“Sao mày ngu thế?!”

Trước mắt Chu Chúc biến thành màu đen, bên tai là tiếng hét thất thanh.

Hai giờ sáng, cậu nằm trong ổ chăn vui vẻ nhàn nhã đọc xong cuốn “Tham gia chương trình với con trai Long Ngạo Thiên tôi trở nên nổi tiếng rồi”, vừa mới thả điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ thì bị đưa đến nơi này.

Bóng đen trước mắt Chu Chúc dần tản đi, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.

Đây là một căn bếp cực kì xa hoa lộng lẫy, trên bàn bếp bày điện đầy đủ các loại đồ dùng cho nhà bếp và nguyên liệu nấu ăn.

Một bé con mặc tạp dề hình gấu nhỏ, đứng trên một cái ghế đẩu, trong tay còn cầm dụng cụ làm bếp dành cho trẻ con, nghiêm túc nấu đồ ăn.

Dường như đang có một linh hồn khác đang tranh quyền khống chế cơ thể khiến cậu không thể há miệng kêu tiếng nào.

“Ngày mai chúng ta phải đi ghi hình, thế mà ngay cả thịt kho tàu mày cũng không biết làm, thế thì quay chụp cái gì nữa? Đã thế làm sao mà nổi tiếng được? Có phải là mày muốn hại chết tao không?”

Chu Chúc: ?

Bé con này thoạt nhìn cũng chỉ mới ba tuổi, để một bé con ba tuổi làm thịt kho tàu á?

Người này bị bệnh nặng rồi đúng không?

Một giây sau, Chu Chúc cũng giành lại được quyền khống chế cơ thể, cậu nhào tới ôm được bé con vừa ngã xuống.

Trong chớp mắt cậu ôm lấy nhóc, vô số ký ức tràn vào trong đầu Chu Chúc. Cậu đã xuyên vào quyển truyện “Tham gia chương trình với con trai Long Ngạo Thiên tôi trở nên nổi tiếng rồi”. Nhưng cậu và bé con này không phải là nhân vật chính của bộ truyện này mà chỉ là một cặp ba con bia đỡ đạn.

Nguyên chủ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, còn đứa trẻ có được là nhờ vào việc bò lên giường một giám đốc nào đó trong một buổi tiệc rượu.

Vì muốn cá chép lên trời, nguyên chủ mang con đi tham gia chương trình thực tế “Những ông bố thực tập”, cố gắng xây dựng nên hình tượng “Ông bố diễn viên lơ mơ” và “con trai thiên tài ba tuổi”. Nói hoa mỹ hơn chính là “cách nuôi con ngược”.

Hành vi này bao quát nhưng không giới hạn trong:

Con trai ba tuổi đứng trên ghế đẩu nấu cơm vì ba không biết nấu cơm.

Con trai ba tuổi chạy nhảy trong vũng bùn vì ba muốn tham gia tranh tài nhưng sợ bẩn.

Con trai ba tuổi ra ngoài vào đêm khuya để mua thuốc vì ba ham ăn, ăn quá nhiều đồ ăn vặt.

Yêu cầu của nguyên chủ với bé con cực kì cao, không chỉ phải nấu cơm mà còn muốn con trai phải biết làm cả Mãn Hán Toàn Tịch.

(*) Mãn Hán Toàn Tịch: hay là đại tiệc hoàng gia Mãn Hán là một tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán. Theo ghi chép thì có tổng cộng 108 món ăn trong bữa tiệc này.

Cho nên bây giờ, gà chó đều đã ngủ nhưng cậu vẫn còn ở trong nhà bếp giám sát bé con làm thịt kho tàu, mỗi lần bé con làm không tốt, nguyên chủ đều sẽ chửi ầm lên.

Đương nhiên mắt của người xem không hề mù.

Ngày mai, chương trình sẽ bắt đầu đi vào giai đoạn quảng bá, nguyên chủ sẽ tiếp tục lật xe.

Trong tưởng tượng của nguyên chủ, hiệu ứng bão bình luận sẽ là: Bé con Long Ngạo Thiên giúp ba nổi tiếng rồi, đáng yêu quá trời!

Nhưng sự thật lại là: Ngược đãi trẻ em kìa, xứng đáng ngồi tò!

Chu Chúc: :)

“Hay” quá ha, cuộc sống sau này có “hi vọng” rồi đó.

Câu chuyện biến tướng đến mức đó không khiến nguyên chủ tự xem lại mình mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con trai. Vì thế công cuộc “tra tấn” con trai càng thêm nghiêm trọng, thậm chí còn xúi giục con trai đi bắt nạt con trai của nhân vật chính bộ truyện này.

Về sau, nguyên chủ điên dại trở thành vật bị so sánh với nhân vật chính dịu dàng, hiền lành. Bé con nhà mình càng ngày càng hướng nội không thể so được với con trai của nhân vật chính lớn lên sáng sủa, vui vẻ.

Chính văn kết thúc, bước vào phiên ngoại sau khi những đứa trẻ lớn lên.

Bé con lớn lên trong hoàn cảnh bị áp bức, sau đó thoát khỏi móng vuốt của nguyên chủ càng ngày càng lớn tuổi, cuối cùng thừa kế tài sản của ông bố tổng giám đốc, nhưng bé con ấy đã đi sai con đường từ sớm, cuối cùng biến thành trùm phản diện.

Có tiền có quyền, tâm lý vặn vẹo, hành vi điên cuồng. Bé con vì bóng ma tuổi thơ đã coi gia đình nhân vật chính là kình địch, đối nghịch khắp nơi, muốn phá hỏng gia đình hạnh phúc và sự nghiệp mỹ mãn của nhân vật chính.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tất nhiên là không lần nào thành công.

Cuối cùng trong một đêm mưa, trùm phản diện đi đến trước phần mộ của ba mình rồi cho nổ tung trong đêm, sau đó đi đến văn phòng nằm ở tầng cao nhất của cao ốc công ty, nổ súng tự sát.

Chu Chúc ngừng nhớ lại nội dung bộ truyện, cúi đầu nhìn bé con nằm trong lòng mình,

Bé con nhỏ xíu, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trước trán làm cậu không nhìn thấy vẻ mặt của con, khiến người ta cảm thấy có chút âm trầm.

Trái tim Chu Chúc đánh thịch một cái, chết dở, chẳng lẽ trùm phản diện đang suy nghĩ cách làm nổ mộ phần của cậu đó ư?

Nguy quá!!!

Làm sao đây, làm sao đây? Làm gì bây giờ? Ở đây có thùng tái chế nhân vật phản diện không vậy?

Một giây sau bé con cảm giác Chu Chúc đang nhìn mình, nhóc chui ra khỏi vòng tay của cậu, duỗi nắm tay nhỏ xíu sờ lên áo cậu nói: “Ba ơi, con xin lỗi. Con không cố ý đâu.”

Chu Chúc ngơ ngác: “Sao cơ?”

Tại sao bé con lại xin lỗi cậu chứ?

Bé con cúi thấp đầu, tiếp tục nói: “Lát nữa con sẽ đi giặt quần áo, sau đó ủi phẳng. Chương trình ngày mai quần áo sẽ đẹp như cũ.”

Chu Chúc: !!??

Nói xong bé con lại cúi thấp đầu, Chu Chúc chỉ có thể nhìn thấy phần má phúng phính của con lộ ra sau mái tóc lòa xòa khi nói chuyện.

Chu Chúc như bị thứ gì đó đánh trúng trái tim.

Não của Chu Chúc: Cậu tỉnh táo dùm tui đi, đây là trùm phản diện đó!

Trái tim của Chu Chúc: Đồ độc ác! Nguyên chủ thế mà laij để một đứa nhóc ba tuổi tự giặt quần áo!

Bộ não: Đó là trùm phản diện đó!

Trái tim: Phản diện cục cớt! Đây rõ ràng là bé ngoan!

Bộ não: Đây là....”

Trái tim: Mày tự ngẫm lại bản thân đi, chẳng lẽ chúng ta không sai sao? Huống hồ, chẳng phải vẫn chưa có cái mộ nào bị nổ tung à?

Chu Chúc ôm lấy bé con, nhớ lại tên của con trai: “Con có bị đụng trúng chỗ nào không… Phao Phao?” ( truyện trên app T Y T )

Bởi vì là con trai của bia đỡ đạn nên tên của con trai chỉ được gọi đơn giản là “Phao Phao”.

(*) Phao Phao đồng âm với chữ “pháo” trong pháo hôi.

Hu hu, quá là đáng thương.

Phao Phao lắc đầu: “Không ạ.”

Chu Chúc hơi thả lỏng vòng tay, “Vậy thì tốt, thế thì....”

“Con biết rồi.” Phao Phao cúi đầu thật thấp, vùng ra từ trong vòng tay cậu sau đó bắt đầu cầm lấy muôi trên bếp bắt đầu đảo nồi thịt kho: “Con làm lại lần nữa, lần này nhất định sẽ thành công.”

“Không cần.” Chu Chúc giành lấy cái muôi từ tay con trai, “Không cần làm nữa, sau này cũng không cần làm mấy thứ này nữa.”

Phao Phao không hiểu, ngẩng mặt nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu: “Vậy con đi làm cái khác.”

Chu Chúc sờ túi,  móc điện thoại nhìn vào màn hình nền.

Hay ghê, đã hai giờ sáng rồi đấy.

Chu Chúc dịu giọng dỗ dành: “Đã muộn lắm rồi, con trai có mệt không nào? Có muốn về phòng đi ngủ không?”

“Vâng ạ.” Phao Phao vung tay, “Vậy để con dọn chỗ này đã.”

Nguyên chủ đáng chết! Cậu ta đã làm gì với bé con đáng yêu này chứ?

Đây là bé con rứt ruột đẻ ra chứ nào phải nô lệ.

Chu Chúc bế bé con xuống từ trên ghế: “Con đi ngủ đi… Để ba dọn chỗ này.”

Phao Phao lại ngẩng đầu, nhìn cậu với ánh mắt xa lạ, bé con cứ nghĩ không phải sự thật nên sợ hãi lên tiếng: “... Ba vất vả rồi ạ, con cảm ơn.”

Bé con tháo tạp dề hình gấu, nhón chân móc lên mắc áo ở góc tường sau đó mới quay người rời đi.

Chu Chúc nhìn bóng lưng nho nhỏ, bỗng nhiên có cảm giác như bị ai đó đấm một cái vào lòng, “Ba xin lỗi Phao Phao.”

Mặc dù ban nãy là nguyên chủ mắng con trai, nhưng mà... Chu Chúc vẫn muốn an ủi bé con một chút.

Bỗng nhiên bước chân của Phao Phao khựng lại nhưng lại không nói gì cũng không quay đầu lại, bé con siết chặt bàn tay bé xíu đầy thịt lại.

Chu Chúc nhìn bóng lưng bướng bỉnh nhưng mạnh mẽ của con trai, nói thêm: “Con đã làm rất tốt rồi.”

Phao Phao vẫn không quay đầu lại, bé con giậm chân “bịch bịch” rồi chạy đi mất.

Chu Chúc thở dài.

Phao Phao chạy lên tầng hai, trở lại phòng của mình nằm ở giữa. Bé con nhón chân lên đóng cửa lại, sau đó dùng sức lau mắt.

Hai Phao Phao nhỏ đang cãi nhau bên tai bé con.

“Đừng để người đàn ông đó lừa!”

“Nhưng mà ban nãy ba đã ôm tớ, nếu không tớ đã ngã sấp mặt rồi.”

“Tên đàn ông đó làm thế vì buổi quay ngày mai thôi, chỉ như thế nên mới đối xử tốt với cậu.”

“Nhưng ban nãy ba còn nói ‘ba xin lỗi’ với tớ nữa mà.”

“Trước đây vẫn luôn rất hung dữ! Không thể biến thành người tốt chỉ sau một đêm đâu!”

Hai Phao Phao bé xíu ‘phốc’ một tiếng rồi biến mất, chỉ để lại một câu nói “Không nên tin!”

Đúng vậy, không nên tin người đó.

Phao Phao dùng tay vỗ lên mặt, bé con đi tới trước bàn học, mở ngăn kéo nằm ở chỗ thấp nhất ra, ở đó có một tờ giấy chuyên dùng để luyện bính âm.

(*) Cho ai chưa từng luyện viết bính âm, nó là một trang giấy được chia thành từng ô vuông nhỏ để cho trẻ con luyện viết các nét chữ theo thứ tự.

Vì ba luôn muốn bé con là “tiểu thiên tài” cho nên mỗi ngày đều bắt nhóc học ghép vần bính âm và viết chữ. Đây là mỗi lần phải học chữ bé con sẽ lén lút vạch một vạch vào những ô trống.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Phao Phao cầm bút, nặng nề vẽ một gạch thẳng vào chỗ trống cuối cùng của tờ giấy nằm trong ngăn kéo.

Những đường gạch là số lần mà ba mắng bé, mỗi lần bị mắng nhóc sẽ vẽ một đường.

Mấy ngày trước, lúc mà bé con bắt đầu học chữ đã tự nhủ trong lòng, nếu như tờ giấy trong ngăn kéo hết chỗ để vạch đường thẳng vậy thì nhóc sẽ không thích ba nữa.

Bây giờ, nó đã đầy rồi.

Nhưng mà....

Trước mắt Phao Phao hiện lên hình ảnh Chu Chúc vừa xin lỗi vừa ôm lấy mình

Bé con do dự rất lâu cuối cùng cầm bút lên vẽ thêm một ô trống xiêu xiêu vẹo vẹo nhỏ đằng sau tờ giấy đã hết chỗ.

Cuối cùng bé con quyết định cho ba một cơ hội, nếu ba còn hung dữ lần nữa thì bé con nhất quyết sẽ không thích ba nữa đâu.

Lúc đó chỉ cần vừa đủ mười tám tuổi, bé con sẽ rời khỏi ba, sống cuộc sống của riêng mình.

Phao Phao làm một cái quyết định rất trọng đại, bé con nhét tờ giấy vào sâu trong ngăn kéo sau đó bò lên giường, đắp chăn đi ngủ.

Bé con là đứa trẻ mang trái tim kem ly, phải thật lạnh lẽo vô tình!

Trong bếp.

Chu Chúc thu dọn mớ hỗn độn còn lại, sau đó ngồi thừ người trước bàn ăn, cậu nghiêm túc kiểm tra điện thoại của nguyên chủ.

Nói đến đây lại rất kì lạ, cậu xác nhận là mình đã xuyên qua nhưng lại có thể dùng vân tay của mình mở được điện thoại của nguyên chủ. Thậm chí những gì liên quan đến nguyên chủ mà cậu tìm được trong điện thoại cũng giống y hệt cậu.

Bây giờ còn bảy tiếng nữa là đến thời gian ghi hình, Chu Chúc không có thời gian để tìm hiểu lý do mình xuyên đến đây nữa.

Thời gian có hạn, Chu Chúc cấp tốc tìm hiểu hợp đồng điện tử mà người đại diện đã gửi sang cho mình, đồng thời mở ra bảng ghi nhớ. Nhân lúc cậu vừa đọc hết nguyên tác, phải dùng tất cả mọi cách để viết ra tình tiết còn nhớ được trong đầu.

Đúng vậy, Chu Chúc đã quyết định sẽ cùng bé con quay “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”.

Không phải vì bé con rất đáng thương, cũng không phải vì bé con đáng yêu mà vì... Nếu vi phạm hợp đồng thì tiền bồi thường lên đến con số ba ngàn vạn lận đó.

Hu hu hu, Chu Chúc rơi giọt nước mắt của kẻ nghèo hèn.

Không sao, bé con lớn lên hắc hóa bởi vì gặp phải bóng ma tuổi thơ. Chu Chúc nghĩ chỉ cần mình bảo vệ bé con thật tốt, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như trong nguyên tác.

Bốn giờ sáng, pin điện thoại tụt xuống con số 10%.

Chu Chúc thả điện thoại xuống, duỗi cái lưng mệt mỏi cả đêm.

Mấy ngàn chữ trong “Công lược boss baby” đã viết xong, bây giờ có thể ngủ được rồi! Chu Chúc rời khỏi nhà bếp, đi lên tầng để ngủ.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Chu Chúc chạy ngược trở lại nắm lấy tay nắm cửa nhà bếp. Đóng chặt cửa còn khóa trái!

Từ hôm nay trở đi, nhà bếp là địa phận cấm bé con bước vào.

Sau khi làm xong chuyện này, Chu Chúc mới an tâm đi lên tầng.

Nguyên chủ sống một mình trong một căn biệt thự không quá lớn, xem ra cũng không tệ lắm.

Á… Nhưng mà ở tầng hai có rất nhiều phòng, Chu Chúc không biết nguyên chủ ngủ ở phòng nào.

Chu Chúc tiện tay mở cửa căn phòng nằm gần cầu thang tầng hai nhất, mở đèn lên, chưa tới mấy giây đã hốt hoảng tắt đèn.

Trên giường có một bọc chăn nhỏ nhô lên, đây là phòng của bé con. Xin lỗi, ba không có ý định đánh thức con đâu.

Chu Chúc chuẩn bị lui ra ngoài bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chẳng phải ba và con yêu luôn ngủ cùng nhau hay sao?

Ba và con trai yêu.

Chu Chúc và Phao Phao. Có chỗ nào sai cơ chứ.

Chu Chúc lại đẩy cửa ra lần nữa, cậu thò đầu vào bên trong: “Bé con, ba đến rồi đây!”

Nhưng mà đúng lúc đó bé con nằm quay lưng về phía cửa, cảnh giác mở to mắt.

Thật ra bé con đã thiêm thiếp ngủ nhưng ban nãy bị ánh đèn làm tỉnh giấc.

Ba lại muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ là muốn mình xuống bếp tiếp tục làm thịt kho tàu sao?

Phao Phao nhắm tịt mắt, quyết định giả vờ ngủ.

Một giây sau, bé con có cảm giác nệm lún xuống rồi có ai đó chen vào trong chăn của mình, sau lưng vang lên tiếng nói khẽ của Chu Chúc: “Bé con của ba, ngủ ngon!”

Phao Phao: ??!!

Rốt cục là ba ăn nhầm thứ gì vậy? Sao lại muốn ngủ cùng mình?

Hay là vì chương trình ngày mai phải quay sớm nên muốn tạo hiệu ứng thân thiết?

Đúng rồi, nhất định là vì thế.

Phao Phao túm lấy góc chăn, xích cái mông nhỏ tránh khỏi người Chu Chúc đang dán lên người mình. Bé con không thèm ngủ cùng ba đâu.

Chu Chúc thấy bé con cử động, lập tức nhìn sang. Cậu nhìn thân hình bé bé với hai chân hai tay bé xíu mềm mềm cố gắng đạp đạp như kẹo bông gòn đang trên chảo.

Trong bóng tối, có một móng vuốt lộ ra ngoài.

Phao Phao giãy dụa muốn trốn khỏi bàn tay ấy: “Con ngủ rồi, con không muốn làm thịt kho tàu đâu.”

Chu Chúc rất không có đạo đức cười to thành tiếng: “Ai ngủ rồi cơ? Giơ tay lên cho ba xem nào.”

Phao Phao giơ tay nhỏ lên, vẫy vẫy hai tay: “Con! Con đã ngủ rồi!”

Nhân vật phản diện chưa lớn thì vẫn là đồ ngốc thôi. 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play