Trong nhà nhanh chóng yên tĩnh lại, đầu bếp riêng của Nhan Vận Lam đi mất rồi, dạ dày cũng bị Hi Dương nuôi lười luôn rồi, chỉ muốn nằm trên sô pha không nhúc nhích.
Nhan Trăn làm một người con hiếu thảo, xắn tay lăn vào bếp.
Tiện thể dạy Nguyên Hoa nấu ăn luôn.
Nếu Nguyên Hoa là một tên trai thẳng, à, hắn vốn là trai thẳng rồi, nếu hắn mà không cong thì chính là sát thủ nhà bếp, gia vị cơ bản cũng không phân biệt được, và có thiên hướng cho rằng vào bếp nên là nữ.
Cũng không phải vì hắn có chủ nghĩa đàn ông, chỉ là hắn cho rằng phụ nữ nấu ăn sẽ ngon hơn thôi.
Sau khi chịu ảnh hưởng từ Nhan Trăn, hắn bắt đầu cảm thấy nấu ăn cũng không tồi, và hắn cực kỳ không thích rửa bát.
“Cách làm đậu bắp xào…”
“Không cần đọc hướng dẫn đâu, em thấy cách nấu đó ăn không ngon, tự mình làm vẫn hơn.” Nhan Trăn nói: “Thật ra em không thích ăn đậu bắp, chả hiểu mẹ mua làm gì nữa…”
“Mẹ nghe bảo đậu bắp có tác dụng tráng dương! Là đồ tốt! Mẹ đặc biệt mua cho hai đứa đó!” Âm thanh của Nhan Vận Lam vọng vào từ phòng khách, nói ra lời khiến Nhan Trăn mặt đỏ tía tai, cũng không dám nhìn xem biểu cảm Nguyên Hoa ra sao.
Có một người mẹ thế này, năng lực chịu đựng của cậu mỗi ngày một tăng rồi.
Lực tay của cậu vô cùng mạnh, cắt đậu bắp thành từng đoạn từng đoạn chỉnh tề, Nguyên Hoa nhìn thôi cũng thấy phía dưới đau đau.
Ở nhà Nhan Trăn mấy ngày, Nguyên Hoa nhanh chóng đã quên khuấy mất mấy chuyện trong nhà mình, hắn cũng cho luôn số điện thoại của ba mẹ vào danh sách đen, đỡ phải nghe bọn họ gọi điện làm phiền.
Mà càng ở đây, hắn càng hâm mộ tình cảm mẹ con giữa Nhan Trăn và Nhan Vận Lam.
Từ lần trước Nhan Vận Lam tâm sự với hắn rằng mình rất hổ thẹn với Nhan Trăn, hắn đã biết Nhan Vận Lam là một người mẹ rất tốt, ít ra thì tốt hơn mẹ hắn nhiều — bà sẽ vì Nhan Trăn mà cân nhắc, suy nghĩ cho tương lai của cậu. Hắn sắp coi đây là nhà mình luôn rồi.
Lúc Nhan Vận Lam dạy pháp thuật cho Nhan Trăn, hắn cũng sẽ ngồi nhìn, dù nghe không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy vợ và mẹ vợ tương lai của mình vô cùng lợi hại.
Nhan Vận Lam nói: “Tiểu Hoa cũng học đi, để phòng thân.”
“Thôi ạ, có dạy con thì con cũng đâu nhận biết được yêu quái.”
Nói vậy nhưng hắn vẫn rất cẩn thận ngồi đọc sổ ghi chép của Nhan Trăn, cảm thấy bên trong chứa một thế giới hoàn toàn khác với thế giới trong mắt hắn gần hai mươi năm qua.
Buổi tối, hắn sẽ cùng Nhan Trăn luyện thổ nạp, Nhan Trăn dạy hắn một ít thuật nhỏ, còn tự mình chỉ đạo, Nguyên Hoa có chút sợ nhột, không nhịn được bật cười.
Nhan Trăn: “Dừng dừng, anh nghiêm túc tí được không hả?”
Nguyên Hoa: “…”
Thế mà thực sự có cảm giác bị thầy huấn luyện để ý khi tập huấn quân sự đấy.
Những ngày thoải mái thấm thoắt trôi, nháy mắt đã tới mười hai tháng sáu.
Nhan Vận Lam thuê một chiếc xe to, chở bọn họ về quê nhà.
Lần gần nhất Nhan Trăn về đây là khi đi dự đám cưới thay Nhan Vận Lam, tính thời gian thì đã qua nửa năm rồi.
Từ lúc vẫn lơ mơ không biết gì trở thành một đạo sĩ gà mờ như bây giờ, tuy lần kiểm tra trước đó mẹ nói thấy cậu tiến bộ rất nhiều rồi.
Bây giờ cậu đã hiểu, mở ra thế giới mới cũng không phải chuyện xấu gì, ngược lại còn tràn đầy những điều mới mẻ và thử thách để khiêu chiến, không còn hốt hoảng lúng túng như hồi mới gặp Hồ Nhất Loát Nhi nữa.
Quê nhà vẫn như xưa, cây xanh mây trắng ngói đỏ, bầu trời thoáng đãng, khe suối trong suốt, cây cối cả đoạn đường đều vì họ tới mà rì rào đung đưa.
Mà Hi Dương như một lãnh đạo, cười tươi hỏi thăm cây cối cả một đường, vô cùng hòa ái.
Nhan Trăn: “Em cảm thấy chúng ta như đang theo quốc vương đi ra soát dân tình ấy.”
Lý Huyền Tĩnh nằm ở ghế cuối cùng ngáp: “Có cả vương hậu nữa.”
“Vương hậu” Hạng Ngọc Loan nhìn thẳng, đang nghịch tóc của Hi Dương.
Sau mâu thuẫn lần trước, Nhan Trăn thấy hình thức ở chung của hai người họ tự nhiên hơn nhiều rồi, còn có sự ăn ý của vợ chồng với nhau.
Lúc xuống xe, bọn họ cũng rất tự nhiên dắt tay nhau, Hi Dương như chim nhỏ nép vào người Hạng Ngọc Loan, cười rất dịu dàng.
Nhan Trăn dùng khuỷu tay huých nhẹ Nguyên Hoa, nói ra suy nghĩ đó của mình.
“Theo anh thấy thì, chắc họ ngủ với nhau rồi.” Nguyên Hoa nói: “Cùng nhau bơi trong mật ngọt.”
Nhan Trăn: “… Đầu óc của anh đen tối vừa thôi.”
“Em có nghe hiểu ám chỉ của anh không?”
Nhan Trăn rụt cổ: “Không hiểu.”
“Nghe em nói là biết em nghe hiểu rồi, đừng phụ lòng đậu bắp mẹ mua cho chúng ta…”
Nhan Trăn: “Sau này em sẽ không để bà mua thứ đó nữa.”
Nguyên Hoa đè giọng: “Vậy cũng vô dụng, anh yêu à, em đây chính là đậu bắp tinh nè.”
Nhan Trăn co cẳng bỏ chạy, Nguyên Hoa cũng không đuổi theo, ở đằng sau cười ha ha.
Quê nhà của Nhan Trăn khá phong bế, xung quanh đều rất hẻo lánh.
Có một con đường đắp bê nhựa đường trải thẳng vào làng, ven đường là hai cánh đồng lúa chín vàng bát ngát, có vài ruộng đã được thu gặt, bên trên chất đống rơm khô.
Nhan Trăn chỉ ở quê mấy năm, mấy năm này cũng là đoạn ký ức mà cậu không muốn nhớ lại nhất.
Lúc ấy cậu từng ghét cay ghét đắng nơi này, giáo viên tiểu học nói tiếng phổ thông còn không chuẩn, các bác gái chỉ chỏ sau lưng, đám con nít nghịch ngợm lấm lem bùn đất… Tất cả tất cả, đều khiến cậu thấy suy sụp, chỉ có thể len lén trốn sau tàng cây dưới núi khóc thầm.
Thời gian trôi qua, nơi này đã thay đổi không ít.
Mọi người sửa sang lại nhà cửa, hồ nước to to nhỏ nhỏ dần cạn nước, cỏ nước sinh sôi phát triển, nhìn đâu đâu cũng thấy các vũng nước đọng xanh thẫm.
Trước cửa Nhan gia có một miệng giếng cổ rất lớn, nước trong giếng không sạch sẽ như trước nữa, trên bề mặt có vài lá khô trôi nổi.
Bà ngoại từng nói với cậu, nửa đêm không được ngó xuống giếng, nếu không sẽ bị nguyền rủa, biến thành thứ mà mình ghét nhất. Cậu nghe mà vô cùng sợ hãi, ban ngày cũng không dám đến gần.
Lần trước trở về cậu đã thấy rất đáng tiếc, những thứ mình có thể hồi tưởng thực sự không nhiều.
“Sao thế?” Nguyên Hoa không biết đã đi cạnh cậu từ lúc nào.
“À, không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện xưa.”
Nguyên Hoa biết tuổi thơ của Nhan Trăn ra sao, đau lòng vươn tay tới dắt tay cậu, Nhan Trăn do dự không biết có nên rút ra không: “Đừng như thế, mọi người ở đây thích gièm pha lắm.”
“Cũng đúng.” Chỉ ly hôn thôi đã bị bọn họ chỉ chỏ rồi thì nói chi đến đồng tính luyến ái. Hắn chủ động buông ra, Nhan Trăn lại nắm trở lại.
Nguyên Hoa: “?”
“Thôi, việc gì phải sợ chứ, thích nói gì thì nói, chỉ cần anh không sợ phải quỳ từ đường với em là được.”
“Ở đây còn có từ đường à?” Nguyên Hoa không khỏi nở nụ cười.
“Đương nhiên, Nhan gia là một đại gia tộc đó… Nghe nói thế hệ trước rất cực đoan, trọng nam khinh nữ cũng nặng nề, lúc mẹ em sinh ra, có người còn rỉ tai với bà ngoại là con gái không có tác dụng gì, thà ném xuống sông còn hơn…”
Nguyên Hoa: “… Ồ, anh không tò mò nữa đâu.”
Nhan Trăn lại nhớ tới lúc mình vừa thức tỉnh, lúc ở nhà, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng khóc bên bờ sông, khi đó một mình cậu nằm trên giường mà sợ đến phát run, sợ bị những oan hồn đó biết mình có thể nhìn thấy họ.
Còn bây giờ mà gặp oan hồn, cậu có thể bình tĩnh giảng giải triết lý với họ cơ, quả là xưa không bằng nay.
Đoàn người đi gần mười phút, cuối cùng cũng tới nhà Nhan Trăn ở đầu nguồn con sông. Bà ngoại Nhan Trăn vẫn còn khoẻ, chỉ là thính giác đã giảm nhiều, Nhan Vận Lam cầm đồ nhảy xuống xe chạy vào, dùng giọng địa phương gọi: “U ơi…”
Tựa như mình vẫn còn là nàng thiếu nữ vẫn chưa lấy chồng.
“Bà ngoại vẫn luôn ở quê sao?” Nguyên Hoa có chút hồi hộp, còn căng thẳng hơn hồi gặp Nhan Vận Lam, hắn còn nghe nói bà ngoại không nói tiếng phổ thông, miệng lưỡi vốn lưu loát cũng không biết nên nói thế nào.
“Bà ngoại không thích thành phố mà thích cuộc sống tự cung tự cấp hơn, mẹ em không thể thường xuyên về thăm bà nên chỉ có thể lắp mạng và máy tính để gọi video thôi.”
“Ồ…”
Hi Dương đi vào sân, thở dài nói: “Nơi này cho tôi cảm giác rất thân quen.”
“Thân quen là chuyện bình thường.” Nhan Trăn nói: “Đây là tòa nhà tổ truyền, ông nội của ông ngoại tôi là thụ yêu đấy.”
Lý Huyền Tĩnh cũng lần đầu nghe chuyện này, kinh ngạc nói: “Hoá ra vì thế mà người nhà họ Nhan đều có năng lực đặc biệt.”
“Vậy vị đó đâu rồi?” Hi Dương hỏi.
“Tôi cũng không biết, yêu quái dù sống lâu nhưng không phải bất tử, có thể đã theo bà nội của ông cùng đến thế giới cực lạc rồi.”
Nhan Vận Lam đưa mọi người vào phòng khách, mọi người cùng nhau hỏi thăm bà ngoại Nhan Trăn, Nhan Trăn cũng cùng hàn huyên với bà một lúc.
Bà ngoại đã trên sáu mươi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, trên mặt cũng không có mấy nếp nhăn. Bà rất quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Nhan Trăn, cũng không biết Nhan Trăn chỉ thích nam thôi, coi Nguyên Hoa là bạn học của cậu, còn khen Nguyên Hoa trông rất tuấn tú.
Có thể thấy thẩm mỹ và tính cách thích cái đẹp của Nhan gia có tính di truyền.
Giờ cơm tối, mọi người ngồi vây quanh bàn đá ngoài sân, Nhan Vận Lam nói kế sách cụ thể.
“Giờ chính là thời gian tốt nhất, nhỡ mà trễ một tháng nữa, lúc đó là lễ Vu Lan bách quỷ dạ hành, thỉnh thần sẽ rất rắc rối. Ba của tôi ấy à, yêu thịt như mạng, tốt nhất là dâng cho ổng rượu đế do mẹ tôi cất với thịt bò.”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Em không thích ăn thịt bò…”
“Chú nhịn đi.” Nhan Vận Lam nói: “Chỉ cần ổng không dùng thân thể chú tới tán tỉnh mẹ chị thì thế nào cũng được.”
Lý Huyền Tĩnh: “…”
Thịt bò thì thịt bò.
Giờ tý nửa đêm, trăng không mờ gió không lớn, trên bàn đặt đủ loại đạo cụ, Lý Huyền Tĩnh tĩnh tâm, một lòng thỉnh thần.
“… Hậu sinh Huyền Tĩnh, ngày hôm nay thanh tâm trai giới, nguyện ông cụ Nhan hiển linh.”
Lý Huyền Tĩnh lẩm bà lẩm bẩm, một cơn gió lướt qua, bốn phía đều tĩnh lặng, một chiếc lá cây rơi xuống cũng nghe được tiếng.
Mọi người ngừng thở, nhìn Lý Huyền Tĩnh dần dần cúi đầu xuống.
Một lúc lâu, Lý Huyền Tĩnh đột nhiên động đậy, giống như đã ngủ rất lâu rất lâu nên khó khống chế toàn bộ cơ thể, khớp xương vang răng rắc, Lý Huyền Tĩnh nhấc cánh tay lên, chậm rãi xoay người.
“Ai thế…”
Nhan Trăn rất lo lần này lại thỉnh về một người đàn bà chanh chua nên ôm lấy Nguyên Hoa rất chặt, nghe thấy giọng điệu mang vẻ già nua thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Còn Nguyên Hoa thì nhìn đến sững sờ, lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thuật thỉnh thần, trước đây chỉ biết đến khi đọc tiểu thuyết thôi.
“Ba.” Nhan Vận Lam nói: “Tỉnh lại đi.”
“Là con bé Lam đấy à…” Lý Huyền Tĩnh sờ cằm mình, không sờ được tí râu nào nên có chút không quen, mũi hít vài hơi, duỗi tay muốn lấy thịt.
“Ấy —— “
Nhan Vận Lam mắt nhanh tay lẹ ôm đĩa thịt vào lòng: “Ba, hôm nay bọn con có chính sự nên mới quấy rầy ngài, phải làm xong chuyện này mới có thể ăn thịt.”
“Ồ ——” Lý Huyền Tĩnh rất thất vọng, hắn ngồi bịch xuống ghế, cũng chả thèm nhìn ai, mất hứng nói: “Chuyện gì?”
Còn là một ông lão khó chiều.
Hạng Ngọc Loan bèn bước ra ra mắt ông cụ Nhan, sau đó nói rõ ý đồ của họ, Hi Dương cũng cung kính vái một cái, mong ông có thể giúp đỡ lấy lại kí ức 500 năm trước.
“500 năm trước?” Lý Huyền Tĩnh nhíu mày, lại vuốt chòm râu vốn không tồn tại: “Thế thì khó đấy…”
“Ngay cả ngài cũng không thể giúp sao?” Hi Dương gấp gáp, đây là biện pháp duy nhất mà bọn họ biết.
“Nếu ta còn sống, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng giờ chỉ e lực bất tòng tâm.”
Hi Dương che mặt, ngã vào lồng ngực Hạng Ngọc Loan. Hạng Ngọc Loan ôm lấy vai y, nhìn Lý Huyền Tĩnh: “Nhưng ngài hẳn cũng có biện pháp khác?”
“Ồ, vị tiểu đạo hữu này có ngộ tính đấy.” Lý Huyền Tĩnh lộ ra một nụ cười rất kỳ dị. “Người yêu của cậu là liễu yêu đúng chứ?”
Lý Huyền Tĩnh chỉ về miệng giếng trong sân, ánh sáng xanh đột nhiên từ phía dưới rọi lên khiến mọi người nổi hết da gà.
“Miệng giếng này dẫn tới cõi âm, còn được gọi là giếng Vãng Sinh, các cậu muốn biết quá khứ, phải giao dịch với quỷ Vô Cực sống bên trong giếng.”
“Giao dịch gì?” Hạng Ngọc Loan hỏi.
“Đơn giản, đơn giản, quỷ Vô Cực bị phong ấn trong giếng, thấy nhân gian đủ mọi cung bậc cảm xúc nên luôn luôn khát cầu những câu chuyện, chỉ cần câu chuyện cậu kể lay động được hắn, sau đó đưa cho hắn hai giọt máu là có thể mở cửa, nhìn thấy chuyện đã qua.”
Kể chuyện? Bọn họ hai mặt nhìn nhau, chả ai biết kể chuyện cả, nhất thời không biết nên làm gì.
“Ông ngoại!” Nhan Trăn gọi ông lại: “Là ai kể cũng được hay chỉ hai người họ mới được ạ?”
Ông cụ Nhan vô cùng thèm thịt, thấy lại bị hỏi nữa bèn không vui quay đầu lại: “Sao lại có hai Lam Lam?”
“Ba quên rồi à.” Nhan Vận Lam bất đắc dĩ nói: “Đây là cháu ngoại của ba, ba còn đặt tên cho thằng bé cơ mà.”
“À, à.” Lý Huyền Tĩnh vỗ ót một cái. “Phải, phải, là cháu ngoại. Kể chuyện thì ai kể cũng được, nhưng đã lâu rồi không có ai đánh động được quỷ Vô Cực, phải xem mấy đứa có bản lĩnh không…” Ông duỗi tay nhận đĩa thịt bò Nhan Vận Lam đưa tới, ôm rượu trong ngực, đắc ý hưởng thụ.
Miệng giếng vẫn sáng, không ai dám tiến lên phía trước. Nhan Trăn nói: “Mọi người cùng nghĩ xem nên kể chuyện gì…”
Hi Dương nói: “Tôi… từng nghe Tử Khiêm kể thoại bản, giờ vẫn nhớ một ít, để tôi thử xem.”
Y tới trước miệng giếng, kể ra câu chuyện mà y cho là hay nhất, nhưng quỷ Vô Cực chỉ hì hì cười nhạo, tiếng cười này khiến Nhan Trăn nổi đầy da gà.
“Không! Không!” Quỷ vô cực lặp lại hai lần liền, xem ra là thất bại rồi.
“Không!”
Mắt thấy quỷ vô cực sắp đi, Nhan Trăn bỗng loé lên một ý tưởng, gọi hắn lại: “Chờ đã!”
Cậu gọi điện thoại cho Tiêu Đại Hải, lo lắng chờ đối phương nhận máy, sau đó lo lắng nói: “Đại Hải, mau mở mấy quyển bá đạo tổng tài của cậu ra!”
Mọi người: “…”
“Kiến Bắc Thành! Anh thật ác độc!” Tiêu Đại Hải than thở khóc lóc, hoàn toàn nhập vai: “Đây là đứa con của chúng ta!”
Quỷ Vô Cực chăm chú lắng nghe, leo lên cả vách giếng, tập trung tinh thần, thỉnh thoảng còn khóc hu hu mấy tiếng.
Nhan Trăn: “…”
“Thứ cô mất đi chỉ là một quả thận, nhưng còn em gái cô! Cô ấy mất đi cả sự hồn nhiên trong sáng!” Tiêu Đại Hải nhập vai nam chính khốn nạn, đọc lời thoại vô cùng dõng dạc.
Quỷ vô cực: “Ôi hu hu hu —— “
Nhan Trăn: “…”
Tiêu Đại Hải đọc bản txt nửa tiếng đồng hồ mà miệng đắng lưỡi khô, dò hỏi: “Có thể gửi bản audio không?”
Nhan Trăn: “Chắc là có thể.”
Vì vậy chuyện tiếp theo vô cùng nhàn nhã, Tiêu Đại Hải mở luôn bản kịch truyền thanh, quỷ Vô Cực lại bị cảm động đến gào khóc, cuối cùng đã đồng ý mở cánh cửa quá khứ cho bọn họ.
Hi Dương và Hạng Ngọc Loan liếc nhìn nhau, Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi đi trước.”
Giống như lần kết duyên lần trước, hắn vẫn thô bạo rạch một nhát, nhỏ giọt máu xuống. Hi Dương cũng làm theo, vừa nhỏ vừa đọc thầm: Nhất định phải thành công.
Ánh sáng xanh tản ra, nuốt tất cả mọi người vào trong, Nhan Trăn không kịp chuẩn bị nhào tới trước, phải bám chắc Nguyên Hoa mới không ngã sấp xuống đất.
Dưới chân vẫn là nền đất, nhưng khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Ánh mặt trời chói chang trên đầu, bọn họ đang đứng trên một con đường nhỏ thôn quê, con đường đầy ổ gà ổ vịt, đá vụn vương khắp nơi.
Bọn họ thật sự trở về 500 năm trước rồi.
“A…” Hi Dương vô cùng kích động, y nhìn xung quanh, kéo lấy tay Hạng Ngọc Loan: “Ngọc Loan, chúng ta về rồi! Chúng ta trở lại rồi!”
Trước mắt có mấy thôn dân đi tới, Hi Dương nhìn thấy bọn họ, nắm chặt tay hắn: “Mấy người này không thích anh, em từng nghe bọn họ nói xấu anh rồi.”
Hạng Ngọc Loan hơi buồn cười: “Chuyện năm trăm năm rồi mà em vẫn nhớ kỹ thế.”
“Vốn đã quên rồi, nhưng lúc trở về thì nhớ lại, nhớ lại rồi thì rất tức giận.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Có thể tức giận là chuyện tốt.”
Nhan Trăn: “… Này, chúng ta cứ đứng giữa đường có ổn không? Bọn họ sắp đến gần rồi!”
Nhưng điều cậu lo hoàn toàn dư thừa, bởi vì lúc thôn dân đi qua đã trực tiếp xuyên qua người Nguyên Hoa.
Nguyên Hoa: “…”
“Đừng thế chứ.” Nhan Trăn nói: “Anh căng thẳng chút được không? Sao mà bình tĩnh quá vậy.”
“Nhưng thú vị mà, khá giống game thế giới ảo.” Nguyên Hoa nói: “Cứ coi là hình ảnh ba chiều thôi, đâu có gì đáng sợ?”
Mạch não này đúng thật là ảo ma. Nhưng nghe cũng thuyết phục lắm, dù sao thì họ cũng đang ở trong hồi ức mà thôi.
Mấy thôn dân lần lượt vào làng. Kiến trúc nơi này vô cùng tồi tàn, còn xập xệ hơn cả trên phim truyền hình, các gian nhà đều thấp bé, Nguyên Hoa phân tích: “Có thể là vì người cổ đại ăn không đủ dinh dưỡng nên chiều cao trung bình của họ tương đối thấp…”
Lời này cũng không sai, mấy thôn dân vừa nãy cũng không cao.
Đi theo một đoạn, các thôn dân tạm biệt nhau trở về nhà, chắc họ vừa đi làm ruộng về. Hi Dương như một hướng dẫn viên du lịch, đi ở trước: “Tới ngã ba rồi đi thêm một lúc nữa sẽ đến nhà… Thật kỳ lạ, tôi không cộng hưởng được với cây cối ở đây.”
Đương nhiên là không thể, tất cả đều là hình ảnh ba chiều thôi.
May mà Nhan Trăn khống chế được miệng của mình, không nói ra suy nghĩ trong đầu.
Cận hương tình khiếp*, càng đến gần ngôi nhà họ đã từng sống, Hi Dương bước đi càng chậm, y chần chừ, nắm tay Hạng Ngọc Loan cũng chặt hơn.
*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
“Đừng sợ.” Hạng Ngọc Loan nói: “Nên đến sẽ đến.”
Câu nói này chả có tí an ủi nào, khiến Hi Dương càng hồi hộp hơn.
Nhan Trăn: “Em cảm thấy thầy Hạng nên theo Tiêu Đại Hải học thêm mấy lời tâm tình, nâng cao EQ…”
Rất tốt, câu này nhịn không được nói ra khỏi miệng rồi.
Nhưng dù căng thẳng thế nào chăng nữa, nên đến quả thật sẽ đến.
Bọn họ đã nhìn thấy một cây liễu, nhỏ hơn cái cây mà Nhan Trăn từng thấy trong mơ rất nhiều, một vòng tay đàn ông trưởng thành là có thể ôm trọn được.
“Đó là tôi.” Hi Dương lẩm bẩm.
Mà bên cạnh thân cây là một ngôi nhà tranh thấp bé.
Nhan Trăn rốt cuộc biết “Tử Khiêm” năm đó nghèo ra sao, bảo là một tú tài nghèo thực sự rất chuẩn.
Ngay lúc này, một thanh niên giống Hạng Ngọc Loan như đúc, cũng chính là “Tử Khiêm”, khom người từ nhà tranh bước ra.
Thần kỳ là, tuy nhà nghèo, nhưng hắn vẫn rất cao, khoảng mét tám, chỉ là gương mặt hơi gầy gò và trắng hơn, không dã tính đàn ông như Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan nói: “Quá gầy.”
Nhan Trăn: “Không không không, nhìn vẫn rất công.”
Nguyên Hoa: “…”
Hi Dương: “?”
Mặc dù mỗi người nói một nẻo, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục hài hòa nhìn “Tử Khiêm” đi tới dưới tán liễu, nói chuyện với y một lúc.
“Mấy việc này tôi đều không nhớ rõ.” Hi Dương nghiêm túc nghe. “Khi đó tôi đã rất khó lắng nghe người khác nói chuyện.”
Ngũ giác mất linh, uể oải mệt mỏi, đối với yêu mà nói, đây là điềm báo thiên kiếp sắp tới.
Nói cách khác, lúc này cách thiên kiếp năm trăm năm trước của Hi Dương không xa nữa.
“Tử Khiêm” nói liên miệng, còn “Hi Dương” thì đều không hề đáp lại, hắn nói hết cả nửa ngày, nói mình hôm nay đọc sách gì, có thu hoạch gì, nói mình trước thay một vài người giải oan nay đã có hồi đáp.
Sắc trời dần tối, “Tử Khiêm” chỉ đành để y nghỉ ngơi cho thật tốt, quay người vào nhà.
Bọn họ nhìn hồi lâu mà không có chuyện gì xảy ra, Nguyên Hoa có chút mất kiên nhẫn, cúi đầu hỏi Nhan Trăn: “Chắc không phải ngược thời gian hơi quá, chúng ta đến sớm mấy ngày đâu nhỉ?”
Nhan Trăn cũng nghĩ đến khả năng này: “……”
Má nó, đừng tính toán chi li thế chứ?
Cậu nhớ lại cảnh nhỏ máu của Hạng Ngọc Loan và Hi Dương, nhỏ xuống không ít đâu.
Nói là cho quỷ Vô Cực hai giọt, chẳng lẽ thật sự chỉ lấy hai giọt thôi à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT