Hỏi xong câu này, không khí giữa hai người lập tức lúng túng.
Hộ Hồng Triết hiếm khi thấy rất xấu hổ, cậu vẫn luôn nghĩ da mặt mình rất dày, lời gì cũng treo trên miệng được, vậy mà chỉ một câu đơn giản như thế lại khiến cậu không biết giấu mặt vào đâu?
Bạch Tiểu Miên vẫn rất đơn thuần, chẳng qua chỉ đang hoang mang mà thôi. Nhưng không khí đột nhiên trở nên kì quặc khiến y rất hoảng hốt nên cũng không dám nhìn mặt Hộ Hồng Triết.
Cậu nhìn mẫu vẽ khoả thân cũng không ít, thầy dạy vẽ mà cậu theo học trước kia có một xưởng vẽ riêng, mời đủ loại người mẫu tới, đương nhiên bao gồm cả mẫu khoả thân.
Vốn chỉ là vì nghệ thuật mà hiến thân, nhưng đặt trên người Bạch Tiểu Miên, ý tứ đã thay đổi.
Hộ Hồng Triết không phủ nhận tư tâm của mình.
“Không không không.” Bạch Tiểu Miên lắc đầu như trống bỏi: “Không thể!”
“Được rồi.” Hộ Hồng Triết không hề che giấu chút thất vọng. “Cũng không quan trọng.”
Cậu có thể tự liên tưởng.
Thế giới tinh thần của con người bao la rộng lớn, không gì là không thể.
“Cậu cứ ngồi yên đó là được.” Hộ Hồng Triết đẩy kính mắt, thao tác rất có khí chất, giống trong mấy bộ phim ảnh thời xưa mà Bạch Tiểu Miên đã xem, sinh viên tinh anh thời đó đều có hình tượng kiểu này..
Bạch Tiểu Miên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại đang là chiều muộn, một phần của bầu trời đã được nhuộm một gam màu xanh tím trầm lắng, mấy đám mây như những que kẹo bông đang lững lờ trôi.
Hoàng hôn rất đẹp, nắng chiều rất đẹp, nhưng tâm tư của y không đặt trên cảnh.
Ánh mắt Hộ Hồng Triết như lửa đốt, di đến nơi nào, nơi đó của y đều nóng đến sắp bốc cháy.
Nếu không phải đang ngồi trên ghế, đuôi của y nhất định đã bung ra rồi.
“Có muốn thay đổi tư thế không?” Hộ Hồng Triết chú ý tới sự mất tự nhiên của y, thân thiết hỏi: “Có lẽ tôi sẽ vẽ hơi lâu.”
“Không…” Bạch Tiểu Miên cảm thấy mình chỉ cần hơi động thôi, đuôi nhất định sẽ lộ ra, thành thật mà nói hai đôi tai thỏ của y cũng sắp không kiềm chế được rồi, nhỡ bật ra thì làm sao giờ.
“Không cần.” Bạch Tiểu Miên càng căng thẳng càng không biết nói gì, từ bỏ giãy dụa: “Vậy là được rồi.”
Trong phòng bèn an tĩnh trở lại, chỉ có tiếng cọ vẽ sột soạt đưa nét trên tờ giấy.
Để phân tán lực chú ý, Bạch Tiểu Miên quyết định nghĩ tới đồ ăn.
Đậu phộng rang, hạt dẻ mềm, bánh kem tươi, bánh ngàn tầng… Đám mây kia giống sô cô la, y rất muốn ăn sô cô la nhưng Nhan Trăn luôn không cho y ăn.
Rau củ rất ngon, nhưng y thích nhất là bánh rau.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Hộ Hồng Triết hỏi.
Bạch Tiểu Miên không tập trung, bất giác trả lời: “Cà rốt…”
Hộ Hồng Triết xì cười: “Cậu rất thích cà rốt?”
“Không phải thích nhất.”
“Ồ.” Hộ Hồng Triết rất vui vẻ tìm hiểu sở thích của y. “Vậy cậu thích gì nhất?”
Là cỏ bốn lá sao? Thích đồ vật nữ tính như vậy ngược lại rất hợp với tính cách Bạch Tiểu Miên. Hộ Hồng Triết lập tức nói theo: “Tôi cũng thích.”
“Cậu cũng thích?” Ánh mắt Bạch Tiểu Miên kỳ quái, đó là loại cỏ y thích nhất khi còn bé, sau khi lớn cũng vẫn thường lấy làm đồ ăn.
Thỏ thích ăn thì bình thường, nhưng người cũng thích ăn?
“Rất kỳ quái đúng không?” Hộ Hồng Triết cười nói: “Nhưng tôi thấy đây không phải là chuyện mất mặt gì.”
Bạch Tiểu Miên nhìn cậu, tựa hồ hiểu ra gì đó.
Trước đây cậu tặng cà rốt và các loại rau khác nhưng Hộ Hồng Triết chưa bao giờ ăn, hoá ra người ta thích cỏ linh lăng!
“Cậu nói đúng.”
Hộ Hồng Triết vẽ thêm một đám cỏ bốn lá xanh um tươi tốt ở phía sau thiếu niên đang ngẩng đầu ngắm mây, mà hai bên đầu thiếu niên có thêm một đôi tai thỏ mềm mại cụp xuống.
Gò má thiếu niên được điểm màu vàng nhạt, như vậy sẽ khiến khuôn mặt của y trắng sáng hơn giữa quang cảnh xung quanh.
“Giờ cậu đang ở đâu? Trong phòng kí túc xá của Nhan Trăn sao?” Hộ Hồng Triết lại hỏi: “Có bất tiện không?”
Thực ra rất rất tiện ấy chứ, lúc y là thỏ, Nhan Trăn thường thích đặt y bên gối cùng ngủ, các bạn cùng phòng của Nhan Trăn cũng rất thích y.
Nhưng Nhan Trăn đã sớm đoán ra Hộ Hồng Triết sẽ tìm cơ hội đào góc tường nhà mình nên đã chuẩn bị sẵn cho y một đáp án tiêu chuẩn: Y vẫn luôn ở nhà Nhan Trăn, chỉ là mỗi ngày đều thích đến đại học H chơi mà thôi.
“Vậy không phải càng không tiện sao? Ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui.” Hộ Hồng Triết trôi chảy nói: “Thực ra nhà tôi có một căn hộ ở gần đại học H…”
Đuôi cáo của cậu đã lộ nhưng Bạch Tiểu Miên vẫn không nhận ra. Y nghĩ, mình đã nợ Hộ Hồng Triết một ân tình không cách nào hồi đáp, giờ sao có thể thản nhiên nhận sự giúp đỡ của cậu ấy được?
“Không, không cần, tôi sẽ nói với Nhan Trăn… để mình ngủ cùng.”
Hộ Hồng Triết biết rõ hai người sẽ không có gì nhưng vẫn thấy để ý, cười hỏi: “Đàn anh Nguyên không để ý sao?”
Bạch Tiểu Miên biết cậu đang nói đến Nguyên Hoa, nhưng y vẫn chưa từng gặp Nguyên Hoa dưới hình dạng con người, mỗi lần Nguyên Hoa tới, y luôn ở dạng thỏ nằm thẳng cẳng trên bàn chờ người ta đến vuốt lông.
“Không đâu.”
Nguyên Hoa vậy mà lại rộng lượng hơn cậu tưởng, Hộ Hồng Triết xấu hổ nghĩ lại, chẳng lẽ mình còn keo kiệt hơn Nguyên Hoa sao?
“Chỗ Nhan Trăn có một con thỏ bông đúng không?” Hộ Hồng Triết bắt đầu vẽ thêm thỏ trong bụi cỏ, ba màu trắng lam lục hài hoà giao quyện, lại lấy đầu ngón tay vuốt vài đường, từng cánh hoa nhẹ nhàng buông xuống.
“Nhưng tôi vẫn chưa được thấy, trước là do không có thời gian, gần đây có mấy lần tôi qua mà anh ấy đều không trong phòng.”
Bạch Tiểu Miên: “Cậu ấy khá bận rộn.”
“Vậy lúc cậu thấy buồn chán có thể tới tìm tôi.” Hộ Hồng Triết giương mắt nhìn y, tận dụng mọi cơ hội. “Bây giờ thì tôi rảnh rỗi lắm.”
Bạch Tiểu Miên lúc này lại nghĩ, đến lúc nào y mới có thể tình cờ gặp thỏ cái của đời mình đây, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Hộ Hồng Triết tốn thêm nửa giờ để tu sửa chi tiết, cậu vô cùng chăm chú, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi. Bạch Tiểu Miên nhìn chán trời rồi lại nhìn sang mặt Hộ Hồng Triết.
Thời khắc này, Hộ Hồng Triết bỗng như trở lại hôm hai người gặp nhau, ánh sáng tuổi trẻ toả sáng rạng ngời.
“Cậu trông rất đẹp.” Bạch Tiểu Miên nói: “Gần đây tôi đều gặp được những người dễ nhìn.”
“Gần đây?” Hộ Hồng Triết vẫn đang tập trung tinh thần, nghe không được cẩn thận lắm.
Bạch Tiểu Miên nhận ra mình suýt lộ thông tin, lập tức che miệng lại: “Cậu và Nhan Trăn đều rất dễ nhìn.”
“Cảm ơn.” Hộ Hồng Triết vui vẻ. “Cậu tới đây xem nè?”
Bạch Tiểu Miên bèn chạy qua nhìn, khoảnh khắc thấy nội dung bức vẽ, y giật mình nói: “A! Cậu vẽ đẹp ghê!”
“Còn cần hoàn thiện vài chỗ nữa, đối chiếu tỉ lệ cũng chưa được tốt.” Hộ Hồng Triết sờ mũi làm một ít màu vẽ cọ lên trên. “Nhưng giờ cũng trễ rồi, tôi đưa cậu về trước, lần sau rồi đến sửa.”
“Tôi vẫn thấy rất đẹp.”
Bạch Tiểu Miên không dời mắt nổi, còn định đưa tay sờ, đúng lúc được Hộ Hồng Triết bắt lại: “Ấy, không được sờ, màu vẽ vẫn chưa khô hoàn toàn.”
Hai bàn tay chạm nhau, Bạch Tiểu Miên không có phản ứng gì, ngược lại Hộ Hồng Triết rất kích động, trong lòng run rẩy nóng bỏng.
Cậu ghé sát vào lỗ tai Bạch Tiểu Miên, hơi thở thở ra cũng nóng, thấp giọng nói: “Nếu cậu thích như vậy thì tôi tặng cậu bức vẽ này nhé, được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT