Chớp mắt, mưa đạn lại sôi trào.
[???]
[Ai lại đi gây sự vì cậu ta cơ?]
[Xui xẻo xui xẻo xui xẻo]
[Cậu ta không nghĩ rằng mình rất hề hước chứ?]
[Nhưng mà đúng là Chu Chúc rất đẹp, cách một cái màn hình mà đã đẹp như thế rồi]
[Khoan khoan, cậu ta đang bắt chước cách nói của Trang Liên đúng không?]
[Chu Chúc bắt chước giống thật đấy, đôi lúc tôi cũng có cảm giác Trang Liên nói chuyện đúng là như thế đó.]
[Ế? Hình như thế thật?]
[Trang Trang nói như thế là đáng yêu, còn Chu Chúc là già mồm]
[Cậu ta đang làm trò gì đó? Trang Trang đang quan tâm cậu ta còn cậu ta chỉ biết bắt chước người khác.]
[Trang Trang vì từng uống nước đá nên cổ họng bị thương chứ không hề cố ý nói như thế, ai không biết thì đừng cầm đèn chạy trước ô tô.]
Chu Chúc cười đến mức mắt biến thành hai vành trăng khuyết: “Khang Khang.....à, không phải, Trang Trang chứ. Tôi biết anh quan tâm tôi nhưng cũng đừng làm khó tổ ghi hình, được không?”
Trang Liên ở đầu dây bên kia dường như á khẩu mất một lúc mới trả lời: “....Được.”
Chu Chúc đưa tay ra vẫy vẫy trước màn hình điện thoại: “Gặp lại sau nhé, tôi cũng rất mong được gặp lại anh đó.”
Chu Chúc kéo tay Phao Phao: “Phao Phao, mau nói “bái bai” với chú nào.”
Phao Phao vẫy bàn tay nhỏ: “Bái bai chú ạ.”
“Bai bai.” Hình như Trang Liên không chịu nổi nữa chỉ muốn trốn cho nhanh, ngắt điện thoại.
Chu Chúc nhìn về phía MC: “Ban nãy MC nói rằng đây là câu hỏi cuối cùng, vậy thì chúng tôi đã có thể lần phòng thu dọn hành lý chứ vậy?”
MC vẫn còn đang trong cơn hốt hoảng, chưa kịp suy nghĩ đã gật đầu cái rụp: “Nhưng....có thể.....”
“Ok!” Chu Chúc nắm tay dắt con trai đi lên cầu thang, “Con yêu, phần quay tại chỗ hôm nay đã xong, để ba đưa con đi sắp xếp hành lý.”
Phao Phao ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Ba ơi, ba đừng nói kiểu như thế được không ạ?”
“Sao thế? Hay là con không thích ba dùng cách này để nói chuyện với con?”
“Rất không thích!”
“Khục.” Chu Chúc hắng giọng một cái, “Tiêu rồi, không trở lại bình thường được. Khụ khụ khụ.....”
Chu Chúc liên tục hắng giọng nhưng có vẻ cổ họng không chịu nghe lời cậu.
Ở nơi ghi hình khác, trong nhà.
Trang Liên cũng đang nhận phỏng vấn trực tiếp tại chỗ của đội ghi hình, anh ta cúp điện thoại, vẻ mặt có chút khó coi.
Anh ta và Chu Chúc cùng được ra mắt ở một chương trình tuyển tú, lúc ấy phong cách của cả hai đều là thiếu niên dương quang, chữa lành. Sau này khi ra mắt, Chu Chúc đứng hạng ba còn anh ta hạng sáu.
Tựa như ngay từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã an bài Trang Liên sẽ luôn bị Chu Chúc dẫm dưới lòng bàn chân. Bởi vì tạo hình giống nhau cho nên tất cả những tài nguyên đều đến tìm Chu Chúc trước tiên, sau khi Chu Chúc chọn xong thì anh ta mới có hội chọn cái cho mình.
Ba năm trước, thời cơ chuyển mình của Trang Liên xuất hiện.
Ba năm trước đột nhiên Chu Chúc tuyên bố giải nghệ rồi mang theo một số tiền tiết kiệm lớn ra nước ngoài nghỉ ngơi. Sau này, Trang Liên mới biết lúc đó Chu Chúc đi kết hôn.
Trang Liên không bỏ qua cơ hội này, cố gắng leo lên tầng cao.
Một năm sau, Chu Chúc trở lại.
Tính tình của Chu Chúc có sự thay đổi cực lớn, không chỉ tuyên bố trở lại còn bắt đầu nhận kịch bản phim truyền hình. Chỉ tiếc, nhãn quang của Chu Chúc không tốt, nhận kịch bản từ nát đến nát bét, huống hồ cậu đã mất đi hào quang năm xưa. Vậy nên nền móng đã có từ trước bị tiêu hao hết sạch.
Cũng đúng lúc đó Trang Liên bắt đầu dùng Chu Chúc làm bàn đạp để tiến lên, cuối cùng thật sự giẫm đạp kẻ đứng vị trí thứ ba dưới lòng bàn chân.
Tất cả mọi người đều đã quên, Chu Chúc đã từng hơn Trang Liên không chỉ là một mặt.
Tất cả mọi người đều nói, Trang Liên là nhân vật chính còn Chu Chúc chỉ là một kẻ giả mạo, cố gắng hóa trang thật giống sau đó bắt chước người khác, cuối cùng cũng chỉ làm trò hề.
Lần này tham gia chương trình, Trang Liên nhìn ra tiềm năng của gia đình nhà Chu Chúc, đó là vừa giống vừa đối lập với gia đình anh ta, vậy nên mới nhờ đạo diễn mời gia đình Chu Chúc tham gia.
Cuộc gọi vừa nãy cũng là ý của Trang Liên, anh ta tưởng tượng rằng Chu Chúc trước ống kính ghi hình, trước hàng ngàn người xem sẽ phàn nàn tổ ghi hình, còn anh ta sẽ dùng sự dịu dàng của mình lật ngược tất cả.
Nhưng.....
Chu Chúc lại không đi theo kịch bản anh ta tự vạch ra.
Trang Liên nhớ lại năm cả hai ra mắt, trước đây Chu Chúc cũng yêu sách và tính tình quái gở nhưng càng như thế cậu ta lại càng đáng yêu và buồn cười, ngay cả fan cũng thích một Chu Chúc như thế.
Lúc này, bé Quýt huých tay anh ta, nói nhỏ: “Ba ơi, chúng ta phải đi thu dọn hành lý rồi.”
Trang Liên lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại biểu tình, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Không cần hoảng, anh ta tự nhủ trong lòng, anh đã từng thắng Chu Chúc rất nhiều lần và lần này cũng sẽ như vậy.
Cùng lúc đó, Chu Chúc cũng đưa Phao Phao đi thu dọn hành lý.
Lúc đầu MC còn đi theo hai ba con lên tầng, muốn hai ba con đưa khán giả thăm thú biệt thự một chút nhưng hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai Chu Chúc xuyên sách, cậu không rành nơi này lắm nên đành để con trai dẫn mọi người đi tham quan.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau đó, Phao Phao lạnh lùng -----
“Đây là phòng khách.”
“Đây là cổng chính.”
“Đây là bếp....nhưng mà bị khóa rồi....”
Một cách giới thiệu không thể tối giản hơn.
MC đề nghị: “Phao Phao có thể giới thiệu cho mọi người những nơi này dùng để làm gì không?”
Phao Phao ngẩng đầu lên, nghi ngờ trợn mắt nhìn MC: “Chẳng lẽ mọi người ngay cả bếp dùng để làm gì cũng không biết ạ?”
“Không phải....”
“Vậy tại sao lại muốn giới thiệu thế ạ?”
Chu Chúc che miệng cười trộm: “Phì -----“
Phao Phao nhìn về phía ba: “Ba ơi, ba cũng không biết ạ? Muốn con giới thiệu không ạ? Phòng bếp là nơi dùng để nấu cơm.”
Nụ cười của Chu Chúc cứng đờ: “Ba biết mà.”
Phao Phao thở dài, haiz, ba thật là ngốc mà.
Chu Chúc nghẹn lời: “Ba nói là biết mà, đừng dùng ánh mắt kì quái như thế nhìn ba chứ.”
MC đứng cạnh yên lặng lùi lại: “Được rồi, phần ghi hình hôm nay đến đây thôi, chúng tôi sẽ bắt đầu phần khác, hai ba con có thể đi thu dọn hành lý được rồi.”
Thế là Chu Chúc nắm tay Phao Phao về phòng.
Thật ra nguyên chủ đã tự thu dọn một phần hành lý rồi nhưng khi Chu Chúc kiểm tra lại thì tức đến xém ngất xỉu.
Hay lắm, vật dụng bình thường không có lấy một cái, thế mà quần áo và mỹ phẩm trang điểm lại chật kín cả năm cái vali cỡ lớn.
Chu Chúc thở dài mở từng cái vali ra, bên trong có một quyển sách viết bằng tiếng Anh. Đây là cái gì? Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm nguyên chủ rồi, thật ra cậu ta là người có học vấn cực kỳ uyên bác?
Lúc này Phao Phao dơ bàn tay nhỏ lên không trung: “Ba ơi, đó là sách của con.”
Mắt Chu Chúc sáng lên: “Con đọc hiểu cái này hả? Chẳng lẽ thật sự là bé con Long Ngạo Thiên?”
“Đọc không hiểu.” Phao Phao đáp, “Nhưng mà ba nói với con là mang theo để làm bộ như đọc hiểu.”
“...”
Hay lắm, hóa ra là đạo cụ dùng để thiết lập hình tượng.
Chu Chúc che miệng con trai, quay đầu nhìn về phía camera man đang đứng ở khúc quanh cầu thang: “Con yêu, cái này không được nói ra đâu đấy.”
Cuối cùng, Chu Chúc chọn một cái vali khá nhẹ, trong đó là giày, mũ và mấy món quần áo bình thường.
Bây giờ đang là mùa hè, quần áo không cần quá dày, vừa vặn chất đầy một cái vali.
Ban sáng lúc gọi đồ ăn cậu có nhờ người giao hàng mua một cái balo dành cho con nít, lúc này mới đưa cho Phao Phao: “Quần áo thì con để chung với ba cũng được, nhưng balo này là để đựng những thứ con muốn mang theo.”
( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vâng ạ.” Hai mắt Phao Phao sáng lên, cầm lấy chiếc balo nhỏ sờ lên hình in Mặt nạ mèo bay trên đó.
(*) Mặt nạ mèo bay: là một nhân vật hoạt hình của Nhật Bản. Luôn mang mặt nạ giúp đỡ người gặp nạn.
“Con phải tự đeo cái balo này cho nên đừng mang theo nhiều thứ quá, đến lúc đó đeo không nổi thì ba cũng không giúp con đâu đó.”
“Vâng ạ.”
Chu Chúc quay đầu nhìn Phao Phao sờ hình in Mặt nạ mèo bay trên balo mà mỉm cười.
“Phao Phao, có thích cái balo đó không? Ba cố ý mua cho con đó, thế nào?”
Phao Phao ngượng ngùng không trả lời nhưng ôm khư khư balo trong ngực rồi chạy biến đi.
Thực ra cái balo kia là do người giao hàng mua đại ở một cửa hàng văn phòng phẩm trên đường đi giao hàng, chỉ có mười mấy tệ. Nhưng mà đây là balo mà ba tặng cho bé con, trước đây ba chưa từng mua đồ cho Phao Phao đâu.
Phao Phao ôm chặt balo Mặt nạ mèo bay, mở khóa kéo, bên trong chỉ có hai ngăn. Bé con lại lấy số đồ chơi ít ỏi mà mình có ra.
Chu Chúc nhắc nhở: “À đúng rồi, đừng mang theo đồ chơi đấy.”
“Vì sao ạ?”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị người ta bắt giao nộp đấy, nhưng mà đồ chơi của con cũ thế kia nhỡ người ta không cẩn thận làm hư thì sao, đến lúc đó có khóc cũng không biết khóc đòi ai đâu.”
“Vâng ạ.” Phao Phao gật đầu, ba nói cũng có lý.
Bé con cất đồ chơi đi, nghĩ nghĩ thế nào lại đi đến bên cạnh ba: “Ba ơi, con không có thứ gì để mang theo cả.”
Bé con nghiêm túc nói: “Nhưng mà....con rất thích cái balo này. Con có thể chỉ mang theo cái balo này không?”
Chu Chúc ôm chặt bé con, nước mắt lưng tròng.
Thật xin lỗi, đáng lẽ ba không nên chê đồ chơi của con đã cũ, để ngày mai ba lập tức mua đồ chơi mới!
Ba thật đáng chết!
Nửa tiếng sau, Chu Chúc kéo vali còn Phao Phao đeo balo nhỏ rời khỏi biệt thự.
Các nhân viên hậu trường nói: “MC, Chu Chúc và bé con đi chiếc xe này, chúng tôi đi chiếc xe kia để ghi hình hành trình di chuyển.”
Phao Phao nhìn thoáng qua Chu Chúc, lại nghiêng đầu nhìn cái vali còn cao hơn cả đầu mình. Bé con bước đến sau cái vali vươn tay ra muốn giúp Chu Chúc đẩy một chút.
Bé con chỉ là không muốn bị mắng vô dụng thôi, tuyệt đối không phải vì quan tâm ba đầu.
Chu Chúc nhìn về phía con trai, cậu cho rằng bé con theo không kịp nên túm lấy balo của con trai xách lên, sau đó đặt Phao Phao lên chốc vali.
Phao Phao vùng vẫy một hồi: “Ba, con không muốn ngồi trên vali đâu.”
Chu Chúc ôm lấy con trai: “Không được, trẻ con phải ngồi trên này.”
Phao Phao ôm lấy quai kéo của vali bị Chu Chúc kéo đi.
Nhưng mà Phao Phao là em bé kem ly giỏi giang cơ mà, sao có thể để ba kéo đi được chứ? Thật là không có hình tượng gì cả.....nhưng mà hình như bé có hơi vui trong lòng.
Vừa lên xe, MC đã nói với Phao Phao: “Đường đi có hơi dài, Phao Phao có muốn làm gì để giết thời gian không?”
Phao Phao nghiêng đầu nhìn camera gắn cố định trước chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nói: “Vậy con biểu diễn một bài nhạc thiếu nhi cho mọi người vậy.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đây cũng là do nguyên chủ chuẩn bị trước. Bé con sẽ biểu diễn một bài trên xe, đây là cũng là quy củ mà nguyên chủ lập ra cho con trai.
Đúng lúc đó, Chu Chúc ngắt lời: “Con có muốn biểu diễn thật không? Không thích thì đừng làm.”
Cậu ngồi ở phía trước nói với MC: “Không có thẻ nhiệm vụ vậy thì phần này chắc không phải là cố định đâu chú nhỉ?”
MC sững sờ một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng thế, không phải yêu cầu bắt buộc nhưng những gia đình khác đều làm.....”
Chu Chúc nhìn về phía con trai cưng: “Con có thích không? Những bạn nhỏ khác hát múa là vì thích, cũng muốn thể hiện bản thân. Còn nếu con không thích thì không cần làm.”
Phao Phao do dự một lúc, nuốt ngược bài hát đã thuộc lòng vào trong bụng, lắc đầu: “Không thích ạ.”
MC cổ vũ: “Nếu con đã chuẩn bị rồi thì biểu diễn một chút cũng được. Phao Phao, con chuẩn bị tiết mục gì thế? Muốn hát sao, thế thì hát mấy câu, mọi người đang chờ đó.”
Thấy Phao Phao không muốn. MC cũng không nể mặt nữa, hạ giọng cố ý hù dọa bé con: “Phao Phao này, những bạn nhỏ khác đều biểu diễn một tiết mục khi đang ghi hình, tất cả mọi người đang chờ con đấy, sao con có thể nói không thích thì không làm chứ? Không hợp lý hợp tình gì cả.”
Phao Phao do dự, nắm chặt dây balo gật đầu: “Vậy được ạ!”
Dù sao bé con cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, như việc làm thịt kho tàu ấy, mặc dù không thích nhưng làm vẫn được, không sao cả.
Nhưng mà đúng lúc đó Chu Chúc vươn tay ra kéo bé con về chỗ của mình, bảo vệ ở sau lưng, nghiêm mặt nói: “Bé sẽ không biểu diễn gì cả.”
Phao Phao ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt chớp chớp.
[Tôi đến để xem Boss baby chứ không phải đến xem con nít xấu hổ ngượng ngùng. Hát một bài thì chết à?]
[Hình như Chu Chúc luôn nhắm vào MC để gây sự thì phải?]
[Thương MC ghê.]
[Chu Chúc đúng là không có tu dưỡng của nghề nghiệp]
Nhưng không bao lâu sau cũng có không ít phản bác xuất hiện trên màn hình.
[Nghề của Chu Chúc là diễn viên nhưng Phao Phao đâu có phải là diễn viên. Nhưng mà cho dù là diễn viên thì không có thẻ nhiệm vụ cũng đâu bắt buộc phải làm.]
[Thật ra tôi cảm thấy Chu Chúc nói rất đúng, trẻ con không thích thì không cần phải ép buộc]
[Tôi nhớ cái cảm giác hồi nhỏ mỗi lần bố mẹ kéo ra rồi bắt hát nhảy trước mặt thân thích ghê. Trẻ con không muốn thì không cần làm mấy cái đấy đâu]
[Chắc chắn là Phao Phao cũng không thích. Nếu muốn nghe hát xem nhảy thì mấy người tự sang các kênh khác mà xem, mắc gì lại đi ép buộc một đứa bé?]
Chu Chúc bảo vệ con trai sau lưng, trợn mắt nhìn MC trước mặt: “Chẳng lẽ biểu diễn vì KPI à? Thế thì để tôi làm cũng được.”
MC nhếch miệng, không hề có hảo ý nhìn về phía cậu: “Chu Chúc của chúng ta hát hay nhảy cũng đều tốt, cậu muốn làm gì?”
[Dumeno? Tôi vừa nghe thấy cái gì đấy?]
[Cậu ta không phải là vì bảo vệ con trai mà là đang tranh thời lượng lên hình của mình đó hả?]
[Cíu! Mắt tôi!]
Chu Chúc dụi mắt, tựa lưng vào lưng ghế ngáp một cái rõ to: “Biểu diễn cảnh ngủ được không?”
Cậu buồn ngủ lắm rồi, hôm qua tới bốn giờ sáng mới ngủ mà, có ngủ thế nào vẫn thấy không đủ.
MC: ???
Không thể ép buộc nữa, chỉ sợ làm căng Chu Chúc cũng không thèm nể mặt cả MC.
Trong xe....
Phao Phao ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ con, hai má đỏ hây hây, bên tai không ngừng vang lên câu nói của Chu Chúc.
Bé con, không, biểu, diễn!
Ba lợi hại thật, lợi hại như Mặt nạ mèo bay vậy đó!
Bé con thích ba thêm một chút nữa rồi, có chút không nỡ rời xa ba. Vậy thì thêm một tuổi nữa, đợi đến mười chín tuổi rồi hãy rời khỏi ba cũng được.
Phao Phao nghiêng đầu nhìn lén Mặt nạ mèo bay luôn bảo vệ mình.
Không biết Mặt nạ mèo bay đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, chân tay giang rộng còn người thì vùi vào lưng ghế, nếu không phải có thắt dây an toàn chắc bây giờ đã lăn ra giữa sàn xe rồi.
Phao Phao: “...”
Bé con thở dài, mở balo của mình lấy ra một cái khăn mùi xoa gấp thành một hình vuông ngay ngắn, sau đó vén áo phông của Chu Chúc lên rồi đắp khăn lên bụng ba.
[???]
[Bé con đang làm gì thế?]
[Phao Phao đang sợ ba ngốc của bé bị cảm đó a ha ha ha aha ]
[Còn biết thở dài nữa? Đúng là ông cụ non mà]
Làm xong tất cả mọi động tác, Phao Phao thả áo phông của ba xuống, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bé con không có lo lắng cho ba đâu, chỉ là vì....
Ban nãy ba đã giúp bé con nên lần này bé con giúp lại, coi như là lời cảm ơn.