Hạng Ngọc Loan ăn mặc rất tùy tiện, áo sơ mi quần vải phối với dép lê, khá giống với phong cách hiện giờ của Nhan Trăn.
Nhan Trăn nhớ ra rồi, gần đây có một khu nhà trọ cho giảng viên nhưng không có mấy người đưa gia đình tới ở, cơ bản đều để cho sinh viên thuê. Hạng Ngọc Loan mới đến, hẳn là không có chỗ ở, chắc tám phần hắn sẽ thuê chỗ này.
Sơ suất quá mà.
Nhan Trăn nghĩ thầm, đây có được tính là duyên phận của hai người họ không? Lúc không nên gặp thì cứ phải đụng trúng nhau làm gì.
Hi Dương đang run, chính xác là cả người y đều run, y muốn bước lên trước nhưng dường như lại thấy sợ, chần chừ mãi không dám động.
Đây là Tử Khiêm ư?
Có lẽ y đã chờ quá lâu rồi, không biết nên tin đây là hiện thực hay chỉ là giấc mơ viễn vông của mình nữa.
Nhan Trăn đưa tay vỗ về sau lưng y.
Có lẽ Hi Dương rất muốn khóc, y nên khóc, khóc vì vui mừng. Nhưng y không muốn để Tử Khiêm thấy cảnh đó trong lần gặp lại sau bao năm xa cách.
“Tử Khiêm.” Y nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cục vẫn không kiềm chế được muốn tới gần, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Sao hắn lại không về?
Y đã đợi không biết bao nhiêu năm, triều đại cũng đã thay đổi, nhà cửa sụp rồi lại mọc, hồ nước biến kênh đào, y từng chứng kiến thời kỳ thịnh thế, cũng từng lướt qua dân chúng lầm than. Có một đạo sĩ từng phát hiện ra y, hỏi y đang chờ người nào.
Hi Dương miêu tả dáng vẻ của Tử Khiêm, đạo sĩ nói: “Người ngươi đợi sẽ không trở lại, còn không bằng chuyên tâm tu luyện, có khi còn có thể đắc đạo thành tiên.”
Hi Dương nói: “Hắn đã hứa với ta.”
Đạo sĩ nói: “Đời sống của con người so với yêu quái các ngươi cũng chỉ ngắn ngủi tựa phù du, dù hai ngươi vẫn luôn bên nhau thì đến bây giờ hắn cũng luân hồi chuyển thế từ lâu, thân thể đã hoá thành một nắm cát vàng.”
Hắn sẽ không trở lại.
Sao Hi Dương lại không biết? Nhưng ngoại trừ muốn cùng Tử Khiêm bên nhau, y nào còn mong mỏi gì nữa.
Đạo sĩ thấy y quá cố chấp, chỉ ở lại nhà trọ cạnh thân liễu hai ngày, sau đó rời đi.
Lúc sắp đi còn quan sát một chốc, nói với Hi Dương: “Ngươi là yêu, nhưng trong lòng bám rễ phàm căm, khó mà đột phá tu vi, thiên kiếp trăm năm của ngươi có xảy ra chuyện gì không?”
Hi Dương không hề có ấn tượng với điều này, lắc lắc đầu.
Kỳ thực y chưa bao giờ gặp thiên kiếp cả.
…
Khi Hi Dương bước lên, Nhan Trăn đã suy nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ chỉ chợt lóe lên nên cậu không bắt được, cũng không biết nên thực hiện kiểu gì trong thời điểm hiện giờ.
Nhưng cậu không thể ngờ tới.
Hạng Ngọc Loan nhìn y thì sửng sốt một lúc lâu, thấy y tiến lại mỗi lúc một gần cũng không lùi lại, trực tiếp thu Hi Dương vào túi bắt yêu.
Nhan Trăn: “!!!”
Cậu chạy lên, hô to: “Thầy Hạng, thầy làm gì thế!”
“Câu này phải hỏi cậu mới đúng?” Hạng Ngọc Loan còn trách ngược lại cậu: “Còn đi cùng với tên yêu vật mượn hồn phách con người để tu luyện này?”
Nhan Trăn: “???”
Cậu chả hiểu gì hết: “Gì ạ?”
“Chỉ là yêu vật bị ma hoá.” Hạng Ngọc Loan cất túi bắt yêu đi. “Lần sao nhớ cẩn thận chút.”
“Không phải không phải.” Nhan Trăn nói: “Hiểu lầm, là hiểu lầm ạ! Hi Dương tuyệt đối không phải ma vật, y chỉ từng bị ma vật khống chế thôi, thầy Hạng thầy phải tin em, thật sự là hiểu lầm thôi ạ, Hi Dương chỉ là thụ yêu thông thường thôi!”
Hạng Ngọc Loan cau mày: “Nhưng nó chiếm đoạt linh phách của người phàm, đây là sự thật.”
Nhan Trăn nói: “Em xin thề với thầy Hi Dương không phải loại yêu quái xấu xa ấy đâu! Thầy thả anh ấy ra trước đi, em sẽ giải thích mà.”
Thấy cậu quyết tâm thề thốt như thế, trong lòng Hạng Ngọc Loan dường như cũng vang lên một âm thanh nói “ngươi sai rồi”, đành mở túi bắt yêu rồi thả Hi Dương ra.
Vừa rơi xuống đất, Hi Dương đã nhào tới ôm chặt cánh tay Nhan Trăn, y đưa lưng về phía Hạng Ngọc Loan, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
Nhan Trăn nhìn y như vậy thì đau lòng lắm, cậu vỗ lưng an ủi y, dùng ánh mắt nhìn tên khốn nạn mà nhìn Hạng Ngọc Loan, cũng không biết mình đang nói gì, nói chung là cậu rất tức giận: “Thầy Hạng, thầy quá đáng lắm đấy.”
Hi Dương suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Nhan Trăn nói tiếp: “Hi Dương không phải ma vật, nhưng anh ấy từng bị ma vật khống chế, đều là vì thầy.”
Hạng Ngọc Loan cảm thấy cậu đang nói lung tung: “Vì tôi?”
“Ở đây không tiện nói.” Nhan Trăn liếc nhìn xung quanh, chỗ này lúc nào cũng có thể có người qua lại. “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Hạng Ngọc Loan liếc Hi Dương, thụ yêu này vẫn chưa thể bình tĩnh, thân thể gầy gò hơi cong lại, tuy không thấy mặt, nhưng hắn vẫn nhìn ra một loại bi thương không nói nên lời.
Hắn không có tình cảm, vậy mà mới nãy cảm nhận được y rất vui sướng, bây giờ lại cảm nhận thêm được loại bi thương này.
Cảm xúc kỳ lạ này khiến hắn bối rối, như thể lãnh địa của bản thân bỗng bị xâm phạm.
“Thầy Hạng?” Nhan Trăn gọi.
“Đến đây.” Hạng Ngọc Loan hơi lạnh lùng. “Hi vọng mỗi câu cậu nói đều là thật.”
Hi Dương lúc này lại lên tiếng: “Là lỗi của tôi.”
Hạng Ngọc Loan sửng sốt, lại nghe y nói: “Anh không phải Tử Khiêm, tôi sai rồi.”
Trái tim Hạng Ngọc Loan đột nhiên như bị đâm một nhát, sau tê dại thì là đau đớn.
“Mi rốt cuộc là ai?”
Nhan Trăn trả lời thay Hi Dương: “Người mà thầy của năm trăm năm trước đã hứa sẽ lấy về.”
Cả đoạn đường về phòng trọ, Hạng Ngọc Loan đều mất tập trung.
Vừa vào phòng, Nhan Trăn lập tức cảm thấy trong phòng chả có tí hơi người nào.
Sàn nhà lâu không lau dọn, vết giày thể thao in bên trên vẫn còn rõ. Trong phòng khách đặt một chiếc sô pha cũ, xem chừng đã được nhiều năm rồi, khiến người ta cảm thấy trên đó chắc toàn bụi với vi khuẩn, thực sự không dám ngồi. Vách tường đối diện sô pha có dấu vết từng gắn Tivi LCD, nhưng giờ chỉ còn một mảng tường trắng bệch lệch tông với xung quanh, nhìn thôi đã thấy khó chịu. Nhìn cả gian nhà mà hốt cả hền, nếu không phải còn có tủ lạnh đang chạy ở góc tường, Nhan Trăn còn tưởng đây là nhà bỏ hoang đấy.
“Không cần đổi giày.” Hạng Ngọc Loan nói.
“Há, em cũng không định đổi đâu, xin phép ạ.” Nhan Trăn nói xong bèn trực tiếp bước vào, Hi Dương phía sau không tình nguyện, bị Nhan Trăn kéo theo.
Nhan Trăn vẫn luôn không muốn để bọn họ chạm mặt chính vì sợ đến lúc đó rồi, hai người ông nói gà bà nói vịt mà tăng thêm đau khổ, nhưng giờ chuyện đã rồi, thì cứ kể hết mọi thứ ra đi, xem sau đó cả hai muốn thế nào.
Cậu nói với Hạng Ngọc Loan: “Chắc thầy không nhớ được đâu vì đó là kiếp rất lâu về trước của thầy mà, nên em sẽ không đổ mấy sai lầm này lên đầu thầy. 500 năm trước, thầy là Tử Khiêm, có thể xem là thanh mai trúc mã với thụ yêu này, tên của y cũng do Tử Khiêm đặt cho.”
Hạng Ngọc Loan đặt ánh mắt trên người Hi Dương, Hi Dương cúi đầu, không nói một lời.
“Năm trăm năm trước, thầy vad Hi Dương xác định chuyện chung thân, hứa rằng sẽ thi đỗ công danh trở về cưới người ta, cùng y trải qua quãng đời còn lại. Nhưng sau đó, thầy một đi không về, vậy nên Hi Dương đã đợi năm trăm năm, một khắc cũng không dám rời đi, sợ người về rồi không tìm thấy y.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Điều này là không thể.”
“Tại sao lại không thể?” Nhan Trăn hỏi ngược lại.
Hạng Ngọc Loan lại không nói gì.
“Thứ này chính là bằng chứng. ” Nhan Trăn gọi Hi Dương: “Lấy miếng ngọc ra đi.”
Hi Dương mở lòng bàn tay, mặc cho Nhan Trăn lấy đi, đặt xuống trước mặt Hạng Ngọc Loan: “Miếng ngọc này do chính tay thầy đã đưa cho người khác mà đúng không? Đây là một phần linh thể của Hi Dương, thế nên nó mới luôn theo thầy dù thầy đã tái thế.”
“…”
Hạng Ngọc Loan nhìn thứ kia, ánh mắt khẽ biến đổi, vô thức nắm chặt một góc bàn.
“Nói thật.” Nhan Trăn nói: “Em là một kết duyên sư, đáng ra nên tác hợp cho hai người, dù sao kiếp trước hai người cũng có duyên phận, nhưng em có thăm dò một chút tin đồn của thầy trên diễn đàn liên minh, tuy không biết trong đó có bao nhiêu phần thật, em cũng hiểu được chút tình hình… thầy có biết không?”
Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi không để ý.”
“Nghe nói thầy thiếu mất một phách nên vô tình vô dục, còn nghe đồn thầy là thiên sát cô tinh.”
Hi Dương nghe câu này thì hãi hùng ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan: “Đúng, tôi bị thiếu mất một phách ‘Thiên Trùng’, sư phụ nói đời đời kiếp kiếp tôi đều sẽ như vậy.”
Nên hắn mới không tin điều Nhan Trăn nói. Nếu hắn chưa từng là một người bình thường, sao có thể đồng ý kết hôn với một người được?
Nhưng yêu quái này lại khiến hắn cảm nhận được cảm xúc, lòng hắn rối loạn, mờ mịt lung tung gì cũng không rõ.
“Vậy thì, nói về mi đi.” Hạng Ngọc Loan nói: “Tại sao mi lại dựa vào linh phách người phàm để tu luyện?”
Hắn đã từng gặp loại yêu thuật này, những yêu quái yếu đuối không chịu nổi thiên kiếp sẽ bắt những người mạnh mẽ hoặc những tiểu yêu tới khi sắp phải độ kiếp, lúc không chống đỡ nổi sẽ nuốt chửng linh thể bọn họ, thành công vượt thiên kiếp, cũng sử dụng linh hồn đối phương để tu luyện. Yêu quái đã dùng loại yêu thuật này sẽ lưu lại phàm căn trong cơ thể, bởi vì yêu thể không hoàn toàn dung hợp được linh phách phàm nhân, đương nhiên sẽ bị lộ ra.
Mà những yêu quái đó đều không thể đột phá tu vi nữa, muốn đột phá, thì nhập ma.
Hi Dương hoàn toàn sở hữu mấy đặc điểm kia. Chỉ dựa vào lời một phía đương nhiên không thuyết phục, nhưng…
Miếng ngọc này là thứ mà Hạng Ngọc Loan không thể bỏ, từ lúc hắn có ý thức đã luôn bên cạnh hắn. Cha mẹ nói đây là miếng ngọc hắn ngậm lúc sinh ra.
Hồi nhỏ hắn rất quái gở không thích nói chuyện, chỉ thích một miếng ngọc này, mà ngọc dường như có thể hiểu hắn, yên tĩnh làm một người bạn của hắn.
Hắn vì miếng ngọc mà bỏ ra hơn nửa đời người để tìm kiếm, lúc đã buông xuôi thì chủ nhân của nó khoan thai đến chậm, tới trước mặt hắn.
Ngọc là của Hi Dương, không có gì để nghi ngờ, Hạng Ngọc Loan có thể cảm nhận được. Thật giả lẫn lộn, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?
Nhan Trăn nói: “Điều này không thể đâu…”
Hi Dương có trăm miệng cũng không thể bào chữa: “Tôi chưa từng dùng người phàm để tu luyện.”
Y nhìn Hạng Ngọc Loan, Hạng Ngọc Loan lại không nhìn y nữa, rũ mắt trầm tư.
Nhìn thấy độ này, sự thật bày ra trước mắt mà vẫn không thể tin hoàn toàn, đúng là vô tâm vô phế thật, Nhan Trăn lại đau lòng thay Hi Dương.
Hiện tại Hạng Ngọc Loan đã không còn ký ức kiếp trước, dù cho năm đó đúng thật là có nỗi khổ thì hắn cũng đâu nhớ được, chỉ có mình Hi Dương phải chịu đựng nỗi khổ và sự cô quạnh.
Hi Dương ảm đạm cười: “Được rồi.”
Y đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng ngữ khí lại run rẩy: “Đáng ra tôi không nên tới đây… Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.”
Khi còn nhỏ, Hạng Ngọc Loan hiếm khi mơ được một giấc mơ. Trong mơ luôn có người đúng cạnh hắn, bóng hình cô độc biết bao, nhưng hắn không chạm được, cũng không thấy rõ mặt.
Hắn không biết đó là ai, người đó chưa từng nói chuyện với hắn, chỉ yên lặng đứng cạnh hắn trong mơ.
Sau đó hắn quyết định đi tìm người nọ.
Hắn nghĩ người này hẳn có mối quan hệ với miếng ngọc, nhưng hắn tìm nhiều năm, đổi chỗ ở khắp nơi, dòi hỏi mọi tin tức tương tự.
Hắn trước giờ có để tâm điều gì đâu, đây chính là cố chấp duy nhất của hắn.
Nhưng hắn không tìm được, có người nói chắc là tàn ảnh của một phách đã mất kia, có người nói có thể là yêu ma quỷ quái nào đó ám, đây là dấu hiệu ma hóa. Mọi lời nói đều không đúng ý hắn, hắn không tin lấy một từ.
Hắn sống cuộc sống cô đơn không có bạn bè, chỉ có khi say rượu tiến vào cảnh trong mơ, nhìn thấy bóng người kia, trong lòng mới thấy an yên.
Có lúc hắn nghĩ, có khi lúc tìm được sẽ khiến hắn thất vọng mất, cứ thế này cũng rất tốt.
Mãi đến tận khoảng thời gian trước, hắn không mơ thấy giấc mơ đó nữa, miếng ngọc cũng hoàn toàn mất đi linh khí.
Hắn không tin, ngơ ngơ ngác ngác uống rượu cả một đêm.
Sáng sớm, trên đường về trường học, một sinh viên từ ngã rẽ đột nhiên xông ra, đụng phải đầu xe của hắn.
Hắn không phanh kịp, trơ mắt nhìn sinh viên đó bị đụng gãy xương.
Khi bị phạt hắn cũng thấy chả sao cả, đây chỉ là thân phận để hắn hoạt động ngoài xã hội thôi, chuyển tới đâu chả như nhau.
Hắn không có tình cảm, không có hi vọng, khi cha mẹ qua đời, hắn không thể khóc, lạnh lùng đến nỗi khiến hắn hoài nghi mình không có đạo đức. Hắn cô độc, hắn không muốn có người đứng quá gần mình, cũng không muốn đến gần người khác, chỉ có bóng ảnh kia làm bạn với hắn mà giờ đây cũng đã không còn.
Một giáo sư đồng nghiệp đề xuất bảo hắn có thể qua nhà mình ngủ nhờ, hắn đón nhận ý tốt này, rồi nhận được thông báo điều chuyển của liên minh.
Lúc rời đi, hắn đưa miếng ngọc cho giáo sư kia.
Tai nạn lần trước là một sai lầm đáng ra không nên xuất hiện trong cuộc đời hắn, từ nay về sau, hắn sẽ không phân tâm vì miếng ngọc này nữa.
“Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.”
Câu nói này khiến lòng hắn tê rần, Hạng Ngọc Loan duỗi tay bắt lấy Hi Dương. Người kia quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có bất ngờ, còn có cả hi vọng thoáng qua.
“Tôi…” Hạng Ngọc Loan cũng không hiểu hành vi của mình, nhạt miệng giải thích: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
Hắn cảm thấy rất quen thuộc với tên yêu quái Hi Dương này, hơn nữa mỗi một động tác biểu cảm của y đều khiến lòng hắn xao động.
Hi Dương cảm nhận được sự giãy giụa của hắn thì cũng mềm lòng, tựa hồ đã gặp lại được Tử Khiêm của y.
“Suy nghĩ gì?” Hi Dương nói: “Tử Khiêm, anh không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Tôi không phải Tử Khiêm.” Hạng Ngọc Loan nói.
“Đúng vậy.” Hi Dương bi thương nói: “Tử Khiêm sẽ không nhìn tôi như vậy, cũng sẽ không nghi ngờ tôi là kẻ xấu.”
Hạng Ngọc Loan: “Tôi không có ý đó.”
Nhan Trăn không nhìn nổi nữa, hai người nói trọng điểm xíu đi được không.
“Vậy, thầy Hạng, thầy có tin kiếp trước mình là chồng của Hi Dương không?”
Hạng Ngọc Loan buông tay Hi Dương ra. Hi Dương tha thiết nhìn hắn, đầu óc Hạng Ngọc Loan loạn cào cào, không phải buồn bực, không phải phiền phức, chỉ là đầu óc loạn lên thôi, muốn nói “tôi không biết”, mở miệng lại là: “Có tin một chút.”
Nếu không mấy chuyện này giải thích kiểu gì?
Hi Dương nghiêng đầu đi, nhắm hai mắt lại.
“Nếu có thể biết sự tình mấy trăm năm trước thì tốt biết mấy.” Nhan Trăn vẫn hơi sốt ruột, càng hâm mộ năng lực của ông ngoại: “Thế thì cái gì cũng rõ rồi, sao phải phiền toái như bây giờ chứ.”
Đi đường gặp phải ngõ cụt, Nhan Trăn đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường: Lẽ nào một phách kia của Hạng Ngọc Loan chính là linh phách trong người Hi Dương? Sự thực là Hi Dương đã giết “Tử Khiêm”, chỉ là y không nhớ thôi?
Ý nghĩ này vụt qua, cậu bèn cấp tốc ném đi.
“Cả hai bình tĩnh chút nhé.” Không đặt hi vọng vào hai người này được, Hạng Ngọc Loan thì trầm tư suốt, Hi Dương thì đang buồn lòng, trạng thái của ai cũng không tốt, chỉ có người ngoài Nhan Trăn còn tỉnh táo: “Thầy Hạng, em đưa Hi Dương về đây, chúng ta trao đổi số điện thoại, nếu thầy nghĩ thông suốt rồi thì gọi cho em.”
Hạng Ngọc Loan gật đầu: “Được.”
Nhưng lúc hai người bước tới cửa, hắn lại nói: “Có thể đưa tôi miếng ngọc không?”
Hi Dương quay đầu lại, Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi cần xác nhận vài thứ.”
Nhan Trăn tiễn Hi Dương về, dọc đường đi y đều trầm mặc, không còn vui vẻ như lúc mới tới.
“Đôi khi tôi sẽ nghĩ.” Hi Dương rốt cuộc lên tiếng: “Nếu lúc đó tôi ngăn Tử Khiêm, không cho hắn đi thi, vậy chúng tôi có thể ở bên nhau cả đời rồi.”
Nhan Trăn mím môi, không nói lời nào.
“Nhưng tôi từng gặp một đạo sĩ, hắn nói với tôi, dù chúng tôi bên nhau cả đời, Tử Khiêm rồi sẽ chết, sau đó chuyển thế thành một người khác, hoàn toàn quên mất tôi.”
Nhan Trăn nắm chặt tay y.
“Vừa nãy tôi bỗng nghĩ, có phải tôi đã hại chết Tử Khiêm không?”
“Sao đột nhiên lại nói thế?” Sau lưng Nhan Trăn lạnh toát, nghĩ thầm cái ý nghĩ hoang đường của mình đừng có thành thật đấy.
“Đạo sĩ từng nói tôi có phàm căn, Tử Khiêm… không, Hạng Ngọc Loan cũng nói, tôi dùng linh thể người phàm để tu luyện, trừ Tử Khiêm ra thì tôi chưa từng ở chung với người phàm nào khác.”
Nhan Trăn nói: “Anh đừng nghĩ bậy.”
“Là tôi đã hại Tử Khiêm sao?” Hi Dương che lỗ tai, ánh mắt hoảng hốt. “Rốt cuộc là ma vật tìm tới tôi, hay tôi vốn dĩ là ma vật?”
Nhan Trăn không biết an ủi người khác, chính bản thân cậu cũng đang loạn, chỉ có thể không ngừng nói: “Anh đừng nghĩ linh tinh, chuyện đó làm sao kết luận chắc chắn được.”
Sau khi về, Hi Dương suy yếu về phòng nghỉ ngơi, Nhan Trăn kéo Nhan Vận Lam vào phòng sách, kể lại sự việc cho bà nghe.
Nhan Vận Lam nghe mà giật thót: “Còn có chuyện như vậy?”
Nhan Trăn ỉu xìu: “Ừm.”
“Kỳ ghê ta.” Nhan Vận Lam nói: “Lẽ nào đạo hạnh của mẹ không đủ? Mẹ hoàn toàn không thấy trên người Hi Dương có phàm căn.”
Nhan Trăn an ủi: “Chúng ta cũng đâu phải đạo sĩ chuyên nghiệp.”
Hai mẹ con cùng vì vấn đề này mà suy nghĩ rất lâu, Nhan Trăn nói: “Mẹ, con nhớ mẹ từng bảo ông ngoại có thể thấy những chuyện đã qua đúng không?”
Nhan Vận Lam: “Đúng vậy.”
“Vậy, con có một ý nghĩ to gan…”
Nhan Vận Lam có chút lo lắng: “Con nói xem.”
“Năng lực này chỉ dùng được khi còn sống, hay vẫn dùng được khi qua đời…”
Nhan Vận Lam: “…”
“Thằng nhóc thối.” Nhan Vận Lam sợ điếng người: “Cái ý nghĩ bất hiếu này mà con cũng nghĩ ra được?”
Nhan Trăn lập tức xua tay: “Không không không, con không có ý làm phiền ông ngoại đâu, chỉ đột nhiên nhớ tới hình như còn có phép thỉnh thần…”
Thỉnh thần không phải việc dễ dàng, đặc biệt là thỉnh Âm thần. Hầu hết đạo sĩ đều không học phép này, bởi vì nó gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, hơn nữa còn khó học.
“Đây là một việc cần kỹ thuật.” Nhan Vận Lam nói: “Chúng ta không học được, mẹ không được, con cũng đừng có nghĩ.”
Nhan Trăn cũng thấy ý nghĩ này rất ngây thơ, thở dài nói: “Vậy nghĩ biện pháp khác…”
“Thôi khỏi.” Nhan Vận Lam thần bí cười: “Chúng ta không được, vẫn có cao nhân khác.”
Lý Huyền Tĩnh đang làm bảo vệ cho một nữ minh tinh trên một hải đảo, đây là nhiệm vụ hắn lén nhận. Thời đại này ấy à, giới giải trí dễ hút ma quái, nữ minh tinh này bị ma vật quấn lấy, phải thông qua rất nhiều con đường mới tìm đến Lý Huyền Tĩnh nhờ giúp đỡ.
Thật không dám giấu, Lý Huyền Tĩnh rất thích nhận nhiệm vụ của mấy kẻ ngốc lắm tiền, trả giá một lúc bèn vui vẻ nhận đơn.
Ma vật quấy nhiễu là một anh quỷ (linh hồn trẻ em), vì oán khí quá sâu mà bị ma khí nhập thân, Lý Huyền Tĩnh thu thập vô cùng dễ dàng, nên hiện tại cũng tương đương đang được nghỉ phép.
Nữ minh tinh chụp tạp chí trên bờ biển, Lý Huyền Tĩnh nằm dưới ô, xoa kem chống nắng, đeo kính râm, uống nước ngọt.
Đang vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, đột nhiên nhận được một cái truyền âm: “Cứu mạng!!!”
Từ khi Lý Huyền Tĩnh hợp tác với Nhan Vận Lam thì đã dính bẫy “Cậu bé và đàn sói” rất nhiều lần rồi, đương nhiên phải rút kinh nghiệm, chậm rãi mở hình thức nói chuyện phiếm.
Vì vậy Nhan Vận Lam nhận được một tin nhắn: “Cứu mạng!!!!!”
Nhiều hơn của bà hai dấu chấm than!
Nhan Vận Lam lập tức trả lời: “Bà đây không đùa với chú nhé.”
Lý Huyền Tĩnh: “Nếu không khẩn cấp lắm thì khỏi dùng thiên lý truyền âm, chuyển sang Wechat đi?”
Mạng mẽo trên đảo quá lag, Lý Huyền Tĩnh gửi mấy tin mà mãi không được, hắn từ bỏ, tiếp tục dùng thiên lý truyền âm: “Mong là không phải trò đùa gì, chứ nếu phải thì cảm phiền đừng quấy rầy em kiếm tiền nhé chị Nhan.”
“Tuyệt đối sẽ khiến chú có hứng, thậm chí còn có thể trở thành một trong mười đại kỳ tích của liên minh, mong chú tới đây trợ giúp —— liên quan đến Hạng Ngọc Loan, hắn muốn yêu nhưng đường tình trắc trở.”
Lý Huyền Tĩnh phun nước ngọt vào người trợ lý bên cạnh.
Trợ lý ngứa mắt hắn đã lâu, rõ chỉ là một tên bảo vệ mà còn ung dung tự tại hơn cả bà chủ, ảnh hậu còn chiều hắn hết nấc nữa, là trai bao còn chuẩn hơn ấy! Giờ còn phun nước lên người gã!
“Chị chờ em.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Em về ngay đây.”
“Không kiếm tiền nữa à?”
“Ôi cha, sao có thể dung tục thế được.” Lý Huyền Tĩnh cười hì hì: “Tiền tài là vật ngoài thân, sao quan trọng bằng chị Nhan.”
Nói chung là, Lý Huyền Tĩnh vì một tin đồn bể trời động đất mà bay về H thị trong chỉ trong hai giờ.
Nhan Trăn: “…”
Nhan Trăn nói: “Sao Lý sư thúc lại hứng thú với Hạng Ngọc Loan thế?”
Nhan Vận Lam: “Mẹ đã từng nói rồi mà, trong liên minh có rất nhiều người thích Hạng Ngọc Loan, tên nhóc Huyền Tĩnh này cái gì cũng tốt, nhưng lại không chịu được thua thiệt, trước kia là người theo đuổi số một của Hạng Ngọc Loan, còn giờ là anti fan số một.”
Nhan Trăn: “…”
Tuy cậu đã sớm cảm nhận được khí gay toả ra từ người Lý Huyền Tĩnh, thế mà hoá ra là gay thật?
“Tên đó không kén nam nữ, được người liên minh đặt cho một biệt hiệu ‘tên quỷ lăng nhăng’.” Nhan Vận Lam bổ sung.
Nhan Trăn: “…”
Cậu còn nói được gì nữa, chỉ có thể khen một câu cái giới này loạn thật.
Lý Huyền Tĩnh vội vã chạy về hóng hớt, nhưng về tới nơi lại phát hiện mình bị mắc bẫy.
“Hả? Muốn em giúp hắn?” Lý Huyền Tĩnh nói: “Với lại, thỉnh Âm thần, còn là thỉnh ông bô bảo thủ nhà chị, em sợ mình không chịu được…”
Nhan Vận Lam cũng biết hắn sẽ nói vậy: “Chú vẫn luôn ngóng sẽ có người trị được Hạng Ngọc Loan cơ mà? Giờ người đó xuất hiện rồi, có khi sau khi chân tướng rõ ràng, duyên phận giữa họ hoàn toàn đứt đoạn, khiến Hạng Ngọc Loan đau đến không muốn sống đó.”
“Chị Nhan à.” Lý Huyền Tĩnh chân thành nói: “Chị thiếu đạo đức lắm đấy, em thích.”
Nhan Trăn: Này này này, đề tài này đi hơi xa rồi à nha?
Đùa xong, Lý Huyền Tĩnh cuối cùng cũng nghiêm túc, thở dài nói: “Có thể thỉnh thần, nhưng em không nắm chắc mười phần.”
Nhan Trăn bảo cậu đã chuẩn bị xong hết đạo cụ rồi, thất bại cũng không sao, nghĩ cách khác là được.
Lý Huyền Tĩnh gật đầu: “Vậy làm thôi.”
Lý Huyền Tĩnh cắm nén nhang vào lư hương, bắt đầu làm phép. Thỉnh thần là pháp thuật hắn học lúc trẻ, trước đây thấy hay hay nên thỉnh thoảng dùng để tiêu khiển.
Có một lần, hắn mời tới một dũng tướng thời xưa, đi khắp nơi tìm người quyết đấu, náo loạn một ngày một đêm, cuối cùng bị sư phụ đánh bất tỉnh, trò cười này mới kết thúc. Sau đó hắn không dám thỉnh thần nữa.
Nhan Trăn và Nhan Vận Lam nín thở, thấy Lý Huyền Tĩnh chậm rãi ngừng động tác, cả người bất động như đã ngủ say, bèn biết hắn đã vào trạng thái.
Mãi lúc sau, Lý Huyền Tĩnh mở mắt, nhìn về phía Nhan Trăn, hít hít mũi, vậy mà lại khóc.
“Không sống nữa! Thiếp không muốn sống nữa! Trong đêm giao thừa còn muốn lấy vợ bé, chàng vứt quy củ tổ tông đi đâu rồi!”
Nhan Trăn vừa bị lôi kéo vừa bị đấm đá. “Năm đó muốn lấy ta, ngươi nói toàn lời hay ý đẹp, gì mà đều nghe ta hết, gì mà tuyệt không nạp thiếp, trời mới biết đàn ông các ngươi không một mống tốt! Thấy ta có tuổi rồi, nhan sắc tàn phai rồi bèn muốn lấy thêm người!”
Lý Huyền Tĩnh chanh chua treo trên người cậu, đôi mắt sưng lên vì khóc.
Nhan Trăn nói: “Ngài bình tĩnh chút…”
“Bình tĩnh! Ta làm sao bình tĩnh! Mười sáu tuổi ta gả cho ngươi, của hồi môn là mười dặm hồng trang, cho kẻ bán vải như ngươi ăn sung mặc sướng, còn nhớ năm đó ngươi đã đồng ý gì với cha ta không, nói sẽ tốt với ta, quyết không để ta rơi một giọt nước mắt! Còn bây giờ, con hồ ly tinh kia, vừa gặp đã câu mất hồn ngươi! Hu hu hu…”
“Con mau diễn theo cổ đi.” Nhan Vận Lam nhắc nhở: “Tâm nguyện chưa toại, oán khí chưa tiêu, sẽ không chịu đi đâu.”
Nhan Trăn: “… Được được được ta biết sai rồi, ta sẽ không nạp thiếp, không nạp đâu.”
Lý Huyền Tĩnh: “Hu hu hu hu hu…”
Nhan Trăn: “Dì ấy cứ khóc mãi không chịu dứt!”
Lý Huyền Tĩnh khóc lớn tiếng hơn, gào lên: “Ai không dứt! Ngươi nói ai không dứt! Hôm nay mà ngươi không cho ta câu trả lời rõ ràng, ta sẽ đập đầu chết ở chỗ này!”
Nhan Trăn cũng muốn khóc: “Ta sai rồi, ta sai rồi, thật sự sai rồi! Đời này ta chỉ yêu một mình nàng, tuyệt đối sẽ không lấy thêm ai nữa!”
“Thật, đương nhiên thật.” Nhan Trăn nói: “Phu nhân cứ an tâm.”
Lý Huyền Tĩnh không ngừng thút thít, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, cả người im lìm rồi ngã vật xuống vai cậu.
“Bất ngờ ghê, Huyền Tĩnh cũng có lúc lật thuyền trong mương.” Nhan Vận Lam đỡ lấy hắn, ngạc nhiên nói: “Tên nhóc này chắc mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng.”
Lý Huyền Tĩnh khôi phục thần thức, nhấc tay lau nước mắt: “Đừng nói xấu em, em nghe thấy hết đấy.”
“Lúc thỉnh thần chú vẫn còn ý thức sao?” Nhan Trăn tò mò.
“Còn chứ, còn phải khóc chung với người ta đây nè, quá mất mặt, cấm rêu rao làm nhục sư môn, không ông đây sẽ giết người diệt khẩu.” Lý Huyền Tĩnh vô cùng đau mắt, khóc tận nửa giờ, người đàn bà này làm bằng nước à.
Nhan Vận Lam nói: “Ai bảo chú hay đi này đi kia, xem xem, yếu đi biết bao nhiêu.”
“Không đùa đâu.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Gần đây oán linh cứ ngày một nhiều, không biết là do nguyên nhân gì nữa, với cả, ai biết được dưới căn nhà này còn một bà thím như thế.”
Nhan Trăn run lẩy bẩy: “Đừng nói thế, nhỡ dì ấy nghe được thì sao.”
Thỉnh thần lần đầu thất bại, trạng thái của Lý Huyền Tĩnh vẫn chưa hồi phục, lại thỉnh ngay lần nữa thì tỷ lệ thành công cũng không cao, bọn họ đành phải dời thời gian lại.
Lý Huyền Tĩnh mượn phòng ngủ của Nhan Trăn để nghỉ ngơi, Nhan Trăn chỉ có thể ôm gối sang ngủ cùng Hi Dương.
Tâm trạng Hi Dương không tốt mà y vẫn nhớ phải làm cơm tối, đúng là hình tượng vợ hiền dâu thảo điển hình. Nhan Trăn vào phụ giúp, thỉnh thoảng lại liếc y một cái, đánh chết cậu cũng không tin đây là một yêu quái lấy hồn phách con người tu luyện.
“Lạc quan lên nào.” Nhan Trăn nói: “Từ từ rồi sẽ tìm được biện pháp thôi, dù Hạng Ngọc Loan lợi hại thế nào thì hắn cũng chỉ là một người phàm, chịu sự hạn chế của vòng luân hồi, cần cho hắn thời gian tiếp nhận.”
Hi Dương khẽ gật đầu: “Ừm.”
“Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chưa biết chân tướng thực hư ra sao thì chưa thể chắc chắn gì cả. Lúc trước bị ma vật nhập vào người nên giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ma khí vẫn bám trên thân, giải quyết khúc mắc trước để ma vật không thừa cơ ngóc dậy được nữa.”
“Cảm ơn.” Hi Dương cười cười, xem ra cũng nghĩ thông suốt được chút rồi, bắt đầu cắt cà rốt.
Lý Huyền Tĩnh ngủ một giấc tỉnh lại, híp mắt hướng ra ngoài: “Thơm quá đi…”
Hi Dương biết có một đạo sĩ tới nhà chơi, lúc gặp mới thấy quen mặt, ngạc nhiên nói: “Là anh?”
“Là tôi gì cơ?” Lý Huyền Tĩnh nói: “Chúng ta từng ngủ với nhau à?”
Nhan Trăn: “…”
Nhan Vận Lam: “…”
Cả mặt Hi Dương đều đỏ rần, giống như lần đầu tiên thấy kẻ không biết xấu hổ như vậy.
Trong bữa cơm, việc này mới được làm rõ. Hi Dương thấy Lý Huyền Tĩnh quen mắt là vì hắn giống hệt vị đạo sĩ đã khuyên y trước kia, chắc đến tám phần là chuyển thế của ổng.
“Nếu vậy…” Lý Huyền Tĩnh nhai bánh củ mài: “Kiếp trước của tôi còn rất thích xen vào chuyện của người khác?”
Hi Dương nói: “Tính cách chuyển thế của Lý đạo trưởng đúng là khác một trời một vực.”
“Chắc vì kiếp đó sống nghiêm chỉnh quá, nên giờ muốn bay một chút ý mà, ơ mà, lúc đó là một tên đạo sĩ nghèo, đến kiếp này vẫn còn nghèo, số quá thảm.” Đạo sĩ nghèo Lý Huyền Tĩnh mới kiếm được trăm vạn như quỷ chết đói đầu thai: “Còn bánh nữa không?”
Cơm nước no nê, Lý Huyền Tĩnh nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, dùng kinh nghiệm tình sử thâm niên để phân tích… không, là thân phận khu ma sư thâm niên, nói: “Lo lắng của Hạng Ngọc Loan cũng có lý, tôi từng gặp qua rồi, rất giống tình huống của Hi Dương.”
Hi Dương run môi: “Vậy nên tôi thật sự đã…”
“Không hẳn.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Trong yêu thể có linh phách, trừ khả năng là tự đoạt lấy, còn có một lý do khác.”
Nhan Trăn cũng mơ hồ đoán ra được.
“Hiến tế.”
Lý Huyền Tĩnh thay đổi tư thế: “Người và yêu ở bên nhau, mà nếu biết yêu sẽ gặp nguy hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, con người có thể rút một phách của mình, tìm một đạo sĩ chủ trì hỗ trợ, hiến cho yêu.”
Lý do này càng khiến Hi Dương suy sụp, y nắm bàn thật chặt, nỗ lực kiềm chế lại nỗi lòng.
“Tóm lại, tôi sẽ giúp vụ này, mời ông cụ Nhan đứng ra làm phép, đưa chân tướng ra ánh sáng.” Lý Huyền Tĩnh nói với Nhan Vận Lam: “Nhưng vùng này nhiều loại quỷ, e sợ sẽ trêu chọc tới mấy thứ đầu trâu mặt ngựa, nên tới nơi an nghỉ của ông cụ Nhan rồi mời.”
Hi Dương cảm động đến rơi nước mắt, không biết nên cảm ơn sao cho phải, chỉ biết quỳ xuống trước Lý Huyền Tĩnh. Lý Huyền Tĩnh bèn vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi không nhận được cái lạy này đâu. Nếu thực sự muốn cảm ơn thì anh cứ gửi tiền vào số tài khoản này…”
Nhan Trăn và Nhan Vận Lam trừng mắt nhìn hắn.
“Đùa thôi mà.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Đùa thôi! Sao tôi có thể thực sự đòi tiền được?”
Dựa theo lời giải thích của Lý Huyền Tĩnh, muốn mời được ông ngoại thì nên tới nơi chôn cất của ông. Nhưng giờ Nhan Trăn không thể đi, trong hai tuần sau phải thi cuối kỳ năm sáu môn gì đó, thi xong mới được nghỉ hè.
Hi Dương nói mình không vội, cũng nên đợi Hạng Ngọc Loan điều chỉnh tâm trạng đã, hai bên chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết rồi tìm hiểu chân tướng cũng không muộn.
Nhan Trăn đành về trường trước, bắt đầu gặm sách ôn thi.
Cậu không nói cho Nguyên Hoa mấy chuyện này, dù gì hiện tại cũng chưa đâu vào đâu, nhắc lại còn khiến cậu phân tâm không tập trung ôn thi được. Chờ mọi chuyện xong xuôi kể lại hết với hắn là được.
Nguyên Hoa thấy tâm trạng cậu không tốt bèn dẫn cậu đi uống trà sữa, hai người ngồi trong quán tự học luôn. Nhan Trăn có chỗ học không hiểu thì có thể hỏi thẳng Nguyên Hoa, quá là tiện.
“Hay anh thay em đi thi luôn đi?” Nhan Trăn nói: “Điểm danh lần nào em cũng có mặt nên điểm chuyên cần sẽ không thấp, anh lại đi thi lấy giúp em điểm tối đa lúc cuối kỳ, vậy em chính là người đứng đỉnh nhân sinh rồi.”
Cậu càng nghĩ càng thấy không tồi, thậm chí bắt đầu nghĩ biện pháp: “Em sẽ học thuật dịch dung, biến anh thành dáng vẻ của em, có thể duy trì trong bốn giờ, sẽ không một ai phát hiện ra…”
Nguyên Hoa vỗ bộp vào gáy cậu: “Rồi rồi, có thời gian học thuật dịch dung thì giải đề này trước đi nào, trong bài thi hẳn sẽ có dạng này đó.”
Nhan Trăn: “Thật đó, học thuật dịch dung dễ hơn ôn thi nhiều lắm.”
Nguyên Hoa: “Em mau tỉnh táo lại, em là sinh viên ngành kỹ thuật đấy.”
Nhan Trăn than: “Em hối hận lắm, em muốn chuyển ngành.”
Nói thì nói vậy thôi, chứ cậu vẫn tự mình đi thi, đọc đề rồi lại thấy hình như đã làm qua dạng này rồi, là mấy dạng bài mà sinh viên giỏi Nguyên Hoa đã khoanh vùng cho cậu.
Thi xong, Nhan Trăn vui vẻ đi tìm Nguyên Hoa để đòi phần thưởng, lại nhận được điện thoại của Hạng Ngọc Loan.
“Giờ cậu có rảnh không?” Đã mấy ngày trôi qua, giọng nói Hạng Ngọc Loan hình như hơi khàn. “Tôi muốn gặp mặt.”
Nhan Trăn để loa ngoài, Nguyên Hoa nghi ngờ nhìn cậu, cậu lập tức dùng khẩu hình thề thốt: Không phải như anh đang nghĩ đâu!
“Chính xác thì tôi muốn gặp Hi Dương.” Hạng Ngọc Loan nói: “Nếu các cậu có thời gian thì chúng ta tìm một chỗ để gặp mặt đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Trăn không để ý tới Nguyên Hoa bụng đầy nghi vấn, hấp tấp gọi về nhà.
Nhan Vận Lam đang nằm trong phòng khách đắp mặt nạ, nói: “Ôi, Hạng đại nhân đừng có tự cao tự đại quá chứ, muốn gặp thì tới nhà tôi đây, vừa vặn ba thiếu một làm bàn mạt chược.”
Nhan Trăn thực sự chuyển nguyên lời này cho Hạng Ngọc Loan, đối phương cũng sảng khoái đồng ý, tiện đường lái Audi tới đón Nhan Trăn.
Nguyên Hoa cũng theo cậu chui vào xe, cây ngay không sợ chết đứng: “Anh không yên tâm em lên xe người lạ.”
Hạng Ngọc Loan liếc Nguyên Hoa, không thèm để ý.
Rất nhanh đã về tới nhà, Lý Huyền Tĩnh thấy Nguyên Hoa bèn trêu: “Ôi chao, sao Hồng Loan trong truyền thuyết.”
Nhan Vận Lam cười không ngậm miệng được.
“Sao Hồng Loan gì cơ ạ?” Nguyên Hoa hỏi.
“Đừng hỏi.” Nhan Trăn vờ như không nghe thấy. “Không quan trọng đâu, bàn việc chính trước.”
Khác với bầu không khí vui vẻ phía họ, lần gặp mặt này, Hi Dương không dám nhìn thẳng mặt Hạng Ngọc Loan nữa.
Hạng Ngọc Loan đưa miếng ngọc ra: “Tôi không thấy người kia nữa.”
Hi Dương không muốn nhận lấy, Hạng Ngọc Loan nói tiếp: “Hẳn là vì, tôi đã tìm được người rồi.”
Ngay cả Nhan Trăn nghe được cũng thấy xót xa, không dám nghĩ tới trong lòng Hi Dương lúc này hỗn loạn thành thế nào rồi.
Lý Huyền Tĩnh vừa cắn hạt dưa vừa xem trò vui, thuận tiện nghĩ xem nên giật tít thế nào để đăng lên diễn đàn liên minh tám chuyện.
“Nên lần này tôi tới là muốn xin cậu giúp một chuyện.” Hạng Ngọc Loan nói: “Nếu kiếp trước chúng tôi đã có duyên phận, vậy tôi cũng muốn biết sự thật năm đó, mong cậu kết duyên cho tôi và Hi Dương.”
Nếu là người khác nói câu này, Nhan Trăn cũng sẽ không thấy gì, nhưng người nói là Hạng Ngọc Loan thì cảm quan hoàn toàn khác biệt. Để một người vô tình vô dục mong muốn kết duyên là chuyện còn khó hơn lên trời.
Nhan Trăn nói: “Em thấy không nên nhất thời kích động…”
Nhỡ không nối duyên được thì sao? Chẳng phải sẽ rất xấu hổ à.
“Nếu Hi Dương đồng ý.” Hạng Ngọc Loan hoàn toàn không để lời của cậu vào tai: “Thì mong cậu bắt đầu luôn đi.”
Hi Dương nhắm mắt: “Tôi không có ý kiến.”
Nhan Trăn cảm thấy áp lực lớn quá, cậu nhìn mẹ mình, thấy bà giơ hai ngón cái: Cố lên nào!
Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, liều mạng thôi.
Cậu chuẩn bị vật liệu đầy đủ rồi vẽ trận, vừa vẽ xong đã thấy Hạng Ngọc Loan dùng dao cắt xoẹt một nhát vào lòng bàn tay, nhỏ máu xuống mắt trận.
Lần đầu Nhan Trăn gặp kiểu trực tiếp như vậy, cậu khô khốc chớp mắt, nghĩ thầm có khi nào Hi Dương cũng lấy máu kiểu vậy không?
May mà Hi Dương thuộc trường phái ôn hòa, chỉ đặt miếng ngọc xuống.
Nhan Trăn niệm quyết khởi động trận pháp, một vòng ánh sáng chói mắt loé lên, mọi người vô thức nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, Nhan Trăn lập tức tới xem có tơ hồng hay không.
Lý Huyền Tĩnh hỏi: “Có chứ?”
Đáp lại hắn là một tiếng bịch, Nhan Trăn thất vọng ngồi trên mặt đất.
Giữa hai người họ trống không, chẳng có gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT