Chu Chúc sờ mặt mình, có hơi nghi hoặc.
Cái gì thế này? Trên mặt cậu dính gì à? Sao tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cậu?
Tiêu rồi, chắc chắn là do nguyên chủ ở bên ngoài gây thù chuốc oán quá nhiều, Trang Liên và Quý Dao đều hận cậu muốn chết, chỉ hận bây giờ không thể xông lên bóp chết cậu.
Nhưng hiện tại máy quay vẫn đang quay, bọn họ sẽ không dám giết người.
[Đánh đi! Đánh đi!]
Chu Chúc kéo vali, bế bé con lên: “Phao Phao, giới thiệu với con, đây là chú Trang, đây là chú Quý.”
Phao Phao ngẩng đầu ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú Quý, cháu chào chú Trang ạ.”
Trang Liên và Quý Dao giờ mới tỉnh táo lại.
Trang Liên cũng đẩy đứa nhỏ nhà mình lên: “Quýt à, chẳng phải lúc đi đường con luôn nói rất muốn chơi với em Phao Phao hay sao? Đến chào hỏi với em trai đi nào.”
Quýt bước về phía Phao Phao, lấy một cái kẹo chocolate vàng từ trong túi ra đưa cho nhóc: “Chào em, Phao Phao, anh là Quýt, anh lớn hơn em nên em có thể gọi anh là anh Quýt.”
Trang Liên rất vừa ý mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Anh ta và Quýt đã luyện tập rất nhiều lần ở nhà, cũng coi như là không có sai sót gì.
Lúc này, Coca ở bên cạnh Quý Dao cũng chạy lại gần: “Chào em, anh là Coca, anh lớn hơn Quýt nên em có thể gọi anh là anh Coca.”
Sắc mặt Trang Liên tối sầm, lại đẩy đẩy Quýt.
Quýt lại đưa viên chocolate đến trước mặt Phao Phao: “Cho em ăn nè.”
“Chào các anh, em là Phao Phao ạ.” Phao Phao có hơi xấu hổ, không biết có nên cầm chocolate không, bèn quay đầu lại nhìn Chu Chúc.
[Lễ phép quá đi!]
[Quýt không lớn hơn Phao Phao mấy đâu nhỉ? Quả nhiên Trang Trang biết giáo dục con cái, vừa hướng ngoại vừa hào phóng.]
[Phao Phao thật đáng yêu, trẻ con ba tuổi dính bố mẹ chẳng phải chuyện bình thường hay sao? Hướng nội thì sao chứ?]
Chu Chúc gật đầu với Phao Phao: “Ừ, con có thể ăn một ít.”
Phao Phao vươn một tay lấy chocolate, tay còn lại mở balo lấy một chiếc khăn mùi soa nhỏ đưa cho Quýt: “Cho anh cái này ạ.”
Quýt ngây ra một lát rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em.”
Ống kính tiến đến gần, Coca liền hét to: “Toi rồi! Chocolate chảy rồi!”
Chocolate trong túi Quýt đã chảy từ lâu, dính dính trong tay cậu bé, nhưng bởi vì tay cậu bé vẫn luôn đút trong túi, mà quần yếm của cậu bé lại màu đen cho nên không thể nhìn thấy được.
Sắc mặt Trang Liên đen sì, trừng mắt nhìn Coca, sau đó quỳ xuống bên cạnh Quýt giúp cậu bé lau tay: “Chocolate chảy rồi sao? Sao không nói với ba?”
“Bởi vì ba nói……”
Quýt vừa muốn nói liền bị Trang Liên ngắt lời.
Trang Liên thở dài, xoa đầu cậu bé: “Chắc là do con muốn gặp em trai quá đúng không? Thật là, ba nghi rằng nếu giờ xảy ra động đất thì con cũng không chạy trốn, mà là ở đây chờ em trai.”
[Ha ha ha ha ha]
[Cảm thấy Quýt hơi sợ Trang Liên, chocolate chảy mà cũng không dám nói.]
[Ai đó âm mưu gì vậy? Còn nói gì mà Quýt sợ ba, cười chết tôi rồi.]
[Trẻ con đều như vậy cả, chỉ là Quýt rất muốn chơi với Phao Phao mà thôi.]
[Tuy vậy nhưng mà….cái khăn tay đó là khăn che rốn của Phao Phao sao? Ha ha ha ha.]
Trang Liên đưa Quýt đi thay quần áo.
Chu Chúc và Quý Dao mặt đối mặt, có chút ngại ngùng.
Quý Dao: “Hôm nay không vẽ mặt à?”
Chu Chúc mỉm cười, nghiêm túc sửa lại lời cậu ta: “Đó gọi là trang điểm.”
Quý Dao cau mày: “Tôi biết. Dạo này anh còn hát hò gì không?”
Chu Chúc tiếp tục mỉm cười: “Có chứ, trong nhà tắm, vừa tắm vừa hát nè.”
[Rõ ràng là Quý Dao coi thường Chu Chúc, nhưng tại sao trông Quý Dao lại ấm ức thế cơ chứ.]
[Nhưng Chu Chúc rất chân thành nha, mắt anh ấy sáng lấp lánh kìa.]
[Học được rồi, sau này ai mà khịa tôi thì tôi sẽ trả lời như thế này.]
[Mấy người còn nhớ ban đầu mấy người muốn xem cái gì không?]
“Phong cảnh chỗ này không tồi.” Chu Chúc quay đầu lại, vờ như đang ngắm cảnh, thực tế ngón chân đã sắp chọc thủng để giày rồi.
Ngại quá đi.
Hai tay Phao Phao cầm chocolate đã chảy, nhân lúc ba đang nói chuyện với chú Quý, nhóc cúi đầu, vùi đầu vào hai lòng bàn tay, liếm chỗ chocolate đã chảy.
Cậu bé chưa ăn chocolate bao giờ cả, thấy mùi vị khá ngon.
Ăn thêm miếng nữa.
Vẫn khá ngon.
Lại ăn thêm một miếng nữa.
Chu Chúc quay đầu, dường như nhìn thấy gì đó, nói lớn: “Chu Phao Phao!”
Phao Phao ngẩng đầu, trên mép còn dính chocolate: “Ba, ba nói con có thể ăn một chút mà ạ.”
“Đúng là ba đã nói như thế, nhưng…….” Đồng tử của Chu Chúc run rẩy, nắm lấy cổ tay cậu bé, “Con là Bramble* à?”
*Bramble: một nhân vật hoạt hình, là một chú gấu có viền đậm quanh mép
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Tôi đưa thằng bé đi rửa mặt!” Chu Chúc nói với Quý Dao một tiếng, một tay kéo Vali, tay còn lại dắt theo cậu bé con đi lên tầng hai.
Chu Chúc chạy trốn rồi.
Quý Dao ôm tay nhìn theo bóng lưng cậu dời đi, biểu tình phức tạp.
Coca kéo kéo tay áo cậu ta: “Ba Quý, trước kia chú ấy là bạn tốt của ba…”
Cậu bé còn chưa nói xong đã bị Quý Dao che miệng.
“Trật tự.”
Trang Liên đưa Quýt vào phòng thay quần áo.
Camera trong phòng đều bị che đi.
Vẻ mặt Quýt buồn bã: “Con xin lỗi, ba, hình như con làm hỏng chuyện rồi ạ.”
Vẻ mặt Trang Liên khó chịu, đè giọng nói: “Lần sau phải để ý, may là ba có chuẩn bị kẹo sữa, chút nữa con cầm kẹo sữa đưa cho bọn nó đi.”
“Dạ.” Quýt cởi quần yếm ra, thử thăm dò: “Ba, con có thể không mặc quần yếm không ạ? Rất nóng ạ, con muốn mặc áo cộc quần short ngắn giống Phao Phao ạ.”
“Mặc giống hệt nó rồi nếu bị so sánh với nó thì sao? Ba bị so sánh với ba nó rồi, con còn muốn bị so sánh với nó.” Trang Liên ngừng lại, “Được rồi được rồi, mặc đi.”
Quýt nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Ba, vậy con không mặc nữa ạ.”
“Lúc thì đòi mặc, lúc lại bảo không muốn mặc, thật là.” Trang Liên lấy áo cộc và quần short ngắn từ vali ra.
Nói thật chứ Trang Liên cũng không thích đứa nhỏ này lắm.
Năm đó, anh ta cho rằng cả đời này đều sẽ bị Chu Chúc đạp dưới chân, vì vậy mới muốn mau mau bước chân vào giới hào môn, bảo đảm cả đời không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc. Mà Quýt cũng được sinh ra trong tình huống ấy.
Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới việc có ngày mình sẽ dẫm Chu Chúc dưới chân. Nếu anh ta biết có ngày này thì chắc chắn anh ta sẽ không chọn đứa trẻ này.
Trang Liên nghĩ, nếu không phải do anh ta vội vội vàng vàng bí mật kết hôn sinh con thì chắc chắn hiện giờ anh ta đã đang chụp ảnh cho trang bìa tạp chí, chứ không phải tìm cách để nổi tiếng lại giống hiện giờ, phải đặt cược hết tất cả vào chương trình thực tế cho trẻ em ế ẩm này.
“Được rồi.” Trang Liên giúp Quýt cởi quần áo, nắm tay cậu bé bước ra khỏi phòng.
Vừa hay vào lúc này, Chu Chúc kéo vali dắt đứa nhỏ bước lên.
Chu Chúc còn đang hát: “Bramble Bramble, lương thiện tốt bụng, Bramble Bramble, ngốc nghếch đáng yêu.”
Phao Phao nỗ lực phản bác: “Ba, con không phải Bramble.”
Chu Chúc hắng giọng: “Con nên nói là ‘Ba, coan* không phải Bramble đâu ạ’.”
Ba đang học theo cách nói chuyện của Bramble!
Phao Phao tức đến mức giậm chân: “Con-không-phải-Bramble!”
Chu Chúc muốn nhéo miệng cậu bé, cuối cùng lại rút tay lại.
Đứa nhỏ bẩn thỉu, không làm được thế được.
Trang Liên mở cửa, nhìn cậu cười: “Chu Chúc.”
Chu Chúc gật đầu: “Tôi đưa thằng bé đi rửa mặt.”
“Ừ.”
Quýt nắm tay ba, nắm chặt khăn tay trong túi quần, quay đầu nhìn.
Vì sao Phao Phao làm bẩn mặt, ba của Phao Phao lại không giận?
Trên tầng có năm căn phòng, cách bài trí gần giống nhau.
Quý Dao và Trang Liên đều đã chọn phòng, cũng đã sắp xếp hành lý xong.
Trong nguyên tác, nguyên chủ luôn giành ống kính trong chương trình giải trí này, chọn phòng đối diện với Trang Liên, kết quả bị mắng cho to đầu luôn.
Chu Chúc nghĩ một lát rồi chọn căn phòng cuối hành lang.
Cách xa trung tâm bão tố.
Chu Chúc đẩy cửa phòng, đưa Phao Phao vào nhà tắm.
Chu Chúc tìm một chiếc ghế nhỏ, cho Phao Phao đứng lên rửa tay: “Cong lưng, nhắm mắt, rửa mặt.”
“Dạ.”
Chu Chúc mở vòi rửa mặt, lấy tay vốc một ít nước, muốn giúp cậu bé rửa mặt, nhưng khi nhìn thấy chocolate dính dính trên mặt cậu bé thì có hơi không muốn làm nữa.
Đứa nhỏ bẩn thỉu, mặt bẩn ghê luôn.
Cậu mới làm ba chưa đến một ngày, cậu vẫn chưa thể không có chút khúc mắc nào mà lấy tay rửa mặt được.
Phao Phao nhắm chặt mắt, nghi ngờ gọi: “Ba ơi?”
Chu Chúc hoàn hồn, cầm tay Phao Phao dấp chút nước, dùng bàn tay nhỏ bé của cậu bé lau mồm cậu bé.
Chu Chúc không nhịn được mà cau mày.
Chậc chậc——nhão nhão dính dính, bẩn kinh——
Phao Phao lau mặt mình, khò khà khò khè hỏi: “Ba ơi….tại sao……phải……rửa mặt….như thế này ạ?”
Chu Chúc cau mày: “Ba dị ứng với chocolate.”
“Thật sao ạ?”
“Có lẽ là thật đó.”
[Tôi nhìn không lầm chứ? Chu Chúc rất ghét bỏ Phao Phao?]
[Quả thật hơi bẩn, tôi cũng ghét bỏ.]
[Trang Trang còn không ghét bỏ Quýt tự làm bẩn tay đâu.]
Rửa mặt xong, Phao Phao kiễng chân, chuẩn bị lấy khăn treo trên tường.
“Không cần cái đó đâu, dùng cái chúng ta mang đi ấy.” Chu Chúc chạy ra ngoài mở vali lấy một chiếc khăn mùi soa nhỏ đưa cho cậu bé.
“Cảm ơn ba ạ.” Phao Phao nhận lấy chiếc khăn, lau sạch mặt.
[Lầu trên bị vả mặt chưa?]
[Da trẻ con mềm mại, Chu Chúc còn nhớ phải mang khăn mùi soa từ nhà đến, rất tỉ mỉ đó chứ.]
[Trang Trang của mấy người không nhớ luôn đó.]
Gần đến buổi trưa, khán giả phổ thông nhiều hơn một chút.
Lại thêm cả việc fans của Trang Liên và Quý Dao vừa xé nhau một trận, fans của Quý Dao lại đi nói thay cho Chu Chúc.
Chẳng qua Chu Chúc không hề biết những điều này, cậu và Phao Phao đang đứng trước vali đã mở, cúi đầu nhìn vali.
Không muốn dọn đồ cho lắm.
Phao Phao nhìn ba, ngoan ngoãn đứng dậy:
“Ba ơi để con sắp xếp cho, để vào tủ là được đúng không ạ?”
Chu Chúc ôm cậu bé, đẩy vali vào góc tường, nắp vali đập vào tường “bộp” một tiếng, tự động đóng lại.
“Bắt đầu từ hôm nay, đây chính là tủ quần áo của chúng ta.”
Lúc này, cameraman nhắc nhở cậu: “Chu Chúc, Trang Liên bày trí phòng vô cùng đẹp, dán giấy dán tường, còn thay cả rèm cửa.”
[Cười chết, tổ chương trình không nhìn nổi nữa rồi.]
“Vậy sao?” Chu Chúc nghĩ một chút, bước lên phía trước, đẩy vali hành lí ra chuyển nó đến góc khuất của tủ quần áo, “Phao Phao, thế này có nhìn thấy không?”
Phao Phao chạy đến trước cửa, ngó ngó vào bên trong: “Không thấy ạ.”
Chu Chúc quay đầu nhìn cameraman: “Quay thấy không?”
“Không….không quay thấy..” Cameraman ngại ngùng nhấc tai nghe lên, “Nhưng mà, cậu không muốn cùng cậu bé hưởng thụ niềm vui của lao động hay sao?”
Chu Chúc nghĩ ngợi, giơ ngón tay cái lên, cho cameraman một ánh nhìn kiên định: “Tôi thấy lười biếng với nhóc con thì càng thú vị hơn.”
Dù sao cũng không vượt qua được Trang Liên, vừa bị so sánh lại bị mắng, cậu tham gia làm gì cơ chứ.
Phao Phao chạy về phía trước đứng cùng ba, làm cùng một tư thế với ba: “Đúng ạ!”
Cậu bé cũng không thích làm việc, trước kia ba luôn bắt cậu bé làm việc, làm không tốt còn bị mắng, cậu bé không muốn bị mắng đâu.
Trước màn hình, fans của Trang Liên vốn đã chuẩn bị sẵn những bình luận chỉ trích trong khung bình luận như [Chu Chúc đang làm cái quái gì thế?] [Không giống Trang Trang làm] [Trẻ con sống trong căn phòng như này liệu có gặp ác mộng không?] đều ngơ ngác toàn tập.
Chu Chúc lại hỏi: “Xin hỏi có thể ăn bữa trưa chưa vậy?”
“À…….” Cameraman xem thời gian, “Vẫn chưa được, thời gian ăn bữa trưa là mười hai giờ.”
Bọn họ đặc biệt để thời gian cho Chu Chúc trang trí phòng ở, kết quả Chu Chúc lại hoàn toàn không thèm trang trí.
“Vậy được, cảm ơn.” Chu Chúc ôm lấy Phao Phao ngã gục trên ghế sofa, “Nghỉ ngơi chút vậy.”
[Cậu ta lại bắt đầu ngủ rồi?]
[Cậu ta là thần ngủ à?]
Phao Phao được Chu Chúc ôm trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng ba ơi, ba làm như này sẽ bị ghét đó ạ.”
“Sao lại ghét ba chứ?” Chu Chúc bĩu môi: “Rõ ràng là ba chưa làm gì cả mà.”
Cậu thật sự lười đến mức chưa làm gì cả.
Chu Chúc ôm chặt cậu bé, nhỏ giọng thì thầm vào tai: “Không muốn làm thì không làm, nếu bọn họ ghét ba, thì ba cũng không quen bọn họ, chẳng có gì phải sợ cả.”
Có lẽ Phao Phao nghe không hiểu, giống như hiểu mà lại như không hiểu nhìn cậu.
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Vậy con ghét ba à?”
Phao Phao bị cậu ôm đến mức đỏ cả mặt: “Đương nhiên……đương nhiên là ghét rồi!”
Chu Chúc lộ vẻ khóc lóc: “Tại sao thế?”
Phao Phao cây ngay không sợ chết đứng: “Ba vừa nói con là Bramble, hơn nữa……”
Chu Chúc cười khùng, nhéo khuôn mặt nhỏ bé của nhóc: “Con thù dai thật đó.”
“Hơn nữa……”
Cậu bé vẫn chưa quyết định được có nên hoàn toàn tha thứ cho ba hay không nữa.
Mặt Phao Phao đỏ lựng, vùi trong cái ôm của Chu Chúc.
Mười hai giờ trưa, ba gia đình đã ổn định ở nhà ăn.
Người dẫn chương trình tuyên bố: “Bữa trưa hôm nay là do tổ tiết mục chuẩn bị, đây là bữa ăn đầu tiên tổ tiết mục chuẩn bị cho các bạn, đồng thời cũng là bữa cuối cùng.”
Mắt Chu Chúc phát sáng: “Ăn xong thì về nhà!”
Ha ha, tổ tiết mục này phải đóng cửa rồi! Cậu được về nhà rồi!
Quý Dao quay đầu sang, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu: “Ý của anh ấy là ăn xong bữa cơm này, vấn đề cơm ăn sau này đều là do chúng ta tự giải quyết, anh nghĩ gì vậy chứ?”
“Ờ.” Một giây sau Chu Chúc đã ủ rũ.
Mất công vui vẻ.
Chu Chúc gắp rau cho Phao Phao: “Ăn nhiều lên, bữa cuối cùng rồi đó.”
Phao Phao sờ đầu: “Ba ơi, nghe đáng sợ thế ạ.”
Coca tiếp lời: “Cứ như là chúng ta sắp chết ấy ạ.”
Quý Dao vội vàng che miệng cậu bé: “Trật tự.”
Bữa trưa tổ tiết mục chuẩn bị cho họ không tồi, ăn xong bữa trưa lại nghỉ ngơi một lúc nữa.
Hai giờ chiều, ba gia đình tụ họp ở trước một ao bùn.
Chu Chúc nhìn thấy ao bùn, lòng cậu kiểu:....
Đến rồi đến rồi, trận đấu ao bùn đến rồi.
Người dẫn chương trình giới thiệu quy tắc trò chơi: “Ở bờ đối diện ao bùn có để chín loại thực phẩm. Ba và bạn nhỏ xách giỏ tre nhỏ, đến bờ bên kia của ao bùn, chọn ba loại thực phẩm mà mình muốn, bỏ thực phẩm vào giỏ trúc rồi quay lại theo đường cũ.”
“Gia đình nào dùng ít thời gian nhất sẽ có thể lấy một loại thực phẩm của gia đình chậm nhất.”
“Những nguyên liệu này là nguyên liệu để nấu bữa tối. Nhắc nhở thân thiện, đây không phải là một bữa tối đơn giản, các ba phát huy tài năng nấu nướng của mình một cách tốt nhất, sẽ có ích với nhiệm vụ ngày mai.”
Trong nguyên tác, nguyên chủ hoàn toàn phát huy hết được thiết lập “Người ba thích làm nũng”, bản thân cầm ô đứng ở trên bờ khô ráo, để cậu bé Phao Phao ba tuổi ngã trong bùn.
Tổ tiết mục lại nhắc các ba phải cùng các bạn nhỏ xuống ao bùn, nguyên chủ lề mà lề mề cả nửa ngày mới chịu xỏ ủng, phải để 5-6 nhân viên công tác lôi kéo, còn chưa chịu bước xuống bùn đã rụt chân lại.
Cuối cùng, dưới sự cổ vũ của những người khác, vành mắt nguyên chủ đỏ lên, khóc lóc nói mình thật sự không làm được.
Phao Phao cõng giỏ trúc nhỏ lấy đồ ăn, lên bờ rồi lại phải đi dỗ cậu.
Chu Chúc :)
Lúc này, nhân viên công tác cầm ủng lên, người dẫn chương trình giơ tay lên: “Tôi đếm ba hai một thì mọi người đi ủng vào và xuất phát! Ba……hai……”
Phao Phao nhìn ba.
Dường như ba đang thất thần, chẳng lẽ ba không muốn xuống hay sao?
Cậu bé bước lên phía trước, chuẩn bị đeo ủng.
Vậy một mình cậu bé đi là được, ba……hôm nay ba cũng có giúp cậu bé, cậu bé cũng có thể giúp ba thêm lần nữa.
“Một!”
Người dẫn chương trình thổi còi, Quý Dao và Trang Liên vội vàng đi ủng cho mấy cậu nhóc, Phao Phao tự mình ngồi xuống đất cởi giày.
Mau nào! Tuy rằng cậu bé chỉ có một mình nhưng cậu bé cũng có thể thắng!
Chu Chúc tỉnh táo lại, kéo tay Phao Phao cùng giơ tay: “Có quyền từ bỏ không? Chúng tôi từ bỏ.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Người dẫn chương trình cau mày: “Cậu cảm thấy có thể sao?”
“Tôi cho rằng có thể!” Chu Chúc có lý chẳng sợ, “Dù sao cũng chỉ có chín loại thực phẩm, bọn họ chọn rồi thừa gì thì để lại cho chúng tôi là….”
Người dẫn chương trình nghiêm mặt: “Không thể từ bỏ. Chu Chúc, tôi buộc phải nhắc nhở cậu rằng những gia đình khác đều đã xuất phát rồi, cậu và Phao Phao đã tụt lại phía sau rất xa đó.”
Phao Phao nhìn Quýt và Coca càng ngày càng xa, cậu nhóc phản diện nhỏ ở trên bờ gấp gáp dậm chân.
“Ba ơi, ba đừng giữ con, họ sắp đi mất rồi kìa ạ! Con muốn thắng!”
“Để ba!”
Chu Chúc liếc nhìn, sau đó nhanh chóng đi ủng cho mình và cậu bé, bế theo nhóc con nhảy vào ao bùn.
Vừa nhảy vào ao bùn, cậu đã bị lún xuống, làm thế nào cũng không rút chân ra được.
Chu Chúc rút chân: ???
Cậu quay đầu nhìn hai gia đình còn lại. Họ đều nhẹ nhàng bước xuống ao bùn, đã bước được tận mấy bước trong vũng bùn mới dần dần bị lún xuống.
Không giống cậu, nhảy ‘ùm’ vào luôn.
Chu Chúc: Ơ này….
Trang Liên ôm Quýt: “Ba đỡ con, con cũng đỡ ba, chúng ta đi từng bước, từ từ qua đó, không cần vội.”
Quýt gật đầu: “Vâng ạ.”
Nhóm này chủ yếu muốn thể hiện tình cảm cha con sâu sắc. ( truyện trên app tyt )
Quý Dao và Coca hét lớn: “Ba phải được hạng nhất!”
“Ba Quý, con cũng muốn được hạng nhất!”
Nhóm này thì chủ yếu là siêu hiếu thắng.
Quý Dao quay đầu lại, phát hiện Chu Chúc đang nhìn họ, không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ha ha, Coca mau nhìn xem, một tên ngốc!”
Chu Chúc: ?
Quý Dao tiếp tục cười nói: “Sao anh ngốc thế? Sao lại dùng lực mà nhảy vào? Anh nhảy xuống hồ nước à? Không phải nói muốn từ bỏ sao? Sao lại xuống rồi à?”
Chu Chúc nghiến răng: Quý Dao, cậu xong đời rồi.
Chu Chúc rút chân lên, nhưng càng rút lại càng sâu hơn, rút không nổi. Phao Phao ghé vào vai cậu, gấp gáp xoay người: “Ba ơi, mau thả con xuống! Họ sắp thắng rồi kìa!”
“Không có khả năng, tuyệt đối không thể! Hạng nhất phải là của chúng ta!”
Chu Chúc trực tiếp rút chân lên cởi ủng vứt lên bờ, mang theo bé con chân trần xông về phía trước.
Tóc trên trán Phao Phao bị thổi bay: “Oa, ba nhanh quá——“
Một trận gió thổi qua, Chu Chúc chạy qua Quý Dao, còn tiện tay vỗ vai cậu ta: “Ha ha, cậu mới là đồ ngốc!”
Quý Dao: ???
Cậu ta lập tức học theo Chu Chúc, cởi ủng, chân trần điên cuồng chạy.
Chu Chúc và Quý Dao lần lượt đến bờ đối diện, Chu Chúc thả Phao Phao xuống, bắt đầu chọn thực phẩm.
Thịt nạc, củ cải, đậu xanh để làm cơm lười, vừa đơn giản vừa ngon miệng. Chu Chúc quẳng thực phẩm vào giỏ trúc, quay đầu đối mặt với Quý Dao.
Quý Dao cũng lấy được nhiều thứ tốt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, có một luồng điện xoẹt qua.
Chu Chúc thu lại ánh mắt, lớn tiếng tuyên bố: “Ai đi sau thì người đó là đồ ngốc!”
Quý Dao phi như bay về phía trước: “Dù sao cũng không phải tôi.”
Phao Phao và Coca bị họ bỏ lại phía sau: “Ba ơi?”
Ồ, hình như chúng bị ba lãng quên rồi, chúng vẫn ở phía sau, mà ba lại nói là ai ở phía sau là đồ ngốc….
Chu Chúc và Quý Dao điên cuồng chạy về đích, không phân thắng thua, tiện mồm nói đểu nhau.
“Ha, đồ rác rưởi.”
“Đồ rác rưởi đang mắng ai đó?”
Người dẫn chương trình hét lớn: “Chú ý đến con của mấy cậu! Hai người ba kia, các cậu cần quay về đích với con trai mình! Chú ý đến con mấy cậu đi!”
Chu Chúc quay đầu nhìn.
Coca bước lên dắt tay Phao Phao: “Em trai Phao Phao à, chúng ta cùng đi nhé.”
Phao Phao gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh.”
Được rồi, thằng nhóc có người chăm sóc rồi, ba thì phải phụ trách lấy hạng nhất!
Chu Chúc quay đầu nhìn, vừa chạy vừa bắt lấy tay Quý Dao: “Chỉ cần đến đích cùng con trai là thắng rồi, con trai, mau lên!”
Quý Dao phản ứng lại, kéo ngược Chu Chúc xông về phía trước: “Con mẹ anh! Tôi mới là ba anh!”