Trong vòng hai ngày này, tỉnh H gần như đã bị lật tung, mà tung tích của Nguyên Hoa vẫn như kim dưới đáy bể. Tin tức Ba Xà trở lại đã truyền khắp liên minh, mà ký chủ Nguyên Hoa cũng đã trở thành đối tượng truy nã.
Sau đó, Bạch Tiểu Miên tìm tới cửa.
Y được Hộ Hồng Triết đưa về, hôn mê rất lâu, đến lúc tỉnh lại thì thần trí rất tỉnh táo, tính cách cũng phần nào thay đổi, Nhan Trăn cảm thấy y đã biến thành người khác rồi.
“Trăn Trăn, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Nhan Trăn: “Ừm, cậu nói đi.”
“Tôi không muốn nói cho họ biết, tôi chỉ tin cậu thôi.”
Không ngờ Bạch Tiểu Miên cũng có lúc cảnh giác như vậy khiến Nhan Trăn sửng sốt. Những người khác cũng chỉ đành lui ra để lại không gian cho hai người họ.
“Tôi biết hắn để nội đan ở đâu.”
Nhan Trăn nghiêm túc lên, cậu không ngờ lúc Bạch Tiểu Miên tỉnh dậy lại có ký ức liên quan tới Ba Xà.
“Ở đây.” Bạch Tiểu Miên chỉ vào đầu. “Lúc đó hắn trong thân thể tôi, dùng cái thứ đó để khống chế một ít hành động của tôi để thu được tin tức.”
Sau lưng Nhan Trăn đổ mồ hôi lạnh. May mà cậu vẫn đủ cẩn thận, không kể lể mấy sự vụ trong liên minh cho Bạch Tiểu Miên, nếu lúc ấy cậu bất cẩn lộ ra cái gì, e là hậu quả khó lường.
“Nhưng nếu ở sau não, liệu có khiến Nguyên Hoa bị thương không?”
Bạch Tiểu Miên nói: “… Tôi cũng không biết, tự mọi người phải nghĩ biện pháp thôi.”
Quả nhiên y đã thay đổi không ít, Nhan Trăn không nhịn được sờ nắn mặt y, muốn xác nhận đây có thật là Bạch Tiểu Miên không.
“Cậu muốn ăn bánh vị cỏ bốn lá không?”
Bạch Tiểu Miên quay đầu: “Không ăn, tôi đâu phải trẻ con nữa.”
Nhan Trăn: “Cậu là giả hả.”
Bạch Tiểu Miên mím môi, dường như sợ Nhan Trăn không tin, mặt cũng nín đến đỏ bừng: “Tôi là Bạch Tiểu Miên thật!”
Nhan Trăn bỗng cười ra tiếng, cũng không biết là buồn cười chỗ nào, cậu ngửa đầu ngồi trên ghế, cười xong lại bật khóc.
“Xin lỗi, Tiểu Miên.” Lúc đau khổ nhất cậu thậm chí đã nghĩ, giá mà Ba Xà không thoát ra khỏi thân thể Bạch Tiểu Miên thì sao?
Bạch Tiểu Miên cũng đỏ vành mắt: “Tôi mới là người có lỗi.”
Vì trong lòng mang áy náy, Bạch Tiểu Miên tỏ ý muốn tham gia điều tra với bọn họ, y và Ba Xà dùng chung một cơ thể lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu Ba Xà rõ nhất.
Sau khi thoát khỏi sự ký sinh của Ba Xà, y không còn bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch như trước nữa, cũng biết suy nghĩ hơn rất nhiều.
Hộ Hồng Triết kỳ quái theo sát, y làm gì cũng muốn làm theo, Bạch Tiểu Miên cảm thấy phiền chết được, vì thế hai người cứ vậy giận nhau.
Nhan Trăn nói: “Đừng vậy chứ, vất vả lắm mới được bên nhau mà.”
Hộ Hồng Triết lo cậu sẽ đau lòng vì Nguyên Hoa, không nói thêm gì. Mà Nhan Trăn lén lút nghe qua nội dung cãi vã của họ, toàn kiểu “Cậu rốt cuộc thích bộ dạng trước đây của tôi hay dáng vẻ hiện tại?”, “Cậu là tên dối trá” gì gì đó.
Còn có sức mà cãi nhau như vậy, Nhan Trăn hâm mộ chết đi được.
Lý Huyền Tĩnh đứng ở cửa nhìn, bỗng nói: “Gọi thỏ nhỏ qua đây? Tôi có chuyện muốn nói.”
Hộ Hồng Triết và Nhan Trăn đều đã xin nghỉ dài hạn. Nhan Trăn là nói có sách mách có chứng, dù sao đợt đầu năm nhất cậu từng bảo lưu một lần vì thân thể không khoẻ.
Còn bên Nguyên Hoa thì do Lý Huyền Tĩnh giải quyết cho, không biết là dùng biện pháp gì nhưng cũng được phê chuẩn.
Hi Dương có manh mối mới, nói có một tiểu thụ yêu đã thấy Nguyên Hoa ở vùng duyên hải tỉnh Z.
Bạch Tiểu Miên nói: “Đưa tôi tới xác nhận, tôi có thể đoán được khí vị của hắn.”
Hộ Hồng Triết: “Tôi cũng muốn đi.”
“Cậu đi mà hóng hớt à.”
“Đúng thế, bẩm sinh tôi đã thích nhiều chuyện.”
Bạch Tiểu Miên không nhịn được nữa: “Cậu bị ngu à? Không thấy tôi đang lo cho cậu sao?”
“Cậu mới không thấy ấy, tôi cũng lo cho cậu cơ mà!” Hộ Hồng Triết hô to.
Bạch Tiểu Miên: “…”
Mặt y đỏ bừng, lầm bầm: “Thích làm gì thì làm.”
Ban đêm, Nhan Trăn vẫn đặt nhẫn cỏ bên gối ngủ, nhưng Ba Xà sau đó rất ít tới tìm cậu, mỗi lần chạm mặt chỉ nói qua loa mấy câu.
Có lẽ vì sợ bị phát hiện, Ba Xà chỉ len lén lẻn đến vùng duyên hải.
Mục tiêu của hắn đã rất rõ ràng.
Trên đường bay tới tỉnh Z, Nhan Trăn hỏi Lý Huyền Tĩnh một chút về hình thức quản lý ngục giam, khi nghe được yêu cầu phòng bị, đột nhiên hô to: “Nguy rồi!”
Tỉnh Z, ngục giam yêu quái số 004.
Nhìn từ ngoài thì đây chỉ là một khu văn phòng bình thường, người ra vào không nhiều, thậm chí còn lâu năm chưa tu sửa lại, không chừng ngày nào đó sẽ bị phá dỡ.
Nhưng nơi này chỉ có con người hoặc yêu quái đã bị hạ cấm chế mới có thể bước vào.
Có một kết giới khổng lồ bao bọc xung quanh, những yêu quái không được phép ra vào mà đụng phải sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Một cô gái trẻ gầy gò ốm yếu, dáng vẻ rất kinh hoảng chạy về bên này. Gác cổng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có thứ đang đuổi theo tôi!” Cô gái sợ hãi nói. “Tôi có thể vào tránh một lát không!”
Gác cổng: “Nơi này rất an toàn, đừng sợ.”
Cô gái: “Tôi vẫn rất sợ, tôi có thể qua phía ngài không?”
“Được.” Gác cổng quét đồng tử. “Cô qua đây.”
“Ở đây âm u thật đấy.” Cô oán thầm “Nhìn sợ quá.” Nói xong lại rơi mấy giọt nước mắt.
Gác cổng hỏi cô bị thứ gì đuổi theo, cô cũng không nói được rõ ràng. Đợi khoảng mười phút, dường như đã bình tĩnh phần nào, cô bèn tạm biệt rời đi.
Gác cổng nhìn theo, thấy cô đã đi được rất xa thì yên lòng, ngồi xuống tiếp tục ban trực, gãi cái gáy đột nhiên lại phát ngứa.
“Ngục giam tỉnh Z bị phá?” Lý Huyền Tĩnh vừa đặt chân xuống mặt đất đã nghe được tin này.
Hắn liếc Nhan Trăn một cái, cũng không có ý trách cứ gì: “Có thương vong không?”
“Một gác cổng tử vong à… Những người khác đâu? Được, tôi biết rồi, lập tức tới ngay.”
“Xin lỗi.” Nhan Trăn hổ thẹn. “Cháu không nghĩ sẽ thành thế này.”
“Ai cũng không nghĩ ra, con không có lỗi, là do chúng ta sơ suất quá.” Lý Huyền Tĩnh vỗ vỗ đầu cậu. “Hệ thống ngục giam này đã dùng mười năm rồi mà không thèm đổi, đây đúng là một vấn đề.”
Khi trước, khi phát hiện trên người Bạch Tiểu Miên có thể có năng lực khác thường, Nhan Trăn bèn hạ một cấm chế cho Bạch Tiểu Miên từ đầu đến chân.
Lúc đó cậu mới học được cách tạo cấm chế nên thao tác vẫn còn chậm, chậm đến mức ngay cả Bạch Tiểu Miên cũng xem hiểu. Một khi cấm chế hình thành, trừ khi đã hết thời gian vận hành, không thì không cách nào giải trừ được, thế nên Nhan Trăn mới không nghĩ đến.
Không ngờ lại bị Ba Xà lợi dụng.
“Tù nhân tầng thấp đã bỏ trốn hết, gác cổng không có quyền hạn truy cập tầng cao nên không sao, những con không có tác dụng thì đã chết ngay tại chỗ.”
“Đại khái bao nhiêu con?”
“Sáu mươi, có một con bị chim mổ chết, một con suýt bị ăn.”
Nhan Trăn: “…”
“Không nhiều.” Lý Huyền Tĩnh nói: “An táng gác cổng kia đi… truyền tin cho người nhà anh ta.”
“Không còn người nhà, người nhà anh ta bị yêu quái giết chết nên mới gia nhập liên minh.”
Lý Huyền Tĩnh khựng lại một chút: “Chuẩn bị tang lễ, chúng tôi đều sẽ viếng thăm.”
Nhan Trăn uể oải che mặt.
“Đừng ủ rũ.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Không phải sai lầm của mình con, gác cổng cũng có lỗi vì không có tính cảnh giác. Nếu con thấy áy náy thì nhất định phải bắt được Ba Xà.”
Nhan Trăn cắn răng: “Vâng!”
Sau đó Bạch Tiểu Miên chạy tới ngửi xung quanh: “Ba Xà không tự mình lại đây, nên mùi của hắn rất nhạt, không ngửi được.”
Lý Huyền Tĩnh gật đầu: “Hắn đã khống chế một cô gái qua đây, mục đích là lây nhiễm ký sinh.”
Mà tiểu yêu trong ngục đã bị hạ cấm chế, tất nhiên sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được, chỉ có thể ngồi trong cái bẫy của hắn, ngoan ngoãn chờ bị ăn.
Thủy tộc mù quáng dễ tin lời dối trá của Ba Xà, tranh nhau chạy trối chết ra ngoài. Ba Xà hành sự khá cẩn thận, chọn một chỗ ăn cho no nê, ăn xong thì xoá bỏ tất cả dấu vết và khí vị.
“Bị tôi cởi sạch đồ nhốt trong khách sạn, hiện tại không ra được.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu cảm thấy sau khi Bạch Tiểu Miên triệt để thức tỉnh rất doạ người, mà hôm nay Bạch Tiểu Miên càng khác thường, bình tĩnh vô cảm đến hoảng.
“Cậu cứ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy, mềm mỏng một chút, cậu ấy đâu hẳn sẽ không nghe theo, hà tất phải vậy?”
Bạch Tiểu Miên liếc cậu: “Vì rất nguy hiểm.”
Trong một gian phòng, Nhan Trăn đầu đầy mồ hôi, cố gắng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Nhan Trăn và Nhan Vận Lam cùng nhau khoá chặt hướng đi của Ba Xà.
So với mấy ngày trước, hiện tại cậu đã thành thục hơn nhiều, phạm vi cũng ngày một rộng hơn.
“Tìm được Ba Xà rồi.” Nhan Vận Lam nói: “Cách đây khoảng mười cây, có thứ đang bảo vệ hắn.”
Nhan Trăn nhắm mắt lại: “Sau mười phút, hắn sẽ rời khỏi tỉnh Z.”
“Vùng duyên hải chỉ có ngục giam ở tỉnh Z, tỉnh N và phân ngục Nam Hải, chưa chắc hắn sẽ tiếp tục đánh chủ ý với ngục giam.”
Lý Huyền Tĩnh nghe xong, suy nghĩ rất lâu mới gật đầu: “Nói cũng đúng, có thuốc lá không?”
Nhan Vận Lam lạnh lùng nhìn hắn.
“Áp lực lớn mà chị.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Hơn nữa em có một suy đoán lớn mật, mà tám phần nó sẽ thành thật.”
“Một tiếng sau, hắn sẽ xuất hiện ở tỉnh H.” Nhan Trăn nói.
Nhan Vận Lam: “…”
Bắt đầu nói lại từ lúc Nhan Trăn lần đầu phán đoán rằng Ba Xà có khả năng nảy sinh tình cảm với Hộ Hồng Triết.
Bởi vậy, Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan đã thành lập một ván cờ lấy Bạch Tiểu Miên là điểm mấu chốt. Nếu bọn họ thắng cược, Ba Xà rất khó đột phá được từ ngục giam, cuối cùng nhất định sẽ lần nữa nhìn chằm chằm kẻ mà mình chưa thể nuốt trọn.
Lý Huyền Tĩnh đau đầu không biết bàn bạc sao với Bạch Tiểu Miên, nhiều lần đều do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thỏ nhỏ tới tận cửa hỏi: “Cần tôi làm mồi dụ đúng không?”
Y thản nhiên thông suốt như vậy phần nào khiến Lý Huyền Tĩnh có hơi xấu hổ.
“Tôi không có ý kiến, nhưng nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ tôi có thể sẽ tức giận.”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Cái này thì phải nhờ lão Hạng, anh ta sẽ cố gắng bảo vệ cậu.”
Bởi vậy, nhìn bề ngoài thì họ chạy tới tỉnh Z truy kích, dự định sẽ thu phục Ba Xà ở đây. Nếu không giải quyết được thì giữ nguyên kế hoạch lúc đó.
Lúc trước khi Nhan Trăn chạm mặt với Ba Xà đã âm thầm lộ ra rằng sẽ để Bạch Tiểu Miên ở lại vì sự an toàn của y, cũng vì Hộ Hồng Triết cực lực phản đối. Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan có ý kiến bất đồng, gần đây đều tranh cãi gay gắt, Hạng Ngọc Loan đưa lời “muốn rút lui”.
Mà kế hoạch cụ thể trong đó, biết nội tình cũng chỉ có Lý Huyền Tĩnh và Hạng Ngọc Loan.
Việc Nhan Trăn chấp hành chỉ là một phần kế hoạch.
Bạch Tiểu Miên chân chính vẫn luôn ở tỉnh H, còn đi cùng họ tới đây chỉ là…
“Hình nhân.” Lý Huyền Tĩnh lấy ra một cái khuôn đúc: “Có thể phục chế bản sao giống bản gốc y như đúc, bao gồm một phần năng lực và tư duy, nhưng tính cách không thể sao chép hoàn toàn được, tác phẩm phục chế chỉ là một cái xác rỗng, vấn đề này tôi sẽ nghĩ biện pháp hoàn thiện sau.”
Nhan Trăn liếc Bạch Tiểu Miên bên người: “…”
Chẳng trách lại bảo cậu nói dối, lúc đó cậu còn thấy hoang đường cơ, chỉ có thân thể Bạch Tiểu Miên đến tỉnh Z, hẳn Ba Xà cũng đã phát hiện ra.
“Hắn bị lừa rồi.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Chúng ta đợi liên lạc bên tỉnh H, sau đó hội họp với họ.”
Nhan Trăn có chút đứng ngồi không yên, cậu nhớ lại Hộ Hồng Triết đang bị nhốt trong khách sạn, lại nghĩ tới lời Bạch Tiểu Miên nói “Nội đan ở sau não”.
“Con muốn lập tức về tỉnh H.” Cậu đẩy cửa muốn ra ngoài.
Lý Huyền Tĩnh đuổi tới: “Chờ một chút.”
“Kẻ mọi người đang đuổi giết không chỉ là Ba Xà, mà còn có bạn trai của con!” Nhan Trăn có chút bực bội. “Tại sao không nói toàn bộ kế hoạch cho con nghe trước?”
Lý Huyền Tĩnh kéo không được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, Tiểu Bạch, cậu ở lại dẫn Tiểu Hộ về.”
Bạch Tiểu Miên ngồi trong nhà Nhan Trăn mà lòng không yên, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Tim y đập loạn lên, chạy tới nhìn qua mắt mèo, bên ngoài quả nhiên là khuôn mặt Nguyên Hoa!
Y lui về sau mấy bước, không lên tiếng.
“Mở cửa đi, Tiểu Miên.” Nguyên Hoa nói: “Đã không sao rồi.”
“Trăn Trăn đâu?” Bạch Tiểu Miên quay đầu, lại lùi thêm vài bước. “Ngươi không phải Nguyên Hoa, ta không tin ngươi.”
“Ngươi không muốn mở cửa, vậy ta đành tự mình xông vào.”
Lời còn chưa dứt, cửa đã “Cọt kẹt” một tiếng, rời hẳn ra khỏi tường.
Bạch Tiểu Miên: “……”
“Ai dô.” Nguyên Hoa, hay nói đúng hơn là Ba Xà, dùng biểu cảm vô cùng thương hại nhìn y. “Sao bọn chúng là bỏ rơi ngươi thế này? Chắc nghĩ ta không có gan trở về à?”
Bạch Tiểu Miên co quắp ngồi dưới đất, cố duy trì bình tĩnh: “Nếu ta chết, Hộ Hồng Triết sẽ rất đau lòng.”
Biểu cảm của Ba Xà quả nhiên thoáng khựng lại.
“Ta không để ý những thứ này.”
Hô hấp của Bạch Tiểu Miên càng thêm dồn dập, đến tiếng nói cũng run: “Nếu ngươi không để ý, vậy tại sao lúc đó lại thoát ra?”
Ba Xà im lặng. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Miên tựa hồ có chút mê man.
“Không được.” Ba Xà nói: “Ta không thể thua.”
Hắn đè cái đầu bỗng nhiên đau nhức, tựa hồ đang đấu tranh với thứ gì đó mà đau khổ giãy giụa.
“Ta không thể thua!” Âm thanh của hắn vì thù hận mà vặn vẹo. “Lão già Ly Diễm đó! Nếu không phải vì các ngươi, ta đã trở thành Chân Long rồi!”
Mà hiện tại thì sao? Hắn như chó mất chủ, ngay có thân xác cũng không còn, chỉ có thể ký sinh trong túi da của người phàm.
“Làm Chân Long có gì tốt!” Bạch Tiểu Miên cũng rống lên.
Ba Xà cười quỷ dị: “Ngươi thì biết cái gì? Ta không muốn nhiều lời với nhà ngươi.”
Hắn duỗi tay muốn bắt Bạch Tiểu Miên, bị bùa chú giấu trong người y đánh văng. Ba Xà lùi về sau vài bước, lắc lắc cánh tay: “Chết tiệt Nhan Trăn… A…”
Đầu của hắn lại bắt đầu đau, vừa nhẫn nhịn vừa nhào về phía Bạch Tiểu Miên.
Bạch Tiểu Miên co cẳng bỏ chạy, thậm chí còn kéo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tuy tầng lầu rất cao, nhưng yêu quái đương nhiên sẽ không ngã chết, Bạch Tiểu Miên nhảy ra ngoài, Ba Xà theo sát phía sau.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt hắn nhảy ra theo, dưới chân bỗng xuất hiện một trận pháp.
“… Hạ!”
Theo tiếng quát chói tai, thân thể Ba Xà không khống chế được từ cao rơi xuống, bị đóng chặt trong trận Phục Ma.
Mà khi trận pháp hoạt động, Ba Xà lại hô lớn: “Người này chết, còn ta chưa nhất định sẽ chết!”
Ba Xà cười cười, không biết hắn đã thoát thân kiểu gì, cái mà trận pháp thu vào chỉ là xác rắn lột rất dài.
Hạng Ngọc Loan trầm mặt không nói, lấy ra một cái trường giản* ánh đỏ, bên trên tựa hồ có tiếng rồng ngâm, lại như tiếng kêu khóc của mấy vạn oan hồn.
*Giản: tên một loại binh khí
Ba Xà mở to hai mắt, không nhịn được phát run.
“Làm kẻ ác, lòng tham không đáy.” Hạng Ngọc Loan thấy Ba Xà muốn chạy, không nói hai lời đâm thẳng vào thân hắn.
Cây giản này được rèn từ xương cốt của ác long.
Ba Xà muốn làm rồng, nhưng cũng càng sợ rồng, dữ tợn gào to: “Ngươi muốn đả thương ta, thì ta giết tên này trước! Nhan Trăn chắc chắn không muốn nhìn thấy kết quả thế này!”
Nhưng uy hiếp nào có tác dụng với Hạng Ngọc Loan. Hắn vốn vô tình, không hề chần chờ vẫn đâm xuống, Ba Xà trốn tránh khắp nơi, lại không phá được kết giới để thoát ra.
Hắn nhớ tới mười mấy năm trước, cũng do tên này triệu ra chân hỏa đốt cháy cả hắn và Ly Diễm.
Thù cũ hận mới chồng chất, Ba Xà sao có thể cứ thế mặc hắn xâu xé, phất ra một luồng ma khí, hóa thành một đám rắn dây dưa cùng Hạng Ngọc Loan.
Một giờ trước, ở tỉnh Z.
“Cậu không phải Tiểu Miên.” Hộ Hồng Triết nhìn người trước mặt. “Tiểu Miên đang ở đâu?”
“Bạch Tiểu Miên” không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cậu.
“Trả quần áo lại cho tôi.” Hộ Hồng Triết nói: “Không thì tôi nhảy cửa sổ đấy.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Lúc Nhan Trăn tới nơi, Ba Xà đã hoàn toàn điên cuồng.
Dù sao cũng là yêu ngàn năm, còn làm không biết bao nhiêu việc ác, tựa côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn giãy dụa, tương đối khó đối phó.
Trên trán Hạng Ngọc Loan đã toát mồ hôi, mà mọi người mai phục xung quanh cũng bắt đầu tham gia trận đấu.
Ba Xà cuối cùng vẫn bị chế phục, bị vây đến không thể nhúc nhích, còn trường giản của Hạng Ngọc Loan đang lao tới từ phía trên.
Hạng Ngọc Loan bất mãn quay đầu nhìn, hắn không muốn chậm trễ thời gian.
Ba Xà nhân lúc này cắn chặt người bên cạnh, người kia theo bản năng về lùi về sau khiến vây trận xuất hiện lỗ hổng.
“Ba Xà! Nguyên Hoa!” Nhan Trăn trừng đôi mắt đỏ bừng. “Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Hạng Ngọc Loan cảm thấy rất nực cười: “Nói chuyện?”
“Nội đan của hắn ở trong đầu Nguyên Hoa.” Nhan Trăn thủ thỉ. “Em không phải người vĩ đại gì, nếu đó là Hi Dương, thầy cũng có thể xuống tay sao?”
Ba Xà gọi: “Trăn Trăn!”
Đây là giọng điệu của Nguyên Hoa, ngay sau đó Ba Xà lại cắn môi: “Thật phiền phức!”
“Nguyên Hoa, để em nói chuyện với Ba Xà.”
Cậu tiến vào kết giới: “Đời này đã không còn Chân Long từ lâu rồi.”
“Ta chính là Chân Long.” Ba Xà cười nhạo. “Ngươi không tin, lo do ngươi chưa từng thấy.”
“Ta đã thấy. Ta từng gặp thông qua ký ức của ngươi!” Nhan Trăn ngậm lấy nước mắt rống lớn: “Nếu Chân Long có thể sống lâu đến vậy, sao bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng cơ chứ!”
Ba Xà: “…”
“Người cũng vậy, yêu cũng vậy, đều có một giới hạn, không thể mãi mãi bất tử.” Nhan Trăn nói: “Ngươi đã từng thần phục tứ đại hung thú, không phải bọn họ còn lợi hại hơn ngươi, còn có dã tâm hơn ngươi sao?”
Ba Xà không muốn nghe nữa, hắn đã thoát khỏi pháp khí trói buộc mình, đột nhiên nhào lên ôm lấy Nhan Trăn, há mồm định cắn xuống.
Nhan Trăn không nhúc nhích, cũng không sợ hãi, chỉ rơi lệ gọi: “Nguyên Hoa.”
Động tác của Ba Xà đột nhiên dừng lại, cả người run rẩy, đầu đau muốn nổ tung.
“Dừng tay đi, chính ngươi cũng rõ hôm nay mình không thể chạy thoát.”
“Không hẳn đâu.”
Ba Xà cười ha ha, bóp cổ cậu, nói với Hạng Ngọc Loan: “Thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nó.”
“Ngươi không giết ta được.” Nhan Trăn thản niên nói. “Nguyên Hoa sẽ không hại ta, ngươi cũng không thể ra tay.”
Ba Xà vẫn âm trầm uy hiếp: “Thả ta đi.”
Trong lúc giằng co, Hộ Hồng Triết đến.
Cảm xúc của Ba Xà trở nên điên cuồng hơn, hắn bắt Nhan Trăn bay lên không trung, Hộ Hồng Triết đỏ mắt kêu: “Anh!”
Thân thể Ba Xà cứng đờ trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn Nhan Trăn, không dám quay đầu nhìn Hộ Hồng Triết.
Nhan Trăn nói cực nhỏ: “Xác định.”
Ba Xà: “?”
Ngay lập tức, một tấm bùa Trừ Ma đập vào trán hắn, toàn thân Nguyên Hoa nóng bừng, luồng sương đen từ thân thể hắn gào rít muốn thoát ra ngoài, dần dần hình thành cái bóng của một con rắn khổng lồ.
Nhan Trăn đỡ lấy Nguyên Hoa, hô to gọi: “Sư thúc!”
Ánh tím lóe lên, tiếp đó là một tia sét, bổ thẳng vào đám khí đen đang cố gắng trốn chạy.
Hạng Ngọc Loan cũng nhân lúc đó nhắm vào nội đan của luồng khí, đánh vỡ tan nát.
Luồng khí đen mất đi hình thể, điên loạn đâm bừa xung quanh muốn đột phá kết giới, đảo mắt muốn chui vào cơ thể Bạch Tiểu Miên.
Hộ Hồng Triết nhanh như chớp đứng che trước mặt y.
Đám khí đen ngừng lại giữa không trung, toàn thân vặn vẹo tựa hồ đang khóc, sau đó quyết tâm há cái miệng đỏ lòm muốn nuốt chửng cả hai người.
Mà Lý Huyền Tĩnh đã vẽ xong trận pháp, triệu gió lốc kéo Ba Xà bay thẳng về mắt trận.
Sương đen trong trận pháp quằn quại giãy dụa, gào thét: “Ta không cam lòng!”
Sau đó bị trận pháp hút vào trong.
Một nhánh khí đen lén lút trốn được bị Nhan Vận Lam phát hiện đánh nát trên mặt đất.
“Ma vật ở tỉnh N trước kia cũng do hắn làm.” Nhan Vận Lam nói.
Ba Xà chết rồi.
Nhan Trăn ngồi trong vườn hoa nhỏ ở bệnh viện, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ của một căn phòng.
Bên trong có một mỹ nam đang ngủ, đã một tháng rồi.
Sau khi biết Nguyên Hoa có chuyện, mẹ hắn điên cuồng chạy tới, đưa Nguyên Hoa đang bất tỉnh đến bệnh viện, cũng không cho ai vào thăm.
Cậu thở dài, quyết định rời đi trước.
Trong thời gian này, mọi chuyện đều đang chuyển tốt.
Tơ hồng của Hộ Hồng Triết và Bạch Tiểu Miên đã khôi phục bình thường, Bạch Tiểu Miên bị mẹ mình đưa về, yêu cầu Hộ Hồng Triết phải có năng lực mới được đến cầu hôn.
Nhan Vận Lam là người chủ trì.
Lý Huyền Tĩnh được thăng chức, hắn không chịu được cô quạnh, vẫn thường xuyên ra ngoài ăn chơi.
Về đến trường học, tâm trạng Nhan Trăn vẫn buồn bã ỉu xìu, mãi đến tận khi bên người có một trận hô nhỏ.
“Đẹp trai quá!”
Nhan Trăn quay đầu nhìn, thấy Nguyên Hoa đang chậm rãi đi tới.
Trái tim cậu nhảy thình thịch, cắn môi, ấm ức chạy tới gọi to: “Nguyên Hoa!”
Nguyên Hoa hình như hơi dại ra, nhìn cậu kích động chạy tới thì nghi hoặc hỏi: “Cậu là…?”
Nhan Trăn sững sờ.
Cậu có nghe Bạch Tiểu Miên nói có thể sẽ để lại di chứng, nhưng không nghĩ tới lại là mất trí nhớ.
Thấy dáng vẻ này của cậu, Nguyên Hoa bật cười.
“Lừa em thôi.”
Nhan Trăn vừa khóc vừa cười: “Em đệt!”
“Em chửi bậy rồi!”
Nhan Trăn khóc ngon ơ: “Ông đây chửi bậy thì sao! Không cho chửi chắc!”
Nguyên Hoa lau nước mắt cho cậu, nói xin lỗi: “Xin lỗi, là anh có ý xấu… Anh nhớ hết mà, hôm nay là thứ sáu, đúng không nào?”
Nhan Trăn ngẩng đầu, tức giận nhìn hắn.
Nguyên Hoa dang rộng hai tay, nhìn cậu cười rạng rỡ: “Đến ngày ôm ấp rồi, qua đây nào?”
____Toàn Văn Hoàn____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT