Editor: Niêm Hoa

Chương 60.

Ảo ảnh dần tiêu tán, bọn họ đều bị đẩy mạnh ra ngoài, ngã nhoài trên mặt đất.

Nhan Trăn và Nguyên Hoa còn tốt, chỉ bị té một cái, hai người còn lại thì đã ngất đi, Lý Huyền Tĩnh và Nhan Vận Lam mỗi bên đỡ một người.

Lý Huyền Tĩnh lui lại hai bước: “Ôi má, người đâu mà nặng thế.”

Nghe vậy, Nguyên Hoa bèn bước tới giúp đỡ.

Họ đưa người vào trong nhà, đặt trên giường, thân thể mềm oặt của Hi Dương được đặt cạnh bên người Hạng Ngọc Loan.

Thấy đôi mắt Nhan Trăn vì khóc mà sưng húp cả lên, Nhan Vận Lam nói: “Sao lại khóc thành thế này?”

Nhan Trăn mạnh mẽ lắc đầu: “Đáng ra lúc đầu con không nên tỏ thái độ với thầy Hạng, thầy ấy thực sự rất đáng nể.”

“Đều là người mệnh khổ.” Nhan Vận Lam than thở: “May mà tất cả đã qua rồi.”

Hạng Ngọc Loan chưa từng có một giấc mơ dài đến vậy.

Hắn mơ thấy mình chính là Tử Khiêm, từ khi sinh ra đến lúc gặp gỡ Hi Dương, hai người yêu thương lẫn nhau. Hắn mơ thấy năm đời luân hồi của mình, là hoàng tử bị ghẻ lạnh, là hoà thượng lục căn thanh tịnh, là tướng quân chết trận sa trường… Mỗi một thế, không có ngoại lệ, lần nào cũng mơ thấy cùng một người.

Người ấy đứng bất động dưới tán cây không rời đi, tựa hồ đang chờ hắn tới tìm mình.

Nhưng hắn không tìm được, chỉ có lúc ngủ mới gặp được y trong giấc mơ.

Nhưng vẫn luôn có thứ xa xăm nào đó chỉ dẫn cho họ, để họ có thể gặp lại.

Sau khi tỉnh dậy, Hạng Ngọc Loan đã tìm về tất cả ký ức kiếp trước. Hắn lại nhìn Hi Dương đang hô hấp đều đều trong lồng ngực mình, hai má y đỏ ửng, ngủ say sưa như một đứa trẻ.

Hắn duỗi tay xoa mặt y, khẽ nói: “Hi Dương, anh về rồi đây.”

Hi Dương vẫn còn say giấc, hắn bèn giang hai tay ôm chặt y vào lòng.

Dù khó khăn ra sao, bọn họ cuối cùng đã trở về bên nhau.

Hi Dương lúc này cũng dần tỉnh lại, đối mắt với tầm nhìn của Hạng Ngọc Loan.

“Vợ yêu tỉnh rồi?” Hạng Ngọc Loan vén tóc y sang một bên, để gương mặt thanh tú hoàn toàn lộ ra.

“Vợ yêu gì chứ?” Hi Dương dở khóc dở cười: “Một không người làm mai, hai không có thủ tục, sao coi là vợ chồng được?”

“Một tấm chăn mềm, hai trái tim vàng.” Hạng Ngọc Loan đắt tay lên vị trí trái tim của Hi Dương, nói: “Đất trời là người chứng giám.”

“Anh đều nhớ ra rồi.” Giọng nói của Hi Dương run rẩy.

Hạng Ngọc Loan hôn nhẹ lên trán y: “Đã nhớ ra từ sớm.”



“Kết duyên thêm lần nữa?”

Sau khi ngủ một giấc, hai mắt Nhan Trăn vẫn sưng húp như bánh bao, bọng mắt cũng phình lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày thường nữa, vô cùng thảm hại, may mà Nguyên Hoa không chê.

Cậu nghe được yêu cầu của Hi Dương, kinh ngạc nói: “Nhưng mà…”

“Thử một lần đi.” Hi Dương nói: “Tôi không muốn xa anh ấy thêm lần nào nữa.”

Hạng Ngọc Loan là người phàm, đời này tất nhiên sẽ có sinh lão bệnh tử. Khối ngọc không còn nữa, vấn đề làm sao để gặp lại ở kiếp sau cũng trở nên đáng lo.

“Tôi… được rồi.” Nhan Trăn cắn răng nói: “Tôi thử xem.”

Cậu không dám nói quá chắc chắn, băn khoăn nói với Hi Dương: “Nhưng tôi không biết có thành công được không, không nên ôm hy vọng quá nhiều. Nếu thật không được thì chúng ta cùng nghĩ biện pháp khác.”

Hi Dương vô cùng cảm kích: “Cảm ơn cậu, Trăn Trăn.”

Y chưa nói cho Hạng Ngọc Loan biết mình đến tìm Nhan Trăn là muốn tâm sự với cậu vài điều.

“Sau khi rõ ràng chuyện trước kia mới biết cái mạng này của tôi thực sự là được Ngọc Loan cứu về, giờ cứ nhìn thấy anh ấy, lòng tôi luôn rất hổ thẹn.”

“Đây vốn là do lỗi của đạo sĩ kia.” Nhan Trăn trấn an y: “Hai người đang sống rất tốt mà, hơn nữa chắc gì anh đã không chịu được thiên kiếp.”

Hi Dương cúi thấp đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y.

“Tôi vừa hỏi Lý đạo trưởng, có cách nào trả lại cho Ngọc Loan một phách kia hay không, cậu ấy nói phách đó đã hoà vào người tôi, tách ra sẽ không còn hoàn chỉnh nữa. Thuật hiến tế cũng đã thất truyền, hắn cũng không rành loại này.”

Nghe được lời này khiến sau lưng Nhan Trăn đổ mồ hôi lạnh: “Anh đừng có làm chuyện điên rồ.”

“Tôi không dám.” Hi Dương cười khổ: “Tôi biết nói làm thế là có lỗi với anh ấy, cũng có lỗi với cái mạng anh ấy đã cứu trở về.”

Nhan Trăn sợ y nghĩ không thông, nỗ lực khuyên can: “Nhân quả tuần hoàn, sự tình đã phát triển như vậy thì không thể cản được. Cho dù anh có bằng lòng làm vậy vì hắn, nhưng với Tử Khiêm mà nói, phải nhìn thấy anh rời xa thì tàn nhẫn thế nào cơ chứ?”

Hi Dương sững sờ, Nhan Trăn thấy có hi vọng, tiếp tục nói: “Vậy nên hắn cứu anh, cũng là cứu chính mình. Hắn thâm tình như vậy, lại nhìn thấy anh chết ngay trong lòng mình, e rằng cũng sẽ khổ sở không muốn sống tiếp.”

Hi Dương mím môi, tựa hồ đã bị thuyết phục.

“Cứu được anh, hắn nhất định rất vui, cũng để lại đường lui cho hai người gặp mặt như bây giờ.” Nhan Trăn thấy mình thành quân sư tình yêu luôn rồi. “Nên việc anh cần làm bây giờ là quý trọng hiện tại, hai người đều thương đối phương, không ai có thể chia rẽ được.”

Hi Dương ôm lấy cậu, vướng mắc trong lòng được gỡ bỏ, liên tục nói lời cảm ơn.

Rõ ràng Hi Dương khóc còn lâu hơn mình, thế mà vẫn khoan khoái ung dung như vậy khiến Nhan Trăn thấy rất hâm mộ.

Làm yêu quái cũng không tồi, ít nhất không cần lo vấn đề da dẻ. Cậu bụm tay che mặt: “Tôi bây giờ xấu lắm, đừng nhìn.”

Hi Dương không khỏi nở nụ cười, đặt lòng bàn tay lên hai mắt cậu, ánh sáng nhàn nhạt toả, một lúc sau mới buông tay.

“Tốt rồi.”

“Hả?” Nhan Trăn sờ mắt mình, dễ chịu hơn rồi, cũng không còn sưng nữa. “Thần kỳ ghê!”

Hi Dương nói: “Linh khí ở đây rất dày, năng lực của tôi cũng vì thế mà tăng cao, cả người đều sảng khoái.”

Dù sao cũng là thụ yêu trong nhà, Nhan Trăn nói: “Anh có nghe hiểu cây cối quanh đây nói gì không?”

“Hiểu được.” Hi Dương lập tức bắt đầu giải thích cho cậu: “Cái cây to nhất trong sân kia kìa, nó nói khi còn bé cậu hay trốn bên người nó lén khóc.”

Nhan Trăn: “…”

“Còn cây hoè đằng kia sắp có linh thể rồi, nó nói mình đã nhìn cậu lớn lên, thậm chí còn nhớ rõ lúc nhỏ cậu từng bị bà ngoại vạch quần đánh mông.”

Nhan Trăn: “Chờ đã…”

Nguyên Hoa từ phía sau chen miệng vào: “Đánh mông gì thế?”

“Còn nói, hồi đó cậu bị cún lớn nhà hàng xóm đè xuống liếm mặt, sợ đến mức tiểu ra quần…”

Nhan Trăn không chịu được mà hô to: “Sao toàn là mấy chuyện ngu ngốc lúc nhỏ thế!”

Nguyên Hoa đã ngồi xuống hóng hớt: “Ồ? Có thể kể thêm không?”

Nhan Trăn: “Không được! Không thể!”

Nói xong cũng kéo Nguyên Hoa đi, bảo hắn tập trung mà chơi game đi.

Nguyên Hoa vào phòng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để cậu sắp xếp, đè cậu trên cánh cửa, hôn hôn khoé mắt cậu, Nhan Trăn cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ về sau: “Ấy? Anh làm gì đấy?”

“Sao mà nhanh khỏi thế?” Nguyên Hoa hơi tiếc nuối: “Anh vẫn chưa chụp ảnh làm kỉ niệm mà?”

“Chia tay đi!” Nhan Trăn nói: “Anh còn không cho em tốt lên à!”

Nguyên Hoa: “…”

“Ôi xem này, sao giờ lại ngông nghênh thế này, động một chút đã muốn chia tay rồi, anh biết mà, đàn ông đều như nhau, yêu đương chưa được bao lâu đã thay lòng đổi dạ, hu hu hu, không còn yêu nữa thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co tìm cớ…”

Tốt lắm, anh nói có lý anh thắng.

Lúc tối, Hạng Ngọc Loan và Hi Dương cùng qua nhờ cậu kết duyên. Nhan Trăn chuẩn bị đạo cụ kĩ càng, dù không tự tin cho lắm nhưng cũng không biểu hiện ra, giao tất cả cho ông trời định đoạt đi.

“Cậu không cần lo lắng, lần này không được thì tìm biện pháp khác, đời này vẫn còn dài mà.”

Khí chất Hạng Ngọc Loan đã thay đổi rất nhiều, nói sao nhỉ, một kẻ vốn mặt lạnh doạ người bỗng có đôi chút mềm mại, cử chỉ hay cách nói chuyện, đặc biệt là lúc nhìn Hi Dương đều có chút biến hoá so với trước kia. Nhan Trăn thực sự không quen cho lắm.

Cả hai đều nói dù thế nào cũng không phải lỗi tại cậu khiến tâm tình cậu cân bằng hơn. Hạng Ngọc Loan và Hi Dương cùng nhỏ máu vào trận, cùng nhau đứng ở giữa trận.

Lần đầu tiên cậu thấy hai người tâm đầu ý hợp như vậy nên rất xúc động, trong lòng nhủ thầm: Đôi tình nhân này đã khổ lắm rồi, mong ông trời mở cho họ một cánh cửa để họ được nối tơ hồng, kết thành vợ chồng.

Mấy tháng nay cậu đều nghiên cứu thuật kết duyên, học được một trận pháp mạnh hơn dùng để tăng duyên phận giữa hai người.

Đúng lúc đã có chỗ dùng, khả năng thành công sẽ lớn hơn nhiều.

Có lẽ câu chuyện của họ đã đánh động trời xanh, hoặc có lẽ là do năng lực của Nhan Trăn đã mạnh hơn, sau khi trận pháp kết thúc, giữa hai người đã thực sự hiện lên một sợi tơ hồng mỏng manh.

Hi Dương nhấc sợi chỉ lên nhìn, cơ thể hơi lảo đảo, vui vẻ nói không ra lời.

Nhan Trăn bỏ tinh lực rất lớn, lúc này sắc mặt có chút tái, may mà hiệu quả vô cùng tốt: “Không nên vội mừng, còn có công đoạn nữa cần hoàn thành.”

Nối tơ hồng chỉ là bước thứ nhất, cho thấy hai người có duyên phận.

Kết duyên chân chính hiện tại mới bắt đầu.

Nhan Trăn hoá thân thành cha sứ giữa lễ đường.

“Hạng Ngọc Loan, anh đồng ý cùng thụ yêu Hi Dương kết thành bạn đời, kiếp này không rời không bỏ, kiếp sau vẫn mong tiếp nối duyên phận không?”

Hạng Ngọc Loan chăm chú nhìn Hi Dương, nắm chặt tay y, gật đầu nói: “Tôi đồng ý.”

“Hi Dương, anh có đồng ý cùng Hạng Ngọc Loan kết thành bạn đời, kiếp này không rời không bỏ, dù kiếp sau hắn mang thân phận nào cũng mong tiếp nối duyên phận chứ?”

Hi Dương vui vẻ nói: “Tôi đồng ý.”

“Sau này dù có chuyện gì, anh đều sẽ tin tưởng đối phương, sẽ không lùi bước chứ?”

Hi Dương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Tôi bằng lòng.”

Nhan Trăn có lúc cảm thấy mình khá giống Hi Dương, ôm tất cả trách nhiệm vào người, nghĩ đông nghĩ tây, sợ trao đổi ý nghĩ trong lòng cho người khác.

Như vậy không tốt, bởi vì sẽ có lúc mình sẽ yêu một người và người đó cũng sẽ yêu mình.

Nếu cứ giữ ý nghĩ trong lòng mà đắn đo mãi thì sẽ rất dễ ngó lơ những vấn đề khác.

Tình cảm không nên là gánh nặng mà là cầu nối giữa người và người. Đơn phương từ bỏ thì thật ích kỷ.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Nhan Trăn nhìn bóng lưng rời đi của hai người, thật lòng chúc phúc cho bọn họ.

Ân oán đời trước thả trôi theo thời gian, đời này cứ yêu và thật hạnh phúc, ấy mới là điều tốt nhất.

***

Chuyện của Hạng Ngọc Loan đã xong, Lý Huyền Tĩnh cũng phải từ biệt. Hắn đã trộm lười biếng khá lâu, nhận được báo cáo vụ án khu Hoa Đông trước kia đang kéo ra rất nhiều vấn đề nên đành phải trở về dọn dẹp hỗn loạn.

Hạng Ngọc Loan cũng được giao việc, nhận một lớp nghiên cứu sinh có chín sinh viên, phải về đại học H trước.

Hi Dương đương nhiên sẽ theo hắn, Nhan Vận Lam cảm thán: “Sợ là sau này muốn bắt Hi Dương về nấu cơm cũng khó.”

Đuôi cáo của bà cuối cùng cũng lộ ra, Nhan Trăn nói: “Mẹ, hay mẹ thuê anh ấy về làm quản gia đi?”

“Ý kiến không tồi.” Hai mắt Nhan Vận Lam sáng ngời: “Dương Dương tới nhà chị đi! Chị sẽ trả tiền lương cho cậu!”

Nhan Trăn: “…”

Mà nghĩ lại, nhà Hạng Ngọc Loan ở gần trường hơn, như vậy cậu có thể qua ăn chùa được, bèn sửa lại lời: “Hay là thôi đi, ngày nào cũng chạy tới chạy lui thì mệt lắm chứ?”

Nhan Vận Lam nói: “Muốn cướp Dương Dương của mẹ thì cứ nói thẳng.”

Nhan Trăn: “Con chỉ suy nghĩ vì anh ấy thôi, chứ mẹ toàn bắt nạt người ta hoài ấy.”

“Mẹ bắt nạt lúc nào? Tình cảm chị em của hai ta rất tốt đấy!”

Nhan Trăn không đỡ được dáng vẻ đanh đá của mẹ mình, nghĩ thầm bọn họ cũng là tình mẹ con thủy tinh dễ vỡ thôi.

Nhan Trăn hỏi Nguyên Hoa muốn về luôn không, Nguyên Hoa nói mình thích nơi này, muốn ở thêm mấy ngày.

Nguyên Hoa là thanh niên thành phố đúng nghĩa, lần đầu tiên đến nông thôn nên thấy mới mẻ là chuyện thường, Nhan Trăn nói: “Vậy thì ở thêm mấy ngày.”

Có lẽ là do bà ngoại Nhan Trăn khoe khoang khắp nơi trong thôn nên nhà nào cũng biết có anh chàng đẹp trai tới thôn mình, tính cách cũng tốt, còn giúp làm việc nhà.

Hai ngày nay, Nhan Trăn thấy không ít mấy cô bé len lén tới đây ngắm trộm.

Có cô bé chỉ nhỏ hơn Nhan Trăn hai tuổi, lúc nhỏ vẫn hay gọi cậu là anh Nhan Trăn, lén lút kéo cậu: “Anh Trăn Trăn, anh đẹp trai trong nhà anh kia có bạn gái chưa?”

“Có rồi.” Nhan Trăn lặp lại cậu trả lời đã nói đến chục lần. “Rất xinh đẹp, còn dịu dàng nết na nữa.”

Cô bé cũng không thất vọng, lại hỏi: “Xinh lắm sao? So với anh thì sao?”

Nhan Trăn: “Đẹp hơn anh nhiều.”

“Vậy cơ á?” Cô bé thở dài: “Được rồi, vậy anh có bạn gái chưa?”

Không ngờ lại quay ngoắt sang cậu.

Nhan Trăn: “…”

Cậu kể chuyện này cho Nguyên Hoa nghe, Nguyên Hoa cười nghiêng ngả: “Sao em không nói thẳng anh có bạn trai luôn cho rồi?”

“Thế thì chỉ động não chút là đoán ra em rồi còn gì, miệng con gái không tin được, lúc nói cho bạn bè lại thêm câu ‘Mình chỉ nói cho cậu, cậu đừng kể ai khác nhé’, sau đó cứ thế lan truyền khắp nơi… không đến một ngày, chắc cả thôn đều biết chúng ta là một đôi mất.”

Cậu không lo bị người ta biết, nhưng cậu không thích có người nghị luận sau lưng mình, đặc biệt ghét hơn là nói xấu lây sang Nguyên Hoa.

Nguyên Hoa nói: “Ừm, em nói cũng không sai. Nhưng anh lại thấy cô bé đó lấy anh ra làm lá chắn, người muốn hỏi thật ra là em đấy?”

“Không quan trọng.” Nhan Trăn nói: “Dù sao em cũng đâu thích lại được.”

“Ôi, vô tình quá.” Nguyên Hoa cọ mũi cậu. “Cô bé nọ sẽ đau lòng chết mất.”

“Nếu anh thấy tội người ta thì tự đi mà yêu?” Nhan Trăn giả bộ tức giận: “Anh thương hương tiếc ngọc lắm nhỉ.”

“Giận rồi hả?” Nguyên Hoa nhích tới ôm cậu. “Anh chỉ đùa tí thôi mà?”

Hắn vừa nhận sai vừa ôm Nhan Trăn đè xuống gường, khom lưng vùi đầu vào ngực cậu, tay nhẹ nhàng luồn vào trong áo cậu làm loạn.

“Má, anh làm gì thế!” Nhan Trăn thở gấp. “Giữa ban ngày ban mặt! Cầm thú!”

“Anh không phải cầm thú, anh nói mình là đậu bắp thành tinh mà em còn không tin.” Nguyên Hoa đặt trán mình cọ lên trán cậu. “Nhan đạo trưởng, tiểu sinh có việc muốn nhờ.”

Trực giác mách bảo cậu đây không phải việc gì tốt, cảnh giác nói: “Cậu nói thử xem.”

“Ừm, là như thế này, tiểu sinh là đậu bắp yêu, coi trọng một mỹ nhân, nghe nói Nhan đạo trưởng là kết duyên sư nên muốn cầu đạo trưởng giúp tôi xem xem chúng tôi có duyên phận không, có thể nối tơ hồng cho chúng tôi không?”

Nhan Trăn bật cười thành tiếng: “Theo tôi thấy, duyên phận của hai người cũng sâu đậm phết?”

“Sâu bao nhiêu?” Nguyên Hoa bắt đầu dở trò lưu manh. “Phải 18cm không?”

Nhan Trăn: “Đậu bắp tinh mấy người đều vô sỉ thế, người ta sẽ không thích cậu đâu.”

Nguyên Hoa ưỡn mạnh eo, hài lòng nghe được tiếng thở nhẫn nhịn của Nhan Trăn, đắc ý nói: “Tôi lại thấy người ấy rất thích mình ý?”

Bọn họ lăn lộn đến tận trưa, thấy ở nhà mãi thực sự rất dễ làm chuyện xấu, Nhan Trăn bèn dẫn hắn ra sau núi tham quan. Thiết lập tính cách đậu bắp tinh của Nguyên Hoa vẫn duy trì: “Anh à, anh dẫn em đi đâu thế? Đi dã chiến sao.”

Nhan Trăn: “… Coi là vậy đi.”

Cậu nhớ trước kia ở đây còn có thỏ núi hoang dã, bây giờ tới xem cũng chỉ thấy toàn bụi cây rậm rạp cao đến hơn nửa người, tầm nhìn cũng bị che mất.

“Chỗ này độ ẩm cao.” Nhan Trăn nói: “Sâu cũng nhiều, anh đi cẩn thận đó.”

Nguyên Hoa đương nhiên không yếu đến vậy, vô cùng phấn khởi vừa theo sát cậu vừa ngắm nghía khắp nơi.

“Lúc nhỏ em rất thích ra sau núi.” Nhan Trăn nói: “Trên đường còn có hai khối đá lớn, mấy đứa nhỏ chăn trâu hay nằm ngủ trên đó lắm.”

Nguyên Hoa đã thấy được tảng đá ở ngay gốc cây, đúng là nơi lý tưởng để lười biếng, nói: “Vậy chúng ta ngồi đây nghỉ một lát đi.”

Nhan Trăn nằm bên trên, sóng điện thoại tự nhiên tốt lên, có hai tin nhắn được gửi đến.

“Ai thế?” Nguyên Hoa hỏi: “Sẽ không phải thằng nhóc Hộ Hồng Triết đó chứ?”

Thực sự là Hộ Hồng Triết, Nhan Trăn nói: “Cậu ấy nói mới về nước hôm qua, đang ở nhờ trong nhà dân, tối nay sẽ chụp ảnh trời đêm gửi qua cho em xem.”

“Hừ.” Nguyên Hoa nói: “Làm gì thì làm, việc quỷ gì phải báo cáo.”

Nhan Trăn biết Nguyên Hoa rất để tâm đến Hộ Hồng Triết, nhưng cậu với Hộ Hồng Triết thực sự chả có gì cả, bất đắc dĩ nói: “Anh đừng có mà nghĩ lung tung.”

“Ha, nhóc con tóc chưa mọc đủ, anh đây thèm để mắt sao.”

Nhan Trăn: “… Anh thì khác gì chứ?”

Hộ Hồng Triết kể lại hành trình hai ngày nay, kể mình đã cứu một chú thỏ nhỏ từ móng vuốt của chó hoang, mà thỏ nhỏ rất thông minh, còn tới tặng rau cỏ để báo ân nữa cơ.

Nhan Trăn: Ồ, cậu rất thân thiết với nó hả?

Hộ Hồng Triết: Đúng vậy, nó chả sợ người tẹo nào, anh thấy có kỳ lạ không.

Nhan Trăn: Vậy cậu nuôi nó luôn đi, dù sao cậu cũng thích thỏ mà.

Hộ Hồng Triết: Em cũng muốn lắm nhưng hình như nó không thích, lúc em định mang nó về luôn thì phát hiện nó bỏ đi mất rồi.

Thế này thì quá kỳ quái rồi. Nhan Trăn cảm thấy đây có thể là thỏ yêu, vì vậy nói với Hộ Hồng Triết: Thế thì cậu đừng miễn cưỡng, mấy loài hoang dã thì thường yêu thích tự do hơn mà.

Hộ Hồng Triết không trả lời ngay, Nhan Trăn nghiêng đầu nhìn Nguyên Hoa, thấy hắn đang ngồi chăm chú bện nhẫn cỏ.

“Anh định cầu hôn em đó hả?” Nhan Trăn cười hỏi.

“Đúng vậy.” Nguyên Hoa nói: “Bây giờ anh có thể cầu hôn luôn không?”

Nhan Trăn nhìn xung quanh, màn trời chiếu đất, cây xanh um tùm, gió nhẹ xào xạc, khung cảnh cũng lý tưởng lắm.

“Vẫn sớm quá.” Nhan Trăn nói: “Em thấy mình phải quan sát anh một thời gian nữa mới nghĩ xem có nên kết hôn không.”

Nguyên Hoa bện xong nhẫn, kéo tay trái Nhan Trăn lại đeo vào ngón áp út của cậu. “Anh không quan tâm, anh đeo lên trước, qua năm nay sẽ đặt một chiếc nhẫn thật đổi lại.”

“Anh ngang ngược thế?” Kỳ thực Nhan Trăn rất cảm động, còn muốn làm nũng một xíu. “Nhưng mà cái nhẫn này, bện hơi xấu…”

Nói đến kết hôn, đương nhiên sẽ đụng đến mấy chuyện rắc rối trong nhà Nguyên Hoa.

Nhan Trăn nói: “Ba anh nhất định muốn lập gia đình mới à?”

“Ừ, mà lập hay không cũng không liên quan đến anh, chỉ là anh cảm thấy ổng còn chả xứng với dì kế… Phiền toái nhất là phía mẹ anh, không biết ổng vượt qua kiểu gì.”

“Chắc hẳn trong lòng bà ấy cũng có lúc khổ sở, nhưng tính cách bà lại khá tùy hứng nên không cảm thấy mình sai ở đâu.” Nhan Trăn nói: “Nếu có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện thì tốt.”

“Đâu phải ai trên đời này cũng biết lắng nghe, khi bé, anh rất sợ mình sẽ biến thành kiểu người như bà, có lần nằm mơ thấy mình trở thành dáng vẻ như vậy, cả ngày hôm sau đều không nuốt trôi cơm.”

Nhan Trăn nở nụ cười: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Là trong lòng anh có vách cản, cả ba cả mẹ đều chỉ yêu bản thân mình, miễn cưỡng làm vợ chồng được mấy năm cũng rất không tồi rồi.”

Nhan Trăn xoa nặn mặt hắn, muốn an ủi một chút.

“Thực ra anh thấy rất khó tin.” Nguyên Hoa bỗng nhiên nói.

“Ừ?” Nhan Trăn không hiểu: “Khó tin gì cơ?”

“Hạng Ngọc Loan với Hi Dương ấy, quá khứ của họ cứ như mấy cảnh trong phim truyền hình, lúc trước cảm thấy sẽ không có ở đời thực đâu, giờ tận mắt chứng kiến vẫn thấy không tin nổi.”

Tận mắt thấy “Tử Khiêm” rút phách Thiên Trùng hiến tế cho Hi Dương, hắn hiểu rõ tình cảm ấy đáng quý như thế nào.

So sánh với ba mẹ mình mà xem, so xong chỉ thấy đau lòng thôi.

Đặc biệt là khi đó, “Tử Khiêm” cũng không biết làm vậy có nhất định cứu được Hi Dương không, vừa cố chấp vừa ngu xuẩn, nhưng như vậy lại đả động được lòng người.

Nhan Trăn trầm mặc, cậu cũng nghĩ nếu như không được nhìn tận mắt, cậu cũng sẽ không tin.

Ngày trước đã từng nghe đủ thể loại tích, Vĩ Sinh bão trụ*, Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành**, Lương Sơn Bá và Trúc Anh Đài hoá bươm bướm, đều là những chuyện tình đẹp mà buồn.

*Được ví là kiên thủ giữ chữ tín. Đọc thêm sự tích này tại Đây

**Sự tích về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Nghe thì thấy chẳng thiết thực gì cả, nhưng nào dám chắc là không có? Tình cảm của con người thời nay đều chóng vánh nên mới không dám tin tưởng.

“Lúc đó anh thấy rất xấu hổ.” Nguyên Hoa nói: “Nếu đổi lại thành mình, liệu anh có được bao nhiêu dũng khí như người ta đây.”

“Nếu anh vì em mà làm vậy, dù có sống lại, em cũng không thể sống hạnh phúc được.”

Nhan Trăn nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn trên trán hắn: “Không cần ‘nếu’ làm gì, chúng ta không phải trải qua việc đó, nên thấy may mắn mới phải.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play