Editor: Niêm HoaChương 70.Nói chuyện thì nói, việc gì phải để sát lỗ tai như vậy?
Tai thỏ vốn sợ ngứa, bị thổi một hơi khiến cả lưng y đều rùng mình. Nhưng y chỉ thấy thái độ của Hộ Hồng Triết hơi kỳ quái thôi, tránh ra nói: “Cậu vẽ rất cực.”
“Vốn dĩ là vẽ cho cậu.” Hộ Hồng Triết thừa nhận.
Bạch Tiểu Miên rất ngại ngùng, những vẫn thích bức vẽ này nên chỉ đành xấu hổ cười: “Vậy thì cảm ơn cậu nha.”
“Để mai tôi sửa xong rồi đưa cho cậu.” Hộ Hồng Triết nói: “Vừa hay tôi có dụng cụ…”
Cậu không muốn nói rằng mình đã cố ý chuẩn bị, nhưng vẫn muốn ở với Bạch Tiểu Miên thêm chút nữa: “Cậu có muốn ra ngoài ăn khuya với tôi không?”
Bạch Tiểu Miên không thể ăn cay, không thích ăn thịt, những điều này Hộ Hồng Triết đều ghi tạc trong lòng.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
“Oa, nhiều bánh quá.” Hai mắt Bạch Tiểu Miên tỏa sáng, liếm liếm miệng. “Thật sự có thể ăn sao?”
“Không nên ăn nhiều, đêm rồi khó tiêu hoá.”
Cậu còn gọi thêm cháo, rồi ngồi nhìn Bạch Tiểu Miên ăn.
“Cậu cũng thử xem?” Bạch Tiểu Miên uống hết nửa bát canh bí đỏ, vị ngọt vẫn lưu luyến trong khoang miệng khiến y thích đến nheo mắt.
Hộ Hồng Triết nhìn cái bát y đã dùng qua, bưng lên đặt trước môi, nhấc mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Miên muốn xem phản ứng của y.
“Thế nào?” Tầm mắt Bạch Tiểu Miên sáng lấp lánh khoá chặt trên bát canh bí đỏ.
Hộ Hồng Triết: “… Cũng được.”
Y không thẹn thùng chút nào luôn? Thế này coi như họ đã gián tiếp hôn môi nhỉ?
Hộ Hồng Triết nghĩ đến thích chí, uống hai ngụm rồi đẩy bát về cho Bạch Tiểu Miên.
Vậy mà còn bảo cũng được. Bạch Tiểu Miên nhìn canh trong bát vơi đi gần hết, cảm thấy Hộ Hồng Triết nói một đằng làm một nẻo, y cười hì hì lại bưng lên uống nốt.
Hộ Hồng Triết nhìn cánh môi hồng hồng của y đặt tại vị trí cậu từng để, nước canh đọng lại trên bờ môi lấp lánh dưới ánh đèn mà không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, nhiệt độ trên mặt cũng bừng lên.
Lòng cậu thực sự có quỷ mà.
“Cậu vẽ rất đẹp.” Bạch Tiểu Miên thấy không khí quá an tĩnh, vì vậy tìm đề tài hỏi: “Cậu đã học bao lâu rồi?”
“Năm mười hai tuổi.” Hộ Hồng Triết nói: “Ba thấy tôi quá nghiện game nên bắt tôi đi học vẽ.”
Bạch Tiểu Miên nâng cằm, y có hơi buồn ngủ, gần đây cũng thường cảm thấy mệt mỏi rã rời, cố gắng nhấc mí mắt ngồi nghe.
“Ban đầu tôi rất khó chịu, hay gây rối phá phách, nhưng giáo viên dạy vẽ rất kiên nhẫn nên dần dần lại thấy thích.”
Cuộc sống của Hộ Hồng Triết khá suôn sẻ, ba mẹ tình cảm, cũng dễ dãi với cậu. Cuộc sống thoải mái nên con người cậu cũng như vậy, làm gì cũng qua loa, thành tựu cũng thường thường, điều duy nhất khiến cậu kiên trì lâu như vậy là hội hoạ.
Bạch Tiểu Miên cảm thán từ tận đáy lòng: “Rất giỏi mà.”
Câu nói này khiến Hộ Hồng Triết rất sảng khoái, cậu rất thích những lời khích lệ thẳng thắn như vậy, đặc biệt người nói còn là Bạch Tiểu Miên.
“Tôi không được như cậu.” Bạch Tiểu Miên bĩu môi, bất mãn bảo: “Mẹ tau… Từ nhỏ mẹ tôi đã bảo tôi không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ, đời này khó thành tài.”
Thực ra Bạch Tiểu Miên rất rõ nguyên nhân mẹ y đuổi y xuống núi. Bởi vì y cứ hết ăn lại nằm, thêm mấy chục năm nữa là đến thiên kiếp, mẹ lo y không qua được.
Nên bà mới đuổi y xuống núi lịch lãm, ít nhất cũng nâng được chút can đảm, đừng có trước khi bị sét đánh chết đã bị hù chết rồi.
“Sao có thể nói như vậy…” Hộ Hồng Triết không vui. “Dù là mẹ ruột, nói vậy cũng rất quá đáng.”
Nhưng đó là sự thật đó. Bạch Tiểu Miên giận dỗi nghĩ, nếu không sao ngay lúc xuống núi đã loạn cào cào rồi, thật sự là sỉ nhục của giới yêu quái.
“Xuống nú… Sau khi ra ngoài, tôi cũng nhận ra cứ vậy thì không ổn, nhất định phải làm việc cho tốt.” Gần đây y đã bắt đầu học thổ nạp với Nhan Trăn để mở rộng linh lực, trở nên lợi hại hơn một chút.
Nhưng dù luyện thế nào cũng không bằng một phần mười ở trên núi. Đây chính là tác hại cũng việc xuất sơn.
Hộ Hồng Triết lúc này nhớ ra mình không biết tuổi tác của Bạch Tiểu Miên, thấy y nhắc đến việc làm thì phỏng đoán: “Cậu….tốt nghiệp đại học rồi à?”
“Tôi không học… không học đại học.” Chuẩn xác mà nói, y chưa từng đi học. “Không so được với mọi người…”
Hộ Hồng Triết cũng đâu để ý đến học vấn của y, cậu chỉ muốn biết Bạch Tiểu Miên bao nhiêu tuổi thôi. Lúc trước cậu thấy Bạch Tiểu Miên nhỏ tuổi hơn mình, có khi vẫn chưa trưởng thành nữa, giờ thì lại khó chắc.
“Nhìn cậu giống như vẫn đang học cấp 3.” Hộ Hồng Triết nhìn thẳng y. “Mẹ cậu cũng nghiêm khắc quá.”
“Không không không.” Bạch Tiểu Miên thực sự không có mặt mũi nhận mình là một con thỏ già đã mấy chục tuổi. “Thực ra, tôi đã…” Y gian khổ nói: “Không còn nhỏ.”
Không nhỏ? Là bao nhiêu tuổi? Hộ Hồng Triết loạn đầu, lẽ nào Bạch Tiểu Miên chỉ là nhìn mặt non thôi, chứ thực ra đã là một ông chú?
“Không sao cả.” Thấy Bạch Tiểu Miên khó mở miệng, cậu tỏ vẻ hiểu. “Tôi không ngại.”
Bạch Tiểu Miên không hiểu cậu không ngại cái gì, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Cảm ơn.”
Ăn khuya xong, Hộ Hồng Triết bèn muốn đưa y về, chỗ hai người đang đứng có chút xa, ở tận cuối con phố phía sau đại học H. Buổi tối ở đây rất vắng người qua lại vì thường có mấy kẻ không đứng đắn làm loạn.
Bạch Tiểu Miên nhỏ bé yếu ớt như vậy, nhỡ bị bắt nạt thì sao.
Hơn nữa Hộ Hồng Triết rất quý trọng khoảng thời gian này, bầu không khí cũng rất tốt.
Cậu dựa vào ánh trăng ngắm Bạch Tiểu Miên, gương mặt y vô cùng đơn thuần và ngây ngô, nói y là trẻ nhỏ cậu cũng không nghi ngờ.
Bọn họ cách nhau rất gần, hai cánh tay chỉ cách nửa bước chân.
Có cách gì để y rung động với mình đây.
“Tôi…” Hộ Hồng Triết đang muốn tìm một đề tài để nói, đột nhiên có mấy người xông ra chặn đường bọn họ.
“Đại ca.” Kẻ đứng đầu tiên là một tên mỏ nhọn, gã nhếch môi, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Miên. “Thật là, tìm được mà chẳng mất công.”
“Tránh ra.” Hộ Hồng Triết từng học võ, đương nhiên sẽ không sợ, nhưng cậu rất căm ghét ánh mắt bọn chúng nhìn Bạch Tiểu Miên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
“Mặc xác thằng nhóc này, lên!” Đứng sau mỏ nhọn là một gã để râu quai nón, trong mắt bỗng phát ra ánh sánh xanh biếc, lạnh lẽo nhìn Hộ Hồng Triết.
“Này ——” Hộ Hồng Triết rất khó chịu, chợt người phía sau kéo lấy góc áo cậu.
“Chạy…” Bạch Tiểu Miên sợ đến mềm chân, sắc mặt trắng bệch. “Chạy…”
Hộ Hồng Triết sửng sốt, nhưng cậu không chần chừ lâu, cắn răng kéo Bạch Tiểu Miên chạy như bay đến ngã ba gần đó.
Bạch Tiểu Miên thở không ra hơi, cố gắng theo gót chân cậu.
“Bắt lấy nó! Anh em chúng ta sẽ có một bữa thật ngon!”
Hai cái tai và đuôi của Bạch Tiểu Miên đều lộ ra ngoài, môi run cầm cập, nước mắt tí tách rơi.
“Gã, bọn chúng có thù với cậu à!” Hộ Hồng Triết cũng nhận ra người mấy kẻ này đang đuổi theo là Bạch Tiểu Miên.
Đâu chỉ có thù, vốn chính là thiên địch mà.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, Bạch Tiểu Miên đã gào khóc thảm thiết rồi.
Mẹ ơi, trong thành phố lại có năm, sáu con lang yêu a a a a a!
Ai có thể nghĩ tới, đáng ra phải là buổi đêm ‘ánh trăng thật đẹp’ lại biến thành ngõ hẻm kinh hoàng đâu.
Đồ ăn khuya trong bụng vì chạy mà loạn tùng phèo, dạ dày đau cuộn lên, Bạch Tiểu Miên vốn mềm chân lúc này lại chạy nhanh hơn thỏ, kéo Hộ Hồng Triết chạy như bay trên đường.
Nhưng đám sói đói vẫn đuổi theo không tha, nhiều lần Hộ Hồng Triết còn cảm thấy mình sắp bị vồ lấy, lại thoát hiểm trong chân tơ kẽ tóc. Bọn họ dường như càng chạy càng nhanh, vọt về phía một cửa tiệm quần áo đã đóng cửa từ lâu.
Ở đây có một ngã rẽ, vừa chạy tới đã bị bầy sói vây chặt.
“Tốt lắm.” Râu quán nón dữ tợn cười ha ha, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài. “Vốn đang thấy một tên không đủ ăn, giờ lại có thêm đồ để nhắm rượu.”
Hộ Hồng Triết: “…”
Mấy gã này là xã hội đen à? Lời kịch vẫn quê mùa vậy à?
Bạch Tiểu Miên che chở Hộ Hồng Triết, vừa run vừa nói: “Thả thả thả cậu ấy, các ngươi có thể ăn ta, nhưng tuyệt đối không được ăn cậu ấy!”
Hộ Hồng Triết nhìn bóng lưng nhỏ gầy của y, cảm động đến đỏ vành mắt. Mà cảm động xong, cậu lại nhận ra có chỗ sai sai ——
Tại sao trên người Bạch Tiểu Miên lại mọc thêm hai cái tai và đuôi?!
“Bắt bọn nó lại.” Râu quai nón không thèm để tâm, bọn chúng mới từ ngục trốn ra, đang rất muốn ăn thịt.
Hiện tại Bạch Tiểu Miên mới thấy căm ghét bản thân yếu đuối, nếu y có tu vi, sao có thể đến bước đường này? Y hô to: “Chạy mau! Tôi cản bọn chúng!”
Hộ Hồng Triết cũng không đoái hoài đến tai với đuôi nữa, vội gào lại: “Đây cũng là những gì tôi muốn nói, cậu chạy mau!”
“Bọn chúng không phải là người!” Bạch Tiểu Miên đã muốn liều mạng một lần, dù chỉ là lấy trứng chọi đá, y cũng phải tranh thủ cho Hộ Hồng Triết một cơ hội.
Hộ Hồng Triết sửng sốt, không phải người, vậy thì là cái gì?
“Chạy mau!” Bạch Tiểu Miên ngưng tụ một quả cầu sáng yếu ớt trong lòng bàn tay, trên mặt y vẫn đầy nước mắt, dù sợ nhưng vẫn kiên định. “Chạy đi!”
Hộ Hồng Triết nắm chặt cánh tay y. “Tôi sẽ không bỏ cậu lại.”
Cùng lắm thì chết chung.
“Lằng nhằng.” Râu quai nón cau mày hỏi: “Mấy đứa còn chờ gì nữa?”
Dứt tiếng, đám sói biến về nguyên hình bổ nhào tới, răng nanh và móng vuốt loé sáng dưới ánh trăng.
Bạch Tiểu Miên tử chiến đến cùng, phóng quả cầu sáng đi, lại chỉ có thể cắt một vết thương trên tai một con lang yêu, còn chọc giận nó. Hộ Hồng Triết nín thở, đạp mạnh về phía trước trúng bụng một con.
Lang yêu đâu phải loài sói thông thường, sẽ không vì chút thương tổn mà gục ngã, chúng lại lập tức cùng vồ qua. Bạch Tiểu Miên tung chiêu lung tung, ánh sáng trắng chói lộ lao thẳng vào hai con lang yêu, hai kẻ đó hét thảm một tiếng, co giật ngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng.
Bạch Tiểu Miên: “…”
Hộ Hồng Triết: “…”
Lá bùa treo trên cổ Bạch Tiểu Miên hoá thành giấy đen rơi xuống. Là phù chú của Nhan Trăn có tác dụng!
Hộ Hồng Triết là người thường, không thấy hiệu lực của bùa chú, chỉ thấy được kết quả. Thân thể còn hành động nhanh hơn trí não, cậu lại kéo Bạch Tiểu Miên chạy hướng khác.
Mà bọn họ đã hoàn toàn chọc giận đại ca râu quai nón của đám lang yêu, gã sao có thể buông tha?
Một mảng tối sầm xuất hiện trên đầu, một con sói to đến bốn mét vụt qua, hai hàng móng vuốt sắc nén cào nát mảng đường xi măng trước mặt bọn họ
Hộ Hồng Triết: “…”
Mẹ ơi, đây là sinh vật thần thoại gì thế! Cậu vừa xuyên qua trò chơi giết quái à! Có gói tân thủ không? Trang bị gì cũng không có đã phải đánh boss, quá kinh khủng!
Phía trên đôi mắt lang yêu có một vết sẹo cắt ngang vô cùng bắt mắt. Nó nhe răng trợn mắt, từ hàng răng khẽ toát ra mùi hôi thối, miệng đột nhiên mở ra đưa tới một trận gió tanh tưởi.
Cái miệng lớn như chậu máu sắp nuốt chửng hai người bọn họ.
Bạch Tiểu Miên ôm chặt lấy Hộ Hồng Triết, Hộ Hồng Triết cũng nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Vĩnh biệt, ba, mẹ, đứa con bất hiếu hôm nay hẳn phải chết ở chỗ này, có thể còn không được toàn thây.
Thê thảm quá mà, Hộ Hồng Triết cậu đẹp trai một đời, đến lúc chết lại không thể bảo toàn được khuôn mặt này.
Nhưng sau mười giây, đau đớn không hề đến như tưởng tượng, Hộ Hồng Triết mở mắt ra, phát hiện toàn thân Bạch Tiểu Miên sáng lên ánh sáng xanh, vững vàng áp chế lang yêu trên mặt đất không động đậy được.
Tình huống gì đây!
Hộ Hồng Triết trợn mắt, nhìn lang yêu to lớn dần dần teo lại, con ngươi lồi ra, miệng phun bọt máu, dường như đang chịu phải nỗi thống khổ khôn nguôi.
Đám lang yêu còn lại đuổi tới, nhìn thấy tình huống như vậy thì sợ đến run rẩy, cuống quít chạy trốn nhưng đều bị Hạng Ngọc Loan vừa tới thu phục.
Hộ Hồng Triết lập tức chạy đến đỡ Bạch Tiểu Miên đang trên người lang yêu, sốt ruột hỏi: “Tiểu Miên, cậu không sao chứ.”
Bạch Tiểu Miên im ắng vài giây mới chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt lã chã: “Hức…”
Hộ Hồng Triết: “Tiểu Miên?”
Bạch Tiểu Miên chui vào lồng ngực cậu, vừa túm áo cậu vừa gào khóc: “Tau rất sợ! Hu hu hu —— “
Hộ Hồng Triết lại liếc lang yêu bị nổ tới chết, khóe miệng co giật.
“Xong.” Hạng Ngọc Loan liếc thủ lĩnh lang yêu, dùng túi bắt yêu hút thi thể vào, sau đó lôi ra một cây bút mang theo bên người. “Lang yêu này là do cậu giết? Qua đây đăng ký.”