Nhan Trăn không hiểu Hạng Ngọc Loan nên không có cách nào đánh giá, kỳ thực hai người họ nếu có thể ở bên nhau thật tốt, quá khứ thế nào cũng đâu quan trọng.
Điểm mấu chốt là ở Hi Dương. “Vậy anh thì sao, anh muốn khôi phục ký ức không?”
Hàng lông mi thật dài chớp động mấy lần, trong tim y rất đau, thực sự muốn biết năm đó mình đã quên mất những gì. Dù kết quả có khiến y không thể đối mặt với Hạng Ngọc Loan, y vẫn muốn biết, nếu không coi như có thể ở bên Hạng Ngọc Loan lâu dài, cả đời này lòng y cũng không an bình.
Có lẽ Hạng Ngọc Loan sẽ không để ý quá khứ, nhưng cứ tiếp tục hình thức ở chung như bây giờ, sớm muộn gì cũng có sự cố, ai trong bọn họ cũng không thể giao ra toàn bộ sự chân thành.
“Tôi…” Hi Dương nói: “Muốn cùng Tử Khiêm, không, muốn cùng Ngọc Loan, tôi muốn ở bên anh ấy lâu dài.”
Đây chỉ là mong muốn của y, nhưng y lại không đủ tự tin rằng nó sẽ thành sự thật. “Thật lâu thật lâu, nhất định phải hiểu được tình cảm của đối phương, dù anh ấy không muốn, tôi cũng phải nhớ ra.”
Nhan Trăn cảm nhận được sự kiên trì cứng cỏi trong nét mềm mại kia, điểm này đã có thể nhìn ra được qua bao năm chờ đợi của y. Tính cách y tuy mềm mỏng, nhưng cũng rất kiên quyết.
“Hai người bàn bạc kỹ vào.” Nhan Trăn nói: “Tình huống này… Nói thật, tôi không biết mình có thể giúp được gì không.”
Hi Dương nhẹ giọng cười: “Có lúc tôi sẽ nghĩ, duyên phận đến tột cùng là cái gì, nếu tôi và Tử Khiêm có duyên phận, vậy vì sao lại tách ra, nếu tôi và Ngọc Loan không có duyên phận, thì tại sao lại gặp lại?”
Sau khi làm kết duyên sư, Nhan Trăn cũng thường suy nghĩ về vấn đề này.
Cậu cho rằng tơ hồng là công cụ bắt buộc phải có để kết duyên, nhưng đôi khi, tình cảm có tơ duyên đảm bảo lại nhanh chóng vỡ vụn, không nối được duyên lại có thể thu hút lẫn nhau, kỳ thực, cái gọi là duyên phận chỉ là một thứ hư vô mờ mịt, tình yêu chân chính chỉ được sinh ra khi cùng nhau cố gắng và trân trọng.
Cũng như Hạng Ngọc Loan từng nói, việc thành do người làm.
“Có lẽ là ông trời trêu ngươi.” Hi Dương nói: “Trước khi gặp lại Ngọc Loan, tôi chỉ suy nghĩ đơn thuần rằng muốn gặp, biết rõ được chuyện xưa là đủ rồi, nhưng sau khi gặp lại mới hiểu, dục vọng thật khó khống chế.”
“Cũng đâu cần phải khống chế, sau khi thầy Hạng gặp lại anh, dường như đã tươi tỉnh lên nhiều rồi?” Ít nhất sẽ không mỗi ngày mua say nữa, trong nhà đã có người chờ hắn về.
Hi Dương nói: “Nếu tôi cũng mất toàn bộ ký ức, cùng anh ấy bắt đầu lại, tôi đương nhiên sẽ vui vẻ, không hề vướng bận muốn gần gũi anh.”
Hiện tại thì sao, nửa che nửa hở, lo lắng đề phòng, còn không bằng lộ hết miệng vết thương ra, xem xét cẩn thận xem nó nghiêm trọng đến mức nào.
“Tôi sẽ bàn bạc với anh ấy.” Hi Dương nói: “Cảm ơn cậu đã lắng nghe tôi nói, Trăn Trăn.”
Nhan Trăn đã nghe qua nhiều lời giãi bày rồi, đây cũng không phải là lời phiền muộn nhất, cậu xua tay: “Không có gì.”
Nếu cậu giúp được gì đó thì tốt hơn, nhưng không thể nối duyên nên đã vượt qua phạm vi năng lực của cậu rồi, giờ chỉ có thể đứng từ góc độ bạn bè để lắng nghe và đưa lời khuyên thôi.
Nguyên Hoa thi xong bèn đạp xe tới đón cậu.
Lúc này là giữa hè, dùng xe đạp cũng không hơn gì đi bộ, thậm chí lúc Nguyên Hoa mỉm cười ngồi trên xe chờ cậu, cậu còn có cảm giác mình đã xuyên về thế kỷ trước.
“Hôm nay em về nhà à?” Nguyên Hoa chở cậu đi, không cần nhìn mặt, nghe ngữ khí thôi cũng rõ hắn muốn Nhan Trăn ở lại thêm chút nữa.
“Về chứ.” Nhan Trăn lén lút cười. “Nếu anh mong em ở lại thì cầu em đi.”
Nghe cậu nói thế, Nguyên Hoa bèn quẹo đầu xe sang hướng khác, Nhan Trăn nói: “Đi đâu vậy?”
“Thuê phòng.” Nguyên Hoa cây ngay không sợ chết đứng.
Ngoài miệng Nhan Trăn nói không muốn không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực, cuối cùng thở hồng hộc nằm lỳ trên giường giả chết.
Nguyên Hoa tắm rửa xong trở lại, nằm xuống ôm cậu vào lòng.
“Gần đây không tự mình làm à?”
“Thời gian đâu ra?” Nhan Trăn nói: “Phát sóng trực tiếp cho đám Hoa Minh Vũ chắc?”
Lời này khiến Nguyên Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, tay lại mò xuống chỗ không nên mò. “Nếu có thể… thì tốt rồi.”
Trong dấu ba chấm kia là gì không cần nói thẳng ra cũng hiểu.
Nhan Trăn xem không ít phim đen, mà chủ yếu chỉ xem vì kích thích đẹp mắt thôi. Bây giờ nằm trong lòng Nguyên Hoa, xem phim cùng hắn mới thấy vô cùng xấu hổ.
“Có thể đừng mở tiếng không…” Hai tay Nhan Trăn bị kẹp trước ngực không tiện động đậy, cậu giãy chân bày tỏ bất mãn, bị Nguyên Hoa cong đầu gối lên giữ lại, cả người đều bị áp chế.
“Sao nào? Em xấu hổ à?” Nguyên Hoa day rái tai cậu, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, tiểu thụ bên trong đang nằm ngửa ra, mở rộng hai chân đối diện ống kính.
Nhan Trăn không dám xem, cậu sắp tự bốc cháy rồi mà Nguyên Hoa không chịu tha cho cậu. “Em không xem.”
Nhưng âm thanh tiểu thụ vẫn không ngừng truyền vào tai, rung động màng nhĩ và linh hồn của cậu.
“Muốn thử chút không?” Nguyên Hoa dụ dỗ: “Anh sẽ dịu dàng…”
Nhan Trăn run rẩy cả người: “Không…”
Cậu thực sự không chống đỡ được, còn nghi ngờ rốt cuộc mình với Nguyên Hoa ai mới là trai thẳng, sao hắn chả xoắn xuýt tí gì thế. Đàn ông đúng là không phải thứ tốt gì, dưới sự dụ dỗ, cuối cùng vẫn cởi quần.
Chuẩn bị không đầy đủ nên họ cũng không dám làm đến bước cuối cùng. Cả mặt Nhan Trăn đều vùi vào trong gối, cậu cảm thấy mình sẽ điên chết mất, chết trong khoái cảm khi thứ màu trắng ấy bắn ra.
“Vẫn muốn về à?” Nguyên Hoa muốn cõng cậu ra khách sạn vì thấy chân cậu đang run dữ lắm, nhưng Nhan Trăn ngang ngạnh nói không cần, tự đỡ eo ra cửa.
Lúc bước qua quầy, em gái lễ tân dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người họ.
“Anh có hỏi qua Trúc Tử, giữa nam với nam thì làm thế nào, nó thấy anh phiền quá nên không chịu nói, vậy nên Tiêu Đại Hải đã dạy…”
“Tiêu Đại Hải?!” Nhan Trăn bỗng sinh ra cảm giác con trai ngoan nhà mình học xấu rồi, tuy ngay từ đầu là do cậu dụ dỗ: “Trời ạ…”
Nguyên Hoa nói: “Trúc Tử nói tên đó lúc trên giường rất thích nói mấy lời bậy bạ, khiến nó muốn đánh chết Tiêu Đại Hải tại chỗ luôn.”
“Có thể tưởng tượng ra.” Nhan Trăn mặc niệm 5s cho Hứa Bạch Thuật, nếu cậu mà bị hỏi “Bé cưng cảm nhận được đại ** của anh không” hay “Bé yêu tinh có hài lòng không”, tám phần cậu sẽ héo luôn.
“Em mong anh đừng có học tên đó.”
Bọn họ cũng rất thống nhất: “Mấy lời ngu ngốc quê mặt ấy…”
Giờ đương nhiên không thể về nhà được, Nhan Trăn gọi điện thoại cho mẹ, nói mình sẽ ở trường học bù, mẹ cậu cũng hiểu cho, nói mình ở nhà xem phim.
“Lý sư thúc đâu?” Nhan Trăn hỏi.
“Ai biết? Động vật về đêm đó, hiểu chứ?” Nhan Vận Lam nói: “Người trẻ tuổi ha, đúng là không biết tiết chế.”
Nhan Trăn nằm không cũng trúng đạn: “…”
Cúp điện thoại, cậu kể cho Nguyên Hoa nghe cuộc trò chuyện của mình với Hi Dương, Nguyên Hoa suy tư nói: “Ừm, đúng là có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Yêu đương đơn thuần, khoảng cách giữa hai người chỉ tiệm cận thôi, có lẽ biến khoảng cách thành số âm mới có thể giải quyết vấn đề được.”
“Biến âm? Biến kiểu gì?” Nhan Trăn nghe có chút không hiểu, thấy ý tứ trong mắt Nguyên Hoa thì đột nhiên tỉnh ngộ. “Đừng có bẻ lái sang chuyện đó!”
“Đều là đàn ông với nhau, việc gì phải xoắn?” Nguyên Hoa nói: “Anh đảm bảo bọn họ còn chưa tới bước của chúng ta.”
Nhan Trăn: “… Ok, anh mau ngậm miệng lại, đừng có nhắc tới mà!”
“Anh còn trẻ, t*ng trùng lên não.” Nguyên Hoa đúng lý hợp tình nói: “Anh có bạn trai, t*ng trùng lên não tí cũng không được à?”
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Nhan Trăn còn thấy cũng đúng đúng.
Hi Dương rất thận trọng, chắc sẽ không chủ động đâu, còn thầy Hạng ấy à, nhìn là biết, có khi người ta còn chả có tính dục ấy chứ.
“…” Nhan Trăn bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ: “Ờ thì, thầy Hạng chắc không bị bất lực đâu nhỉ?”
Nguyên Hoa phun ngụm nước vừa uống ra.
Hi Dương nhoài người trên lan can ban công ngắm chậu hoa nhỏ, vì được y rót yêu lực vào nên nó lớn nhất nhanh, hiện tại đã mọc chồi non.
Hạng Ngọc Loan vừa vào cửa đã thấy y và cây nhỏ đang cùng nhau tắm nắng. Ánh nắng sau trưa không còn quá mạnh nữa, nhưng người thường vẫn không chịu được, còn Hi Dương và cây nhỏ lại có vẻ rất thích thú.
Hạng Ngọc Loan an tĩnh một lúc lâu, không dám đánh vỡ khung cảnh yên bình này.
“Ngọc Loan.” Âm thanh của Hi Dương truyền đến. “Anh đánh thức tôi.”
“Tôi cũng đâu có động đậy, sao lại đánh thức cậu được?”
Lúc này Hạng Ngọc Loan mới bước tới, đứng sau Hi Dương nhìn y.
“Mỗi khi anh tới gần tôi đều cảm nhận được.” Hi Dương nói: “Tôi rất quen thuộc với tiếng bước chân của anh.”
Hạng Ngọc Loan bước tới đứng cạnh y, cùng y ngắm một vùng trời nhuộm nắng chiều. Những đám mây đỏ cam trải khắp nửa khoảng trời, mặt trời bị bao phủ xung quanh, vài tia sáng rơi ra từ kẽ hở như những đường kim tuyến được Thượng Đế rắc xuống nhân gian.
“Tây Môn thu cáo muộn, vạn dặm mời tà dương.” Hi Dương nhìn mặt trời lẫn trong đám mây, dường như có chút cảm khái.
“Ồ?” Hạng Ngọc Loan nói: “Cậu biết làm thơ?”
“Là thơ của anh.” Hi Dương nói: “Khi đó chúng ta vẫn chưa quen biết, tôi thấy anh ôm tập tranh chữ, vừa từ trên phố trở về… đứng cạnh thân cây của tôi ngắm tà dương, ngâm câu thơ này.”
Hạng Ngọc Loan: “… Ừm.”
“Nhưng khi đó tôi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy anh đang buồn bã, nên tôi cũng thấy buồn, muốn giúp đỡ anh.”
Hạng Ngọc Loan duỗi tay chạm chồi non, Hi Dương ngửi được mùi rượu trên người hắn, không nồng, còn có chút chìm, như đã cố ý dùng thứ gì che đi.
Hi Dương ngẩng đầu, nắm chặt tay hắn. “Tôi luôn nghĩ, nếu năm đó tôi không ra mặt, chỉ lẳng lặng nhìn anh cưới vợ sinh con, thi đỗ công danh, có phải cuộc sống hiện giờ của anh sẽ vui vẻ hơn rất nhiều không.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Đời này không có nếu như, sinh ra làm người thì không thể luôn luôn vui vẻ. Vì nhân sinh quả, không có tiếc nuối.”
Trong mắt Hi Dương đong đầy nước mắt: “Đúng, dù phải bắt đầu lại, em cũng sẽ luôn yêu anh, Ngọc Loan, chúng ta cùng tìm lại ký ức nhé?”
***
Tạm biệt Nguyên Hoa xong, Nhan Trăn trở về nhà, gõ cửa hồi lâu không thấy ai ra, đành phải lục tìm chìa khoá để mở.
“Mẹ?”
TV đang bật, Nhan Vận Lam ôm gối nằm trên sô pha ngủ say.
Sợ là cả tối qua đều ôm TV rồi. Nhan Trăn tắt TV đi, ngồi xuống cạnh bà, giũ chăn đắp cho bà để bà không bị cảm lạnh.
Cậu rất ít khi có cơ hội làm như vậy nên rất quý trọng những hành động nhỏ thế này.
Nhan Vận Lam vùi nửa bên mặt vào gối ôm ngủ say sưa, rốt cuộc cũng khiến cậu cảm nhận được đây là một người phụ nữ đã từng trải qua tang thương mất mát, đôi mày khoé mắt đều lắng đọng mệt mỏi theo năm tháng.
Bà từ chức ở liên minh, có phải cũng bởi vì mệt mỏi không?
Chính vào lúc này, Lý Huyền Tĩnh vừa ngáp vừa xuyên tường bước vào, xoa xoa bả vai nhức mỏi: “Ôi… xuyên tường bê tông khó chịu dã man.”
Nhan Trăn: “…”
Lý Huyền Tĩnh: “Ấy, Trăn Trăn về rồi.”
“Xuỵt —— đạo trưởng nhỏ tiếng thôi, mẹ cháu đang ngủ.”
“Không sao đâu, chị ấy đã ngủ thì trời có rơi mưa dao cũng không tỉnh.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Tôi đi ngủ bù đây, cháu ăn sáng chưa?”
“Rồi ạ.”
Lý Huyền Tĩnh thất vọng nói: “Ôi, vốn còn muốn cháu làm cơm sáng đó, cả tối hôm qua cũng để bụng đói rồi.”
Nhan Trăn: “… Cháu làm cho.”
“Được.” Lý Huyền Tĩnh chỉ chờ câu này, lảo đảo nằm phịch xuống một bên sô pha, nhanh chóng ngủ say như chết.
Liên minh có đám người như này, sao đến bây giờ vẫn chưa sụp? Nhan Trăn tự thấy mình chưa gặp được một ai bình thường cả.
Cậu không làm cơm ngon như Hi Dương, nhưng cũng biết làm, dù sao trước kia chỉ có mình cậu ở nhà, không tự nấu mà ăn thì sẽ chết đói mất.
Mới tách ra chưa tới hai tiếng, Nguyên Hoa đã gọi điện tới, nói ba hắn đưa mẹ kế về, trước đó còn bảo với hắn là bất ngờ, ồ, là một người phụ nữ nước Anh.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh bèn nói, con cũng tìm cho ba một nàng dâu bất ngờ, là một thanh niên Trung Quốc.”
Nhan Trăn: “…”
“Sau đó?” Cậu thấy hắn quá manh động rồi, một chuyện lớn thế mà lại bị Nguyên Hoa nói ra hời hợt đến vậy.
“Sau đó ổng tức đến mức suýt cầm ghế phang anh, bị mẹ kế tương lai ngăn lại.”
“Bà ấy khuyên ba anh?”
“Không, bà ấy nói đây có gì ghê gớm đâu, ổng nên chúc phúc anh mới phải, bởi vì ở nước Anh, mười đôi tình nhân thì có bốn đôi gay rồi, hơn nữa mọi người đều rất hạnh phúc.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu cảm thấy lời này chắc sẽ khiến ba Nguyên Hoa còn kích động hơn, muốn chia tay luôn người tình nước ngoài này mất.
“Anh bỏ nhà đi bụi rồi, trong khoảng thời gian tới chắc không về được đâu, anh tới chỗ em nhé?”
Nhan Trăn nói địa chỉ cho hắn, Nguyên Hoa nói: “Anh nhớ rồi.”
Cậu vốn đã chuẩn bị tâm lý lúc Nguyên Hoa đến đây sẽ có thương thế gì gì đó, nhưng người trong cuộc lại nhẹ nhàng khoan khoái, còn rất vui vẻ rạng rỡ cơ.
“Anh còn cười.” Nhan Trăn nói: “Tự dưng lại nói cho ông ấy biết, gây phiền toái cho chính mình?”
“Không sao, ổng chả để tâm anh tìm ai đâu, chẳng qua là cảm thấy dòng dõi họ Nguyên đứt đoạn rồi nên mới tức giận thôi.”
Nhan Trăn: “… Được rồi.”
“Tư tưởng của ba anh cổ hủ thế, tại sao mẹ kế kia… giờ coi là mẹ kế được chưa, bà ấy sao lại coi trọng ổng.”
Nguyên Hoa ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp, thuận miệng nói: “Ai biết được, có thể do ba anh, một lão giáo sư toán học bốn mươi rồi mà vẫn không bị hói?”
Nhan Trăn: “Một câu này của anh đồng thời bôi đen cả người học toán với người Anh luôn đó…”
Nguyên Hoa nói: “Anh đâu có ý đó, anh cũng theo toán học mà.”
Hai người cùng nấu chè hạt sen nấm tuyết cho Lý Huyền Tĩnh, hấp thêm mấy cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa, Nguyên Hoa nói: “Hoá ra vì thế nên mới bắt anh học IELTS.”
Nhan Trăn chống cằm nhìn hắn ăn, đột nhiên cảm giác thấy kỳ quái: “Vậy ba mẹ anh rốt cuộc đã ly hôn hay chưa?”
“Vẫn đang ly thân thôi, nhưng nếu ổng với vị tiểu thư Anh quốc đó là tình yêu đích thực thì chắc chắn sẽ muốn ly hôn, mẹ anh hẳn lại giở chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói ba anh là đồ không có lương tâm, rồi thì năm đó nhà mình thu lưu ổng một học sinh nghèo làm sao làm sao đó…”
Trong giây lát, hình tượng Nhan Vận Lam trong lòng Nhan Trăn bỗng cao hẳn lên.
“Vậy mẹ anh vẫn thích ba anh sao?”
“Anh chịu, nhưng chắc chỉ là không cam lòng thôi, gia đình mẹ anh là nhà giàu mới nổi, năm cấp ba bà ấy nghỉ học, vẫn luôn làm một cô chiêu phá của, bây giờ đang mở cửa hàng hoa, trước đó bà đã mở năm cái rồi, cái này là cái lâu nhất, được hơn nửa năm, không biết lúc nào lại phá sản nữa.”
Nhan Trăn trong chốc lát tiếp nhận một lượng thông tin thật lớn, không biết nên bày tỏ khiếp sợ hay nên trầm mặc không nói, chỉ xác định được Nguyên Hoa chắc chắn cũng bị tổn thương, có thể trong lòng hắn lúc này vẫn ôm chút hi vọng mỏng manh rằng ba mẹ sẽ tái hợp một ngày nào đó, chứ không phải tách nhau ra, mỗi người có một gia đình mới, lúc đó hắn sẽ không có nhà để về nữa.
Cậu nắm chặt tay Nguyên Hoa, xoa nặn.
“Không sao, anh còn có em nè.”
Nguyên Hoa cười cười: “Ừm.”
Sau đó hắn đứng lên ôm Nhan Trăn vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên thái dương cậu.
Vốn bọn họ còn muốn hôn môi, nhưng Nhan Trăn sợ Nhan Vận Lam tỉnh rồi nhìn thấy, không cho hắn hôn: “Trong miệng anh toàn vị bánh bao thôi!”
“Tốt mà?” Nguyên Hoa liếm liếm môi: “Ngọt lắm đó.”
Động tác này quá hấp dẫn, hợp vào hình ảnh Nhan Trăn đã từng tưởng tượng ra, cậu nỗ lực chống cự loại mê hoặc này, nghiêm túc nói: “Vậy thì chỉ hôn một cái thôi.”
Nguyên Hoa nắm cằm Nhan Trăn, đang muốn hôn xuống, lại nghe thấy âm thanh cười trộm ở đâu đó. Hai người lập tức tách ra, cả mặt Nhan Trăn đỏ bừng, cong người đập một cái lên bả vai Nguyên Hoa.
Lý Huyền Tĩnh: “Chị Nhan à, em đã bảo chị phải kiềm chế rồi mà, chị xem đi?”
Nhan Vận Lam hắng giọng: “Hai đứa có thể coi như chưa thấy bọn ta…”
Nhan Trăn: “Sao mà được chứ!”
Nhan Vận Lam nghe xong tình huống của Nguyên Hoa, hớn hở nói: “Con cứ ở đây đi, ở đến lúc khai giảng cũng không sao, nhưng cũng không thể kéo dài chuyện này được, xem lúc nào thích hợp tìm ba con giải quyết đi.”
“Ba con nếu cũng có lý như dì thì nào đến nông nỗi bây giờ chứ.” Nguyên Hoa cười nói.
“Ôi, cái miệng nhỏ này biết nói chuyện thế.” Nhan Vận Lam cười híp cả mắt, không ai không thích được nịnh, chỉ là có nịnh được đúng chỗ hay không thôi.
Trong bầu không khí vô cùng hoà hợp, Lý Huyền Tĩnh đang xem trò vui lúc này mới phản ứng được lại: “Chờ đã, bữa sáng của tôi?”
Trong nhà lại náo nhiệt lần nữa, Lý Huyền Tĩnh tiếp tục ngủ bù ở phòng khách, còn Nhan Vận Lam thì tập yoga.
Nguyên Hoa nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, ra ngoài ban công tiếp, Nhan Trăn không yên tâm nhìn hắn, thấy cả quá trình gọi điện hắn đều nhăn mày, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Mỗi nhà mỗi cảnh. Nhan Trăn cảm thấy mình còn may mắn chán, ít nhất bây giờ nhà mình không có phiền phức gì. Cậu rất biết ơn Nhan Vận Lam năm đó vô cùng quyết đoán, nếu không thì cũng không biết ngày nay sẽ thế nào nữa.
Điện thoại bàn reo vọng khắp nhà, Nhan Vận Lam đang tập động tác có độ khó cao, cao giọng gọi: “Trăn Trăn, có điện thoại!”
Nhan Trăn chạy tới nhận: “Xin chào? Hi Dương?”
“Trăn Trăn? Nãy tôi gọi cho cậu nhưng không ai nhận, tôi muốn tâm sự, cậu có rảnh không?”
“Có có.” Nhan Trăn nghĩ có thể Hạng Ngọc Loan đã thông suốt rồi, lập tức nói: “Anh qua đây à?”
“Ừm, tôi sẽ qua, nói trong điện thoại trước đi.” Hi Dương nói: “Hôm qua khi nói chuyện với Ngọc Loan, tôi mới biết anh ấy đang lo lắng cái gì…”
Ánh mặt trời từng chút chìm xuống, chân trời chuyển dần qua màu xanh tím. Hạng Ngọc Loan thay y lau nước mắt, nói: “Có lúc tôi đã nghĩ.”
“Cái gì?” Hi Dương vẫn giữ nguyên tư thế ngước đầu, như đang toàn tâm toàn ý thần phục.
“Người em thích, rốt cuộc là ‘Tử Khiêm’, hay là tôi, ‘Hạng Ngọc Loan’.”
Hi Dương không hiểu hỏi: “Hai người là một mà?”
“Đúng vậy, nhưng lại có chỗ khác biệt.” Hạng Ngọc Loan nói: “Hắn biết ăn nói, có thể cho em niềm vui, có tình có nghĩa, là một con người hoàn chỉnh.”
Hi Dương sốt ruột, nắm vạt áo hắn: “Nhưng mà…”
“Tôi vốn không nên có những cảm xúc này, tự ti, hoảng loạn, vui mừng, không cam lòng, đố kị… từ trước đến nay tôi chưa từng để ý, gặp được em rồi chúng mới xuất hiện. Mấy ngày nay, vì em ở đây, tôi càng lúc càng giống người thường, mà em, lại càng lúc càng ít nói.”
Hi Dương phản bác: “Em không hề.”
“Em sợ tôi.” Hạng Ngọc Loan nói: “Trước kia em đâu có như vậy, nhưng em sợ tôi, bởi vì tôi không phải ‘Tử Khiêm’.”
Hi Dương gấp đến muốn khóc, y đặt tay lên ngực Hạng Ngọc Loan, cảm nhận nhịp tim của hắn: “Anh là ‘Tử Khiêm’, ‘Tử Khiêm’ cũng là anh.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi hiểu chứ, nhưng nếu tôi không phải chuyển thế của ‘Tử Khiêm’, với tính cách này của mình, em có còn đồng ý ở cạnh tôi không?”
Hi Dương ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không trả lời được.
Hạng Ngọc Loan nói tiếp: “Tôi từng nói việc thành do người, đấy chỉ là mạnh miệng thôi, giữa chúng ta ngay cả thứ gọi là ‘duyên phận’ cũng không có, điều duy nhất khiến em ở lại, chỉ là do trên người em có một phách của tôi.”
Hi Dương muốn phản biện, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Y không ngờ Hạng Ngọc Loan lại nghĩ thế này.
Y không cảm thấy vậy, người y yêu không phải ‘Tử Khiêm’, cũng không phải ‘Hạng Ngọc Loan’, mà chỉ là người trước mặt này thôi.
Khi không gặp thì nhớ thương, sớm chiều ở chung lại lo được lo mất.
Y sợ Hạng Ngọc Loan không thể tiếp nhận mình, nên cẩn thận từng li từng tí, chỉ cầu có thể ở lại cạnh hắn. Y sợ chân tướng 500 năm trước là do y hại hắn thành bộ dạng như hiện tại nên ngày đêm hổ thẹn, lòng đầy gánh nặng.
Nhưng ý nghĩ này nếu nói ra khỏi miệng lại nhạt nhẽo vô cùng, y không thể giải thích, nói gì cũng giống đang kiếm cớ. Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi vốn không muốn nói rõ ràng như vậy.”
Hi Dương lắc đầu, y chưa từng bất lực như hiện tại, bởi vì người y yêu tha thiết đang đẩy y ra xa: “Em cảm thấy mình đã hiểu rất rõ ư? Em chẳng hiểu gì cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT