Một kết quả không bất ngờ và đã nằm trong dự đoán từ trước mới thật tàn nhẫn, dường như không để lại một chút hi vọng gì.
Nhan Vận Lam nói: “Chuyện thường mà thôi, con đừng nản lòng.”
Một câu an ủi hoàn toàn vô dụng.
Hi Dương không hiện vẻ mặt gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu không nói. Hạng Ngọc Loan trầm mặc, không nhìn ra hắn có thất vọng không, nhưng kết quả này chắc chắn không phải kỳ vọng của hắn.
“Hầy, phiền thế nhỉ, không phải là yêu đương thôi sao?” Lý Huyền Tĩnh lớn tiếng than thở. “Lẽ nào giờ tôi muốn yêu đương với nhóc con Nhan Trăn còn phải dắt nó đi tìm Nguyệt Lão hỏi xem có thể thắt tơ duyên không hả? Cổ hủ dữ vậy? Dù gì rồi chả chung giường thôi, cần tơ hồng làm khỉ gì? Làm đồ chơi tình thú trên giường à?”
Nguyên Hoa: “…”
Nhan Trăn: “…”
Nhan Vận Lam: “…”
Hạng Ngọc Loan: “…”
Hi Dương: “???”
Thô nhưng thật, đánh tỉnh người trong mộng. Nhan Vận Lam nói: “Đúng vậy, hai người còn muốn nối tơ gì nữa? Thích hợp lại thì hợp, không thì dẹp đi.”
Sự tình đột nhiên đi lệch quỹ đạo, Hi Dương rất khó xử, cả khuôn mặt đều đỏ, y len lén nhìn Hạng Ngọc Loan: “Vậy…”
“Xem hai người có bằng lòng không thôi.” Lý Huyền Tĩnh tiếp tục thuận nước dong thuyền. “Giờ đừng quan tâm đến năm trăm năm trước làm gì nữa, hai người đều muốn tái hợp, vậy thì tiếp xúc thử trước xem thế nào đã, nếu vẫn có nỗi niềm canh cánh trong lòng thì miễn cưỡng làm gì, chia tay mỗi người một ngả là xong, thế nào?”
Nhan Trăn hùa theo: “Thầy Hạng thấy sao ạ?”
Hạng Ngọc Loan nói: “Ý của tôi đã rất rõ ràng.”
Ánh mắt mọi người bèn chuyển về phía Hi Dương.
“Có thể bắt đầu lại từ đầu, đương, đương nhiên là tốt nhất…”
Nhưng nếu người hại chết Tử Khiêm thực sự là y thì sao? Tơ hồng không nối, có thể là vì Tử Khiêm không tha thứ cho y.
Hạng Ngọc Loan tựa hồ đoán được suy nghĩ của y.
“Việc thành do người.”
Hi Dương cắn môi, cố kiềm chế để bản thân không rơi nước mắt.
“Ok xong, vấn đề đã được giải quyết, chúng ta mau làm bữa chúc mừng nào.” Nhan Vận Lam chào hàng. “Mọi người đừng coi mình là khách, muốn ăn gì cứ nói.”
Nhan Trăn nói: “Con muốn ăn…” mấy món Hi Dương làm thường ngày.
“Tôi muốn ăn xiên dê nướng.” Nhan Vận Lam không thèm để ý tới cậu.
Lý Huyền Tĩnh nói: “Ui, thịt dê ngon đấy, nhưng em muốn ăn thịt khác nữa cơ.”
“Ăn lẩu đi.”
Hạng Ngọc Loan không thích giao thiệp với người khác, bị cuốn vào đám người nhiệt tình có bệnh này thì thấy không thoải mái: “Tôi về trước.”
Hi Dương lập tức “A” một tiếng, dùng ánh mắt giữ hắn lại.
“Ôi dào, chúng ta là đồng nghiệp đó, đừng vô tình thế chứ.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Sau này hai người thành đôi rồi, chúng ta chính là gia đình nhà vợ của anh đấy!”
Chỉ với một câu nói đã biến mình từ người theo đuổi cũ thành gia đình nhà vợ rồi, đúng là không biết xấu hổ mà, Nhan Trăn không nghe vào, nhưng cũng khuyên nhủ: “Thầy Hạng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi, Hi Dương nấu cơm ngon lắm.”
Lúc mọi người quây quần bên nồi lẩu, Nhan Trăn không nhịn được nói: “Dự báo thời tiết báo hôm nay tăng mười độ.”
“Thì sao?” Nhan Vận Lam kẹp một đống thịt bò bỏ vào nồi, còn dặn Lý Huyền Tĩnh nhúng hoàng hầu vào.
*Hoàng hầu (黄喉) là một món ăn trong lẩu Trùng Khánh, là động mạch chủ hoặc ống tim của các vật nuôi.
Nhan Trăn nói: “Trời nóng vậy mà còn ăn lẩu?”
“Ăn lẩu lúc trời nóng nhất là ngon nhất, giải phóng bản thân, đổ mồ hôi cho thoải mái.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Hơn nữa nhất định nước dùng phải đủ đỏ, sa tế phải đủ cay… chị Nhan, đừng có rình trộm tôm của em.”
Nguyên Hoa có chút cảm động: “Đã lâu rồi cháu không được ăn lẩu…”
Hi Dương và Hạng Ngọc Loan ngồi cạnh nhau, y không ăn cay được cũng không muốn dính hơi cay vào người, nhưng y rất muốn gắp đồ ăn cho Hạng Ngọc Loan.
Đây dường như là thói quen trước kia, chỉ là mấy trăm năm chưa làm nên cử chỉ hành động có chút loay hoay.
Hạng Ngọc Loan nói: “Không cần gắp.”
Hi Dương lập tức dừng đũa.
“Cậu không cần cẩn thận như vậy.” Hạng Ngọc Loan hiếm khi săn sóc người khác: “Mấy chuyện kiếp trước tôi đều không nhớ được nữa, nên cậu cũng không cần để trong lòng.”
Hi Dương khẽ cười, nhưng y hơi cúi đầu nên nụ cười này không được rõ ràng. Nghe Tử Khiêm nói vậy, khúc mắc được bỏ phần nào, trong lòng y có chút vui vẻ.
Lại tới nữa rồi, loại cảm xúc xa lạ này.
Thấy y cười, trong lồng ngực Hạng Ngọc Loan bỗng sinh ra cảm giác lạ lẫm, tựa hồ đang cộng hưởng với sự vui vẻ của y.
Chính loại ràng buộc này đã khiến hắn lựa chọn trở lại tìm Hi Dương.
Cũng vì lẽ đó mà hắn tin bọn họ có quan hệ ở kiếp trước, e rằng một phách đã mất của hắn kia đã hoà vào từng nhịp thở của Hi Dương.
Những người còn lại trên bàn tự động loại bỏ khung cảnh tình tứ bên này, cảm thấy hứng thú với chuyện tình của Nhan Trăn và Nguyên Hoa hơn nhiều, Lý Huyền Tĩnh nói: “Woa, hoá ra sao Hồng Loan còn nhỏ hơn Nhan Trăn nhà ta à?”
“Thế rốt cuộc sao lại gọi cháu là sao Hồng Loan thế?” Nguyên Hoa mờ mịt hỏi.
“Thì vẫn chưa biết tên cậu mà.” Lý Huyền Tĩnh giải thích một lượt cho hắn, thở dài nói: “Ôi, nếu cậu không đúng lúc xuất hiện, có khi tôi…”
Nhan Trăn khinh bỉ nói: “Đừng nói bậy, con không hứng thú với chú đâu, Lý đạo trưởng.”
Lý Huyền Tĩnh cả kinh: “Trời ơi, cách thức từ chối của con và Hạng đạo trưởng năm đó giống nhau như đúc!”
Hạng Ngọc Loan: “…”
Hắn lười nhịn, trực tiếp đứng dậy. “Lý đạo trưởng.” Giọng điệu lạnh xuống, nếu đối diện là một tên yêu quái thì đã bị hắn tiễn xuống âm ti từ lâu rồi. “Nếu cậu một lòng muốn đánh, vậy chúng ta mau phân thắng bại đi.”
“Ồ?” Lý Huyền Tĩnh cười hề hề: “Tôi có nghe lầm không đây? Hạng đạo trưởng, bàn việc công thì tôi là cấp trên của anh đó.”
“Đúng lúc.” Hạng Ngọc Loan dâng lên sát khí. “Giết cậu rồi chiếm lấy vị trí của cậu, vẹn cả đôi đường.”
Lý Huyền Tĩnh: “…”
Vì để tránh thảm hoạ, tiểu đội ăn lẩu lập tức giải tán, Hạng Ngọc Loan có thể thoát thân, bèn cáo từ.
Hi Dương tiễn hắn tới cửa, Hạng Ngọc Loan nói: “Cậu không đi cùng sao?”
Hi Dương: “A?”
Y hơi hốt hoảng, chân không biết nên đặt đâu.
Hi Dương đương nhiên muốn đi cùng hắn, nhưng y nghĩ trước đó phải tạm biệt mẹ con Nhan gia mới được.
Hạng Ngọc Loan suy nghĩ một chút, lại nói: “Thôi, cũng không cần thiết lắm.”
Nhưng lúc hắn sắp đi, Hi Dương bỗng kéo góc áo hắn. Hạng Ngọc Loan quay đầu lại, thấy biểu cảm trên mặt Hi Dương, hiểu rằng y không muốn nhìn mình cứ đi như vậy.
“Đưa tôi theo đi.”
Mới nãy hình ảnh quay lưng của Hạng Ngọc Loan bỗng trùng lặp với thân ảnh rời đi năm đó của Tử Khiêm, Hi Dương thực sự không muốn chịu đựng loại khổ sở khi phải nhìn hắn rời đi lần nữa. “Đừng lại bỏ tôi lại.”
Hạng Ngọc Loan và Hi Dương đi rồi, trong nhà trống vắng hẳn khiến lòng người cô quạnh.
Chỉ có Lý Huyền Tĩnh nằm trên sô pha, vô cùng thoải mái: “Tôi không đánh nhau với hắn không phải vì sợ hắn, mà sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Nguyên Hoa liếc mắt cũng thấy hắn đang mạnh miệng, nhịn xuống không nói gì, quay đầu hỏi Nhan Trăn chuyện đã xảy ra.
Nghe Nhan Trăn nói xong, Nguyên Hoa thở dài: “Ồ… Hoá ra là thế, một đôi người đáng thương.”
Hắn cũng hiểu tại sao trước đây Nhan Trăn lại cứ lo được lo mất, kỳ quái nói: “Em cũng dễ liên tưởng thật đấy, gặp chuyện gì cũng thấy mình sẽ giống vậy.”
“Đàn ông cặn bã đâu chả có.” Nhan Trăn nói: “Sao anh dám chắc chắn mình không phải một kẻ trong đó.”
“Đúng vậy… Ai chẳng có lúc gặp phải mấy thằng khốn nạn chứ.” Lý Huyền Tĩnh xa xăm xen vào.
Nhan Trăn hơi đồng tình nhìn về phía hắn: “Lý sư thúc cũng từng đụng phải sao?”
“Cái này thì chưa từng.” Lý Huyền Tĩnh chống đầu ưu nhã xỉa răng: “Nhưng với một ít người mà nói… chắc chú đây chính là một thằng khốn đó.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu cảm thấy nên giới thiệu Lý sư thúc và Hồ Nhất Loát Nhi làm quen, với mạch não này thì hợp nhau phải biết.
Nhan Trăn bị tống đi rửa bát, Nhan Vận Lam thì ngồi gọt hoa quả cho mấy vị khách.
Lúc Nhan Trăn rửa bát xong đi ra, bọn họ đang tranh thủ thời gian bàn bạc kế hoạch.
“Không làm rõ chuyện lúc trước thì không cởi bỏ vướng bận của hai người họ được.” Lý Huyền Tĩnh đã ngồi dậy: “Thời gian tới bọn họ sớm chiều chung đụng, tâm ý sẽ rõ ràng, ngoại trừ…”
Nhan Trăn nghe được hai chữ “ngoại trừ” liền biết lời sau đó nhất định chẳng phải lời tốt lành gì, đúng lúc chen miệng: “Không có trừ cộng gì hết, nhất định sẽ cởi được nút thắt trong lòng họ.”
“Còn về thỉnh thần.” Lý Huyền Tĩnh nói tiếp: “Cứ coi như thực sự mời được ông cụ Nhan thì cũng không biết ông có còn Vãng Sinh Nhãn không nữa.”
“Vãng Sinh Nhãn?” Nhan Trăn lặp lại một lần: “Còn có cái tên cao cấp thế à?”
“Ầy, mọi người đều tùy tiện đặt một cái tên thôi, con có thể tự đặt cho năng lực của mình một cái tên thật kêu rồi đem ra doạ người ta cũng được.”
Nhan Trăn: “…”
“Nếu thực sự thất bại thì mọi người phải nghĩ kế khác thôi, đến lúc đó chú đây không giúp được gì nữa rồi.”
Hắn tới đây một chuyến vốn đã là có lòng, Nhan Trăn cũng không tiện phiền hắn mãi.
Nhan Vận Lam than thở: “Sau khi liên minh thành lập, phàm là yêu quái muốn quy thuận đều phải khai báo số lần độ kiếp, rồi thời gian các thứ. Nhưng mấy trăm năm trước Hi Dương không gặp phải thiên kiếp, trí nhớ của y cũng không trọn vẹn, muốn tính toán thời gian cũng khó khăn.”
“Vì sao lại nghĩ nhất định lần độ kiếp đó Hi Dương đã dùng linh phách của thầy Hạng?” Nhan Trăn nói: “Lúc đó yêu ma rất nhiều, cũng có thể có nguyên nhân khác mà.”
Nhan Vận Lam lắc đầu: “Hi Dương nói, y chưa bao giờ trải qua thiên kiếp, con thấy có khả năng này chắc?”
Dùng chân nghĩ cũng biết là không thể.
Từ xưa tới nay, vạn vật thế gian đều có thể dựa vào linh thức để tu luyện, gỗ đá chim muông đều có thể thành yêu, yêu tiếp tục tu luyện, có thể thành tiên. Nhưng có thể phi thăng, đương nhiên phải chịu sự hạn chế của thiên đạo, bắt buộc phải trải qua thiên kiếp.
Thoát thai hoán cốt, chính là đạo lý này.
Trên đời này rốt cuộc đã có ai thành tiên chưa, điều này không ai biết được, dù sao tuổi thọ của con người ngắn ngủi mấy chục năm, thời cổ còn có đạo sĩ sử dụng đan dược quá độ dẫn đến tự thiêu, chết lại càng sớm. Tuổi thọ của yêu hơn xa con người, họ cũng sẽ không già đi, có thể cũng sẽ không chết, có vốn để tu luyện, nhưng Nhan Trăn lướt diễn đàn liên minh biết được, ngay cả Ly Diễm đã hai ngàn tuổi cũng chưa có chút dấu hiệu sẽ thành Chân long, cậu hoài nghi phi thăng còn không tồn tại ấy chứ.
Tất cả mọi người đang cố gắng đột phá cực hạn của mình, muốn trở thành vương của chúng sinh mà thôi.
Trở lại với thiên kiếp, tuổi thọ của yêu dài, lúc tu luyện tất nhiên sẽ gặp nhiều trở ngại hơn, gian nan nhất chính là thiên kiếp trăm năm một lần.
Không ít yêu quái chết bởi thiên kiếp, vậy nên mới xuất hiện loại yêu lấy hồn phách của nhân loại để chống chọi như Hạng Ngọc Loan và Lý Huyền Tĩnh từng thấy.
À, còn loại yêu như Hồ Nhất Loát Nhi nữa, may mắn qua khỏi nhưng phải ngủ say hơn trăm năm.
Đương nhiên cũng có thể sẽ có loại như Hi Dương.
“Khả năng lớn nhất chính là, năm đó Hi Dương không thể vượt qua thiên kiếp, Hạng Ngọc Loan dâng lên một phách để cứu Hi Dương, cuối cùng bản thân lại không qua khỏi.”
Hiến tế vốn là cấm thuật.
Lôi một phách từ cơ thể con người ra rồi đưa vào một thân thể khác là một việc làm thương thiên hại lý, không mấy đạo sĩ sẽ đồng ý làm. Sau đó thời đại biến chuyển, nhân yêu ma chiến loạn không ngừng, “Hiến tế” phân ra hai loại giải thích – “Hiến tế” và “Nuốt chửng”.
Một vài đạo sĩ sẽ lén lút học thuật này, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Tử Khiêm” lúc đó chắc đánh bậy đánh bạ gặp được một người, coi như là may mắn trong bất hạnh.
***
Ánh đèn ven đường chợt loé qua cửa sổ xe, chiếu xuống gò má xinh đẹp của Hi Dương, mi mắt thỉnh thoảng chớp động. Hi Dương rất hồi hộp, nếu giờ Tử Khiêm nói chuyện với mình, y nên đáp lại thế nào đây.
Nhưng người ngồi cạnh lại không để ý đến tâm trạng căng thẳng của y, vẫn chuyên tâm nhìn đường.
Bọn họ cứ im lặng như vậy cho đến khi tới nơi.
Hi Dương biết Tử Khiêm đã tiếp nhận mình rồi, y cũng muốn bù đắp lại tiếc nuối khoảng trống năm trăm năm qua.
Gian nhà vẫn như lần trước đến, là nơi ở của một người đàn ông độc thân. Hạng Ngọc Loan lúc này mới nhận ra chỗ không đúng: “Chỗ này có chút bẩn?”
Nếu người tới là Nhan Trăn, trong lòng cậu đã gào lên: Đừng để dấu chấm hỏi, cảm ơn. Hơn nữa không chỉ một chút ạ.
May mà người tới là Hi Dương.
Y buộc tóc lên, bắt đầu quét tước dọn dẹp nhà cửa.
Gian nhà không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông, có hai phòng ngủ nhỏ, phòng khách chiếm hơn nửa không gian.
Trong nhà chẳng có mấy đồ nên thu dọn cũng nhanh, lau rửa dọn dẹp một lúc là sạch sẽ hơn hẳn, không còn giống một căn phòng cũ kỹ gần chục năm nữa. Hạng Ngọc Loan đứng một chỗ không biết làm gì, đành vào phòng ngủ sửa sang lại.
Đồ đạc trong phòng ngủ vừa cũ vừa không còn bền, đặc biệt là cái giường, cứ vang kẽo kẹt giống như nằm lên cái là sẽ sập xuống. Hạng Ngọc Loan sức lớn, lúc bê ván giường ra không may bẻ gãy mất…
“…”
Hi Dương đứng sau lưng hắn, mặt đầy bất đắc dĩ.
Hiện tại chỉ còn một cái giường và một cái sô pha thôi.
Hạng Ngọc Loan ra ban công hút một điếu thuốc, thuận tiện nghe đội tuần tra báo cáo tình hình xung quanh qua điện thoại.
Trước khi hắn qua bên này nhậm chức, nghe nói tỉnh H gần đây cũng có rất nhiều ma vật gây loạn, đến lúc hắn đến rồi lại thấy ma vật cũng không nhiều như họ đã báo. Trừ lần trước ở đại học H, hắn thấy khí tức ma vật lưu lại trên người Hi Dương bèn không suy nghĩ gì thu người vào túi bắt yêu.
Theo lẽ thường, hắn nên nói xin lỗi với Hi Dương.
Nhưng hắn sống bao năm qua, trong từ điển không có hai chữ “áy náy”, giờ muốn mở miệng xin lỗi thôi cũng thấy khó khăn.
Hi Dương vào nhà bếp dọn dẹp, vừa dọn vừa thấy đau lòng, trước khi mình tới, Tử Khiêm đã trải qua mỗi ngày kiểu gì thế này.
Bộ bát đĩa là do khách trọ trước để lại, có hai cái đĩa nhỏ thì một cái bị mẻ một góc, cái còn lại bị rạn nứt một mảng lớn, một cái nồi sắt không biết đã dùng bao nhiêu năm, dưới đáy đen xì xì. Hệ thống hút khói là kiểu cũ, sớm đã không còn hiệu quả nữa, xung quanh đều là vết tích từng dính dầu mỡ để lại, gạch lát vốn màu trắng cũng đen nhẻm, bên trên vẫn còn một con muỗi chết thảm, xẹp lép dán ở đó, nhìn kỹ còn có cả mấy xác con bọ nữa.
Con nào con nấy đều chết rất thảm.
Hi Dương vốn không muốn lạm dụng yêu lực cũng không nhịn được, dùng thuật thanh tẩy loại bỏ mấy thứ đáng ghét này đi.
Hạng Ngọc Loan đi làm về, vừa bước vào nhà đã thấy trời đất biến đổi —— ghế sô pha không một hạt bụi, trên khay trà bày trái cây, mảng vết tích từng đặt TV đã được che đi bởi một bức tranh núi non xanh ngắt, hình như là tranh mô phỏng.
Hạng Ngọc Loan không nhìn thêm nữa, hắn đoán chắc đây là vật mà kiếp trước của mình rất thích.
Mùi thức ăn bay ra từ trong bếp, không biết Hi Dương đã mua đồ ăn từ khi nào, đang làm cơm tối cho hắn.
“Thức ăn lúc chiều đều không còn tươi, tôi chỉ mua chút đồ để nấu cháo, dùng gạo kê nấu nên phải đợi một lúc nữa.”
Hi Dương còn mua thêm một bộ bát đũa mới, hai cái đĩa được chọn cẩn thận in hoa văn y thích, lại đựng thêm thức ăn ngon, nhìn thôi đã hấp dẫn.
Hạng Ngọc Loan không biết nên nói sao. Hắn cảm thấy Hi Dương đã vui vẻ hơn rất nhiều, tâm trạng này ảnh hưởng đến hắn khiến hắn cũng thấy rất vui.
Hắn có chút thích loại tâm trạng này. Hạng Ngọc Loan nghĩ vậy trong lòng, trên mặt lại không thể hiện gì.
“Nếm thử xem có vừa hay không? Dạ dày anh luôn không tốt nên tôi mới nấu cháo.” Hi Dương ghé vào trên bàn, cười hì hì nhìn hắn, xem ra đã thích ứng được hoàn cảnh mới rồi.
Dạ dày anh không tốt. Hạng Ngọc Loan biết câu này không phải chỉ chính hắn.
Đạo sĩ theo đuổi tu vi đều sẽ tích cốc, Hạng Ngọc Loan cũng vậy. Sau khi có được tu vi nhất định, ăn uống không phải để no bụng nữa, mà chỉ đơn thuần là thích ăn thôi. Không giống Lý Huyền Tĩnh, Hạng Ngọc Loan tương đối khắc kỷ, ngoại trừ những lúc xã giao, hắn rất ít khi ăn cơm.
Cho nên, dạ dày không tốt là chỉ Tử Khiêm.
Hi Dương hồ đồ rồi, vẫn lẫn lộn hắn với kiếp trước. Trong lòng Hạng Ngọc Loan dâng lên cảm xúc khác lạ, hắn không biết đó là gì: “Sau này không cần nhọc lòng vậy đâu.”
Thực ra hắn muốn nói hôm nay cậu mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần hao tâm tổn lực làm mấy việc này.
Nhưng Hi Dương nghe vào lại thành ý khác, y chớp mắt hai cái, sau đó nhợt nhạt nở nụ cười, cúi đầu nhìn tay mình. “Không làm việc này, tôi rảnh rỗi cũng không biết làm gì cả.”
Hạng Ngọc Loan không muốn nói mấy chuyện này, nhưng vẫn không thể không hỏi: “Vậy mọi ngày lúc rảnh cậu thường làm gì?”
Trước kia? Năm trăm năm trước, hay là lúc tới nơi này?
Nếu là 500 năm trước, mỗi ngày Tử Khiêm đều sẽ chuyên tâm đọc sách, Hi Dương sẽ bao trọn việc nhà. Lúc rảnh y sẽ mài mực cho Tử Khiêm, thỉnh thoảng sẽ cắt bấc đèn.
Đêm đã khuya, Tử Khiêm thu sách lại, cùng vẽ tranh với Hi Dương.
Khi đó mực màu rất quý, mua một ít cũng khó, Hi Dương không dám dùng, chỉ nhìn Tử Khiêm vẽ, sau đó Tử Khiêm sẽ cười hỏi ý kiến của y.
“Cũng không làm gì đặc biệt.” Hi Dương cười nói: “Lúc ở nhà họ Nhan thì thường ngồi xem TV với chị Nhan, hoặc là chơi game giúp chị ấy…”
Cuộc sống năm đó cũng không khác bây giờ là mấy.
Hạng Ngọc Loan gật đầu: “Mai tôi sẽ mua TV về.”
“Anh sẽ xem cùng tôi sao?” Hi Dương tha thiết nhìn hắn, trong mắt đều là mong đợi khiến người được nhìn không đành lòng từ chối.
Trong lòng Hạng Ngọc Loan bị cọ đến ngứa, hắn nói: “Nếu không bận chuyện gì thì tôi sẽ xem cùng cậu.”
Vẻ mặt Hi Dương toả sáng, nhẹ nhàng cười, như vậy đã khiến y thoả mãn lắm rồi.
Hạng Ngọc Loan ăn hết cháo, nhiều năm rồi không cảm thấy đói bụng thế này. Hi Dương vừa rửa bát vừa ngâm nga hát. Hạng Ngọc Loan đi vào phòng ngủ chính, thấy ga trải giường cũng đã được đổi, chăn xếp gọn chỉnh tề. Hắn ngồi xuống trước bàn sách, ngửi thấy mùi huân hương thoang thoảng.
Lúc còn trẻ, hàng năm hắn đều theo thông lệ xuống núi về thăm cha mẹ ruột.
Gia đình trong trí nhớ dường như giống thế nào, mà dường như cũng không giống lắm. Cẩn thận nhớ lại, gia đình năm đó khiến hắn cảm thấy mình không thuộc về, còn nơi này thì không giống.
Bởi vì mọi bố trí tân trang trong nhà hiện giờ, đều vì hắn mà tồn tại.
***
Nguyên Hoa ngủ lại nhà Nhan Trăn. Phòng Hi Dương đã bị Lý Huyền Tĩnh chiếm mất, hắn chỉ có thể chen chung một giường với Nhan Trăn.
Nhan Trăn… Nhan Trăn vô cùng căng thẳng.
Khoảng thời gian này ở bên nhau, dù ôm hôn cũng không ít lần rồi, nhưng chưa từng ngủ chung trên một giường.
Là một tên gay vẫn còn xử nam, nhưng đã nhìn rất nhiều tình huống của các tiểu thụ, trong đầu cậu điên cuồng repeat các bước dạo đầu.
Cậu không muốn tắm trước Nguyên Hoa vì tắm xong trước thì sẽ lên giường trước, như vậy không phải giống cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đợi Nguyên Hoa ăn sao, y như một lời mời trong im lặng ý.
Nhưng tắm sau Nguyên Hoa cũng rất kỳ, lại giống như cậu biến mình thành một món ăn, nấu xong thì nóng hổi bưng lên cho vị khách đã đợi lâu.
Nói chung là, làm thế nào cậu cũng thấy quái.
Cuối cùng chỉ có thể trách Nguyên Hoa thôi.
Vẫn là Nhan Vận Lam giục bọn họ: “Mau đi tắm đi chứ, nam sinh lớn đùng rồi còn lề mà là mề? Bà già này muốn tắm cuối cùng để ngâm bồn!”
Như vậy đã giải quyết được vấn đề rồi, Nhan Trăn nắm tay mẹ mình: “Cảm ơn mẹ nhiều.”
Nhan Vận Lam bị sự chân thành của cậu làm buồn nôn, lập tức hất tay ra.
Nhan Vận Lam nhìn Nguyên Hoa ngồi trên sô pha, dùng thân phận mẹ vợ quan sát kỹ càng một phen, sau đó ngoắc ngoắc tay: “Tiểu Hoa, chúng ta trò chuyện chút nào.”
Nguyên Hoa biết sẽ có một ngày này, đã sớm chuẩn bị, cười toả sáng: “Dạ, dì.”
“Dì chỉ muốn trò chuyện với con thôi chứ không phải muốn gây áp lực đâu.” Nhan Vận Lam dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn tầng tầng lớp lớp bên ngoài. “Thấy có người có thể ở bên Trăn Trăn, dì rất vui. Dì muốn kể cho con chút tình huống của Trăn Trăn.”
Nguyên Hoa không quá rõ quá trình trưởng thành của Nhan Trăn. Hắn chỉ biết Nhan Trăn không có cha, lớn lên trong gia đình đơn thân nên mới luôn không có cảm giác an toàn.
“Thành thật mà nói, dì không phải là một người mẹ chuẩn mực.” Nhan Vận Lam vừa nói lời này, hai mắt đã hơi đỏ lên, mạnh mẽ hít thật sâu mới nhịn được: “Trong những năm này, dù dì hay đồng nghiệp của dì đều không ngừng tìm lý do để giải vây cho bản thân, nhưng dì cũng rõ mình không phải là một người mẹ tốt.”
Nguyên Hoa không kìm được động lòng, đưa giấy ăn cho bà, Nhan Vận Lam xua tay ra hiệu không cần, hai ngón tay nhẹ nhàng lau mắt nước bên khoé mi.
“Con cũng biết tình huống nhà dì tương đối phức tạp.” Nhan Vận Lam nói: “Cha của Nhan Trăn vì dì tiếp xúc với yêu quái nên từ bỏ mẹ con chúng ta, dì ly hôn, dẫn nó về quê, nơi ấy ấy à, vào lúc đó coi ly hôn là chuyện chẳng tốt đẹp gì, bây giờ nghĩ lại, Trăn Trăn hẳn đã phải nghe rất nhiều lời gièm pha.”
Bà nói rất nhiều, từ việc lúc đó bất đắc dĩ phải đi, mỗi lần về đều thấy dáng vẻ hiểu chuyện của Nhan Trăn, trong lòng bà chua xót biết nhường nào.
“Mỗi lần dì trở về, nhìn thằng bé dần dần lớn lên, đều sẽ đau lòng chửi chính mình, nhưng dù dì bận tâm bao nhiêu thì cũng đều phải đi.” Nhan Vận Lam nói: “Lần trước thằng bé bị bệnh, rốt cuộc dì cũng được nghỉ nửa năm để chăm sóc nó, sau đó phát hiện nhật ký lúc trước của thằng bé.”
Khi đó Nhan Trăn chuyển hết mọi cảm xúc đặt vào quyển nhật ký, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự cô độc.
“Nên nguyên nhân lớn nhất khiến Trăn Trăn có tính cách như hiện giờ đều là do dì. Thằng bé vốn nên tự tin hơn, thân thể sức khoẻ tốt hơn, có nhiều bạn bè hơn. Con xuất hiện dì rất mừng, cũng biết tại sao nhóc đó lại chọn con, vì con với lão già kia hoàn toàn khác nhau.”
Nguyên Hoa khẽ động hầu kết, lại đưa giấy ăn lần nữa.
Lần này Nhan Vận Lam không từ chối nữa.
“Thằng bé có nhiều khuyết điểm, hình thành từ thuở còn thơ nên rất khó sửa đổi, dì muốn bù đắp, nhưng nó đã lớn rồi, ảnh hưởng của dì với nó rất nhỏ…” Nhan Vận Lam nói: “Dì biết yêu đương không thể so với kết hôn, các con cũng chưa chắc nghĩ xa đến vậy, nhưng dì hi vọng trong thời gian hai đứa bên nhau, mỗi khi con cảm thấy thằng bé đa nghi nhỏ mọn, đừng tức giận, thậm chí có thể giúp dì… dỗ thằng bé vui lên.”
Nguyên Hoa nói: “Con đã biết tình tình của em ấy từ sớm rồi, Nhan Trăn cũng biết con là một người phiền phức, chúng con kẻ tám lạng người nửa cân, trừ hại cho nhau.”
Nhan Vận Lam bị câu nói này chọc cười: “Dì là một người mẹ ích kỷ, ngay cả yêu cầu đưa ra cũng ích kỷ như vậy, làm khó con nghe dì kể lể rồi.”
Nhan Trăn tắm xong về phòng, nằm một lúc, nghe thấy tiếng Nguyên Hoa vào phòng tắm. Đại khái khoảng mười phút sau, nhiệt độ điều hoà được chỉnh phù hợp, Nhan Trăn đang trùm chăn đột nhiên bị người ôm lấy. Trong đầu cậu báo động inh ỏi: Tình huống gì đây! Muốn làm chút gì thật à!?
Nguyên Hoa không biết cậu đang nghĩ gì, vẫn rất đau lòng. “Trăn Trăn.”
“Hả?” Trong đầu Nhan Trăn lóe lên năm, sáu tư thế.
Tóc Nguyên Hoa vẫn chưa khô hoàn toàn, cọ trên cổ Nhan Trăn, ngứa.
“Sao thế?” Cậu cảm thấy Nguyên Hoa không đúng lắm.
“Sau này có chuyện cũng đừng gánh vác một mình, anh là bạn trai em này.”
Nhan Trăn xoay người lại, xoa xoa cằm hắn, trên mặt Nguyên Hoa trơn láng mềm mại như một miếng bánh ngọt.
Nguyên Hoa hôn nhẹ chóp mũi cậu, sau đó vén chăn lên: “Ngủ đi.”
“Ồ.” Nhan Trăn vẫn chớp mắt nhìn hắn, cảm nhận được cánh tay Nguyên Hoa ôm lấy hông mình.
Cậu chờ một lúc, Nguyên Hoa vẫn duy trì tư thế này, ôm cậu ngủ khì khì.
Nhan Trăn: “…”
Cậu không hề thất vọng xíu nào hết á, tuyệt đối không.
***
“Tử Khiêm, nên đi ngủ thôi.”
Hạng Ngọc Loan vẫn mở sổ ghi chép tìm đọc tư liệu. Điều phiền toái nhất khi chuyển chức là phải tham gia khoá thảo luận học thuật, một hoạt động mà hắn cho là chả có ý nghĩa quái gì.
Thảo luận học thuật hiện giờ đã khác rồi, mỗi người có một lập trường, thảo luận mãi cũng như đàn gảy tay trâu thôi, trên đài dưới đài người người xem thường đối phương, nhưng trên mặt không được lộ một phân, đến thời điểm thích hợp còn phải vỗ tay.
Hạng Ngọc Loan chưa bao giờ vỗ tay, nên có một nhóm người cho rằng hắn “không đủ tư cách”.
Mà đây cũng là sự thật.
Hạng Ngọc Loan không nghe rõ y gọi là gì, đáp một tiếng, đóng laptop lại, vừa ấn huyệt thái dương vừa quay đầu lại.
Vừa quay đầu hắn đã ngây cả người.
Hi Dương chỉ mặc một bộ y phục lụa rộng rãi, rất mỏng, hắn có thể xuyên qua mà thấy rõ cơ thể gầy gò của y. Vạt áo mở cũng lớn, nửa bộ ngực đều lộ ra ngoài, trắng nõn một mảng tựa trận tuyết đầu đông rơi xuống.
Thấy ánh mắt của hắn chăm chú nhìn qua đây, tự dưng Hi Dương thấy vô cùng ngại ngùng.
“Mặc thế này mát mẻ.” Y không hiểu ý tứ trong ánh mắt Hạng Ngọc Loan, chần chừ nói: “Thực ra thì cởi hết thì tốt hơn…”
Bộ y phục này chả cần cởi làm gì, y vừa động, vạt áo đã như nước trượt xuống vai, tóc dài rối tung xoã trên vai, hai vạt bên dưới miễn cưỡng che được đôi chân, hai bắp đùi hơi tách ra, thẳng như dùng thước vẽ.
Hạng Ngọc Loan bất ngờ được mở rộng tầm mắt.
Hi Dương nói: “Anh không thích sao?”
Ngữ khí khi hỏi câu này cũng giống như câu “Nếm thử xem có vừa không” lúc chiều, vô cùng thuần khiết, nhưng hình ảnh kích thích thị giác lại khác nhau hoàn toàn.
Hạng Ngọc Loan: “Tôi đưa cậu về đây không phải muốn cậu làm thế này.”
Hắn nói đến vậy rồi, Hi Dương không cố chấp nữa, nhưng cũng không mặc thêm y phục, nằm thẳng xuống nói: “Trước đây cũng không phải chưa từng, cùng giường cùng gối thôi mà.”
Y đưa lưng về phía Hạng Ngọc Loan, vòng eo thon nhỏ, một bàn tay có thể miễn cưỡng nắm được luôn. Đời này Hạng Ngọc Loan chưa từng thân mật với ai như vậy, những người muốn dựa vào hắn, một sợi tóc hắn cũng không muốn đụng tới.
Ai cũng ngủ không được, Hạng Ngọc Loan muốn uống chút rượu. Hôm nay ăn bữa tối Hi Dương làm, hắn không hề thèm chút rượu nào, giờ muốn uống chỉ để hỗ trợ giấc ngủ mà thôi.
Hi Dương nghe thấy động tĩnh rót rượu của hắn, muốn khuyên nhủ, hơi chống người dậy, liếc mắt một cái bèn bỏ ý nghĩ này đi.
Hạng Ngọc Loan uống xong, rốt cuộc tìm về trạng thái mọi ngày, vài bước lên giường, vẫn không nhìn Hi Dương, trầm giọng nói: “Ngủ đi, tôi tắt đèn.”
Hi Dương quay mặt vào bức tường trắng, nhìn chằm chằm như muốn đục một cái lỗ trên đó. Y nghĩ, thà kiên trì ngủ ở căn phòng kia còn hơn, giường dù không nằm được nữa nhưng y có thể lập tức biến ra một cái.
Biết rõ không nên, y vẫn muốn ngủ chung với Tử Khiêm, muốn cách hắn gần một chút.
Càng đến gần, y càng hiểu rõ. Hạng Ngọc Loan bây giờ sẽ không chăm sóc y nữa, cũng không hay nói chuyện, là một cái hũ nút.
Yêu thương lưu luyến, tình ý miên man trước kia, tất cả, hắn đều không nhớ.
Như thế này miễn cưỡng quá, y nghĩ, đáng ra mình không nên đến đây.
Nhưng y đã nhanh chóng thu hồi lại ý nghĩ này.
Mất đi một phách, Hạng Ngọc Loan không còn là một con người hoàn chỉnh nữa, do mình nên hắn mới trở nên như vậy, mình có tư cách gì để oán giận chứ? Năm trăm năm chờ đợi có lẽ là trừng phạt trời cao dành cho y. Chịu đựng được trừng phạt này mới có thể gặp lại hắn, trong khi đối phương đã quên y từ lâu.
Nhưng y nên làm thế nào đây? Có lẽ nên tin Tử Khiêm, dù không có tơ hồng nối duyên, bọn họ cũng có thể trở lại như trước.
Việc thành do người. Hôm nay Hạng Ngọc Loan đã nói vậy.
“Yêu quái cũng muốn ngủ sao? Còn thích ngủ giống em nữa.” Tử Khiêm đã từng cười y: “Em là cây liễu thành tinh, hay là Hảo Trư Quân thành tinh đấy?”
Hảo Trư Quân là biệt danh hắn đặt cho con heo nhà Trương đồ tể. Dám gọi y là heo, Hi Dương có tốt tính đến mấy cũng không vui: “Ta là Hảo Trư Quân, vậy chàng là gì? Là cây đao của Trương đồ tể hả?”
Tử Khiêm bèn nhận sai: “Nương tử thứ lỗi, tiểu sinh vụng miệng, nên phạt, nên phạt.”
“Ai là nương tử của chàng…” Hi Dương đỏ mặt, khi đó y vẫn còn non trẻ, da mặt rất mỏng. “Không có người làm mai, không có ai chứng giám, sao coi là nương tử của chàng được?”
“Một bộ chăn ấm, hai trái tim vàng.” Tử Khiêm nói: “Đất trời là người chứng giám.”
Hình ảnh thay đổi, Tử Khiêm vác bọc hành trang, nói với y: “Ta muốn đi thi.” Khi đó bọn họ đã lâu rồi không thân thiết, Tử Khiêm như để chứng minh điều gì, nắm tay y, thề thốt: “Ta sẽ sớm trở về, ta sẽ thi đỗ, sau đó vẻ vang rước kiệu tám người khiêng về cưới em.”
“Rước kiệu tám người khiêng về cưới em…” Hi Dương lầm bầm.
Bên cạnh vang lên tiếng ngáy, Hạng Ngọc Loan đã ngủ say. Hi Dương quay đầu lại, muốn sờ sờ mặt của hắn, nhưng chỉ dịch vào một chút ôm lấy hắn, vùi hắn vào lồng ngực mình.
Ôm ấp như vậy, đám râu mới chớm của hắn cọ vào người y, truyền đến xúc cảm và hơi thở quen thuộc.
Hạng Ngọc Loan chắc đang nằm mơ, miệng lầm rầm gọi tên y: “Hi Dương.”
Hi Dương rùng mình, sau đó lại ôm Hạng Ngọc Loan thật chặt, vùi mặt hắn vào cánh tay mình, rơi nước mắt: “Tử Khiêm.”
…
Nhan Trăn bị nóng tỉnh.
Máy điều hoà có chức năng đặt giờ, mấy tiếng trước đã tự động tắt. Cửa sổ đều đóng chặt, còn kéo rèm, trong phòng vừa u ám vừa nóng nực.
Cậu còn bị một tên mỹ nam ôm lấy, mồ hôi chảy ròng, nóng muốn nghẹt thở.
Ngọ nguậy một lát, cuối cùng cũng thành công đánh thức Nguyên Hoa, cậu lăn tới mép giường, dùng lực kéo rèm ra, sau đó mở cửa sổ.
Không khí sáng sớm từng chút lùa vào, rất lâu rồi Nhan Trăn mới ngủ một giấc ngon như vậy.
Nguyên Hoa còn thích ngủ hơn cậu, lơ mơ trở mình muốn nướng thêm một lúc. Nhan Trăn nhảy qua vỗ mông hắn: “Nhanh dậy thôi! Dậy sớm rồi còn lên trường, phải ôn tập nữa! Mai còn phải thi CET-4,6 đấy!”
*CET 4 và CET 6: hai cấp độ thi Tiếng Anh của trường đại học ở Trung Quốc.
“Cứ thi bừa cũng qua môn mà…” Nguyên Hoa nhắm mắt lại.
Nhan Trăn: “…”
“Vỗ mông anh à.” Thừa lúc cậu sơ ý, Nguyên Hoa xoay đè cậu xuống, hai bàn tay lót dưới mông cậu, nặn như nặn bột. “Hả? Lá gan của em càng lúc càng lớn đấy nhé, mới sáng sớm đã chọc anh đây, biết hậu quả không hả?”
Nhan Trăn đỏ ửng mặt, liên tục xin tha: “—— sai rồi, em biết sai rồi! Anh buông ra trước đi!”
“Gọi anh ơi.” Nguyên Hoa cười khẩy, phía dưới hai người đều có phản ứng, hắn sao có thể buông tha được, vừa cọ vừa nói: “Gọi một tiếng anh ơi, anh đây sẽ thả em ra.”
Ỷ sức mình lớn mà muốn làm gì thì làm, đồ không biết xấu hổ. Nhan Trăn nhìn hắn chằm chằm, nhưng Nguyên Hoa là đồ không biết xấu hổ mà, sợ gì chút ánh mắt uy hiếp này của cậu.
Nhan Trăn bị nháo đến hết cách, cả trước cả sau đều trong tay người ta, động cũng không dám động, miễn cưỡng nhỏ giọng gọi: “Anh ơi.”
Thanh âm lúc mới ngủ dậy mềm mại gợi cảm, vô cùng quyến rũ. Nhan Trăn đỏ mặt tới mang tai: “Sao anh càng lúc càng… Không được! Mẹ em với Lý đạo trưởng ở cách vách đó… Nguyên Hoa!”
Lúc mở máy giặt quăng toàn bộ quần áo chăn ga vào trong, trong lòng Nhan Trăn tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhủ thầm: Phú cường, dân chủ, hài hoà…
Kẻ đầu têu nói: “Hay là giặt tay đi?”
“Anh giặt à?” Nhan Trăn sâu xa nói.
Nguyên Hoa nói: “Trên đó đâu phải chỉ có con cháu của anh đâu, việc này đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ.”
“Không phải do anh thì làm gì phải giặt chứ!” Nhan Trăn ấn nút bật máy giặt, điều chỉnh thời gian, chỉ lo Nhan Vận Lam tỉnh sớm nên muốn nhanh chóng giải quyết gọn gàng. “Em nhìn thấu anh rồi, anh vốn là, là —— “
“Là cái gì?”
Nhan Trăn vẫn chưa học được chửi bậy, nghe người khác mắng nhiều lắm rồi nhưng mình lại không nói theo được, vắt óc nghĩ mãi mới phun ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
Nguyên Hoa cười ha ha, ôm cậu hôn chụt một cái. “Sao lại đáng yêu thế này.”
Nhan Trăn: Mẹ nó.
Lần sau nhất định phải mắng ra tiếng.
Sau đó kỳ vọng tốt đẹp của Nhan Trăn bị phá vỡ, ở lúc hai người đã hong khô tất cả, đang định cầm đi phơi thì mẹ cậu và Lý Huyền Tĩnh tỉnh dậy.
Hai người đều không xem là chuyện lớn gì, chỉ ở một bên xem trò vui, còn đặc biệt đánh giá bọn họ, khen họ tuổi trẻ khí thịnh, thân thể tốt.
Nhan Trăn xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn, vội vã và cơm, sau đó bèn kéo Nguyên Hoa trốn thật nhanh.
Về đến trường, Nhan Trăn lập tức liên lạc với Hi Dương, muốn biết tình hình đã phát triển thế nào rồi. Hi Dương tóm tắt lại chút chuyện sau khi dọn vào, mấy chuyện khác thì hơi khó mở miệng.
Nhan Trăn nghe xong, cảm thấy để Hạng Ngọc Loan và Hi Dương ở cùng nhau là đúng.
Một phách bị mất kia của Hạng Ngọc Loan, trước kia chỉ suy đoán, giờ thì đã chắc chắn chính là linh phách trong cơ thể Hi Dương. Trước đó hai người ở hai nơi cách biệt nên không có cảm ứng, nhưng bây giờ Hạng Ngọc Loan đã có chút cảm xúc, theo miêu tả của Hi Dương thì thấy cũng đã chậm rãi thay đổi.
“Nhưng lúc tỉnh dậy, hắn vẫn rất lạnh lùng.” Hi Dương phiền muộn. “Mấy lời nói mơ ấy hắn đâu có nhớ được, ăn sáng xong thì vội vã ra ngoài.”
“Chắc là không biết đối mặt với anh thế nào?” Nhan Trăn nói: “Đối với thầy Hạng mà nói, anh là mối tình đầu của thầy ấy ở đời này đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT