Editor: Niêm Hoa

Chương 68.

Cả ngày nay Nhan Trăn thở dài không biết bao nhiêu lần rồi. Nguyên Hoa xoa xoa má cậu: “Sao thế này?”

“Nghĩ nhiều chuyện.” Nhan Trăn nhìn mặt Nguyên Hoa đưa sát lại gần, đột nhiên cảm thấy có lẽ nên tới gặp Hạng Ngọc Loan một chuyến để nói cho hắn suy nghĩ của mình.

Lại nhớ tới Hạng Ngọc Loan từng nói “Mọi việc phải cẩn trọng”. Nghe sao cũng thấy hẳn là Hạng Ngọc Loan đã biết một ít sự tình rồi mà không thể nói cho cậu.

Cậu có thể nghĩ đến Ba Xà, những người khác đương nhiên cũng có thể.

Vẫn nên yên lặng xem diễn biến ra sao đã. Nhan Trăn nói: “Chân.”

“Hả?” Nguyên Hoa nhìn chân mình đang mặc quần cầu thủ, hắn đã định ăn cơm xong sẽ đến sân bóng chơi vài ván.

“Cho em dựa nhờ một lát.” Nhan Trăn nằm xuống, nhưng đùi hắn quá cứng, vất vả lắm mới tìm được chỗ tương đối thoải mái để gối.

“Đàn anh Hứa đi thực tập rồi sao?” Nhan Trăn hỏi.

“Ừm, đợt nghỉ hè nó đã qua công ty nhà Tiêu Đại Hải thực tập trước, bây giờ tạm thời về lại trường để học.”

“Tốt ghê, anh ấy còn có mục tiêu.”

“Em không có mục tiêu sao?” Nguyên Hoa cúi đầu hỏi.

Nhan Trăn nhìn mắt hắn, thấy ở góc này mà vẫn không nhìn ra góc chết của Nguyên Hoa, đấng tạo hoá bất công quá mà.

“Không có.”

Đây thực sự là lo nghĩ của rất nhiều sinh viên đại học.

Khi vẫn còn sự bao bọc của trường lớp, bọn họ có thể bàn luận các vấn đề thời sự một cách thoải mái mà không phải lo đến trách nhiệm xã hội, hoặc có thể gì cũng không quan tâm, sống uổng phí trong thế giờ tự mình tạo ra.

Đến thời khắc thực sự phải đối mặt với tương lai, ai mà không mờ mịt chứ.

Cho nên người trẻ tuổi thường hay lo lắng, họ vừa muốn nỗ lực mà lại không tìm được mục đích để nỗ lực, hoặc khi gặp phải trở lại thì rất dễ dàng nhụt chí rút lui.

Tình cảnh như Nhan Trăn lại càng khó xử.

Cậu bước vào ranh giới giữa hai thế giới người và yêu, vừa phải xử lý trao đổi giữa hai bên, vừa phải suy xét cho cuộc đời của chính mình, thật sự rất mệt.

“Thực ra mới chỉ năm hai thôi.” Nhan Trăn nói: “Vẫn còn có thời gian.”

“Vậy cũng cần có một mục tiêu rõ ràng chứ, cùng anh học nghiên cứu sinh thì sao?”

“Học đại học xong là anh lên được nghiên cứu sinh luôn mà?” Nhan Trăn nắn nắn khớp đầu gối của hắn. “Chúng ta không giống nhau.”

“Vậy anh không học nữa, cùng phấn đấu với em nhé?”

“Đừng có ngốc.” Nhan Trăn ngồi dậy bịp miệng hắn. “Em chỉ nói chơi thôi.”

Nguyên Hoa bĩu môi: “Em phải suy nghĩ rốt cuộc mình muốn làm cái gì trước.”

“Nếu học tiếp sau đại học, thì em cũng không muốn tiếp tục theo ngành đang học nữa.”

“Ừ? Vậy em muốn học gì?”

“Thầy Hạng đã bắt đầu dẫn dắt nghiên cứu sinh.” Nhan Trăn nói.

Nguyên Hoa: “…”

Nguyên Hoa trầm mặc hồi lâu: “Mục tiêu có hơi lớn.”

“Đúng vậy, em cũng thấy thế.” Nhan Trăn sờ cằm, nghiêm túc hỏi Nguyên Hoa: “Anh nghĩ xem thầy Hạng có thể cho em đi cửa sau không?”

Sau khi thấy ánh mắt của Nguyên Hoa, cậu cũng hiểu mình đang nghĩ quá lạc quan: “Được được, em biết mà.”

Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn hi vọng, sau khi tìm hiểu các chiến tích của Hạng Ngọc Loan, cậu vừa hâm mộ thành tựu của hắn, càng mong ước có được bản lĩnh như hắn.

“Em không nghĩ nữa.” Nhan Trăn thấy Hộ Hồng Triết gọi điện cho mình, nghĩ thầm tên nhóc này nhất định sẽ nói lời khách sáo cho xem. Nói không chừng câu đầu tiên vẫn là: Hây, hôm nay trôi qua vui chứ?

Hộ Hồng Triết: “Ha, anh, hôm nay có vui không?”

Nhan Trăn: “…”

“Không tồi.” Nhan Trăn qua loa: “Còn cậu thì chắc vui vẻ lắm hả.”

Hộ Hồng Triết: “Ừm, em muốn hỏi chút, Tiểu Miên cậu ấy… thích những gì ạ?”

Bánh rau cải xanh và thỏ cái.

Đáp án Nhan Trăn đều biết, chỉ là không đành lòng nói ra.

“Cậu ấy là sinh viên đại học H ạ? Em thấy không giống lắm, có lẽ không phải người ở đây, mới đến không bao lâu có đúng không ạ?” Đầu óc Hộ Hồng Triết so với cái miệng của mình thì tốt hơn nhiều, trí tưởng tượng cũng rất phong phú. “Lúc nói chuyện với cậu ấy, em luôn liên tưởng đến Tiểu Bạch.”

“Sao cậu có thể như vậy.” Nhan Trăn nói: “Vừa đùa giỡn Tiểu Miên, trong đầu lại nhớ về một con thỏ xa tận chân trời.”

Hộ Hồng Triết nói: “Chỉ thấy giống thôi mà, hơn nữa, Tiểu Miên là người…”

Nhan Trăn thiếu chút nữa đã bật thốt: Nhỡ cậu ấy không phải người thì sao?

Nếu có thể, cậu rất muốn công khai chân tướng, mà chắc Hộ Hồng Triết cũng không tin đâu.

Để một người bình thường tiếp nhận sự thật yêu quái có tồn tại là rất khó. Đâu phải ai cũng có tố chất thần kinh thô như Nguyên Hoa.

“Đừng cho cậu ấy ăn cay, cậu ấy cũng không thích ăn thịt… Với lại ít hù doạ người ta, người ta nhát gan.”

“Nhát gan à…” Hộ Hồng Triết vậy mà lại bật cười.

Nhan Trăn vô cùng lo lắng cho tưởng lai của họ, so với lúc nối duyên cho Hạng Ngọc Loan thì còn lo hơn. Cậu không thể khuyên nhủ được Hộ Hồng Triết, nói gì tên nhóc này cũng không nghe lọt.

“Tiểu Miên thích con gái.” Nhan Trăn chỉ có thể nói gần nói xa. “Cậu đừng…”

Hộ Hồng Triết nói: “Không có đâu, em chỉ muốn làm bạn với cậu ấy thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”

Nhan Trăn: “…”

Quỷ mới tin cậu chỉ muốn làm bạn! Quỷ cũng không tin!

Sau khi Bạch Tiểu Miên nhận được lời mời, tình trạng cả ngày của thỏ ta đều rất sốt sắng.

Lúc đầu y không hiểu ý nghĩa của hai từ ‘người mẫu’, được Nhan Trăn giải thích cho, y mới biết mình cần phải làm những gì.

“Ngồi bất động để cậu ấy quan sát sao?” Bạch Tiểu Miên không tưởng tượng ra được. “Nhỡ tau ngủ gật thì sao? Mẹ tau bảo lúc ngủ tau toàn ngáy thôi.”

Nhan Trăn: “Dừng, không được nói ‘tau’ nữa.”

“Tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm, tôi có thể biến thành thỏ không? Lúc là thỏ thì tôi sẽ không căng thẳng!”

Nhan Trăn nói: “Chịu đi, ngồi một lát là được, hơn nữa làm người mẫu coi như là việc làm thêm, Hộ Hồng Triết sẽ trả tiền công.”

Nghe thấy có tiền lương, Bạch Tiểu Miên lập tức đá sạch 90% sự kháng cự: “Được, tôi hết vấn đề rồi.”

Nhan Trăn: “…”

Có tiền không chỉ có thể đầu độc ma quỷ, còn có thể sai khiến thỏ nữa nè.

Công việc người mẫu chính thức bắt đầu vào lúc khoá huấn luyện quân sự của Hộ Hồng Triết kết thúc.

Bạch Tiểu Miên mặc bộ quần áo Nhan Trăn chọn cho mình, cứng ngắc đến nơi đã hẹn trước với Hộ Hồng Triết.

Học viện nghệ thuật có một khu chuyên để trưng bày tác phẩm, trong đó còn có cả phòng vẽ cho sinh viên, Hộ Hồng Triết mới là sinh viên năm nhất nhưng đã tìm tòi rất kỹ về học viện.

Hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp trai, toàn thân đều lộ ra vẻ ‘vì em mà đến’, phấn chấn tới đón Bạch Tiểu Miên.

“Xin chào.” Bạch Tiểu Miên nói: “Dáng vẻ này của tôi… có được không?”

“Được chứ.” Hộ Hồng Triết nói: “Không sao đâu, thực ra tôi cũng không vẽ nghiêm túc… luyện tập trước đã.”

Bạch Tiểu Miên: “… Ừm.”

Trong lòng y rất nghi ngờ, nếu không nghiêm túc thì tốn công mời người mẫu làm gì.

Hộ Hồng Triết đưa y tới phòng vẽ, Bạch Tiểu Miên thấy đồ đạc bên trong, tò mò nhìn xung quanh.

Những ngày qua y tìm kiếm không ít thứ, bao gồm hoạ sĩ này, tác phẩm mỹ thuật nổi danh này, người mẫu thì phải như nào này, mỗi thứ hiểu một chút, cũng coi như có chuẩn bị mà tới.

“Ngồi đi.” Hộ Hồng Triết nhiệt tình nói. “Để tôi rót trà, chúng ta nghỉ một lúc rồi bắt đầu.”

“Ở đây không còn ai khác sao?” Bạch Tiểu Miên lấy dũng khí hỏi.

“Hả?” Hộ Hồng Triết sửng sốt hai giây mới trả lời: “À, hôm nay bạn học của tôi cũng không đến.”

Tất cả đều được cậu mời đi karaoke rồi, có thể nói, hôm nay cậu bao trọn phòng vẽ này.

Bạch Tiểu Miên “Ồ” một tiếng, nhận lấy trà cậu đưa tới, đỏ mặt nói. “Cảm ơn.”

Hộ Hồng Triết rất thích dáng vẻ này của y, nhưng không dám nhìn quá trắng trợn, nỗ lực ép mong muốn xuống rồi cầm bản giấy vẽ lên.

Bạch Tiểu Miên không muốn chỉ ngồi không, y nhìn thấy tập tranh đã vẽ xong, cầm lên lật vài tờ, phát hiện có cả bức phác hoạ pho tượng đang trần truồng, trí óc bỗng nhiên lệch hướng.

Lúc đó y lên mạng tra thông tin về các tác phẩm hội hoạ, vừa nhìn thấy đã kinh hồn bạt vía đến nỗi suýt thành thỏ kho.

“À ừm…” Bạch Tiểu Miên lắp bắp. “Cậu định, vẽ kiểu gì?”

Hộ Hồng Triết đeo kính mắt, cậu bị cận nhẹ, lúc vẽ tranh đều phải có kính. “Hả? Tôi định vẽ một bức sơn dầu… tiêu đề là ‘Thiếu niên thỏ trắng’.”

“Thỏ…” Bạch Tiểu Miên sợ hãi, lẽ nào người này nhận ra thân phận của mình sao? Biết rằng mình chính là con thỏ kia?

“Tôi cảm thấy khí chất của cậu rất giống một con thỏ mà tôi từng gặp trước kia.” Hộ Hồng Triết cúi đầu nói: “Tôi nói vậy sẽ không khiến cậu giận chứ?”

“Không không không biết.” Bạch Tiểu Miên nhẹ cả người, vẫn chưa bị lộ.

Y nhìn một vòng trong phòng vẽ rộng rãi, vẫn không nhịn được hỏi: “Chắc sẽ không, không cần tôi, cởi quần áo chứ?”

Hộ Hồng Triết ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn y.

Cậu không nói không cũng không nói có khiến cả thân thỏ của Bạch Tiểu Miên đều cứng đơ: “Lẽ nào, cần à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play