tiếng nóng tính nhưng lại rất nổi tiếng trong giới, có xích mích với Chu Chúc từ trước, chỉ một người cũng khiến Chu Chúc lãnh đủ.
MC quay đầu lại căm ghét nhìn Chu Chúc và Phao Phao nằm ngáy o o, nhưng chỉ chốc lát đã quay đầu nhìn về phía trước.
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở sơn trang Long Hồ.
MC điều chỉnh lại nét mặt, quay đầu xuống ghế sau: “Chu Chúc, Phao Phao, nhóm chúng ta đến nơi rồi, phải xuống xe thôi.”
“Hớ?” Chu Chúc mơ màng tỉnh lại, dụi dụi mắt, “Đã biết.”
[Cậu ta thật sự ngủ cả buổi đấy hả?]
[Ngủ thật kìa]
[Chắc là ban đầu giả vờ thôi nhưng cuối cùng lại ngủ quên thật cũng nên]
[Chết cười]
Chu Chúc khịt mũi, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng lên. Cậu ngồi thẳng người vỗ Phao Phao: “Nhóc con, tới lúc dậy rồi đấy.”
Phao Phao mở to mắt, túm lấy khăn đắp trên bụng nhét vào balo.
Chu Chúc ngạc nhiên: “Cái gì đây?”
“Lúc ngủ phải che rốn lại mới không bị cảm.” Phao Phao rất bất đắc dĩ đáp, bé con vươn tay ra kéo vạt áo của cậu lên, sau đó lấy khăn tay trên bụng cậu cất đi.
Ngay cả chuyện này mà ba cũng không biết, thật ngốc.
Chu Chúc ngạc nhiên tập 2: “Ba cũng có á!?”
Phao Phao bất đắc dĩ tập 2: “Ba cũng có thể bị cảm mà.”
Chu Chúc sờ bụng mình: “Cảm ơn con nha, nếu không ba đã bị cảm mất rồi. Nhưng mà....”
Chu Chúc dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà con có nghĩ là cái khăn của con có hơi nhỏ không? Sao lại không dùng chăn?”
Phao Phao bất đắc dĩ tập 3: “Cái chăn kia nặng quá con không bê nổi.”
“A ha ha, lỗi của ba, chuyện đó ba chưa nghĩ tới.”
[Phao Phao nhìn ba bằng bánh ánh mắt nhìn kẻ ngốc ha ha ha]
[Nè, khách mời cũng đã đến rồi, cắn hạt dưa xem kịch nào]
Cửa xe mở ra, Chu Chúc tháo dây an toàn bế Phao Phao xuống xe.
MC nói: “Chào mừng Chu Chúc và Phao Phao đến với buổi phát sóng trực tiếp “Phần tiền truyện - những ông bố thực tập” của chúng tôi.”
Chu Chúc và Phao Phao rất lễ phép vỗ tay.
Thực hiện: Clitus x T Y T
MC tiếp tục giới thiệu: “Hôm nay là ngày ghi hình đầu tiên, sẽ có tất cả năm gia đình tham gia cùng chúng ta.”
“Nhưng có hai gia đình phải thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nên ngày mai mới đến biệt thự. Cho nên hôm nay trong biệt thự chỉ có ba gia đình, hi vọng mọi người ở chung vui vẻ.”
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa trưa rất phong phú. Mọi người có nửa tiếng để sắp xếp hành lý, sau đó chúng ta sẽ ăn cơm trưa. Buổi chiều bắt đầu làm nhiệm vụ.”
Chu Chúc và Phao Phao lại lễ phép gật đầu.
“Đi thẳng về phía trước, căn biệt thự đầu tiên chính là chỗ ở của chúng ta. Hai gia đình khác đã đến, chúng ta nhanh đến chào hỏi bọn họ thôi.”
Nói xong chữ cuối cùng, MC không nhịn được mà nhếch khóe môi cười.
[Chu Chúc toi rồi.]
[Mị chờ được thấy cảnh Chu Chúc bị ăn mắng]
[Trang Trang nhà chúng tôi lúc nào cũng dịu dàng không biết mắng chửi người khác, nhưng mà Quý Dao thì sẽ không như thế]
[Rất mong chờ Quý Dao biểu diễn màn mắng Chu Chúc đến tối tăm mặt mũi]
[Mị đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi]
[Cần phổ cập khoa học thường thức, mối quan hệ của Chu Chúc và Quý Dao là như thế nào vậy?]
Chu Chúc ngáp một cái, kéo vali đi về hướng biệt thự.
Cậu biết, trong nguyên tác, nguyên chủ có một vị kỳ phùng địch thủ. Kẻ thù không đội trời chung tên là Qúy Dao, “hoàng thử bé của những bài tình ca” với hàng triệu người hâm mộ và đang là ngôi sao đang lên trong làng ca nhạc.
Mối quan hệ của nguyên chủ và Quý Dao lúc đầu không đến nỗi tệ.
Nhà Quý Dao làm kinh doanh, thật ra việc kinh doanh cũng không hề nhỏ nên gia đình muốn Quý Dao học kinh doanh để về thừa kế sản nghiệp gia đình.
Nhưng trong trái tim Quý Dao chỉ có âm nhạc.
Vào một đêm nọ, Quý Dao cãi nhau với người nhà, cuối cùng xách đàn guitar ngồi xổm trước cổng lớn của một công ty sản xuất âm nhạc, muốn dùng tiếng đàn để thu hút Bá Nhạc.
(*) Bá Nhạc: là một người rất giỏi nhìn ngựa trong thời xuân thu. Đến nay người ta thường dùng từ này để chỉ những người đi tìm kiếm tài năng.
Đúng lúc đó, Chu Chúc vẫn còn là một thực tập sinh đi ngang qua, nghe Quý Dao hát cảm thấy cũng được, nên dẫn người đi gặp người đại diện của mình.
Lúc này mối quan hệ của cả hai khá tốt.
Nhưng sau này khi Chu Chúc ra nước ngoài, sinh ra Phao Phao rồi trở về nước thì tính tình thay đổi rất nhiều.
Nguyên chủ mặt dày tìm Quý Dao nhờ sáng tác nhạc. Ban đầu Quý Dao còn vui vẻ giúp đỡ hết sức với tư cách bạn bè, nhưng sau đó....
[Vẫn có người không biết hả? Trên mấy chương trình âm nhạc Quý Dao mắng Chu Chúc thậm tệ đấy]
[Nói Chu Chúc hát nhưng không đặt cảm xúc vào bài hát, chỉ biết đến tiền, chà đạp âm nhạc.]
[Quý Dao yêu âm nhạc như mạng sống, tất nhiên nhìn Chu Chúc không vừa mắt]
Chu Chúc :)
Chuyện là như thế.
Đoạn sau trong nguyên tác viết rằng, Quý Dao tránh mặt nguyên chủ, chưa bao giờ nói chuyện cùng cậu ta.
Không lâu sau, lúc nguyên chủ bị toàn bộ cư dân mạng quay lưng, Quý Dao cũng chưa từng vì thế mà bỏ đá xuống giếng, từ đầu đến cuối Quý Dao chỉ nhắm vào giọng hát của nguyên chủ.
Chu Chúc thở dài một hơi, đối với “kẻ thù truyền khiếp” này, sách lược của cậu là “nước sông không phạm nước giếng”.
Nhân phẩm của Quý Dao không tệ nhưng muốn Chu Chúc phải trả giá cho hành vi của nguyên chủ thì cậu không làm được.
Chu Chúc đi đến trước cổng chính của biệt thự, camera man theo sát phía sau cứ như sợ bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc ăn tiền nào đó.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cậu kéo vali, trên vali còn có Phao Phao đi vào cổng lớn, nhìn vào phòng khách.
Trong phòng khách, hai gia đình khác đã ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm.
Một người mặc quần áo đơn giản, trông rất tươi tắn ngay cả trong ngày hè nóng nực, chắc hẳn là nhân vật thụ chính, Trang Liên.
Mà bé con đang ngồi bên cạnh, mặc một bộ áo yếm màu đen, cài nơ bướm màu đỏ, hai tay đút túi quần cố gắng giữ hình tượng ngay cả khi mồ hôi đầm đìa. Chắc là con trai “Long Ngạo Thiên hàng thật” của nhân vật chính, Quýt. ( truyện trên app T Y T )
Người đàn ông ngồi đối diện, mái tóc hơi dài mặc áo sơ mi hoa hòe với quần đi biển, trên đầu còn cài cả kính râm.
Đó là Quý Dao, trông không giống “hoàng tử bé của những bài tình ca” lắm, nhưng chính là cậu ta.
Bé trai ngồi cạnh Quý Dao có hơi lớn, có lẽ đã năm hay sáu tuổi. Quý Dao chưa kết hôn, bé trai kia là một đứa trẻ mồ côi được cậu ta nhận nuôi tên là Coca. Vì cậu bé có năng khiếu âm nhạc nên Quý Dao rất thích.
Chương trình lần chỉ có bọn họ là một cặp cha con không có quan hệ máu mủ tham gia “Những ông bố thực tập”.
Bọn họ không phát hiện Chu Chúc đã đến, vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
Chủ yếu là Trang Liên nói, Quý Dao khoanh tay lười biếng dựa trên ghế salon.
Trang Liên cười nói: “Sắp gặp lại Chu Chúc rồi, A Dao chắc cũng rất mong chờ đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng của Quý Dao vang lên: “Chờ cục cớt.”
Trang Liên lại nói: “Hai ba con tớ đến đây để chơi là chính, vui vẻ lên nào. Nhưng mà tớ vẫn rất tò mò, trước đây quan hệ của hai người rất tốt, tại sao lại không chơi với nhau nữa thế? Có tiện nói cho tớ biết được không?”
Quý Dao nhướng mắt, nhìn thẳng vào mặt Trang Liên, thản nhiên nói: “Không tiện.”
Ý cười trên mặt Trang Liên cứng đờ nhưng chỉ một chốc đã biến mất: “Không có gì, chỉ là tớ muốn giúp hai người giải quyết hiểu lầm thôi. Nếu như hai người không hiểu lầm nhau mới là tốt nhất.”
Nhân khí của Quý Dao và Trang Liên không chênh lệch quá nhiều, mưa đạn bắn tằng tằng cũng ngang nhau.
[Quý Dao thô lỗ thật, rõ ràng là Trang Liên có ý tốt muốn giúp đỡ]
[Chẳng phải Trang Liên đang chõ mũi vào chuyện riêng tư của người khác à?]
[Fan Trang Liên đừng lấy Quý Dao nhà này làm cớ, Chu Chúc không phải người tốt nhưng “gia chủ” nhà mấy người cũng đâu tốt lành gì]
Quý Dao nghiêng đầu đi chỗ khác, tránh microphone gắn trên cổ áo, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, cậu ta còn dám trưng cái dáng vẻ như chết kia ra thì mình không chơi chết cậu ta mình không còn là Quý Dao.”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng chỉ có Coca ngồi bên cạnh nghe thấy được: “Ba Quý, ba muốn chỉnh chết ai cơ ạ?”
Quý Dao bịt miệng con trai: “Im nào....”
[Chắc chắn là chỉnh chết Chu Chúc rồi]
[Tôi có hơi lo cho an nguy của Chu Chúc đấy]
Chu Chúc kéo vali đi thẳng vào phòng khách.
Bầu không khí ở nơi này không đúng lắm, Chu Chúc cẩn thận vẫy tay chào mọi người: “....Xin chào, mọi người?”
Trang Liên vừa nhìn thấy cậu hai mắt đã sáng lên, lập tức đứng dậy đi qua, khoa trương thốt lên: “Em tới rồi! Chờ em lâu quá! Chu ----”
Trang Liên giang hai tay ra bước nhanh về phía Chu Chúc.
Chu Chúc rất tự nhiên tránh ra khỏi cái ôm của ai đó, cậu cũng giơ tay về phía người nọ. “Xin chào.”
Trang Liên dự tính tạo ra một màn anh em tình thâm lâu ngày gặp lại lập tức sững sờ: “....”
Đúng lúc đó, Quý Dao biếng nhác đứng lên, đi đến trước mặt cậu.
Chu Chúc vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, vươn tay về phía trước.
Quý Dao cúi đầu liếc một cái, cũng đưa tay ra.
Hai người bắt tay qua loa: “Lâu rồi không gặp.”
[Sự ghét bỏ tràn ra khỏi màn hình rồi nè]
[Bây giờ ra đường kéo hai người xa lạ lại bắt tay trông còn ăn ý hơn hai người này nữa]
[Quý Dao, mắng cậu ta!]
Đợi ba giây, Quý Dao không nghe được lời nịnh nọt nào phát ra từ miệng của Chu Chúc nên có chút ngạc nhiên mà nhướng mắt, hôm nay Chu Chúc không trang điểm, cũng không mặc mấy bộ quần áo khoa trương trước đây.
Cậu mặc một cái áo phông trắng đơn giản, khiến cả người nhẹ nhàng thanh thoát. Vậy mà khiến Quý Dao có cảm giác thật giống với người mà mình quen biết trước đây.
Từ đầu Trang Liên đã nhận ra. Anh ta liếc nhìn quần áo của Chu Chúc rồi so sánh với quần áo của mình, đều là áo phông trắng quần đen.
Quần áo của anh là được đặt may riêng, còn Chu Chúc.....
Dường như cũng là như thế, nhưng nhìn qua có vẻ còn tốt hơn của anh ta.
Sự thay đổi của Chu Chúc quá rõ ràng, khiến trái tim Trang Liên không khỏi cảm thấy nguy hiểm. Tựa như....Chu Chúc đã từng giẫm anh dưới chân của trước đây trở lại rồi.
Ba người không ai lên tiếng khiến bầu không khí trở nên kì lạ.
Phao Phao ngồi trên vali, bé con ôm quai kéo của vali lắc lắc mông nhỏ, cố gắng nhúc nhích trước mặt ba.
Không phải bé con muốn bảo vệ ba đâu, chỉ là....chỉ là.... bé muốn.....