*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Niêm HoaChương 67.Tiến triển quá bất ngờ. Cứ như vậy, Bạch Tiểu Miên trở thành người mẫu của Hộ Hồng Triết, sau đó mờ mờ mịt mịt tạm biệt Hộ Hồng Triết.
Nhan Trăn thấy bạn học Tiểu Hộ đi một bước quay đầu ba lần, đầu óc có không thông minh đến mấy cũng phải hiểu.
Nhìn theo Hộ Hồng Triết rời đi, Nhan Trăn thầm nghĩ, e là lại có một đơn hàng rồi, sao đây, tiền lương tiêu mãi không hết, có nên nạp tiền vào game làm một người chơi hệ nhân dân tệ không nhỉ.
A, số tiền chết tiệt này.
Sao đám yêu quái bây giờ thích yêu đương thế.
Nhưng không giống mấy đơn lần trước, lần này kẻ rung động trước – là một người phàm.
Nhan Trăn đã nghe không ít câu chuyện của Nhan Vận Lam, trường hợp người phàm yêu yêu quái cũng không ít, nhưng thường thì họ không biết người mình yêu lại là yêu, có yêu quái vì muốn tránh phiền phức, ngay cả gặp dịp thì chơi cũng rất miễn cưỡng.
Dù sao việc kết duyên giữa người và yêu cũng như hôn nhân của loài người, ý thức trách nhiệm là lớn nhất, trước khi kết hôn đều phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Người thực sự đồng ý ở cùng yêu cũng đâu có nhiều.
Xét thấy cử chỉ ý nghĩ của Hộ Hồng Triết hẳn là muốn theo đuổi Bạch Tiểu Miên. Cậu rất đau đầu, nhưng con thỏ này chỉ biết nghĩ đến thỏ cái thôi mà?
Bọn họ đi được một đoạn, Nhan Trăn chợt nghe được tiếng bước chân gấp gáp đang đuổi tới, không tự chủ quay đầu nhìn, không ngờ lại là Hộ Hồng Triết.
Vì chạy nhanh nên mặt cậu ta đỏ ửng, Hộ Hồng Triết thở hổn hển, khom lưng chống gối ngước lên nhìn Bạch Tiểu Miên: “Đúng rồi, vừa này… còn chưa hỏi được phương thức liên lạc của cậu?”
Bạch Tiểu Miên ngậm bánh rau không dám nói gì: “…”
Nhan Trăn: “… Chỉ vì cái này mà chạy mệt như thế?”
Cứ nhắn tin hay gọi điện hỏi cậu là được mà?
Quả nhiên, yêu vào là lú cái đầu.
“Vậy thì không chân thành lắm.” Hộ Hồng Triết cũng ý thức được mình ngớ ngẩn nhưng không muốn thừa nhận, lôi điện thoại ra. “Thêm bạn bè trước nhé?”
Bạch Tiểu Miên nhìn Nhan Trăn, Nhan Trăn nhớ ra y không có di động, đành giải thích thay: “Nay cậu ấy không mang theo.”
Hộ Hồng Triết nở nụ cười: “Không sao, vậy tôi viết số điện thoại của mình cho cậu nhé.”
Cậu ta tựa hồ rất sợ Bạch Tiểu Miên sẽ từ chối, nhanh chóng lấy bút trong túi quần ra, kéo tay Bạch Tiểu Miên viết số của mình lên.
Viết xong lại chưa muốn buông tay, vì vậy viết thêm cả ID Wechat, còn viết cả tên mình xuống, nhưng trong bàn tay nào còn chỗ nữa, chỉ có thể cưỡng ép viết lên cổ tay.
“Call!” Cậu ta làm động tác gọi điện thoại, sau đó thong thả chạy đi.
Nhan Trăn nói: “Cậu biết cậu ấy đang muốn gì không?”
Bạch Tiểu Miên ngơ ngác lắc đầu, thuận tiện nhai nhai bánh rau trong miệng.
Y chỉ biết tiếng phổ thông với tiếng thỏ thôi, mấy tiếng ngoại ngữ thực sự không hiểu gì cả.
“Cậu quả nhiên…” Nhan Trăn đắn đo mãi, nói thẳng luôn hay cứ để vậy đều rất lúng túng, trong lòng cậu thấy rất tội cho Hộ Hồng Triết. “…vẫn nên học tiếng Anh thì hơn.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Nuôi thú cưng rất vất vả, cũng rất tốn kém. Nhan Trăn chưa nuôi bao giờ cũng đã nghe qua câu nói này.
Nhưng cậu cũng chỉ nghe qua là phải mua giá trèo, nước uống, buồng tắm chuyện dụng,…. chỉ là chưa từng nghĩ tới có một ngày mình phải mua cả điện thoại cho nó.
“Biết cái này hoạt động ra sao chưa?” Nhan Trăn chỉ vào màn hình. “Có thể mở khoá bằng giọng nói, lúc cài đặt cậu đưa tiếng thỏ của mình vào, vậy thì ai cũng không mở được.”
Bạch Tiểu Miên: “Chi chi.” Thứ này còn dài hơn mặt tau nữa.
“Trước đây cậu từng dùng chưa?” Nhan Trăn nhớ lại Bạch Tiểu Miên đã nói lúc xuống núi bị lừa, đồ đạc trên người mất hết, vô cùng thê thảm.
“Chi.” Bạch Tiểu Miên khoa chân múa tay miêu tả, là loại đời rất rất cũ, mười mấy năm trước mẹ xuống núi mua cho y.
Mấy ngày nay y thường xuyên nhìn Nhan Trăn nghịch điện thoại, cảm thấy thực sự khó dùng.
Nhan Trăn nhìn y một lúc lâu: “Tiểu Miên, muốn kiếm được bạn gái, bản thân cậu phải trở nên ưu tú.”
Bạch Tiểu Miên thở dài: “Chi.” Được mà.
Nhan Trăn: “…”
Cậu rốt cuộc đã hiểu tại sao nuôi thú cưng lại có lúc rất thương cảm.
Hộ Hồng Triết đợi nửa ngày mà vẫn không thấy Bạch Tiểu Miên gửi lời kết bạn hay thông báo số điện thoại cho mình, nhưng xuất phát từ thận trọng, cậu không thể hối thúc hỏi Nhan Trăn được.
Nam sinh trầm ổn không thể vì chờ lâu mà thiếu kiên nhẫn, huống chi cậu có tự tin, Tiểu Miên nhất định sẽ liên lạc với mình.
Ừm thì, chỉ là vấn đề thời gian thôi, y nhìn thẹn thùng nhát gan vậy mà.
Chờ đến khi một ngày kết thúc, cuối cùng cậu cũng toại nguyện nhận được lời nhắc thêm bạn.
Hộ Hồng Triết thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, mà cậu thực sự đã nhảy lên, lập tức đồng ý xong mở ô trò chuyện.
Năm phút trôi qua, khung chat vẫn chỉ có một câu: Bạn đã thêm Bạch Tiểu Miên làm bạn bè, các bạn đã có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.
Thời đại này còn thật sự có người dùng tên thật của mình làm tên tài khoản, Hộ Hồng Triết nhìn chằm chằm tên y, càng nhìn càng thấy dễ thương.
Suốt cả đoạn đường, người cậu như muốn bay lên đến nơi, nghĩ thầm nên bắt chuyện thế nào cho tự nhiên đây.
Xin chào?
Không được, quá tầm thường, học sinh tiểu học cũng không dùng câu này nữa rồi.
Hôm nay thế nào?
Không được, quá tùy tiện, vừa mới quen đã hỏi vậy, thích hợp sao?
Cám ơn cậu đã đồng ý làm người mẫu đáng yêu của tôi?
Không được, vậy thì khách sáo quá?
…
Ở bên kia, Bạch Tiểu Miên vẫn ôm điện thoại học tập cách sử dụng.
Y cảm thấy Nhan Trăn đối với mình quá tốt, từ lúc xuống núi đến giờ, y gặp được người tốt thứ nhất là Hộ Hồng Triết, người tốt thứ hai chính là Nhan Trăn.
“Tau sẽ trả tiền sau.” Bạch Tiểu Miên nói: “Chờ tau… không đúng không đúng, chờ tôi kiếm được một công việc…”
Nhan Trăn đâu để tâm đến điều này, tuy lúc đó cậu nói muốn Bạch Tiểu Miên làm thú cưng của mình nghe giống nói đùa, nhưng cậu thực sự có ý này.
Bạch Tiểu Miên vô cùng thích hợp làm thú cưng, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, sẽ nằm ngửa bụng để Nhan Trăn chôn mặt cọ cọ.
Cậu đút một miếng táo cho Bạch Tiểu Miên, Bạch Tiểu Miên há miệng ngậm lấy, nhai thật kỹ rồi thoả mãn kêu: “Chi!”
Ngon!
“Trước không cần lo đến kiếm tiềm, lo khắc phục mấy tật xấu của cậu đi.” Nhan Trăn vừa nói vừa mở diễn đàn liên minh. “Không phải cho không nha, đợi đến khi cậu mua được cái của mình thì trả lại tôi cũng được.”
Bạch Tiểu Miên dịch đầu ghé lại nhìn: “Chi.”
Không hiểu tại sao, trực giác nói cho Nhan Trăn biết không nên để y thấy. Mặc dù biết Bạch Tiểu Miên có lẽ sẽ xem không hiểu, nhưng cậu vẫn dời màn hình ra: “Trẻ con không được nhìn.”
Bạch Tiểu Miên ưỡn ngực không phục: “Chiii!”
Y còn lớn hơn Nhan Trăn mấy chục tuổi đó!
Nhan Trăn mở một bài đăng: “Được rồi, cậu mau tìm Hộ Hồng Triết trò chuyện đi, tôi thấy điện thoại của cậu rung mấy lần rồi.”
Trong bài đăng là tổng hợp tình hình gần đây của các tỉnh thành.
Dư nghiệt ma vật đã được dọn dẹp sạch sẽ, thân thích của người/vật bị tổn hại cũng được sắp xếp xong, ngoại trừ mấy ma vật khá có bản lĩnh trốn thoát được, cơ bản là gió êm sóng lặng.
Nhưng như vậy càng khiến Nhan Trăn thêm bất an.
Trước gây ra nhiều động tĩnh như thế, kết quả bây giờ lại thu tay, trốn chui trốn lủi sao?
Chẳng lẽ vì thấy năng lực hành động của liên minh quá nhanh?
Và rốt cuộc thì có phải do Ba Xà giở trò quỷ không?
Nghi vấn này không chỉ mình cậu nghĩ đến, các tinh anh trong liên minh cũng rất đau đầu.
Có người chuyên mở post phân tích sự phân bố các địa điểm ma vật từng xuất hiện, hầu như đều tập trung cố định trong vòng tròn bao quát khu Hoa Đông và Hoa Nam.
Mà chính giữa vòng này nhất định đang tồn tại kẻ đứng sau tất cả, chỉ là bây giờ nó vẫn trốn rất kỹ nên mọi người không phát hiện được.
Biển càng tĩnh, bão táp sắp tới sẽ càng dữ dội.
Phần lớn không ai tin tên ma vật này sẽ cứ thế mà từ bỏ, chỉ cần nó chưa bị tóm, mọi người chưa thể buông lỏng cảnh giác.
Nói là phần lớn vì vẫn có một số người có cách nghĩ khác.
Họ cho rằng mạng lưới thông tin trong liên minh đã phát triển vượt bậc, trao đổi và xử lý nhiệm vụ đã hơn trước gấp mấy lần, ma vật nếm được quả đắng nên tự động chịu thua, lựa chọn từ bỏ.
Một ý nghĩ quá lạc quan, nhưng cũng coi như một khả năng, trên diễn dàn vì vậy mà tranh cãi giằng co, ai cũng không chịu thua ai.
Nhan Trăn tắt diễn đàn đi.
Cậu lại liên lạc với các kết duyên sư ở nơi khác, quá trình tiếp xúc với yêu vẫn bình thường, linh lực yêu ổn định, cũng rất thích cuộc sống của con người.
Nhan Trăn nghĩ tới những gì mình đã trải qua, trong lòng có chút ủ rũ, tại sao yêu quái trong danh sách kết duyên của cậu đều kỳ lạ quái gở thế?
Bạch Tiểu Miên nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, ngay cả bánh rau cũng không muốn ăn, chỉ ngồi ngẩn người.
Hộ Hồng Triết: Chào
Hộ Hồng Triết: Hôm nay cảm ơn cậu.
Hộ Hồng Triết: Cậu có thấy tôi rất mạo muội không?
Bạch Tiểu Miên dùng chân trước ấn tới ấn lui: Không hề, tôi rất vui.
Câu nói không biết chọc vào dây thần kinh nào của Hộ Hồng Triết, cậu nằm nhoài trên bàn cười thoả mãn, nhìn qua cứ như đang coi clip biến thái gì đó.
Trò chuyện được mấy phút, Hộ Hồng Triết cảm thấy mình phải cọ độ tồn tại trước mặt người nọ, dù sao thì trai đẹp luôn được hoan nghênh hơn mà.
Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt nhé?
Hộ Hồng Triết nhìn đi nhìn lại mấy lần dòng chữ trên khung nhập chat, mãi sau mới click gửi đi.