*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Niêm Hoa

Chương 54.

Nguyên Hoa cầm sách vở tới ôn tập nhưng vẫn luôn không tập trung, trong đầu vẫn quẩn quanh sự việc hồi sáng, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Lúc nghe Nhan Trăn gọi điện thoại, hắn không nhịn được vân vê ngón tay cậu. “Vẫn bận lòng chuyện của hai người đó à?” Đến khi Nhan Trăn cụp máy hắn mới nói: “Đã sống cùng nhau rồi cơ mà.”

Hắn cho rằng một bên đồng ý cố gắng thử một lần, một bên bằng lòng tiếp thu, hai người đó nhất định sẽ thành thôi.

“Em cảm thấy thầy Hạng…” Nhan Trăn nói: “EQ quá thấp, như trai thẳng ấy…”

“Trai thẳng không dưng lại bị đổ vỏ, anh cũng là trai thẳng….” Nguyên Hoa phản bác được một nửa bỗng phản ứng lại, ngay lập tức đổi giọng: “Đã từng! Gặp em rồi thì cong còn hơn ghim giấy.”

Khát vọng sinh tồn cũng mãnh liệt lắm.

“Ha.” Nhan Trăn nói: “Sao anh càng ngày càng lươn lẹo thế.”

Nguyên Hoa nở nụ cười: “Ầy, phải thế chứ sao, nếu không em lại nghĩ anh cũng như trai thẳng ấy.”

Nhan Trăn: “…”

Lời này có lý phết, cậu không cãi lại được. Phàm là người thì đều sẽ có lúc không hài lòng với tình trạng hiện tại.

Bọn họ nước tới chân mới nhảy, sắp thi rồi nên tâm trạng hoảng hốt, chưa ai sẵn sàng cả.

“Không viết đề cương tóm tắt sao? Mai đã thi rồi.” Học kỳ này Nhan Trăn có mua một tập đề, bèn ngồi làm một lát, làm xong thì soát đáp án.

Nguyên Hoa không để ý lắm, cứ ôn như bình thường thôi: “Không sao đâu, chúng ta đều là sinh viên giỏi mà.”

Làm bài được một nửa, Nguyên Hoa thấy Nhan Trăn thỉnh thoảng lại nghịch di động, hỏi: “Đang nói chuyện với ai sau lưng anh thế, nhìn có vẻ gấp gáp nhỉ.”

Nhan Trăn nói: “Một học sinh.”

“Học sinh?” Nguyên Hoa cau mày nói: “Học gì…”

Nói được một nửa thì không nói nữa, hắn nhớ trước đây Nhan Trăn từng làm gia sư.

“Học sinh mỹ thuật, học hoá không tốt lắm, vừa mới lên cấp ba, em có làm gia sư cho nhóc đó một học kỳ, nửa sau học kỳ thì nhóc ấy chuyển vào ký túc xá để tiết kiệm thời gian, nghe đâu cả ngày đều ngâm mình trong phòng vẽ, vậy thôi không có sau đó đâu.” Nhan Trăn chủ động thẳng thắn, cảm thán nói: “Ba mẹ nó rất tốt, thường hay giữ em lại ăn cơm. Hơn nữa cũng rất hào phóng, tiền lương hai buổi bằng tiền sinh hoạt phí trong một tuần của em luôn.

“Bây giờ thì em là một tiểu phú ông rồi.” Nguyên Hoa cười nói: “Không phải em từng bảo Tiêu Đại Hải trả thù lao hai mươi vạn sao? Tên đó mỗi ngày đều dính lấy Trúc Tử, anh nghĩ sang học kỳ sau là dọn về chung một nhà rồi.”

Dù bây giờ Tiêu Đại Hải rất ít khi quấy rầy cậu, nhưng cảm giác tồn tại vẫn mạnh lắm, lướt vòng bạn bè đa phần là ảnh show tình tứ của hai người bọn họ. Danh sách bạn bè của hắn vẫn chỉ có hai người, thế rốt cuộc nên nói hắn phô trương hay khiêm tốn đây.

Điện thoại lại rung lên, Nguyên Hoa cầm lên, nói: “Anh xem tin nhắn của em nhé.”

Nhan Trăn thẳng thắn: “Anh xem đi.”

Nhóc học sinh đúng lúc gửi tới icon “yêu bạn”. Nguyên Hoa đưa cho Nhan Trăn xem, nhướng mày.

Nhan Trăn: “…”

Có mờ ám gì đâu cơ chứ, Nguyên Hoa nhìn kỹ lại, tên của nhóc này là Hộ Hồng Triết, ảnh đại diện là một bức vẽ thỏ con, rất đẹp, sinh động như sắp từ trong màn hình nhảy ra.

Tin nhắn mới nhất nói cậu ta muốn đi du lịch một thời gian.

“Nhóc ấy nhắn gì đó?” Nhan Trăn vươn cổ tới nhìn. “Anh đừng cản không cho em xem.”

“Ừm, cậu ta bảo muốn đi du lịch, còn hỏi em có rảnh không.”

Nhan Trăn nói: “Cậu ấy không có ý gì khác đâu, anh đừng nghĩ nhiều đấy.”

“Ừm, anh giúp em báo với cậu ta, em có bạn trai rồi.”

Nhan Trăn dở khóc dở cười. “Thật không có ý gì mà, gần đây thành tích của cậu ấy không được tốt, tâm lý căng thẳng, sợ không thi vào đại học H được.”

“Hả? Cậu ta muốn thi đại học H?” Nguyên Hoa cố ý đề máu ghen lên hai số: “Vì em?”

Được rồi, Nhan Trăn rốt cuộc cũng cảm nhận được sự vui sướng khi có người ghen vì mình, còn cả sự buồn bực khi bị nghi thần nghi quỷ nữa: “Không phải vì em, rất nhiều người muốn thi vào đại học H mà, em biết sai rồi, sau này sẽ không hiểu lầm anh nữa đâu.”

Nguyên Hoa đã đạt được mục đích, định trả điện thoại cho cậu, vừa đưa ra lại thu về: “Sáng nay em gọi ‘anh ơi’ nghe hay lắm, gọi lại một tiếng nhé?”

Nhan Trăn: “Không gọi!”

“Sao chứ? Nghe hay thật mà?” Nguyên Hoa nhớ tới dáng vẻ hấp dẫn sáng nay là cảm thấy toàn thân đều nóng lên, muốn đè cậu lên tường hôn.

“…” Nhan Trăn đoán được hắn đang nghĩ gì, nhất định là lại nhớ tới chuyện ban sáng. Mặt cậu đỏ muốn nổ tung, nhanh chóng đoạt điện thoại về.

Nguyên Hoa thấy cậu xấu hổ như vạy cũng rất thích thú, cười xấu xa.

“Đồ lưu manh.” Nhan Trăn nhỏ giọng lầm bầm.

“Gì nào?” Đồ lưu manh hỏi.

“Không có gì.” Nhan Trăn cũng nhớ lại chuyện lúc sáng, càng xấu hổ thì càng không quên được. Sau này cậu và Nguyên Hoa nhất định sẽ hay làm vậy, còn có khả năng tiến thêm một bước nữa, cậu buộc phải chuẩn bị tinh thần thôi.

***

Hạng Ngọc Loan tham gia khoá thảo luận học thuật. Phía tổ chức đã sắp xếp để mọi người cùng đi ăn cơm. Ấn theo tính cách vốn có của hắn, lúc này đã nên trực tiếp rời đi rồi, nhưng trước khi đi, Hi Dương dặn đi dặn lại mãi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mấy chuyện xã giao nên tham gia thì tham gia.

Vì thế hắn cùng đoàn người tới một quán rượu, khiến một vài người quen biết hắn giật mình không thôi.

“Thầy Hạng à, thầy cũng muốn đi?”

Hạng Ngọc Loan: “Ừm, sao thế.”

“Không có gì, không có gì, chỉ có cảm giác thầy không giống trước đây…”

“Ừm.” Hạng Ngọc Loan nói: “Lập gia đình rồi nên muốn thay đổi.”

Lời vừa nói ra, những người khác càng khiếp sợ hơn.

Luẩn quẩn thế nào mới kết hôn với người này vậy! Chị vợ đó chắc chỉ nhìn mặt à!

Hạng Ngọc Loan không chỉ tới ăn cơm, còn uống chút rượu, cả người lảo đảo phải gọi xe đưa về, lúc lấy chìa khóa ra, Hi Dương đã mở cửa từ bên trong.

“Lúc anh ở dưới lầu tôi đã cảm nhận được.” Hi Dương nhón chân, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn. “Uống nhiều lắm sao? Sao mùi lại nồng thế này?”

“Không nhiều.” Hạng Ngọc Loan nhìn chóp mũi y, thấy bên trên còn dính chút bơ: “Cậu đang làm gì thế?”

“Muốn thử làm mấy món bánh ngọt mới, vừa nếm thử, cũng không tệ lắm.” Hi Dương nói: “Tôi đoán anh chắc cũng uống rượu, nên đã nấu canh giải rượu rồi.”

Đây là lần đầu tiên Hạng Ngọc Loan được người đón trước cửa, trước giờ cũng chưa từng uống thứ đó, hắn gật đầu nói: “Được.”

Uống canh giải rượu xong, hắn bị đẩy vào phòng tắm, lúc đi vào phát hiện bên trong đã đặt quần áo để thay, nhất thời không phản ứng kịp.

Hi Dương sắp xếp mọi thứ đều xong xuôi, tri kỷ đến mức không chân thật.

“Quần áo bẩn bỏ vào cái sọt bên trong ấy, đừng ném loạn.” Hi Dương dặn dò.

Hạng Ngọc Loan: “… Được.”

Hắn nghiêng đầu tìm một vòng, trên cửa phòng tắm treo một cái giỏ đựng quần áo bẩn, bên trên dán một mảnh giấy nhớ đáng yêu, viết: Quần lót bỏ riêng ở đây.

Sống cực kỳ ngăn nắp.

Tắm xong, hắn mặc áo ngủ đi ra, nằm trên ghế sô pha, nhìn thấy TV đã được lắp đặt, tối qua hắn gọi người làm, hiệu suất cũng không tệ lắm.

Hi Dương khoác áo choàng rộng thùng thình đi tới đi lui, thân thể mềm mại, đi mà như bay. Hạng Ngọc Loan lúc này mới nhớ tới hỏi y: “Bản thể của cậu ở đâu?”

“Trong vườn cây.” Hi Dương nói: “Sẽ có người giúp tôi trừ sâu, bón dinh dưỡng, còn có chim nhỏ dựng ổ trên thân cây nữa.”

“Ừm.” Hạng Ngọc Loan có thể tưởng tượng được khung cảnh kia, chắc là rất hòa thuận vui vẻ.

“Muốn xem tivi không?” Hi Dương ngồi xuống cạnh hắn, bưng một đĩa bánh mình vừa mới làm: “Hôm nay vốn còn muốn làm loại trái cây thập cẩm…”

Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên bắt lấy cánh tay y.

“Hả?” Hi Dương nghiêng đầu, mái tóc dài đã được buộc gọn gàng sau gáy, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn: “Sao vậy?”

Hạng Ngọc Loan cũng không hiểu sao mình lại kích động như vậy, hắn buông tay ra, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, mở TV đi.”

Hi Dương thích xem phim truyền hình, do Nhan Vận Lam cũng rất hay xem. Tuy lúc đầu y không hiểu cho lắm, nhưng cảm thấy cũng khá hay. Đến khi y nói cho Nhan Vận Lam ý nghĩa này, Nhan Vận Lam lại hỏi: “Hay chỗ nào cơ?”

Hi Dương: “Thì, lúc xem không phải chị đều cười sao?”

“Khụ, cái này, tuy rằng nội dung bộ phim không hay, nhưng thỉnh thoảng cũng có chỗ xem khá vui…”

“Chị còn từng khóc nữa.”

Nhan Vận Lam: “…”

Tuy bị vả mặt, nhưng bà vẫn thích kéo Hi Dương cùng xem, sau đó giải thích cho y. Hi Dương hiện giờ có rất nhiều ham muốn nhỏ, đều là học được từ trong mấy bộ phim đô thị máu chó.

“Tôi cũng muốn lắp cái cửa đó trong nhà… nhưng nhà nhỏ quá.” Hi Dương phát hiện Hạng Ngọc Loan hoàn toàn không nghe mình nói, mà chỉ nhìn chằm chằm tay y, nghi ngờ gọi: “Tử Khiêm?”

Hạng Ngọc Loan phục hồi tinh thần. “Ồ.”

Hắn vừa nhớ lại chuyện xế chiều hôm nay, lúc hắn nói mình đã lập gia đình, có người hỏi: “Vẫn chưa lĩnh chứng chính thức sao? Ngay cả nhẫn cũng không đeo, sẽ không khiến chị nhà đau lòng chứ.”

Hắn nghe ra được ý châm biếm trong lời này, hắn vốn không muốn để ý tới, nhưng nhìn tay Hi Dương lúc này, hắn lại tưởng tượng trên đó đeo nhẫn thì sẽ thế nào.

Ngón tay Hi Dương vừa dài vừa thon, giống tay con gái hơn là tay một người đàn ông. Nếu đeo nhẫn kim cương, vậy có khi còn nhìn đẹp hơn cả người mẫu trên quảng cáo.

“Cậu thích nhẫn không?” Hạng Ngọc Loan hỏi.

Hi Dương không hiểu ý nghĩa của nhẫn với người hiện đại, cũng không nghe ra ý tứ gì trong lời này, vì vậy nói: “Đeo đồ trên tay cứ quái quái kiểu gì ấy, không thoải mái.”

Hạng Ngọc Loan nói: “À, vậy quên đi.”

Hi Dương cười hỏi: “Anh muốn mua cho tôi sao?” Trong giọng nói của y có sự vui vẻ khiến lòng Hạng Ngọc Loan không khỏi cũng vui theo, hắn mất tự nhiên nói: “Cậu đã nói vậy rồi mà, sau này lại xem thế nào.”

Hi Dương: “…”

Xem phim truyền hình xong, Hi Dương cách Hạng Ngọc Loan càng ngày càng gần, vai chạm vai: “Tử Khiêm muốn xem gì nữa?”

Hạng Ngọc Loan bèn mở kênh thời sự, hiện tại đang đưa một tin, nói là ở tỉnh Y bên cạnh có một vụ án giết người ly kỳ, người bị hại chết ở nhà mình, sau khi điều tra thì không hề phát hiện manh mối gì. Thi thể đã được giao cho lực lượng cảnh sát để giám định, sau đó mới có thể xác định.

“Gần đây hình như xuất hiện khá nhiều vụ án thế này?” Hi Dương nói: “Không giống như bị người giết chết.”

“Có thể là do yêu vật quấy phá.” Hạng Ngọc Loan nói: “Sẽ có người xử lý, tin tức sẽ nhanh chóng bị loại bỏ thôi.”

Hi Dương không được lạc quan cho lắm: “Lúc trước tôi bị ma vật khống chế…”

Hạng Ngọc Loan nhìn y, ra hiệu nói tiếp.

“Tên ma vật kia chỉ tìm kiếm những yêu quái dễ khống chế, sau đó xâm chiếm ý thức rồi ra ngoài làm loạn… Khi đó ý thức của tôi rất mơ hồ, chỉ nhớ mình muốn tìm anh, chứ không nhớ được mình đã làm những gì.”

“Nếu cậu thật sự đã làm chuyện xấu.” Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi cũng sẽ đại nghĩa diệt thân, thu thập cậu. Sau đó ngay lập tức báo cáo lên liên minh.”

Đại nghĩa diệt thân…

Lời này nói ra, vậy mà lại khiến Hi Dương cảm thấy vui mừng.

*Đại nghĩa diệt thân: Vì việc nghĩa, dù là người thân cũng không tha. HD thấy TK coi mình là người thân nên ẻm vui (~‾▿‾)~

Tin tức đã chiếu xong, hiện tại đang là thời gian quảng cáo, Hạng Ngọc Loan cảm thấy trên vai chìm xuống, là do đầu Hi Dương dựa vào. Y hẳn là rất mệt, ngủ rất say.

Hắn nhớ tới lúc mình rời giường, Hi Dương cũng vùi trong lòng hắn, hô hấp đều đặn, ngủ say ngọt ngào.

Sao lại thích ngủ thế này?

“Sao em lại thích ngủ thế?” Trong đầu Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên loé lên câu nói này, giống như hắn đã từng nói qua vậy.

Từ khi gặp lại Hi Dương hắn thường xuyên nhớ lại một vài đoạn kí ức đứt quãng, thoạt nhìn lại giống kí ức của một người khác hơn là của hắn.

Hắn khom lưng bế người lên giường, trọng lượng còn nhẹ hơn hắn nghĩ, bế lên không tốn mấy lực.

“Tử Khiêm…” Hi Dương vùi mặt vào ngực hắn, ôm thật chặt.

Tử Khiêm.

Hạng Ngọc Loan đặt Hi Dương lên giường, yên lặng ngồi bên cạnh chốc lát.

Tử Khiêm.

***

Hạng Ngọc Loan vẫn chưa chính thức dạy học ở đại học H, mới chỉ trong thời gian làm quen xã giao nên rất hay ra ngoài, còn phải trực ban ở văn phòng nữa. Cả ngày hắn đều bận việc ở ngoài, Hi Dương cũng không thể một mình ở nhà suốt, nên thỉnh thoảng vẫn tới thăm Nhan Vận Lam, giúp đỡ bà chút việc nhà.

Nhan Vận Lam rất thích hóng hớt, vì vậy lại hỏi tình trạng của y và Hạng Ngọc Loan thế nào rồi.

Hi Dương đỏ mặt, Nhan Vận Lam lập tức hiểu ra không ít, kinh ngạc nói: “Không thể nào! Hai người đã tiến triển đến vậy rồi?”

Hi Dương:???

Nhan Vận Lam:???

Hi Dương không hiểu: “Tiến triển gì cơ?”

“Thì là hai người…” Nhan Vận Lam khoa chân múa tay. “Ở trên giường?”

“Không, không có.” Hi Dương vội vã xua tay, vành tai cũng đỏ au. “Sao nhanh thế được.”

“À.” Nhan Vận Lam liếc Hi Dương, thở dài nói: “Tên đàn ông Hạng Ngọc Loan này, không được ha.”

Hi Dương: “???”

Hi Dương không ở đây nữa, Nhan Vận Lam rất nhớ tài nấu nướng của y. “Dương Dương, nếu tên kia không tốt với cậu, thì còn chị Nhan, cứ xem đây là nhà của mình… chúng ta là chỗ dựa vững chắc cho cậu!”

Hi Dương vô cùng cảm động, Lý Huyền Tĩnh nói: “Chị Nhan à, mục đích của chị sâu quá nhe.”

Nhan Vận Lam gõ đầu hắn. “Chú nghĩ chị cũng như chú chắc?”

Lý Huyền Tĩnh giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, em không đánh lại chị.”

Sau đó nhỏ giọng lầm rầm: “Chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó ở chung.”

Nhan Vận Lam lại tàn nhẫn đập cái bốp vào lưng hắn.

Hi Dương rất thích bầu không khí này, lúc y một mình ở căn nhà kia rất cô đơn. Tử Khiêm rất bận, xét theo thái độ lúc thường của hắn, y không thể tùy hứng bảo hắn ở nhà cùng mình được.

Nhan Vận Lam nói tiếp: “Ầy, chị nói cho mà nghe, theo đuổi người ta ấy mà, phiền nhất là phải lấy lòng đối phương. Chị Nhan đây lúc còn trẻ cũng oanh liệt lắm, viết thư tình này, vượt tường viện qua chờ trước cửa lớp học hắn nè, học nấu nướng vì hắn, nghỉ được một ngày cũng phải chạy qua tổ chức sinh nhật cho hắn, cố gắng nhiều như vậy cũng không mệt chút nào, coi như vì tình yêu của mình, trả giá bao nhiêu cũng đáng.”

“Sau đó thì sao?” Hiếm khi thấy Nhan Vận Lam kể chuyện của mình, Lý Huyền Tĩnh tràn đầy hứng thú, thậm chí còn muốn lôi hạt dưa ra cắn.

“Sau đó?” Nhan Vận Lam liếc hắn, mở miệng: “Không có sau đó, sau đó hắn chết rồi.”

Còn không bằng đừng kể, Lý Huyền Tĩnh nói: “Bị chị theo đuổi ác quá, nhảy lầu tự tử hả?”

“Hơ, nếu hắn mà nhảy lầu thật, thì vui vẻ biết bao.” Nhan Vận Lam nói: “Ai da, đề tài lại chuyển đi đâu đâu rồi.” Bà chuyển hướng Hi Dương, nói tiếp: “Vậy nên đừng ngốc nghếch một mực tự trả giá, phải nghĩ đến cảm thụ của bản thân, đừng khiến mình ấm ức.”

Hi Dương nói: “Tử Khiêm vui thì em cũng sẽ vui.”

“Tình yêu cuồng nhiệt ha.” Nhan Vận Lam thâm trầm thở dài. “Vĩnh viễn không biết mệt là gì.”

Chỉ có Lý Huyền Tĩnh thấy không đúng, hắn quan sát Hi Dương, nghi ngờ nói: “Bây giờ anh gọi hắn là Hạng Ngọc Loan hay vẫn gọi Tử Khiêm thế?”

***

Thi xong CET 6, Nhan Trăn tự tính điểm cho mình: “Em thấy mình phát huy cũng được lắm.”

Hoa Minh Vũ ngồi đối diện bọn họ, tiếng anh là môn cậu ta kém nhất, CET 4 cũng chưa chắc đã qua, nghe vậy thì vô cùng hâm mộ: “Thật à?”

“Ừ.” Nhan Trăn gật đầu chắc nịch.

Nguyên Hoa thở phào một tiếng, mừng rỡ ngửa người ra sau.

Bàn bên cạnh cũng đang thảo luận về đề thi: “Phòng trò truyện trên mạng, dịch thành cái gì?”

“Tao ghi là QQ group…”

“Sao mày không ghi Weixin group luôn đi…”

“Thế động vật có nguy cơ tuyệt chủng thì sao?”

“Dead animals.”

“Là có nguy cơ chứ có phải đã chết đếch đâu?”

“Em mệt quá, em mới chỉ là thiếu niên*, đề thi cấp 6 cũng không qua, tháng mười hai lại phải thi lại.”

*Đây là lời cũng là tên bài hát “我好累,我十几岁”. Bonus thêm cái meme



“Má nó.” Hoa Minh Vũ nghe mà muốn khóc: “Tớ cũng muốn hát.”

Thi Tiếng Anh đúng là một đề tài bi thương, bọn họ quyết định không nhắc tới để khỏi kích thích Hoa Minh Vũ, ăn ý nói sang chuyện khác.

Hoa Minh Vũ lướt tin tức trên mạng, sau đó nói: “Ôi tỉnh Y sao lại có người chết nữa nè?”

“Lại?” Nhan Trăn nói: “Gần đây tớ không hay đọc tin tức.”

“Là cái kia đó.” Nguyên Hoa nói: “Chết trong nhà một cách kỳ quái, nhưng hôm nay anh không thấy nữa, mấy ngày trước là tin nóng đấy.”

“Không phải cái đó, là vụ bị giết trong núi khi đi du lịch, thi thể bị ném xuống sông. Toàn thân trương phình, hình như còn mất một cái chân.” Cậu ta tả như thế làm Nhan Trăn thấy phát tởm.

Nguyên Hoa liếc Nhan Trăn, ra hiệu: Do yêu ma gây ra à?

Nhan Trăn không dám xác định, lắc lắc đầu. Nhưng nếu sự việc xảy ra trong núi, rất có thể là do gặp phải thứ không nên gặp.

Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu làm cậu sợ đến rùng cả mình, lập tức mở điện thoại chọt Hộ Hồng Triết. Hộ Hồng Triết lập tức trả lời: Chưa đâu, thành tích vẫn chưa có, em cũng chưa biết nên đi đâu chơi.

Nhan Trăn lúc này mới thấy nhẹ lòng: Lúc đi chơi nhớ cẩn thận đấy, trước khi đi tới tìm anh, anh đưa cho cái bùa hộ mệnh.

Hộ Hồng Triết gửi qua một icon cười to.

Nhưng Nhan Trăn vẫn rất lo lắng, cậu cảm thấy hiện tại không an ổn như trước, từ chuyện Hi Dương bị khống chế là biết, có thể là có ma vật mới làm loạn rồi.

“Gì đây?” Nguyên Hoa ló đầu qua. “Hộ Hồng Triết, thằng nhóc đó làm sao à?”

Nhan Trăn nói: “Cậu ấy bỗng nhận ra mình rất thích em, nên quyết định sẽ tỏ tình, anh có tin hay không?”

“Tin chứ.” Nguyên Hoa nói: “Vậy em gọi cậu ta qua đây, cạnh tranh công bằng.”

Nhan Trăn nói: “Anh cũng không nhất định sẽ thắng mà, cậu ta khỏe lắm, trông cũng cao nữa.”

Nguyên Hoa: “Em không yêu anh, vậy mà lại không nói giúp anh, ai mới là bạn trai em hả, có phải em muốn chân đạp hai thuyền không.”

Cái giọng điệu oan ức thế này…. lại bắt đầu diễn sâu rồi. Nhan Trăn sờ mặt hắn, đang muốn hùa theo trêu đùa một chút, trả thù cho những ức hiếp gần đây của hắn với mình, Nguyên Hoa lại nói tiếp: “Đạp bao nhiêu thuyền cũng được, nhưng anh muốn năm triệu.”

Nhan Trăn: “…”

“Không được, đây là mối tình đầu đáng giá, phải xứng với mười triệu. Sau đó anh sẽ mua ngay một toà biệt thự, treo ảnh của em ở giữa phòng khách, mỗi ngày đều thắp cho em nén nhang.” Nguyên Hoa hoàn toàn nhập diễn, biến thành một oán phụ hàng thật giá thật.

Nhan Trăn: “…”

Hoa Minh Vũ: “Thôi đi, bây giờ lạm phát, mười triệu cũng không mua nổi một gian nhà xí trong biệt thự đâu.”

Lời này khiến Nguyên Hoa mất hứng diễn, hắn liếc xéo Hoa Minh Vũ một cái, hi vọng cậu ta hiểu rõ mình đang vô cùng bất mãn với hành vi xen lời của cậu ta.

“Em thấy anh với mẹ em hợp nhau lắm đấy.” Nhan Trăn nắm chặt tay hắn, chân thành nói: “Em có một mong mỏi, nếu như ngày nào đó chúng ta chia tay, anh đừng thành cha dượng của em nhé.”

Nguyên Hoa co giật khóe miệng, rốt cuộc không nhịn nổi, cười đến không đứng dậy nổi.

Nhan Trăn muốn xác định mấy sự kiện kia có phải do ma vật gây ra không, cậu bèn lướt diễn đàn liên minh đọc mấy bài đăng nhiệm vụ gần đây. Mấy vụ án nhỏ đúng là đã tăng lên, cũng có người nhận nhiệm vụ, nhưng vẫn không ngừng có người bị hại.

Các khu có nhiệm vụ bao gồm khu vực Lý Canh Dần phụ trách, còn có khu vực của người có cái tên vô cùng sinh động nữa, Nhan Trăn đoán đó là người mới. Mà ở tỉnh Y, có hai bài đăng nhiệm vụ, một là bóng ma khu thắng cảnh, hai là người phụ nữ không mặt gây án trong phố.

Mấy vụ này không giống do yêu quái làm ra, nên được liệt vào phạm trù ma vật.

Nhan Trăn cảm thấy may mắn vì mình đã có năng lực tự vệ, ít nhất lúc gặp phải mấy thứ này có thể trợ giúp bản thân và người bên cạnh chạy thoát.

Lại lướt xuống một lượt nữa, tỉnh Y không có nhiệm vụ gì nữa, xem ra vẫn tương đối an toàn.

Nhan Trăn yên tâm, dù sao Hạng Ngọc Loan là một thành viên có bản lĩnh mà.

Để phòng ngừa, Nhan Trăn vẫn gọi Hoa Minh Vũ với Nguyên Hoa qua: “Lại đây tôi vẽ bùa bình an cho.”

“?” Hoa Minh Vũ nói: “Cậu sợ sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên giờ luyện tập làm thần côn trước sao?”

Nhan Trăn kệ cậu ta nói nhảm, lấy đồ nghề trong túi ra, bắt đầu vẽ lên tài liệu của Hoa Minh Vũ.

Hoa Minh Vũ đã hiểu: “Xin lỗi, Trăn Trăn, tớ hiểu lầm cậu rồi, hoá ra cậu muốn dùng bùa để phù hộ tớ vượt qua kì thi cấp bốn.”

Để cậu ta nghĩ vậy cũng được, đỡ cho Nhan Trăn phải kiếm cớ. Nhan Trăn trả tài liệu lại, chắp hai tay trước ngực: “Mong cậu có tiền đồ một chút, Amen.”

Hoa Minh Vũ cúi đầu nhìn hình vẽ trên tài liệu của mình, không hề che giấu chút ghét bỏ nào: “Xấu ghê.”

“Đầy người xin tớ vẽ cho còn không được đó nhé.” Nhan Trăn vừa nói vừa vẽ cho Nguyên Hoa một cái, lúc đó cậu chỉ muốn phòng ngừa chút thôi, không ngờ sau này lại thực sự phát huy tác dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play