Editor: Niêm Hoa

Chương 59.

Suy đoán của họ có vẻ đúng, nhưng sự tình cũng không gay go như họ tưởng, mấy chuyện kế tiếp giống như chạy với tốc độ x1.5, nhanh chóng trôi qua.

Hạng Ngọc Loan trơ mắt nhìn từng sự kiện phát sinh, thôn dân tới quấy rối, đạo sĩ tới cửa gây phiền phức, chuẩn bị thu phục cây liễu tinh để được thờ tụng.

Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, đến đoạn Hi Dương nhảy xuống che trước người Tử Khiêm, Hạng Ngọc Loan vô thức muốn xông tới kéo “Hi Dương” ra.

Nhưng một chân vừa bước lên, lý trí của hắn đã trở về: “Đây đều là chuyện đã xảy ra, có đi cũng không thay đổi được gì.”

Hắn dừng chân lại, Hi Dương ở phía sau nắm chặt góc áo hắn, run rẩy nhìn những hình ảnh đã bị mình lãng quên.

“Hi Dương” vì cứu Tử Khiêm, yêu khí bùng nổ, khí lạnh toả ra, đạo sĩ rõ ràng đã mất bình tĩnh muốn chạy, nhưng Hi Dương không cho hắn đi.

Lúc đó mình đã nghĩ gì? Hi Dương không nhịn được nghĩ, hẳn là đang muốn dạy dỗ tên đạo sĩ này, để hắn không còn gan đến quấy rầy họ nữa.

Đạo sĩ rối loạn, sử dụng bản lĩnh cả đời để đối phó với Hi Dương đang tràn ngập lệ khí, nhưng đạo hạnh của hắn không đủ nên rất nhanh đã hết chống đỡ được.

Ngay tại lúc này, hai đường thiên lôi thật dài đánh mạnh xuống bản thể của Hi Dương.

Không khí chợt đông cứng.

Bốn người đứng một bên quan sát cũng sợ đến cháng váng. Hạng Ngọc Loan lui về sau một bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Đúng rồi, đây chính là giấc mơ mà hắn luôn không mơ hết.

Cây liễu bị bổ làm đôi, bật gốc, nửa thân chìm trong ao, từng giọt nước bắn tung toé lên không trung

Còn “Hi Dương” vốn đang che trước người Tử Khiêm phun ra ngụm máu tươi, lảo đảo ngã vào lồng ngực hắn.

“Hi Dương!!!” Tử Khiêm gào khóc, ôm lấy người đang không ngừng hộc máu. “Hi Dương, Hi Dương, em nhìn ta, em mau nhìn ta!”

“Hi Dương” không mở mắt ra được, tựa hồ đã đánh mất tri giác.

“Hi Dương, Hi Dương…” Tử Khiêm run rẩy ôm y. “Ta dẫn em tới gặp đại phu, dẫn em gặp đại phu…”

Một đạo sĩ khác từ trên không bay xuống chặn đường, dùng phất trần chỉ vào bọn họ: “Ngươi cố chấp không chịu tỉnh ngộ, vậy mà vẫn ôm lấy yêu nghiệt này!!?”

“Tránh ra!” Trong mắt Tử Khiêm vằn vện tia máu, trán nổi gân xanh, quát lớn: “Cút!”

“Nó không thể vượt qua thiên kiếp, chắc chắn sẽ chết.” Đạo sĩ nói: “Không bằng đưa thi thể nó cho ta, luyện hoá thành linh khí trở về với thiên địa.”

Tử Khiêm hoàn toàn không nghe, chỉ ôm “Hi Dương” muốn gặp đại phu, nhưng người trong ngực càng lúc càng nhẹ, thân ảnh mờ dần, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vào không khí.

Tử Khiêm đương nhiên cảm nhận được, hắn hốt hoảng luống cuống quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin “Hi Dương” đừng đi, nhưng người trong lòng vẫn không đáp lại. Gào mãi, đến khi hai chữ “Hi Dương” cũng không nói được nữa, chỉ có thể khóc rống.

Hi Dương phải chứng kiến lại tất cả, trên gương mặt toàn là nước mắt, y cũng quỳ trên mặt đất, che miệng nức nở. Hạng Ngọc Loan chậm rãi ngồi xuống ôm lấy vai y.

Nhan Trăn không chịu nổi cảnh này, không khống chế được tuyến lệ, chôn mặt trong ngực Nguyên Hoa yên lặng rơi nước mắt.

Cậu đã từng nghĩ tới, nhưng lúc tận mắt trông thấy chuyện kiếp trước vẫn không nhịn được mà thấy khổ sở.

Trong tiếng khóc lóc thảm thiết, đạo sĩ dần cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, đạo hữu trước đó triền đấu với thụ yêu vốn đang muốn chạy lại bị trận pháp hắn dùng để bắt thụ yêu giam lại.

Trận pháp chỉ giam hai loại — một là yêu ma, hai là kẻ tâm thuật bất chính.

Hắn rốt cuộc cũng nhận ra mình đánh nhầm người rồi, không khỏi cũng rối loạn.

“Vị công tử này…”

Tử Khiêm vùi đầu vào cổ “Hi Dương” khóc không thành tiếng, hai nắm đấm nắm gắt gao bên người, kịch liệt run rẩy.

“Ta giết ngươi…” Hắn giận dữ, cuối cùng hiểu thế nào là thư sinh vô dụng. Gì mà tam cương ngũ thường, luân lý đạo đức, bình thường chi đạo vào lúc này đều tan thành mây khói, hắn đột nhiên xoay người lại muốn bóp cổ đạo sĩ kia.

Đạo sĩ ngăn lại, biết mình đã phạm sai lầm lớn, chỉ có thể tận lực bù đắp: “Ta có biện pháp cứu y!”

Tử Khiêm thả lỏng tay, phục hồi lại chút tỉnh táo: “Biện pháp gì?”

“Chỉ là ngươi phải đánh đổi để trả giá…” Trên cổ đạo sĩ bị ghìm thành vết hồng, kịch liệt ho khan hai tiếng: “Ta biết một biện pháp, tên là hiến tế…”

Thuật hiến tế, lấy hồn phách của phàm nhân bổ sung vào linh thể của yêu, trường hợp tốt nhất là yêu sẽ tăng trưởng tu vi, thậm chí cải tử hoàn sinh.

Nhưng hiệu quả ra sao thì phải xem mức độ dung hợp và mức độ tương thích của người và yêu.

“Cứu y.” Tử Khiêm nắm vạt áo của đạo sĩ. “Nghe rõ chưa, ta bảo ngươi cứu y!”

“Ngươi phải nghĩ cho kỹ, bị lấy đi một phách, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm, quãng đời còn lại sẽ sống vô cùng thống khổ, vô tình vô dục, lãnh tình lãnh tâm, dù người yêu của ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ không thể yêu y được nữa.”

Tử Khiêm khàn giọng nói: “Ta nghĩ kỹ rồi.”

“Thuật hiến tế không thể nắm chắc mười phần, có lẽ sau khi được hiến phách Thiên Trùng, y cũng không thể tỉnh lại, linh thể cũng sẽ hoá tro bụi.”

“Vậy ta sẽ giết ngươi, rồi kết liễu bản thân, xuống dưới cùng y.”

Hắn nói rất kiên quyết không cho ai phản bác, đạo sĩ đành bảo: “Nếu đã như vậy, giờ ta sẽ rút một phách của ngươi, thuật này rất đau đớn, ngươi nuốt viên kim đan này đi, phòng ngừa hồn phi phách tán…”

Tử Khiêm đặt “Hi Dương” xuống, nhận lấy kim đan bỏ vào miệng.

“Không!” Hi Dương nhìn một màn này không nhịn được hô to lên: “Không! Tử Khiêm!”

Hạng Ngọc Loan ôm chặt lấy y, nhìn “Tử Khiêm” nuốt kim đan vào, tiếp nhận lưỡi kiếm chạm vào linh thức.

“Tử Khiêm!” Hi Dương kêu khàn cổ họng, nghe thôi đã thấy tan nát cõi lòng, nhưng dù y có nhào tới cũng không thể ngăn cản được… đây là chuyện đã xảy ra năm trăm năm trước rồi.

“A ——!” Thân thể Tử Khiêm run rẩy kịch liệt, sắc mặt vặn vẹo, từng thớ cơ đều căng lên, lưng cong về sau, y phục vải thô bị rách toạc, trên da hiện lên từng đường mạch máu, nhẫn nhịn cực hình thống khổ không khác gì lột da rút xương hay lăng trì xử tử.

Hi Dương đã không dám nhìn, hàm răng cắn chặt cánh tay Hạng Ngọc Loan, tay còn lại của Hạng Ngọc Loan che lên mắt y, rốt cuộc cũng hiểu sự đau đớn trong giấc mộng kia từ đâu mà tới.

“Quá tàn nhẫn… Này quá tàn nhẫn…” Nhan Trăn run lẩy bẩy. “Em hối hận rồi, tại sao lại đồng ý đưa bọn họ tới nhìn cảnh này chứ?”

Nguyên Hoa cũng không dám nhìn thêm nữa, dùng hai tay bịt tai Nhan Trăn lại, để cậu không nghe thấy tiếng kêu rên cực kì nặng nề của Tử Khiêm, kia đâu còn là âm thanh của người nữa, mà giống của lệ quỷ hơn…

Hết nửa canh giờ, trận luyện ngục nào mới coi như xong. Tử Khiêm tê liệt ngã trên mặt đất, miễn cưỡng căng mắt nhìn đạo sĩ kia đưa một phách của mình vào thân thể “Hi Dương”. Ánh sáng yếu ớt nhàn nhạt như đom đóm ngày hè, cũng khiến người nhìn chói mắt.

Khi yêu đương nồng nàn, bọn họ đã từng viết một bài thơ.

Ở bên cạnh người, nguyện giao tâm.

Hồn phách không rời, dù chết không chia.

Ở bên cạnh người, nguyện giao cốt.

Da thịt không tách, thương yêu không rời.

Hiện tại xem như đã mỹ mãn, người có ta, mà ta cũng có người.

Kỳ tích đã xảy ra.

Thân thể “Hi Dương” được chữa lành, dần khôi phục thực thể, trên người cũng sạch sẽ không còn chút máu nào giống như lần đầu gặp gỡ, là một thiếu niên trắng trẻo ngây ngô.

Tử Khiêm rung động, muốn bò tới vuốt mặt “Hi Dương”, nhưng hắn không động được, hô hấp cũng gian nan, cả người đau đớn, sau khi nuốt kim đan xuống thì rơi vào hôn mê.

Trước khi ngất đi, khoé miệng vẫn kéo lên một nụ cười.

Hi Dương khóc đến nỗi không thở ra hơi, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, quỳ mãi không đứng lên.

Những chuyện tiếp theo, người trong cuộc làm gì còn tâm tình để nhìn nữa, chỉ có Nguyên Hoa và Nhan Trăn len lén lộ ra một con mắt, xem hết phần còn lại của câu chuyện xưa.

Đạo sĩ có áy náy trong lòng nên đã ở lại để chăm sóc đôi uyên ương số khổ. Hắn chăm sóc lại bản thể cho Hi Dương, đồng thời ngày đêm độ linh khí cho y, mong y sớm ngày thức tỉnh.

Còn Tử Khiêm vì đã mất một phách nên phải nằm giường suốt một tháng mới có thể mở mắt nói chuyện, tháng sau mới có thể xuống giường bước đi.

Không còn phách Thiên Trùng, hắn dần dần trầm mặc ít nói, không ngẩn người ngồi nhìn “Hi Dương” thì sẽ ra đứng trước thân cây nói vài lời.

Ngoài ra, hắn còn gói gọn tình cảm mình dành cho Hi Dương viết hết thành thơ, hết bài này đến bài khác, viết không biết mệt mỏi.

Một năm sau, Hi Dương vẫn chưa tỉnh, đạo sĩ cũng đến lúc phải từ biệt, trước khi đi để lại cho hắn một khối ngọc bích xanh lục.

“Khối ngọc này là một vật chứa, có thể theo ngươi luân hồi chuyển thế. Ta nợ các ngươi một đoạn duyên phận, đời này kiếp này không thành, còn có kiếp sau kiếp sau nữa, ngươi và y cùng nhỏ vào đây một chút máu hoặc truyền chút linh thức, chấp nhận lời thề, kiếp sau có lẽ còn có thể gặp lại.”

Tử Khiêm cũng không nói cám ơn, nhận lấy ngọc, nhìn hắn đi xa.

“Hi Dương” tỉnh lại đã là chuyện của mười năm sau.

Lúc mới đầu y vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, tựa hồ không quen biết hắn, sau đó ký ức chậm rãi trở lại mới lần nữa thân thiết với Tử Khiêm.

Tử Khiêm đã cao hơn một chút, cũng đen hơn, không giống thư sinh nữa mà giống nông phu hơn.

“Chàng có thể thi đậu công danh không?”

Tử Khiêm lắc đầu.

“Thế sao được.” Hi Dương đã có thể bước đi. “Sao ta mới ngủ một giấc mà chàng đã không cầu tiến nữa rồi!”

Dường như y rất tức giận, buộc Tử Khiêm phải cầm sách lên, muốn hắn đi thi.

Tử Khiêm nói: “Công danh và ta đã không còn liên quan nữa.”

Hi Dương chỉ thấy hắn bình tĩnh đến đáng sợ, khẩn cầu nói: “Chàng mới hai mươi, mười mấy năm đọc sách thánh hiền, sao có thể nói không thi là không thi?”

Trí nhớ của Hi Dương rất kém, dễ quên, chỉ vì chuyện này mà họ ồn ào mấy lần liền, mỗi lần đều là “Hi Dương” tới tìm hắn muốn hắn quay về nghiệp cũ.

Tử Khiêm chưa từng nói cho y biết chân tướng, cũng nghe lời cầm lại sách, đi thi chức cử nhân bỏ đi kia.

Nhưng đã qua mười năm rồi, hắn đã không còn là thần đồng năm mười mấy tuổi nữa, từ lâu đã không có gì hơn người.

Trí nhớ của Hi Dương vẫn rất kém, lúc hắn chủ động nhắc đến kì thi Hương, Hi Dương còn kinh ngạc không thôi.

“Lần này đi chẳng biết lúc nào mới có thể trở về…” Tử Khiêm nói: “Muốn em bảo vệ ta bình an.”

Hi Dương cười nói: “Tử Khiêm muốn ta bảo vệ thế nào?”

“Truyền một chút yêu lực của em vào trong khối ngọc này.” Tử Khiêm mở tay ra: “Như vậy trên đường đi xem như có em đồng hành.”. ngôn tình tổng tài

“Em chờ ta trở về.” Tử Khiêm lúc rời đi đã quyết tâm sẽ nỗ lực, nếu không thể thi đỗ, hắn sẽ trốn đến một nơi khác. “Chờ ta trở lại, rước kiệu tám người khiêng về cưới em.”

Tử Khiêm xuất phát.

Khi đó ở dân gian cướp bóc hoành hành, trên đường đi, Tử Khiêm gặp được mấy vị thư sinh cũng muốn đi thi. Bọn họ đẩy nhanh tốc độ, né những nơi xuất hiện trộm cướp nhưng vẫn bị một nhóm sơn tặc bắt được, nhốt vào trong núi.

Tử Khiêm không cam lòng bị nhốt, muốn xúi giục sơn tặc nội loạn, nhưng một thư sinh đi cùng lại sợ chết, không ngừng kêu: “Ta từng lén nhìn thấy, trên người hắn có khối ngọc giá trị liên thành!”

Đã vậy, thủ lĩnh đám thổ phỉ sao có thể dễ dàng buông tha hắn, buộc hắn giao ngọc ra.

Ánh mắt Tử Khiêm lạnh lẽo, nuốt ngọc vào bụng.

Đám thổ phỉ tàn bạo không thể giảng đạo lý, sau khi tra tấn cũng không bắt hắn phun ngọc ra được, vì vậy đã giết hắn, muốn mổ bụng hắn ra.

Đêm hôm ấy, cả đám sơn tặc đều bị sét loạn đánh chết, không một ai sống sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play