“Con ngủ rồi.” Phao Phao đưa hay tay lên cao, Chu Chúc không thể ngừng cười trong căn phòng tối đen: “Ha ha ha....”

Chu Chúc nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, còn tay kia len lén bóp cái mông thịt nhỏ của bé con sau đó kéo Phao Phao vào lòng: “Sao con còn chưa ngủ nữa?”

Phao Phao chôn mặt trong lòng Chu Chúc, khuôn mặt không có biểu lộ gì nhưng vì bị ôm chặt nên hai má bánh bao phính ra một cục, không thèm để ý đến Chu Chúc.

Tại sao vậy, bé đã giả vờ rất giống, vì sao vẫn bị phát hiện ra là chưa ngủ?

Chu Chúc lại hỏi: “Con sợ ba bắt con xuống bếp làm thịt kho tàu đúng không?”

Phao Phao ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt rất phức tạp, ba biết rồi còn hỏi.

“Không cần sợ.” Chu Chúc nói với bé con: “Chẳng phải ban nãy ba đã nói rồi sao. Sau này con không cần phải làm thịt kho tàu, cũng không cần phải nấu cơm nữa.”

Phao Phao nghiêm túc nhìn mặt ba, nhỏ giọng hỏi: “Thật ạ!?”

“Thật mà.” Chu Chúc gật đầu. “Trong bếp toàn là dao kéo, rất nguy hiểm với đứa nhóc nhỏ xíu như con đó, sau này đừng lại gần đó nữa.”

Phao Phao mấp máy môi, sau đó duỗi tay ra ôm lấy cậu: “Vâng ạ. Vậy....”

Bé con còn muốn nói gì đó nhưng Chu Chúc không để ý, chỉ xoa đầu nhỏ của con trai: “Con mau ngủ đi.”

Phao Pháo tránh né bàn tay của cậu.

Chu Chúc nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

“Ban nãy ba dùng tay này sờ mông con. Bây giờ lại sờ tóc con.”

“...”

Được lắm, bé con này còn có bệnh sạch sẽ.

Chu Chúc vỗ lưng bé con: “Nào, ngủ thôi.”

Một lát sau.

Phao Phao cảm nhận được nhịp thở đều đều của Chu Chúc, bé con lặng lẽ mở to mắt, nhờ ánh trăng sáng nhìn trộm ba.

Chu Chúc cũng tưởng Phao Phao đã ngủ rồi nên mới nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, vừa vuốt ve vừa nhỏ giọng nói: “Sau này ba là ba của con, mong con chỉ giáo nhiều hơn.”

Phao Phao chớp mắt nhưng hai bé Phao Phao nhỏ trong đầu lại bắt đầu cãi nhau.

“Hình như ba đã trở thành người tốt rồi.”

“Giả vờ thôi, một người như anh ta sẽ không thể trở thành người tốt được!”

“Ban nãy ba đã nói rằng sau này không cần chúng ta nấu cơm nữa.”

“Anh ta từ chối nói chuyện với chúng ta, chắc chắn là gạt người!”

Trong tiếng tranh cãi, Phao Phao dần thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, chiếu vào trên giường. Trên giường, tấm chăn một nửa đắp trên người một nửa bị đạp rớt xuống giường, Chu Chúc nằm nghiêng khoác một tay lên cái bụng nhỏ của Phao Phao. Bé con nghiêng người rúc vào lồng ngực của ba, cả hai vẫn còn say giấc.

Dường như chỉ qua một đêm hai ba con đã trở nên thân thiết hơn.

Đột nhiên đồng hồ báo thức ở đầu giường reo vang.

Khi tiếng chuông đầu tiên vang lên Phao Phao đã thức giấc, hai mắt bé con mở to, vươn tay tắt đồng hồ.

Trước đây ba đã nói với bé rằng, chỉ cần chuông đồng hồ vang lên tiếng đầu tiên thì phải dậy làm bữa sáng.

Hôm nay tổ chương trình sẽ đến ghi hình sớm cho nên bé con muốn mở cửa đón nhân viên vào nhà, sau đó bưng điểm tâm còn nóng hổi đến phòng ba để đánh thức ba dậy.

Ba còn để bé con luyện tập tiết mục này rất nhiều lần.

Nhưng mà… bé con còn nhớ hôm qua đã nói những gì.

Không biết, lời nói ấy còn tính hay không đây.

Một lúc sau, Chu Chúc cũng bị hành động của bé con đánh thức.

Cậu trở mình cầm đồng hồ báo thức liếc một cái, “Mới bảy giờ? Sớm thế mà? Ai định dậy sớm đến mức phải đặt đồng hồ thế này? Giật mình xém toi mất!”

Chu Chúc kéo chăn dưới chân sau đó cuộn người trùm chăn kín mít lăn vào góc giường làm tổ.

Phao Phao nhìn dáng vẻ bực bội của cậu mà do dự lùi về sau, bé con tụt xuống khỏi giường, xỏ chân vào dép lê đi ra cửa phòng.

Vẫn nên đi nấu bữa sáng thì hơn. Nhìn bộ dáng của ba thì có lẽ đang rất bực bội, nếu bây giờ bé con làm phiền chắc chắn sẽ bị ăn mắng.

Mà… mà xưa nay ba là kiểu người nói nhưng không giữ lời, hôm qua hai người cũng không ngoéo tay cho nên chắc chắn là ba nói giỡn với bé thôi.

Bé con hoàn toàn không hi vọng gì ở ba.

Phao Phao đi đến trước cửa phòng, vừa nhón chân lên muốn vặn tay nắm cửa, cửa vừa mở ra.

Đột nhiên Chu Chúc đang nằm trong chăn bật dậy, cậu nhìn quanh giường, “Người đâu rồi? Bé con của ba đâu rồi? Phao Phao?”

Chu Chúc xốc chăn lên tìm bên trong, không thấy người liền hốt hoảng bò xuống giường, vậy mà khi vừa đứng thẳng, cậu vừa vặn đối mặt với Phao Phao đang đứng trước cửa.

Chu Chúc hỏi: “Con muốn đi đâu?”

“Nấu bữa sáng ạ....”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Phao Phao vừa dứt lời, Chu Chúc từ cạnh giường tốc biến ngay đến cạnh cửa phòng.

“Không cho con đi!” Chu Chúc bế bé con lên cao, “Con không nhớ những lời ba nói hôm qua sao, mới đó đã quên rồi. Sau này không cho phép con nấu cơm!”

Phao Phao lí nhí đáp, “Nhưng mà, bữa sáng làm sao bây giờ?”

“Để ba....” Chu Chúc đang hứng trí bừng bừng lại ngưng bặt, “Đặt đồ ăn mang đến cũng được.”

Cậu buồn ngủ muốn chết, không có tâm trạng nấu nướng.

Chu Chúc bế con trai lên giường, cậu cũng nằm xuống bên cạnh lấy điện thoại, chọn một phần mềm đặt đồ ăn mang đến.

Phao Phao lại hỏi: “Thế còn tổ chương trình đến ghi hình thì sao ạ?”

“Bọn họ phải chín giờ mới đến mà.” Chu Chúc hùng hồn đáp, vẫn lướt điện thoại liên tục. “Dù gì chúng ta chỉ là gọi thức ăn ngoài, cũng đâu có ăn thịt người. Sợ gì chứ?”

Phao Phao nghi ngờ nhìn cậu, tựa như đang muốn nhìn xem những lời cậu nói là thật hay giả.

Bé thật sự không cần phải nấu cơm sao?

Chu Chúc nhìn khuôn mặt bé xíu của con trai, nghĩ thầm, có lẽ là những lời cậu nói quá khó hiểu với trẻ con cho nên con trai mới nghe không hiểu.

Chu Chúc nhớ lại những lời dạy mà cậu đọc được trong sách nuôi dạy trẻ con và cả những kinh nghiệm giao tiếp với con nít trước đây. Cậu đặt điện thoại xuống, nghiêm mặt nói -----

“Phòng bếp rất nguy hiểm với đứa nhóc như con. Con thử nghĩ xem nhé, nếu lúc con đứng trên ghế đẩu để nấu cơm không cẩn thận bật lửa quá to, sau đó dầu trong chảo sẽ bắn ra, sau đó bắn luôn lên đầu con, bùm, đầu nổ tung luôn!”

Phao Phao lại càng không hiểu, ba mới bị nổ tung đầu thì có!

“Hoặc là, một tay con đang cầm dao chuẩn bị thái thịt, sau đó nghe tiếng rắc, hóa ra là cắt trúng ngón tay của mình rồi. Ngón tay bị cắt rời rơi xuống chảo sau đó biến thành lạp xưởng nướng đá luôn. Oa!”

Khuôn mặt Phao Phao từ nghi ngờ sau đó biến thành hoảng sợ.

Ngón tay biến thành cục lạp xưởng!!! Thật đáng sợ!

Bóng ma tuổi thơ không cách nào biến mất!

Chu Chúc đã từng trải cho nên mới nói: “Vậy nên phòng bếp là nơi rất nguy hiểm với đứa nhóc như con, sau này không cần phải nấu cơm, ba cũng không cho phép con bén mảng đến phòng bếp nữa.”

“Cho dù con có muốn nấu cơm cũng không còn cơ hội nào đâu. Hôm qua ba đã vẽ một trận ma pháp rất mạnh phong ấn nơi đó lại rồi, chỉ cần con đủ mười tám tuổi nó sẽ tự nhiên mở ra.”

Câu từ phong phú, thậm chí còn dùng thủ pháp cường điệu hóa và chút yếu tố giả tưởng trong đó, dùng loại giọng điệu mà những đứa trẻ thích nghe nhất để giải thích.

Nói đến mức đó, chắc chắn bé con phải hiểu chứ nhỉ?”

Chu Chúc hỏi: “Con hiểu không?”

“Hiểu ạ.” Phao Phao gật đầu, “Con không cần nấu cơm nữa.”

“Đúng rồi, rất thông minh.” Chu Chúc trở lại bình thường, cậu ngã phịch xuống giường cầm điện thoại lên. “Nào, con muốn ăn món gì?” Cháo Đình Tử nhé? Hay là bánh quẩy và sữa đậu nành?”

(*) Cháo Đình Tử: là một loại cháo Quảng Đông. Cái tên bắt nguồn từ một loại thuyền nhỏ được người dân Quảng Đông sử dụng đi trên sông, sau đó loại cháo này được bán ở trên sông nên được gọi luôn là cháo Đình Tử.

Phao Phao cảm thấy món nào cũng được, thế là Chu Chúc chọn một cửa hàng chuyên bán cháo khá ngon, đặt hai phần làm bữa sáng.

Sau khi đặt đồ ăn xong, Chu Chúc vất điện thoại sang một bên, lăn người ôm bé con vào lòng: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

Chu Chúc lại chìm vào giấc ngủ nhưng Phao Phao bị ba ôm trong lòng lại không ngủ được. Bé con ngẩng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ yên tĩnh của ba, nhịn không được mà vươn tay ra muốn chạm vào mặt cậu.

Hình như ba đã thay đổi rồi, trở thành người tốt, không giống như trước kia nữa. Trước đây ba rất hung dữ với bé, bây giờ không còn như thế nữa...

Một giây sau, Chu Chúc đang ngủ say lại há miệng ra ngoạm lấy bàn tay nhỏ của Phao Phao đang đặt trên má mình, thiếu chút nữa là bàn tay nhỏ bị nuốt vào bụng.

Phao Phao hoảng hốt rút tay về. Không được, bé không thể bị lừa đâu!

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Bé con đã phải nấu cho ba rất nhiều bữa sáng mới có thể đổi lại một lần ấm áp giả tạo.

Cái này rõ ràng không hề công bằng!

Lời nói của ba chắc phải chờ đến ngày mai, nếu mai mà ba vẫn không để bé nấu cơm thì bé mới dám tin ba đã thay đổi. Thiếu chút nữa lại bị lừa.

Trước đây, chỉ cần ba ôm bé con một chút thì bé đã mềm lòng, sau đó lại bị lừa, ghê tởm!

Phao Phao dãy ra từ vòng tay của Chu Chúc, sau đó trượt xuống giường. Chu Chúc đang ngủ nhưng vẫn cảm giác được con trai động đậy, cậu dùng chút sức lực cuối cùng mở to mắt, căn dặn: “Không được vào bếp đâu đấy.”

“Con biết rồi.”

Phao Phao chạy vào phòng tắm, bé con đóng chặt cửa, lôi từ dưới bệ rửa mặt ra một cái ghế đẩu nhỏ. Bé con đứng trên ghế đẩu, bóp kem đánh răng lên bàn chải sau đó rất thuần thục đánh răng.

Phao Phao ngậm bọt kem đánh răng trong miệng nhìn dáng vẻ của mình trong gương. Bé con muốn bản thân phải thật mạnh mẽ không thể bị lừa nữa, ít nhất là không thể để một cái ôm của ba lừa.

Bé con hạ quyết tâm, sau đó súc miệng sạch sẽ rồi cầm lấy khăn lau mặt, cuối cùng mới ra khỏi phòng tắm.

Chu Chúc nằm dang tay dang chân thành hình chữ “đại” trên giường, ngủ say như chết.

Phao Phao rón rén lại gần giường, khẽ khàng lôi hộp đồ chơi dưới gầm giường ra rồi cầm lấy chiếc xe ô tô đồ chơi cũ kĩ. Bé con chọn một góc phòng cách xa nơi Chu Chúc nằm nhất, yên lặng không phát ra tiếng động nào tự mình chơi với xe ô tô.

Mặc kệ sự đời, chỉ cần hôm nay không cần phải vào bếp, bé con cảm thấy có chút ấm lòng.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Chu Chúc vang lên. Chu Chúc mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi, “Alo, xin chào. À cứ đặt trước cửa là được, tôi sẽ xuống lấy ngay. Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Chu Chúc nằm ườn thêm chút nữa, sau đó khởi động chân tay, xoay người xuống giường. Cậu còn đang mặc đồ ngủ, xỏ chân vào dép đi trong nhà chuẩn bị ra ngoài lấy đồ ăn.

Phao Phao vẫn ngồi ở một góc nghịch đồ chơi. Nếu không phải do mải chơi không chú ý, lúc Chu Chúc đi ngang qua, bé con ủi chiếc xe vào chân ba thì có lẽ Chu Chúc cũng không phát hiện bé con còn ở trong phòng.

Chu Chúc nhìn chiếc xe bằng nhựa đụng vào chân mình rồi quay đầu nhìn xuống. Phao Phao ở trong góc phòng đứng lên chạy đến trước mặt cậu, cúi xuống nhặt xe đồ chơi vào lòng: “Ba!”

Chu Chúc trầm mặc, đến lúc Phao Phao đã tưởng rằng cậu sắp nổi giận thì Chu Chúc duỗi tay ra bế con trai lên cao.

“Ngồi trên thảm chơi chứ, mặt đất lạnh lắm nhỡ bị cảm thì sao.” Chu Chúc đặt con trai lên tấm thảm ngay giữa căn phòng. “Ba đi lấy đồ ăn, con đi rửa tay chuẩn bị ăn sáng đi.”

Phao Phao sờ cái bánh xe, đáp, “Vâng ạ, con cảm ơn ba.” Bé con ngẩng đầu lên nhìn vào bóng lưng đi xa của ba.

Sự quyết tâm ban nãy của bé bị lung lay rồi, chỉ cần ba ôm một cái thì trái tim bé nhỏ như ly kem gần như tan chảy.

Bé con phải ít nói chuyện với ba hơn một chút, để tránh cho kem ly chảy thành nước.

Chu Chúc lê dép xoẹt xoẹt xuống tầng.

Để xây dựng hình tượng của mình, nguyên chủ đã bóng gió với đám truyền thông và cộng đồng mạng rằng, sinh hoạt hằng ngày của “ba lơ mơ” đều do một tay “con trai yêu Long Ngạo Thiên” quản lý.

Cho nên bây giờ trong căn biệt thự lớn chỉ có hai ba con.

Chu Chúc đánh một cái ngáp lớn, dùng dấu vân tay mở cửa lớn.

Khi cửa lớn vừa mở ra, một ống kính máy quay to đùng chĩa thẳng vào mặt cậu.

???!!!

Chu Chúc vừa xuất hiện trước ống kính, phòng phát sóng trực tiếp vốn đang im lìm đột nhiên xuất hiện mưa đạn chóng mặt.

[Cậu ấy tưởng cuộc gọi của tổ chương trình là bên giao hàng à?]

[Cố ý hả?]

[Cái thời đại nào rồi mà Chu Chúc vẫn còn xây dựng hình tượng ngu ngơ thế?]

[Mặc dù là thế nhưng mà mặt mộc cũng đẹp ghê ha.]

[Ôi chao, tôi còn không ngờ có người nghĩ cậu ta không trang điểm đấy. Chắc chắn là dậy từ năm giờ tỉ mỉ trang điểm cho giống như vừa ngủ dậy, ngay cả động tác ngáp như thế nào cũng đã luyện tập thuần thục rồi.]

[Nhưng mà....mấy bà nhìn quầng thâm trên mắt đi]

[Trang Trang đâu? Trang Trang nhà tôi đâu?]

[Mị tới đây là muốn xem Trang Trang và bé con nhà Trang Trang. Ai mà thèm xem Chu Chúc chứ?]

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play