Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Chương 57:


1 tháng

trướctiếp

Editor: Niêm Hoa

Chương 57.

“Vậy nên, anh với thầy Hạng cãi nhau rồi?”

Hi Dương vừa đến nhà đã vào bếp mặc tạp dề làm cơm cho mọi người, vừa làm vừa kể lại đầu đuôi sự việc cho Nhan Trăn nghe.

“Cũng không hẳn là cãi nhau, tôi không nói rõ được suy nghĩ của mình, anh ấy lại chỉ tin tưởng vào điều anh nghĩ, nói thêm gì nữa có khi lại cãi thật.”

Nhan Trăn theo y qua lại trong gian bếp: “Thế khác nào đang chiến tranh lạnh đâu.”

“Tôi muốn bình tĩnh một chút, anh ấy cũng nên bình tĩnh lại, tối qua vì sợ anh ấy lo lắng nên tôi mới không ra ngoài.”

Nhan Trăn nghĩ thầm anh để tâm đến hắn như thế, ông trai thẳng họ Hạng nọ thế mà vẫn cảm thấy anh không yêu hắn?

“Vậy nay anh ra ngoài, thầy ấy không lo à?”

“Tôi nói muốn tới nhà cậu.”

Ồ, về nhà mẹ đẻ trong truyền thuyết nè.

Nhan Trăn nói chuyện với y một hồi, cảm thán phương thức tiết giận của Hi Dương cũng hiền lương thục đức như vậy, đúng là khuôn mẫu người vợ hiền mà.

Nguyên Hoa muốn vào bếp hóng chuyện, bị Nhan Trăn ghét bỏ đuổi ra ngoài.

“Vậy nếu thầy ấy tới tìm anh thì sao?” Nhan Trăn nói: “Anh có tha thứ không?”

“Tha thứ gì chứ.” Hi Dương cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi không trách anh ấy, chỉ là lời anh ấy nói khiến tôi hơi tổn thương.”

Đứng ở góc độ của Hạng Ngọc Loan mà nói, hắn không có ký ức kiếp trước, dù hắn thực sự là Tử Khiêm chuyển thế thì với hắn, Tử Khiêm là một người hoàn toàn xa lạ.

Vướng mắc ở chỗ hắn thực sự là Tử Khiêm, cũng thừa hưởng tình cảm mà Tử Khiêm dành cho Hi Dương.

Là tình yêu nhỉ, không yêu thì sao lại đố kị chứ.

Hi Dương dừng tay, ngẩn người nhìn nguyên liệu trong nồi. Nhan Trăn: “Sao thế?”

“Lòng loạn.” Hi Dương nói: “Không yên tĩnh được. Trước kia tôi chưa từng thế này.”

“Chắc vì ngày xưa chưa cãi nhau bao giờ nhỉ? Vợ chồng son cãi nhau đều như này hết.” Nhan Vận Lam không biết đã vào từ bao giờ: “Canh gì đây? Thơm quá.”

Hi Dương mở nắp nồi, hương vị càng thơm nức mũi: “Chị Nhan, chị nói xem em nên làm sao đây?”

“Hai người muốn làm hoà thì phải thổ lộ tâm sự ra.” Nhan Vận Lam thèm ăn chảy nước miếng. “Đầu tiên cứ mặc hắn đi, đàn ông mà, không bơ hắn thì hắn không biết mình sai chỗ nào. Nếu hắn thật sự quan tâm cậu, chưa tới một ngày đã không nhịn được tới tìm cậu xin lỗi rồi.”

Nhan Trăn: “Mẹ à, trừ mẹ ra, giờ trong nhà toàn là đàn ông đó ạ.”

Nhan Vận Lam chẹp miệng: “Cãi gì mà cãi? Mẹ nói sai à? Là đàn ông thì ghê gớm lắm chắc?”

Hi Dương hỏi lại: “Một ngày?”

“Một ngày.” Nhan Vận Lam nói: “Xem như là kỳ hạn cậu âm thầm dành cho hắn.”

Hi Dương cũng ở lại thật.

Nhan Trăn nhắn tin báo lại tình hình cho Hạng Ngọc Loan: Hi Dương đang ở nhà em, trạng thái vẫn tốt, anh ấy hi vọng cả hai hãy bình tĩnh lại, tiện thể nói luôn ạ, nhà em không được rộng lớn lắm, bạn trai em cũng đang ở đây, nam nữ thụ thụ bất thân nên anh ấy đương nhiên không thể ngủ cùng mẹ em được, chỉ có thể chen chúc với Lý đạo trưởng…

Hạng Ngọc Loan lập tức gọi điện tới, Nhan Trăn nhịn cười, giả vờ ngạc nhiên nói: “Thầy Hạng ạ?”

“Đặt phòng bên ngoài cho tên đó, tôi trả tiền.”

Nhan Trăn nói: “Không hay lắm đâu ạ, Hi Dương tới đây là để giải sầu, sao có thể bảo anh ấy ra ngoài ngủ…”

“Là Lý Huyền Tĩnh.” Hạng Ngọc Loan nói: “Tách hắn với Hi Dương ra xa một chút.”

Cúp điện thoại, Nhan Trăn cười lăn lộn trên giường, nắm tay đập bộp bộp trên đệm.

Nguyên Hoa xoa bắp chân cậu: “Đủ chưa, đùa vui lắm à?”

“Em cảm thấy bọn họ dù có giận dỗi đến mấy cũng vẫn rất quan tâm đối phương, khiến người ta vừa sốt ruột vừa muốn cười, Hi Dương giỏi ghê, biến thầy Hạng từ một lão “phật sống” thành người đàn ông có dục vọng độc chiếm rồi.”

Nguyên Hoa nói: “Em thích người có dục vọng độc chiếm?”

“Không được mạnh quá.” Nhan Trăn nói: “Cái gì cũng thế, tốt quá hoá dở thôi.”

Nguyên Hoa: “Em giải thích xem thế nào thì được coi là quá mạnh, để anh điều chỉnh cho chuẩn.”

Nhan Trăn đẩy khuôn mặt sát rạt của hắn ra: “Có gì đáng nói? Anh cũng đâu phải kiểu đó, chẳng lẽ còn muốn giam cầm hạn chế tự do gì đó à.”

“Mỗi khi xuất hiện tình địch, trong đầu anh đều có ý nghĩ này.” Nguyên Hoa xoa cằm, một ngày rồi chưa cạo, râu đã nhú lên được một chút rồi.

“Hả?” Nhan Trăn chả hiểu gì, tình địch ở đâu mới được.

“Ví dụ như đứa nhóc học sinh của em kia?” Nguyên Hoa nói.

Nhan Trăn: “…”

Hộ Hồng Triết thật sự đi du lịch. Nghe theo đề xuất của Nhan Trăn, cậu không chọn địa điểm trong nước nữa mà ra nước ngoài trước, sau khi trở về lại đi mấy nơi nổi tiếng sau.

Trong hành trình, cậu vẫn thường chụp ảnh gửi Nhan Trăn, nhưng do cách biệt múi giờ nên thời gian để trò chuyện không được nhiều.

Ở nước ngoài chắc sẽ không có ma quái Hoa kiều đâu nhỉ, mà có khi lại có thật ấy chứ, Nhan Trăn nghĩ thầm, còn thêm mấy loài khác như quỷ hút máu nè, hải yêu nè,…

Bất kể là thầy trừ yêu ở quốc gia nào thì đều rất cực nhọc. Nhan Trăn bày tỏ lòng kính trọng với bọn họ.

Nguyên Hoa nói: “Em có cảm thấy anh cố tình gây sự không?”

“Không đâu.” Nhan Trăn nói: “Chuyện bình thường mà, nhưng vì anh nên em đã hạn chế trò chuyện với cậu ấy rồi, anh đừng để tâm đến nữa nhé.”

Nguyên Hoa nói: “Chủ yếu vì cậu ta giống anh quá ấy, anh sợ ngày nào đó em lại có suy nghĩ lệch đường thì hỏng.”

“Vậy anh có thể yên tâm rồi, em tuyệt đối sẽ không tìm bạn trai cùng một kiểu đâu, không thể rơi hai lần trong một cái hố được.”

Nguyên Hoa: “…”

Nhan Trăn bị đè lên giường, la lên: “Em sai rồi, chúng ta sẽ không chia tay đâu, em yêu anh lắm!”

Nhan Vận Lam bưng cốc trà, lặng yên đứng cùng một chỗ với Hi Dương: “Ài, trong nhà náo nhiệt ghê, mỗi người đều có tinh thần.”

Lý Huyền Tĩnh nói: “Chị cũng kiếm bạn đi, đã hoa tàn ít bướm rồi mà còn không tranh thủ thời gian…”

Nhan Vận Lam rút một con dao phay: “Hả?”

“Thì cũng chả sao cả!” Lý Huyền Tĩnh lắc đầu than thở: “Chị Nhan của chúng ta xinh đẹp tuyệt trần, không điên cuồng thêm lần nữa thì quá phí hoài tuổi xuân.”

Hi Dương đang cầm ấm trà: “…”

“Hừ.” Nhan Vận Lam vỗ vai hắn. “Xem như chú thức thời, cầu người không bằng tự cầu mình, chị đây cũng đã về hưu rồi, thường ngày rảnh rang, chi bằng nuôi một bé cún, thỉnh thoảng dắt ra ngoài đi dạo.”

Nghĩ một hồi lại thấy hơi phiền: “Đi dạo nhiều cũng mệt, hay là nuôi mèo nhỉ?”

Bà duỗi tay ôm chầm lấy cổ Hi Dương, bày bộ dạng nữ ác bá: “Nuôi Hi Dương là tốt nhất, sao nào nàng dâu Hi Dương, có muốn tới nhà chị ở không, đảm bảo sẽ đối xử với cậu tốt hơn so với tên họ Hạng nào đó.”

Hi Dương: “Cái này…”

“Thôi đi mẹ ơi.” Nhan Trăn thò đầu ra, tóc cậu đã bị Nguyên Hoa vò thành ổ quạ: “Mẹ chỉ muốn người ta làm cu li cho mình thôi!”

“Hơ, nhãi con.” Nhan Vận Lam đứng lên muốn tới đánh cậu. “Dám nghĩ mẹ mình thế hả?”

Hi Dương nhìn khung cảnh hài hoà trước mắt, khóe miệng ngậm cười, trong lòng lại thấy cô đơn.

Một ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với Nhan Trăn thì chỉ là một trang lịch mỏng, đối với Hi Dương thì mỗi phút mỗi giây đều như mười hai tiếng.

Hạng Ngọc Loan vẫn không gọi điện thoại tới, chỉ hỏi thăm ở chỗ Nhan Trăn nhưng Nhan Trăn cũng không nói gì nhiều.

Hạng Ngọc Loan lại uống say, khi đạp cửa về nhà ngã nằm trên sô pha lại không có ai tới hỏi han, trách hắn uống nhiều rồi chuẩn bị quần áo cho hắn tắm rửa, cũng không có ai nấu canh giải rượu cho hắn.

Trong nhà yên tĩnh không có tiếng người, tiếng tủ lạnh hoạt động trong góc tường càng khiến không khí thêm tĩnh mịch.

Tiếng hát của trẻ con vọng lên từ tầng dưới: “Chúng ta tới bên hồ của thảo nguyên bao la, ngóng đợi đàn chim bay về, khi chúng ta lớn lên sẽ cùng nhau sinh một bé con, con sẽ trưởng thành và vươn xa, chúng ta cũng từng người rời đi…”(*)

“Em viết thư cho anh và anh không cần phải hồi âm…”(*)

“Cứ như vậy đi…”(*)

(*)Lời bài hát “Nếu như có kiếp sau” – Đàm Duy Duy. Link nghe nhạc.

Giọng hát của thiếu nữ mười mấy tuổi trong trẻo và hồn nhiên, nghe vào lại khiến lòng người thêm bi thương.

Hắn miễn cưỡng đứng lên, vừa xoa huyệt thái dương vừa đi ra ban công đứng nghe cô bé hát.

Bé gái quên mất lời, tiếng hát dần đứt quãng rồi im bặt, dư lại tiếng gió đêm thổi qua các tán cây dưới lầu vang rào rạt.

Ánh mắt Hạng Ngọc Loan vô hồn, không biết nên nhìn chỗ nào, cũng không biết nên nghĩ gì, cuối cùng dời mắt lên gốc cây mơn mởn được trồng trên ban công, duỗi tay gảy lá của nó.

Mỗi ngày nó đều được Hi Dương truyền yêu lực nên lớn rất nhanh, đã cao hơn nửa cánh tay rồi.

Dù biết chỉ là lời đùa của Lý Huyền Tĩnh, nhưng không ngờ lại thật sự có. Trên một chiếc lá hiện lên hai chữ ‘Hi Dương’ nho nhỏ.

Trên chiếc lá cạnh hình như cũng có chữ gì đó, cẩn thận nhìn kỹ thì là hai chữ ‘Ngọc Loan’.

Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên nở nụ cười.

Trước đây thì cho đi một phách, hiện tại ngay cả hồn cũng bị bắt mất.

“Em chẳng hiểu gì cả.”

Hạng Ngọc Loan không muốn ngủ, hắn không thể gặp người trong mộng kia nữa, mà lúc tỉnh cũng không thấy được người mà mình muốn gặp nhất.

Có lẽ đây là quả báo cho những năm tự cao tự đại trước đây của hắn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất buồn bực.

“Tử Khiêm, Tử Khiêm!”

Trong đầu Hạng Ngọc Loan đặc quánh thành bột, muốn phản bác nói mình không phải Tử Khiêm, lại bị cưỡng chế kéo lại.

“Chàng xem, ta đã nói mà, giấc mơ kia không phải giả, sau khi chàng luân hồi chuyển thế thì không để ý ta nữa.”

Giọng điệu này khiến một cục đá cũng phải mềm lòng, Hạng Ngọc Loan nói: “Sao tôi có thể không để ý tới em.”

“Vậy anh nỡ lòng khiến em tổn thương và khổ sở sao?”

Hạng Ngọc Loan ôm lấy y: “Không nỡ.”

“Nhưng anh đã khiến em tổn thương rồi.”

Hắn không biết phải xử lý ra sao, chỉ có thể ôm chặt y để thể hiện nỗi lòng.

“Nếu không nỡ, tại sao lúc ta đi, không giữ ta lại?”

Hạng Ngọc Loan trở nên rất thành thật, đè giọng: “Tôi sợ.”

“Anh cũng sợ sao?” Hi Dương nhẹ giọng cười: “Em còn tưởng, trên thế gian này không có thứ gì có thể khiến anh sợ cả.”

“Trước kia không có, nhưng hiện tại đã có rồi.”

Hi Dương nhẹ nhàng ôm lại hắn, hô hấp hai người đan xen: “Tử Khiêm, ôm chặt em, em lạnh…”

Hạng Ngọc Loan nói: “Đang giữa hè sao lại lạnh được?”

“Anh chẳng lãng mạn gì cả.” Hi Dương cười phá lên: “Em chỉ muốn được gần anh thêm chút thôi.”

“Tử Khiêm…” Hi Dương hôn lên hầu kết hắn, âm cuối có chút run rẩy: “Hai ta đã ngủ cùng giường lâu như vậy, anh vẫn không có chút tình cảm nào với em sao?”

Hạng Ngọc Loan yên lặng.

“Tử Khiêm?”

“Có lẽ mi đã quên mất.” Hạng Ngọc Loan nói: “Rất lâu rồi em ấy không gọi tôi là ‘Tử Khiêm’ nữa.”

Tiếng thét chói tai vang lên, khói đen bám trên người Hạng Ngọc Loan bị kim quang rọi trúng, lập tức tan biến.

Hạng Ngọc Loan mở mắt nhìn lên trần nhà, dần dần tỉnh táo lại.

***

Sáng sớm, điện thoại của Nhan Trăn rung lên không ngừng, cậu không nhận thì nó sẽ cứ rung mãi.

Nhan Trăn vốn muốn kiên định bỏ qua, nhưng lại nhận ra mình không thể chịu đựng tiếng rung liên tục thế này. Cậu đành đẩy đẩy Nguyên Hoa, bảo hắn mau nghe điện thoại.

Nguyên Hoa vươn tay với lấy, liếc một cái rồi giơ lên trước mặt Nhan Trăn. “Thầy Hạng.”

Nhan Trăn trong cơn gắt ngủ bất đắc dĩ ngồi dậy nghe điện thoại: “Alo?”

“Tôi đã gọi cho Hi Dương nhưng em ấy không nhận. Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu, làm phiền rồi.” Ngữ khí Hạng Ngọc Loan vẫn tương đối khách khí: “Mong cậu ra mở cửa cho tôi.”

Nhan Trăn: “…”

Hạng Ngọc Loan mặc âu phục đeo giày da, còn cầm theo một bó hoa, Nhan Trăn đầu xù tóc rối đứng đối diện hắn, hai người yên lặng nhìn chằm chằm nhau.

“Hi Dương không muốn gặp tôi sao?” Hạng Ngọc Loan hỏi.

“Không phải.” Nhan Trăn nói: “Em tưởng mình còn đang nằm mơ, sợ nhận nhầm người.”

“Tôi đã tìm kiếm trên mạng, có kiến nghị nên mặc thế này, âu phục là do Hi Dương mua, còn bó hoa…” Hạng Ngọc Loan nói: “Phiền cậu trao cho em ấy giúp tôi.”

Nhan Trăn có thể cảm nhận được thành ý của hắn, nhất định là có chuẩn bị mà tới. Nhưng EQ của hắn quá thấp, không, có khả năng IQ cũng đang tụt dốc không phanh rồi.

Hi Dương là thụ yêu, còn ngắt hoa tặng y để tỏ lòng?

Nhan Trăn: “Em kiến nghị thầy không nên tặng hoa, đây không phải quyết định đúng đắn đâu…”

“Ừm, cậu nói đúng.” Hạng Ngọc Loan nói: “Nên tôi cũng có kế hoạch dự phòng rồi.”

Nhan Trăn: “?”

Hạng Ngọc Loan lấy từ túi bắt yêu ra một chậu cây không biết là loài gì đưa cho cậu: “Vậy phiền cậu đưa cái này cho em ấy.”

Nhan Trăn: “…????”

Trước tiên không hỏi đây là loại cây gì, nhưng thầy dùng túi bắt yêu như vậy mà đã hỏi qua ý kiến của nó chưa ạ?

Cứ để Hạng Ngọc Loan đứng ngoài mãi cũng không tốt, Nhan Trăn mở cửa ra: “Thầy vào trước đi.”

Hạng Ngọc Loan nói: “Không cần, tôi chờ em ấy ở đây.”

Có phong độ phết, Nhan Trăn nhìn chậu cây trong tay, cảm nhận được yêu lực của Hi Dương trên đó, cũng thấy được tên của y thì rốt cuộc đã rõ, đây hẳn là vũ khí bí mật rồi.

Hi Dương đi đi lại lại trong phòng, trong lúc Hạng Ngọc Loan đang trên đường, cây cối hoa cỏ đã truyền tai nhau rồi báo cho y. Nhưng vì Nhan Vận Lam đã nói: Khi đàn ông chịu thua với mình nhất định phải làm bộ làm tịch không được tha thứ quá nhanh, nếu không thì hắn sẽ không nhớ đau, lần sau có thể sẽ tái phạm.

Vậy nên y không nhận điện thoại.

Hạng Ngọc Loan gọi đến năm cuộc rồi thôi khiến Hi Dương thấy rất thất vọng và buồn phiền.

Lúc ra vẻ sợ nhất là bị bơ, hắn lại không có nhẫn nại, Hi Dương bắt đầu hối hận, đến tận lúc cảm nhận được Ngọc Loan đang bước vào toà nhà.

“Cộc cộc cộc ——” Nhan Trăn gõ cửa. “Hi Dương, anh dậy chưa?”

Hi Dương lập tức đứng lên, tay run rẩy vặn tay nắm cửa.

Chậu cây viết tên y và Ngọc Loan bất ngờ xuất hiện trước mặt. Lá cây xanh biếc thoáng lay động như đang làm nũng với y.

“Chuyện này…”

“Thầy Hạng đang chờ ngoài cửa.” Nhan Trăn nói: “Nếu không…”

Hi Dương vừa nhìn thấy chậu cây đã bị cảm động rồi, hờn dỗi buồn phiền gì cũng quên hết sạch: “Cho anh ấy vào đi.”

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, thế mà lúc hai người gặp lại còn gò bó lúc thường hơn.

Hi Dương ngồi trên ghế, tóc dài chưa buộc mềm mại rải sau lưng, uốn lượn tựa dòng sông.

Hạng Ngọc Loan đứng ở cửa, Nhan Trăn tri kỷ đóng cửa lại giúp hai người họ.

“Tôi…”

“Em…”

Hai người đồng thời mở miệng, Hi Dương rút trước: “Anh nói trước đi.”

Hạng Ngọc Loan mang dáng vẻ hối lỗi, trong lòng có trăm nghìn lời muốn bộc bạch lại không thể nói ra, nếu giờ là Tử Khiêm, nhất định sẽ không thế này.

“Anh lại muốn nói mình không bằng Tử Khiêm sao?” Hi Dương nghĩ mãi không ra, nếu Hạng Ngọc Loan không có chút ký ức gì, sao lại so đo được với Tử Khiêm chứ?

“Không, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”

Hi Dương rũ mắt, yên tĩnh nghe hắn nói.

“Là tôi không đúng, tôi quá tự ti. Vì tôi từng mơ thấy vài chuyện trước kia nên biết được tôi và hắn…tôi và tôi của quá khứ hoàn toàn khác nhau.”

Còn chuyện nào nực cười hơn chuyện ghen với chính mình nữa chứ. Hạng Ngọc Loan da mặt mỏng, cũng biết tâm tư của mình mất mặt thế nào: “Tôi cảm thấy người em thích là hắn, chứ không phải tôi.”

Hi Dương nói: “Bây giờ anh vẫn nghĩ vậy sao?”

“Nhìn thấy nó, nên tôi đã nhận ra là mình nghĩ quá nhiều.” Hạng Ngọc Loan nói: “Thật ra tôi…”

Hi Dương: “?”

“Là tôi ích kỷ, không muốn nhìn lại những cảnh tượng năm đó.”

Điều này khiến Hi Dương hơi khó hiểu. “Cảnh nào cơ?”

“Tôi không thấy rõ lắm, lần nào cũng tỉnh dậy giữa chừng…” Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi chỉ nhớ, những lúc nhớ lại đều thấy rất đau lòng, tim như bị khoét mất…”

Đau thấu xương tủy.

Đột nhiên “rầm” một tiếng, một người rơi xuống trên giường.

Hi Dương: “…”

Ngoài cửa, Nhan Trăn dựa bên trái, Nguyên Hoa dựa bên phải, như hai môn thần đang trông cửa khiến Nhan Vận Lam đang định đi uống nước sợ hết hồn.

“Hai đứa làm gì thế? Trừ tà à?”

Nhan Trăn: “Hạng Ngọc Loan đến.”

Nhan Vận Lam lập tức dán lại, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Không thấy cãi nhau.” Nhan Vận Lam nói: “Chẳng lẽ là đang hôn nhau?”

Nhan Trăn nói: “Được rồi mẹ, đừng nghe lén nữa.”

“Được thôi.” Nhan Vận Lam thẳng eo, thuận tiện đấm vai mấy cái. “Mỏi eo đau lưng… thằng nhóc Lý Huyền Tĩnh lại chơi đêm à?”

Là một thanh niên độc thân sống về đêm, Lý Huyền Tĩnh xung phong ngủ sô pha, nhưng cũng không ngủ trên đó nhiều.

Ít nhất lần này không ngủ.

Hắn ngậm bánh bao, nhảy từ cửa sổ vào, sau đó ngã cái rầm xuống giường.

Hạng Ngọc Loan: “…”

Hi Dương: “…”

Lý Huyền Tĩnh nằm nghiêng trên sô pha không khác gì một vị quý phi.

“Ngồi đi, ở địa bàn của bổn cung, không cần khách khí.”

Mấy người đương nhiên sẽ không khách khí, lần lượt ngồi xuống, Nhan Vận Lam còn lấy chân hắn làm gối dựa.

Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi và Hi Dương đã bàn bạc xong.”

“Vì Lý đạo trưởng đã đặc biệt tới đây vì chuyện của chúng tôi.” Hi Dương bày tỏ lòng có lỗi: “Đương nhiên không thể phụ lòng tốt của Lý đạo trưởng được, mong Lý đạo trưởng giúp chúng tôi tìm ra chân tướng.”

Lý Huyền Tĩnh thật ra đã lên chức quản lý khu vực Hoa Đông, mà khu này lại nhiều nhân tài, hắn không phải đụng tay đụng chân lắm nên tự cho mình một tháng nghỉ ngơi, đang rảnh rỗi đến đau ‘trứng’ nên tiện tay nhận việc này luôn.

Hơn nữa, hắn cũng đang muốn điều tra một việc khác nên mới ở lại.

“Tối qua tôi cũng đã quyết định phải loại bỏ nhược điểm, vì có ma vật muốn thừa cơ khi tôi rối lòng mà muốn cướp đoạt thần trí của tôi.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Hạng Ngọc Loan là ai chứ, người đã đơn phương độc đấu với một đại yêu ngàn năm, nhốt gã trong tháp luân hồi mỗi ngày đều phải chịu đựng các loại thống khổ khi biến thành súc vật.

Trận chiến đó khiến tiếng tăm Hạng Ngọc Loan lan rộng, không ít người trong giới gọi hắn là “chiến thần”.

Dám nhắm mục tiêu vào Hạng Ngọc Loan, ma vật này chắc chắn chán sống rồi.

Hi Dương càng nghĩ càng sợ, nếu y biết lúc mình và Hạng Ngọc Loan chiến tranh lạnh sẽ có ma vật thừa cơ làm loạn, y tuyệt đối sẽ không giận dỗi bỏ đi như vậy.

“Chắc Lý đạo trưởng cũng biết.” Hạng Ngọc Loan nói: “Gần đây ma vật hoành hành, âm khí thịnh, thành viên liên minh trấn thủ khắp nơi, trong thời gian này càng không thể gặp chuyện được, thế nên việc này nhất định phải nhờ Lý đạo trưởng giúp đỡ.”

Hắn đứng dậy, vái Lý Huyền Tĩnh một cái: “Cảm tạ, nợ ân tình hôm nay, sau này có việc cần giúp cứ nói, tôi không chối từ.”

Lý Huyền Tĩnh… Lý Huyền Tĩnh sợ ngây người.

Hắn không ngờ tới một Hạng Ngọc Loan cao ngạo tự đại cũng sẽ có ngày khiêm tốn như vậy.

Chuyện này thực sự khiến hắn bắt đầu tin vào tình yêu thế gian rồi.

Nhan Trăn vô thức nắm tay Nguyên Hoa, mà Nguyên Hoa cũng dịch gần lại, thuận tay ôm eo cậu.

“Sao giờ, em muốn khóc quá.” Nhan Trăn nói: “Sao lại cảm động thế này?”

“Em đừng khóc, người ta còn chưa khóc mà.” Nguyên Hoa nói.

Nhan Trăn: “… Ừm.”

Hi Dương vốn cũng muốn khóc, nghe thấy vậy bèn miễn cưỡng nhịn lại.

“Quyết định vậy đi.” Nhan Vận Lam liếc quyển lịch. “Hôm nay là đầu tháng sáu âm lịch, cách ngày giỗ của ba tôi mười ngày. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa mọi người về quê, trong thời gian này, mọi người ở cả đây… thì có chút chật chội.”

Tuy rằng bà không bài xích người ở nhờ, nhưng khách nhiều thế này thì rất muốn thu phí đấy.

Lý Huyền Tĩnh nói: “Phân cục Hoa Đông triệu em trở về, lúc nào đi thì chị gọi cho em là được.”

Hi Dương: “Vậy tôi…”

Hạng Ngọc Loan cướp lời: “Em về với tôi.”

“Ồ ——” Lý Huyền Tĩnh bắt đầu ồn ào.

“Gắn kết lại….” Nhan Vận Lam cất tiếng hát: “Trái tim của em, và trái tim của anh —— “

Nhan Trăn tiếp lời: “Kết thành một vòng cỏ may mắn, kết thành vòng tròn đồng tâm —— “

Hai mẹ con đồng thời hợp xướng đoạn điệp khúc: “Hướng lên trời cao hô thật lớn câu ‘anh yêu em’ ——”

**Bài hát “Yêu” – Tiểu Hổ Đội.

Hạng Ngọc Loan: “………”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp