Chu Chúc đứng trước cửa hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào ống kính.
Không đúng, hôm qua cậu có xem lịch ghi hình, lúc đó là nguyên chủ và người đại diện sau khi thảo luận với tổ ghi hình, xác nhận rằng chín giờ mới bắt đầu ghi hình. Bên staff còn luôn miệng nhắc đi nhắc lại giờ lên sóng với nguyên chủ cơ mà.
Bây giờ cũng chỉ mới bảy rưỡi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao thời gian lại bị thay đổi?
Lúc này, MC nhắc nhở cậu: “Chu Chúc, mau chào hỏi người xem đi.”
Chu Chúc sực tỉnh, thuần thục nhìn vào camera vẫy tay. “Chào mọi người, tôi là Chu Chúc.”
MC vừa cười vừa nói: “Ban nãy là tôi gọi cho cậu, cậu còn tưởng tôi là nhân viên giao đồ ăn. Sao đến bây giờ rồi vẫn còn ngơ ngác thế chứ?”
[Tới rồi tới rồi, tiết mục thọc bánh xe của MC tới rồi]
[Quả nhiên là đang mỉa mai]
Chu Chúc đảo mắt, thuận theo mà gật đầu: “Đúng thế, tôi thèm thức ăn bên ngoài muốn khùng luôn rồi. Trên lịch trình có ghi bắt đầu ghi hình vào lúc chín giờ nên tôi nhân lúc mọi người chưa tới tính ăn một bữa cho đã. Ai mà ngờ mới bảy rưỡi đã có người đến gõ cửa rồi.]
Hai mắt Chu Chúc cong cong như vành trăng, cười rất chân thành.
Đám người đang xem trực tiếp đực ra.
[Chu Chúc đang trách chúng ta đến sớm?]
[Hình như bảy rưỡi thì sớm thật!]
Nhưng bình luận ở phe trung lập như thế này chỉ chiếm số lượng rất nhỏ, lẻ tẻ một hai cái trên màn hình. Số còn lại đều là lời lẽ ác ý nhắm thẳng vào Chu Chúc.
[Tổ chương trình sao có thể sai chứ?]
[Hay là nhìn sai giờ nhỉ?]
[Diễn biến tiếp theo: Chu Chúc phát hiện bản thân nhìn nhầm giờ, vỗ đầu một cái tự trách bản thân ngốc nghếch.]
[Người qua đường đây, Chu Chúc vẫn còn “trà” thế à? Hôi chết tôi rồi.]
MC vừa vặn mỉm cười đáp lại, “Chắc là Chu Chúc nhìn nhầm thời gian, thời gian biểu chúng tôi đưa ra là....’’
“Gì cơ?” Chu Chúc lấy điện thoại ra, bấm bấm mấy cái sau đó tiếp lời, “Sao lạ thế? Lịch trình của tôi là....”
Không có ai ngờ Chu Chúc rất nghiêm túc đưa điện thoại ra, thậm chí còn phóng to vào con số “chín giờ” dí thẳng vào ống kính máy quay khiến MC hốt hoảng.
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi vừa kiểm tra lại thông tin, là bên chúng tôi có thông tin sai lệch dẫn đến việc như vậy xảy ra.”
Hóa ra thật sự là do tổ chương trình đến sớm.
Mưa đạn dừng lại một lúc, một giây sau bắt đầu xuất hiện với tốc độ chóng mặt.
[Đến sớm thì đến sớm thôi, có gì ghê gớm đâu?]
[Tiền công cũng đã cầm trong tay rồi, quay sớm thì có ảnh hưởng chỗ nào đâu?]
[Cơ bản là do tổ chương trình đến sớm đã thế còn không nói rõ ràng với mọi người khiến người khác nghĩ là do Chu Chúc sai ngay từ đầu. Bây giờ người ta phản bác thì làm sao?]
[Nói xong thì thôi, Chu Chúc đâu cần phải chỉ thẳng mặt vào MC như thế chứ?]
[MC tội nghiệp quá, cũng đâu phải do MC sai.]
Tới thì cũng tới rồi, Chu Chúc cũng không thể bảo bọn họ đi về rồi đúng chín giờ lại tới. Chu Chúc nghiêng người tránh ra để staff tiến vào chuẩn bị ghi hình.
Sáng nay sẽ có một mục bốc thăm nhỏ cho nên bọn họ cần phải bố trí không gian một chút.
Chu Chúc nói: “Làm phiền mọi người dựng cảnh ở tầng dưới, tôi phải lên tầng vệ sinh cá nhân và thay quần áo khác.”
Staff đáp trả yếu ớt: “Được!”
Chu Chúc đứng trước ống kính máy quay mỉm cười một cái sau đó quay lưng lên tầng.
Phao Phao đã nghe được dưới tầng có tiếng động lạ. Bé con đứng trên bậc cầu thang nhô đầu ra khỏi lan can nhìn xuống dưới, bé vẫn còn phân vân có nên đi xuống hay không.
Lúc Chu Chúc đi ngang qua người bé con đột ngột túm lấy cổ áo nhỏ, kéo con trai vào phía bên trong. “Con phải luôn ở bên cạnh ba đó nha.”
Phao Phao bị ba kéo trở vào, ngẩng đầu hỏi: “Con không cần xuống đó chào hỏi, sau đó pha trà cho mọi người sao?”
Đây cũng là một kịch bản mà nguyên chủ đã thiết kế từ trước, cậu ta muốn để cho Phao Phao pha trà cho staff, vô tình để lộ ra dáng vẻ “Ngạo Thiên” của con trai.
Vì thế mà cậu cố ý đưa bé con đi học một khóa trà đạo, khiến con trai từng bị bỏng nhiều lần.
Chu Chúc :)
“Không cần.” Chu Chúc nắm tay Phao Phao quay đầu nói vọng xuống tầng dưới: “Ở dưới có đồ uống, mọi người cứ tự nhiên đi nha.”
Có vài tiếng đáp lại: “Ừm!”
Chu Chúc nắm tay Phao Phao về phòng: “Con trai, con phải nhớ kĩ, quy tắc thứ hai trong gia quy nhà chúng ta, đó là con phải luôn đi cạnh ba.”
Phao Phao hỏi: “Thế còn điều thứ nhất đâu ạ?”
“Buổi sáng mới nói xong đã quên rồi sao? Điều đầu tiên là con không được phép vào nhà bếp.”
“Vầng.”
Chu Chúc đưa con trai về phòng sau đó đóng cửa lại.
“Ngoài này phải một lúc nữa mới chuẩn bị xong, con tự chơi một mình trước nha.”
“Dạ.” Phao Phao ngoan ngoãn ngồi xuống thảm lông tiếp tục chơi xe đồ chơi cũ kỹ của mình.
Trong phòng tắm, Chu Chúc vừa đánh răng vừa mở điện thoại, cậu đang nhắn tin cho người đại diện chuyện ban nãy vừa xảy ra.
Tổ ghi hình cố tình đến sớm, rõ ràng là dùng mưu hèn kế bẩn, cũng may là não cậu đủ nhanh nhạy.
Nhưng phải mất một lúc lâu sau người đại diện mới trả lời cậu, chỉ có một câu lạnh lẽo: [Nghe theo sắp xếp].
Chu Chúc thoát khỏi giao diện nhắn tin, không định đáp trả.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cho dù cậu không hiểu rõ ngành giải trí nhưng cậu cũng có thể nhìn ra người đại diện này không đúng lắm.
Những người đại diện bình thường khi gặp phải chuyện này nếu không dùng lý lẽ để bênh gà nhà thì cũng sẽ an ủi nghệ sĩ vài câu, sau đó sẽ đi xác minh lại thông tin lịch trình với tổ ghi hình để sau này không xảy ra trường hợp tương tự. Chứ không phải cái kiểu ngay cả trả lời cũng không muốn, thậm chí chỉ nhắn lại bốn chữ cứng ngắc.
Chu Chúc ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.
“Những ông bố thực tập” có 5 gia đình tham gia, theo thứ tự ghi hình mà lần lượt xuất hiện trên màn hình.
Chưa tới tám giờ sáng, bốn kênh phát sóng của các gia đình khác vẫn chưa phát sóng, chỉ có của nhà cậu đã phát sóng cả tiếng trước.
Trên màn hình là dáng vẻ đang chuẩn bị công tác của staff, cho dù cậu không xuất hiện trong ống kính thì mưa đạn vẫn chạy không ngừng. ( truyện trên app tyt )
Tất nhiên không phải vì cậu là nhân vật hot mà là vì mọi người đang đồng lòng mắng Chu Chúc.
Một lúc thì nói cậu công kích MC, một lúc sau lại nói cậu chỉ biết trốn trên tầng không hề xuống dưới là người không có phép lịch sự tối thiểu. Còn quá đáng hơn là nói con trai cậu là đứa nhỏ không có gia giáo khi không xuống tầng chào hỏi mọi người.
Chu Chúc: ??
Tổ tiết mục cố tình đến sớm, một người đại diện với thái độ lạnh lùng, còn có đám người xem từ sáng sớm để đến soi mói cậu từng chút một, thậm chí còn không tiếc lời nhục mạ một đứa trẻ con.
Rõ ràng, cậu và bé con đã bị người ta cố ý gây khó dễ.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc thoát khỏi phòng trực tiếp, vứt di động xuống giường. Phao Phao nhìn thấy hành động của ba bèn ngẩng đầu hỏi: “Ba, con có cần xuống đó không?”
Chu Chúc ung dung đi qua, “Đúng chín giờ rồi xuống.” Dù sao người ta cũng mắng cậu cả buổi rồi, có tiếng thì phải có miếng chứ. Chê cậu rề rà thì cậu cứ rề rà đấy, ai làm được gì nào?
Chu Chúc đến trước tủ quần áo, “Ba muốn thay quần áo, con có muốn đổi bộ khác không? Bộ đồ ngủ này của con thủng một lỗ cực lớn ở ngay cái mông đó.”
Khuôn mặt không mấy khi thay đổi của Phao Phao đột nhiên giật mình, bé con cố gắng nhìn sang chỗ khác, bé con muốn nhìn mông mình một cái.
“Ở đó đó!!”
Phao Phao dùng tay che mông, đứng trên thảm xoay vòng vòng muốn tìm chỗ bị rách. Trông giống như chú chó con đang cố cắn cái đuôi của mình vậy.
Chu Chúc rất không có đạo đức cười thành tiếng: “Ha ha!”
Nghe thấy tiếng cười, Phao Phao thở phì phò quay đầu dùng khuôn mặt bé cho là hung dữ nhất trừng Chu Chúc một cái.
Ba lừa con, chắc chắn là bé đã bị lừa rồi. Ba là kẻ lừa đảo.
Đột nhiên Chu Chúc cảm thấy sau lưng ớn lạnh, bị “trùm phản diện nổ tung mộ phần” nhìn chằm chằm khiến cậu sinh ra bóng ma tâm lý.
Cậu che miệng cố gắng thu lại nụ cười càn rỡ ban nãy, quay lại mở tủ quần áo: “Con muốn mặc bộ nào, ba lấy giúp con.”
Phao Phao giận dỗi đi lên phía trước, bỏ qua cánh tay của Chu Chúc rồi chui tọt vào tủ quần áo, lôi ra một bộ đồ Tây cỡ nhỏ được là phẳng phiu, chuẩn bị thay đồ.
Chu Chúc trợn mắt: “Con muốn mặc cái này á? Nhưng hôm nay hơi nóng, nhiều khi còn phải ghi hình ở bên ngoài nữa.”
Phao Phao nói: “Nhưng mà chính ba nói với con, tiểu thiên tài phải mặc như thế này.”
Hóa ra là do nguyên chủ đã chuẩn bị trước.
Trong nguyên tác, ngày ghi hình đầu tiên Phao Phao bị cảm nắng vì mặc đồ Tây nặng nề lúc đang làm nhiệm vụ ở ngoài trời.
Nguyên chủ phát huy đầy đủ dáng vẻ của “Ba minh tinh lơ mơ”, tay chân vụng về cũng không biết cách chăm sóc trẻ con, nên không thể chăm sóc cho con trai bị ốm, còn muốn con trai tự chăm sóc chính mình.
Sau đó cậu ta còn cảm thấy con trai làm mất mặt mình, oán trách con trai tại sao không chịu đựng thêm chút nữa, hại hai ba con không được lên hình nhiều hơn.
Chu Chúc giữ chặt bé con: “Hôm nay trời nắng, bộ này dày quá nên chúng ta đổi bộ khác được không?”
Phao Phao đặt bộ đồ Tây vào tủ, chọn một bộ khác: “Vậy con mặc bộ màu xám.”
Chu Chúc thật sự muốn đấm vào đầu mình một cái. Không biết cái não này dùng cách gì để khiến bé con chỉ dám mặc đồ Tây.
Cậu ngồi xổm xuống ôm bé con vào lòng, kiên nhẫn giải thích: “Con có thể mặc đồ khác, ngoài trời nóng lắm nên con có thể mặc áo phông quần đùi, còn có thể đi giày xăng đan. Không cần phải mặc đồ Tây đâu.”
Phao Phao nghi hoặc trợn mắt nhìn cậu: “Thật ạ?”
Chu Chúc gật đầu rất nghiêm túc: “Thật đấy, ba cũng muốn mặc áo cộc quần đùi đây này.”
Phao Phao trả bộ đồ trên tay vào trong tủ, sau đó Chu Chúc lục tủ đồ của con trai: “Con có kiểu quần áo nào khác không? Sao tất cả đều là âu phục thế này? Thế thì bình thường ở nhà đều không cần mặc quần áo à?”
Phao Phao nói: “Ba nói muốn con tập mặc đồ Tây cho quen nên những loại quần áo khác đều giấu đi hết rồi.”
Chu Chúc hỏi: “Giấu ở đâu?”
Phao Phao chạy vụt đi, còn hô: “Ở đây này, ba mau theo con.”
Chu Chúc đi theo Phao Phao vào một căn phòng chứa quần áo cỡ lớn ở sâu trong hành lang tầng 2. Vừa mở cửa, đèn cảm ứng đã sáng lên.
Căn phòng chứa quần áo ở bên trong rất lớn, toàn bộ các hộc tủ lớn nhỏ đều là quần áo, giày dép đủ chủng loại, chỉ có một phần nhỏ là đã được mở hộp, số còn lại đều còn nguyên tem mác mới nguyên.
Chu Chúc: !!!
Nguyên chủ giàu như vậy sao? Tại sao trong sách không có nhắc đến chuyện này?
Chu Chúc không xác định lắm hỏi: “Toàn bộ chỗ này là của chúng ta?”
Phao Phao gật đầu, “Vâng, bên này là của ba, còn bên này là của con, đều là do b....”
Phao Phao như đột nhiên nhớ ra gì đó bèn bụm chặt miệng không nói tiếp.
Những bộ quần áo này đa phần là do bố nói trợ lý đưa đến đây, mỗi một bộ đều là những mẫu mới nhất của các cửa hàng nổi tiếng, tháng nào cũng sẽ có. Cách mỗi nửa năm, trợ lý còn đưa nhà thiết kế đến đây, may thêm mấy bộ đồ phù hợp với số đo cơ thể.
Nhưng mà hình như ba rất ghét bố.
Ba thường xuyên nói rằng mình không giống với đám người ngu ngốc ngoài kia, ba nói rằng muốn theo đuổi sự tự do, muốn trở lại ngành giải trí, còn muốn trở thành đại minh tinh nổi tiếng bốn phương. Ba sẽ không bị người yêu, gia đình và cả con cái ràng buộc cuộc sống.
Nhưng mà, ba muốn truy cầu tự do lại còn dùng tiền của bố, ở biệt thự khổng lồ của bố, còn mặc cả quần áo đắt tiền mà trợ lý của bố đưa tới.
Nghe nói lần này cơ hội xuất hiện trên chương trình nổi tiếng này cũng là do bố sắp đặt cho hai ba con.
Thứ “tự do” mà ba truy cầu là không cho phép người ta nhắc đến tên bố trước mặt bọn họ, càng không cho phép ai nhắc nhở rằng tất cả những thứ này đều là bố đưa cho.
Cho nên Phao Phao không dám nói.
Mà Chu Chúc cũng không chú ý đến biến hóa cảm xúc của Phao Phao, cậu bị quần áo, giày dép xinh đẹp mê hoặc hai mắt. Ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh xông vào phòng chứa quần áo. Chu Chúc giang tay ra lao vào đống quần áo cái “ầm”, đèn cảm ứng cũng theo động tác của cậu mà bật mở.
Chu Chúc kéo một hộc tủ cỡ lớn ra, bên trong chất đầy giày đá bóng đủ màu.
“Bảo bối của tao! Lần đầu gặp mặt!”
Trông giống hệt lần đầu gặp được idol của đời mình vậy.
Phao Phao: ....
Ba thay đổi rồi, trở nên ngu ngốc hơn.
Đúng rồi, ba còn gọi mấy đôi giày kia là bảo bối, bé con kem ly đây rất là giận đấy.