Chu Chúc đi tới đi lui trong căn phòng chứa đồ rộng rãi.
“Woww! Đẹp quá! Ngầu xỉu!”
Phao Phao đứng trước cửa phòng bày ra vẻ mặt không cảm xúc.
Ha ha, ba ngốc cũng tốt.
Chu Chúc chọn một chiếc áo phông đơn giản của G.Duck, cậu vẫy tay gọi con trai: “Con trai yêu, con mặc cái này nha.”
Sau đó lấy thêm một cái quần baggy nhiều túi màu đen và một đôi giày xăng đan cỡ nhỏ. Chu Chúc ướm thử quần áo lên người Phao Phao sau đó gật đầu chắc nịch: “Đúng này, rất đẹp, mau mặc thử cho ba xem.”
Phao Phao cầm quần áo đi vào phòng thử đồ. Chu Chúc cũng tự chọn cho mình một bộ không khác con trai là bao.
Một cái áo phông trắng trơn không có nhiều hình thù và quần baggy đen, một dáng đồ vừa năng động phối chung với giày xăng đan dễ chịu, nhìn từ góc nào cũng thấy sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Huống hồ, cả Chu Chúc và con trai đều là dạng có nhan sắc.
Chu Chúc không trang điểm, gương mặt trắng nõn không có thứ gì che đi nên sự linh động, hoạt bát thể hiện rõ mồn một, khiến người ngoài nhìn vào có cảm giác thiếu niên dương quang.
Mặc dù khuôn mặt Phao Phao nhỏ xíu nhưng vẫn còn nét mập mạp đáng yêu của con nít, thêm cả cánh môi đỏ luôn chu ra, nhìn đã cảm thấy đáng yêu muốn xỉu.
Chu Chúc tự ngắm mình và con trai trong gương mà không ngừng cảm thán.
Quá là đẹp trai, không hổ là hổ phụ sinh hổ tử.
Phao Phao bất đắc dĩ gọi: “Ba ơi.”
Cái gương đó có gì đáng xem không? Ba đã nhìn chằm chằm nó mười phút rồi đó.
Chu Chúc ngồi xổm xuống cầm lấy bàn tay nhỏ của Phao Phao, chỉ cho con trai cách tạo dáng: “Một cục đáng yêu, thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của ba một cách hoàn hảo.”
Khuôn mặt của Phao Phao đỏ bừng, bé con tránh khỏi lồng ngực của ba, quay đầu chạy mất dạng.
Quá ngây thơ!
Dưới tầng, nhân viên công tác đã chuẩn bị xong sân bãi để ghi hình.
MC lấy điện thoại ra xin chỉ thị từ phía đạo diễn: [Đạo diễn Vương, chúng tôi đến từ sớm nhưng không quay được cảnh nào đặc biệt, bây giờ Chu Chúc vẫn còn trốn ở trên tầng không chịu xuống, bây giờ tôi phải làm sao?]
Đạo diễn Vương trả lời rất nhanh: [Tìm cơ hội quay bất ngờ, càng nhiều càng tốt.]
[Chỉ cần bắt được cảnh của Chu Chúc thì chương trình này của chúng ta không lo lưu lượng và chủ đề độ]
MC: [Được]
Lúc trước tổ chương trình đề xuất khách mời là Chu Chúc cũng vì nhìn ra cái điệu bộ dầu mỡ thích tạo hình tượng nhưng toàn fail lòi, chỉ cần tranh luận giữa người xem càng nhiều thì bọn họ không lo thiếu chủ đề.
Bọn họ cố ý đến sớm tất nhiên cũng vì muốn tìm chủ đề cho tập mở màn, muốn tạo nhiệt độ để có một khởi đầu tốt đẹp. Bây giờ Chu Chúc không chịu xuất hiện trước ống kính, bọn họ đành phải nghĩ trăm phương ngàn kế để kéo người xuống tầng.
Nhưng mà, một đống nhân viên công tác ngồi chờ rất lâu ở tầng dưới cũng không ai nhìn thấy bóng dáng của Chu Chúc.
Cuối cùng, bữa sáng Chu Chúc gọi cũng giao đến nơi.
Ngoài cửa, người giao hàng đang gọi điện cho Chu Chúc, mọi người nghe thấy tiếng người giao hàng nói qua loa điện thoại: “Được, tôi sẽ đi vào, sau đó lên tầng và giao hàng tận tay. Cảm ơn!”
MC lập tức vẫy tay ra hiệu cho thợ quay phim đi theo người giao hàng lên tầng.
Không ngờ là cánh cửa phòng ngủ ở tầng hai chỉ mở hé ra một khe hở nhỏ, bàn tay của Chu Chúc thò ra khỏi khe cửa nhận lấy bọc thức ăn sau đó lập tức rút về: “Cảm ơn nha.”
Bọn họ không quay được bất cứ hình ảnh nào.
MC đen mặt.
Hôm nay Chu Chúc đau hay ốm thế? Bình thường chỉ sợ ống kính máy quay không quay trúng mặt mình, sợ mình thua người ta một giây lên hình, vậy mà hôm nay lại chủ động tránh mặt.
MC hắng giọng, muốn kêu cậu xuống tầng: “Chu Chúc, cậu....”
Lúc này Chu Chúc mới thò đầu ra khỏi khe cửa, phất tay với đám người tổ chương trình: “Sao thế, chín giờ mới bắt đầu quay cơ mà, mọi người lại nhìn nhầm giờ rồi!”
Lại! Nhìn! Nhầm! Giờ! Bọn họ lại sai rồi!
MC sắp không nhịn được nữa, mặt đen như đít nồi.
Chu Chúc cười đến hai mắt cong cong, thụt đầu vào bên trong còn nói vọng ra: “Chín giờ gặp lại!”
Phao Phao ngồi trên bàn, ngậm ống hút uống sữa đậu nành, nghi hoặc nhìn cậu: “Ba ơi, thật sự không cần đi xuống đó ạ?”
“Không cần đâu.” Chu Chúc khóa trái cửa, ngồi xuống đối diện con trai tách một chiếc bánh quẩy ra làm đôi, nhúng vào cốc sữa đậu nành của mình.
Phao Phao hỏi: “Nhưng chẳng phải ba rất muốn tham gia chương trình này sao?”
“Ba nghĩ thông rồi.” Chu Chúc thầm so tiền công và tiền chi tiêu hằng ngày mà mình có, “Đợi quay xong chương trình này ba sẽ kết thúc hợp đồng với công ty, không làm người nổi tiếng nữa.”
Dường như Phao Phao không tin nổi vào tai mình, trợn tròn mắt nhìn cậu. Ba không muốn làm diễn viên nữa, quá kì lạ.
Chu Chúc há miệng ăn một miếng bánh quẩy đã ướt đẫm sữa đậu nành, hai má phồng lên, nhai rất khí thế.
“Ban nãy ba có vào xem phòng phát sóng, đám người xem trong đó nếu không mắng cũng chửi. Không xuống dưới cũng mắng, có xuống cũng ăn chửi vậy thì tội tình gì vừa nai lưng ra làm việc lại còn phải chịu mắng chửi chứ?”
“Còn chẳng bằng ở đây ăn sáng no căng cả bụng, đúng không?”
“Huống hồ, tất cả những gia đình khác đều bắt đầu ghi hình vào chín giờ, lại muốn chúng ta ghi hình sớm chứ. Thời gian lên hình của ngôi sao đều là tiền là bạc cả đấy, còn chẳng thèm cho miếng tiền tăng ca nào.”
“Đúng rồi, ba muốn nhắc con cái này.” Chu Chúc nghiêm túc nhìn Phao Phao đang ăn sáng, “Chút nữa, lúc xuống tầng ấy cũng là lúc chương trình này chính thức bắt đầu đấy.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Con biết.” Phao Phao gật đầu, “Con sẽ cố gắng làm việc.”
“Không không không.” Chu Chúc bắt đầu chỉnh sửa nhận thức của con trai. “Hai ba con chúng ta tham gia chương trình này là để đi chơi, không phải đi làm việc.”
“Nhưng mà lúc trước ba đâu có nói như thế.” Phao Phao nói, “Lúc trước ba nói cái gì con cũng phải làm, như thế mới có người thích....”
“Ba cục cức!” Chu Chúc tự mắng bản thân, “Con mau quên sạch mấy lời đó đi!”
Chu Chúc nghiêm túc giảng giải cho con trai hiểu: “Nếu người nào thật sự thích con thì sẽ không vì con không giỏi làm việc này việc kia mà ghét bỏ con. Người đã không thích con thì cho dù con có làm cả trăm công ngàn việc cũng không thể khiến họ thích con được.”
Phao Phao cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà ba không thích con.”
“Đó là ba của trước đây, lúc đó ba bị mất não nên mới như thế. Nhưng mà ba bây giờ rất thích Phao Phao!”
Chu Chúc ngồi sang bên cạnh con trai, xoa cho cái đầu nhỏ của bé con rối tung: “Ra khỏi cánh cửa này, tất cả những người bên ngoài đều là người xấu, đều muốn bắt lấy con sau đó thổi con thành bong bóng xà phòng, thổi bay tít lên trời. Bây giờ chỉ có ba là người tốt, con nhất định phải luôn ở bên cạnh ba đó.”
Phao Phao cứ có giác có chỗ nào đó không đúng nhưng bé con đang ôm cốc sữa đậu nành của mình, gật đầu: “Vâng ạ!”
Ăn sáng xong sớm, Chu Chúc nằm vật ra giường muốn ngủ thêm một lát.
Phao Phao ngồi bên cạnh chơi xe đồ chơi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ba một cái.
Ba thay đổi thật rồi, trở thành người vừa dịu dàng vừa có chính kiến, không mắng bé con, nói không chừng sẽ còn yêu thích bé con nữa.
Nhưng nếu ba thay đổi chỉ vì chương trình này, vậy thì bé con hi vọng rằng, chương trình này mãi mãi không có tập cuối.
Đương nhiên....đương nhiên là bé con sẽ không thích ba trước đâu. Đợi ba thích bé con trước, rồi bé con mới chịu thích lại ba.
Bé con kem ly tuyệt đối sẽ không chủ động đâu đấy!
Một lát sau, chuông đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên.
Chu Chúc mơ màng vươn tay tắt chuông báo thức, cậu dụi mắt, gấp gọn chăn gối sau đó xuống giường.
“Con chuẩn bị chút đi, chúng ta phải xuống dưới rồi.”
Trước khi ngủ Chu Chúc đã giặt nhanh bộ đồ ban nãy chọn được rồi dùng máy sấy, bây giờ đồ đã khô, vừa vặn mặc đi làm luôn.
Chu Chúc mặc quần áo chỉnh tề đứng trước gương, lại tự thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Phao Phao bất đắc dĩ giục: “Ba, sắp đến chín giờ rồi.”
Chu Chúc vẫn tiếp tục ngắm mình và con trai trong gương: “Chỉ cần đến đúng giờ, không cần đến sớm.”
Cái chương trình vô lương tâm này, đừng mơ kiếm lời của cậu một phút nào!
Chu Chúc căn chuẩn thời gian, nhìn thấy bốn gian phát sóng khác đồng loạt xuất hiện mới chịu nắm lấy tay con trai, chuẩn bị một tinh thần xinh đẹp đi xuống tầng.
MC đợi dài cổ mới đợi được Chu Chúc xuất hiện, giọng điệu khi nói chuyện cũng đã tốt hơn nhiều so với ban sáng, MC sợ cậu lại chạy mất.
“Chu Chúc và bé con mau chào hỏi mọi người đi nào.”
“Chào mọi người nha, tôi là Chu Chúc.” Chu Chúc cầm tay con trai lên vẫy vẫy trước ống kính, “Đây là con trai tôi, Phao Phao.”
Phao Phao học theo dáng vẻ của ba, nhìn vào ống kính vẫy bàn tay nhỏ của mình: “Chào mọi người, cháu là Phao Phao ạ.”
Có trẻ con ở đây, mưa đạn coi như sạch sẽ.
[Đáng yêu quá.]
[Nhìn tận mắt thế này mới thấy, bé con giống Chu Chúc ghê nha]
[Hình như hai ba con có vẻ không quen với cảnh này lắm nhỉ?]
[Chu Chúc có thể nuôi con được thật á]
[Chu Chúc đúng là kẻ hẹp hòi, đúng chín giờ mới chịu lộ mặt]
[A a a, Trang Trang và con trai đáng yêu của cậu ấy xuất hiện rồi. mọi người mau sang phòng phát sóng bên cạnh mà xem này!]
MC nhìn hai ba con Chu Chúc cười cười, đưa cho bọn họ một thẻ nhiệm vụ: “Đây là nhiệm vụ hôm nay của chúng ta.”
Chu Chúc và Phao Phao đồng thời vươn tay ra nhận lấy tấm thẻ. Chu Chúc nghi hoặc nhìn về phía con trai, “Con biết chữ hả?”
Phao Phao nói: “Một chút ạ.”
“Vậy con đọc thử xem.”
“Vâng ạ.” Phao Phao nhón chân lên nhận lấy thẻ nhiệm vụ trong tay MC, mở ra xem.
Bé con lập tức im lặng.
Chu Chúc ngồi xổm xuống bên cạnh, “Chỉ nhận ra mấy chữ thôi đúng không?”
Phao Phao rụt rè gật đầu: “Chỉ nhận ra...ba chữ.”
Chu Chúc nói: “Ba chữ nào?”
Bé con chỉ vào số thứ tự được đánh phía trước từng dòng, “1, 2, còn có 3 ạ.”
“Phụt...phì....” Chu Chúc không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nhưng dường như thấy thế Phao Phao lại nhẹ nhàng thở ra, trước đây ba rất thích kiểm tra “đặc biệt” bé con, khi đi trên đường cứ hễ gặp biển quảng cáo hoặc băng rôn nào đó ba đều sẽ hỏi bé con bên trên viết chữ gì, nếu bé con không trả lời được sẽ bị mắng.
Trước đây ba đã từng nói rằng, nếu có thẻ nhiệm vụ đưa đến nhất định bé con phải tự đọc được, cho dù đọc không hiểu cũng phải giả vờ là hiểu hết.
Nhưng mà bây giờ bé con đọc không hiểu, ba lại không mắng bé.
Chu Chúc cười chán mới sờ đầu nhỏ của con trai, “Không sao, không sao. Dù sao cũng chỉ mới ba tuổi, con nhìn hiểu được bao nhiêu chữ chứ. Thế này là tốt rồi.”
[Ơ hay thế, tôi còn chưa từng tưởng tượng ra cảnh này cơ]
[Chẳng phải là hơi xấu xa khi lừa một đứa trẻ à?]
[Con trai của Trang Trang chỉ mới bốn tuổi đã đọc hiểu toàn bộ thẻ nhiệm vụ kia kìa. Chu Chúc có cảm thấy bản thân yếu kém không thế?] ( truyện trên app T Y T )
[Gia giáo quá tệ, không có học thức còn tự hào nữa]
[Ba tuổi không biết chữ chẳng phải là chuyện bình thường à?]
[Không phải có một số người bị ảo quá à? Phao Phao chỉ mới ba tuổi thôi đấy!]
Phao Phao đếm ngón tay của mình: “Ba ơi, bao nhiêu tuổi thì chỉ đọc được bấy nhiêu chữ đúng không ạ?”
Chu Chúc gật đầu rất tự tin: “Đúng thế.”
“Vậy chắc là ba chỉ đọc được hai mươi sáu chữ thôi, tấm thẻ nhiệm vụ này hình như có nhiều hơn hai mươi sáu chữ, ba đọc không hiểu đâu. Hay là chúng ta đi tìm một người lớn tuổi đọc cho chúng ta xem, càng già càng biết nhiều chữ mà.”
“...” Nụ cười trên mặt Chu Chúc đóng băng, cậu cầm lấy thẻ nhiệm vụ. “Thật ra ba của con là một lão quái nhân một trăm tuổi, chữ gì cũng biết.”
Chu Chúc mở thẻ nhiệm vụ, chậm rãi đọc thành tiếng: “Một, bốc thăm. Hai, thu dọn hành lý. Ba, di chuyển đến nơi ghi hình chính thức, gặp mặt hai gia đình khác.”
MC tuyên bố: “Bây giờ xin mời Chu Chúc và Phao Phao ngồi xuống, chúng ta sẽ phỏng vấn mấy vấn đề cơ bản một lát nha.”
Hai ba con ngồi lên ghế. Chu Chúc đánh mắt ra hiệu cho con trai, phỏng vấn lần này đều là bẫy, phải chú ý ánh mắt của ba để hành động.
Phao Phao nhìn mãi mà không hiểu, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, chẳng lẽ là có côn trùng bay vào mắt ba sao ta? Tại sao ba cứ nhìn bé rồi chớp mắt lia lịa thế chứ?
Giữa hai ba con hoàn toàn không có sự ăn ý.
MC cầm kịch bản của mình, ngồi ngay ngắn trước mặt hai ba con: “Vậy thì mời hai ba con giới thiệu về mình trước được không?”
“Chu Chúc.” Cậu nghĩ ngợi, “Nam, ba, hai mươi sáu tuổi.”
Phao Phao học theo dáng vẻ của ba: “Phao Phao, bé trai, ba tuổi.”
MC nghẹn họng: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”
Chu Chúc chớp mắt, cậu đâu có cách nào khác nữa, đây mới là ngày xuyên sách thứ hai của cậu thôi, để đúc kết ra những vấn đề này đã là giỏi lắm rồi. Chuyện nguyên chủ 26 tuổi cũng là do con trai vừa nói cho cậu biết mà.
Phao Phao cũng chớp mắt, bé con cũng không nghĩ gì cả, chỉ là ba làm thế nào thì bé sẽ làm theo như thế. Học hỏi ba rất tốt.
“Được rồi.” MC bất đắc dĩ, “Câu hỏi tiếp theo, tại sao lại muốn tham gia chương trình này?”
Chu Chúc: “Do công ty yêu cầu.”
Phao Phao: “Do ba tham gia.”
“Thử dùng một từ để tóm tắt mối quan hệ khi sống chung của hai ba con?”
Chu Chúc kích động: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Ba.....” Phao Phao dừng một lúc.
Nguyên chủ đã đoán được chương trình sẽ đưa ra những câu hỏi như thế này nên đã chuẩn bị trước câu trả lời để Phao Phao học thuộc.
Là phụ từ tử hiếu(*).
(*) Nghĩa là người cha yêu thương, người con hiếu thảo.
Một câu khái quát toàn bộ khung cảnh “ông bố minh tinh” sống cùng “con trai thiên tài”, thậm chí còn để lộ ra việc con trai có thể dùng được thành ngữ tục ngữ, là một tiểu thiên tài.
Nhưng, bé con nhìn thoáng qua Chu Chúc, không biết nên phải trả lời câu hỏi thế nào.
Cuối cùng, bé con nhỏ giọng nói: “Con cũng sẽ cố gắng.”
“Hãy dùng một từ để tóm tắt tính cách của bản thân trong cuộc sống hằng ngày.”
Trong nguyên tác, đối với vấn đề này nguyên chủ cứ thích ba hoa chích chòe rằng, “Ba luôn phụ trách mảng xinh đẹp như hoa, con trai phụ trách xưng bá thiên hạ”, “ba minh tinh yếu đuối không thể tự chăm lo cho bản thân” và “đứa con trai Long Ngạo Thiên mười hạng toàn năng”.
Chu Chúc khẩn trương đến mức ngón chân cuộn tròn trong giày.
Sau này những câu trả lời phỏng vấn của nguyên chủ bị cắt ghép biến thành một video đầy mỉa mai trào phúng bị cư dân mạng lấy làm công cụ ném đá.
Chu Cháo hồi thần, thốt lên: “Phế phẩm tay thối heo lười!”
Phao Phao vừa định lên tiếng tiếng liền bị Chu Chúc bịt miệng lại: “Ưm ưm....”
Chu Chúc lập tức thay con trai trả lời: “Con trai cưng của heo lười đương nhiên sẽ là heo nhỏ rồi!”
(*) Gốc là ‘Cá mặn’ là tiếng lóng của người Quảng Đông chỉ những kẻ không có ước mơ, hoài bão, lười làm việc, sống bạc nhược.
Chu Chúc đưa mắt ra hiệu cho con trai, dù sao hai ba con nhà cậu đúng là không biết làm gì hết, bây giờ thừa nhận luôn cho xong. Lát nữa phải làm việc thì khỏi cần phải làm, mà nếu làm không ra hồn cũng sẽ không bị mắng quá khó nghe.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cậu lật luôn con bài tẩy rồi đấy, cậu chính là heo lười, cái gì cũng không biết làm, thế thì sao chứ?
Ai lại muốn đi gây chuyện với một con heo lười cơ chứ?
MC cười cười: “Câu hỏi cuối cùng. Chu Chúc, trong chương trình lần này đồng đội cũ của cậu là Trang Liên và con trai của cậu ấy cũng tham gia, cậu có muốn nói gì với bạn cũ không?”
Chu Chúc nghe đến việc gặp “Trang Liên” lập tức lấy lại tinh thần.
Trang Liên, thụ chính của nguyên tác.
Bước ra từ một show tuyển tú với hạng xuất sắc, đi trên con đường rải hoa hồng nhưng khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến thì có người tiết lộ rằng Trang Liên đã bí mật kết hôn, thậm chí còn có cả con. Bất chấp mọi sự hỗ trợ từ phía công chính cũng là nhân vật chính của nguyên tác, độ nổi tiếng của Trang Liên không ngừng rơi xuống tận cùng.
Cuối cùng chính Trang Liên đã mở ra con đường vực dậy thành công, lựa chọn đưa theo con trai tham gia vào “Những ông bố tập sự”. Nhờ vào “mỹ nhân dịu dàng lương thiện”, “cuộc hôn nhân với sếp tổng bá đạo”, “sinh được một boss baby chính hiệu”, “một gia đình điển hình” cộng thêm hàng tá cái buff từ phía tác giả. Trang Liên thành công lật lại thuyền, càng ngày càng đến gần đỉnh cao sự nghiệp.
Chu Chúc cùng tham gia một show tuyển tú nhưng lại không tạo ra dấu ấn nào đặc biệt, thậm chí còn bị thường xuyên bị người ta lôi ra so sánh với nhân vật chính.
Cuộc sống của nguyên chủ là một mớ hỗn độn không hơn không kém, sau khi ngủ với tổng giám đốc nào đó cũng không hề liên lạc lại, con trai cũng trở nên hướng nội, thích yên tĩnh và không mấy khi vui vẻ.
Cho nên mỗi lần Trang Liên xuất hiện, đều sẽ có người nói: [Chu Chúc đâu?], [Chu Chúc chắc là ghen tị lắm ha?]
Chúc Chúc có hơi nhức đầu rồi.
Lúc này có một nhân viên công tác đến gần, ghé vào tai MC nói gì đó.
MC gật đầu sau đó nói với Chu Chúc: “Vừa hay là tổ ghi hình bên kia cũng vừa hỏi đến câu hỏi này, Trang Liên cũng đã trả lời rằng muốn nói chuyện với cậu.”
MC cầm lấy điện thoại của nhân viên công tác đưa đến trước mặt cậu, không cho Chu Chúc cơ hội để từ chối.
“Xin chào, Chu Chúc?” Giọng nói dịu dàng của Trang Liên truyền qua ống nghe. “Đã lâu không gặp, anh nghe nói em cũng sẽ tham gia chương trình này nên mới mang con đến. Có thể gặp lại em khiến anh rất vui, hi vọng con của chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”
“Anh có nghe nói ban nãy tổ ghi hình đến sớm khiến em không vui, nhưng dù sao cũng không phải do bọn họ cố ý, em đừng để trong lòng. Nếu lúc đó là anh thì tốt rồi, bọn họ đánh thức anh thì sẽ không đánh thức em đang ngủ.”
“Mọi người có chút hiểu lầm vì hành động của em. Em có muốn giải thích với bọn họ không? Anh có thể giúp em.”
Trong nguyên tác, câu mà Trang Liên thường xuyên nói với nguyên chủ nhất là “Khán giả hiểu lầm em rồi, có muốn giải thích không? Anh giúp em.”
Mỗi lần nguyên chủ nghe thấy câu này, lại bắt đầu biến mình trở thành một người đáng thương không làm sai chuyện gì, tất cả lỗi sai đều là của người khác, Trang Liên còn cười nói đỡ cho cậu ta.
Kết quả là dưới sự giả ngu của nguyên chủ, Trang Liên lại càng thêm vô tội đáng thương.
Nhưng mà, Chu Chúc bây giờ không rảnh chơi trò này cùng anh ta, cậu thậm chí còn không nói lời nào.
Mưa đạn bắt đúng trọng tâm, bắt đầu xuất hiện như mưa bão.
[Chết tôi rồi, Trang Trang thật dịu dàng]
[Trang Trang, cái người này không xứng với lòng tốt của anh! Em không cho phép anh dịu dàng với cậu ta như thế!]
[Không hề hiểu lầm! Chúng tôi chứng kiến tận mắt! Không hiểu lầm đâu!]
[Hóa ra Trang Trang đưa con đến tham gia chương trình này là vì Chu Chúc, tốt bụng muốn xỉu dọc xỉu ngang]
[Ý là Trang Trang biết Chu Chúc rất thích nổi điên, sợ cậu ta dạy hư con trai nên mới tham gia chương trình này á hả?]
[Trang Liên đâu cần đưa con đến nơi này để bị người ta soi mói, tất cả là do Chu Chúc]
[Không đáng làm học giả! Không đáng làm học giả! Không đáng làm học giả!]
(*) Học giả (学人精)nghĩa là bắt chước ai đó làm việc gì đó mà không theo mong muốn của bản thân.
[Tại sao Chu Chúc lại không nói gì thế?]
[Đúng là không có tí lịch sự tối thiểu nào]
Chu Chúc: Dẹp mịa đi, nhân vật thụ chính này rõ ràng là đang đào hố cho cậu, ba câu mà đào tận trăm cái hố, không hề dịu dàng, lương thiện như trong sách miêu tả.
Đầu dây bên kia không nhận được câu trả lời bèn gọi một tiếng: “Chu Chúc?”
Chu Chúc sực tỉnh: “Đúng vậy, tôi cũng biết là tổ ghi hình không hề cố ý. Các bạn khán giả xin đừng chỉ trích tổ ghi hình nữa. Trang Trang, anh cũng đừng để bụng chuyện này nữa, tôi biết là mọi người muốn giúp tôi mà.”
Chu Chúc chắp tay trước ngực, thành khẩn nhìn vào ống kính máy quay chớp mắt, dáng vẻ cực kì chân thành.
“Mọi người đừng gây sự nữa.”
Trang Liên: ???
Mưa đạn: ???
Phao Phao: ???
Ba điên rồi.