Đại khái là thời đại triều Minh, lúc đó Hạng Ngọc Loan, hay “Tử Khiêm”, là một thiếu niên thiên tài. Tuổi nhỏ đã có thể làm thơ, mười tuổi thành đồng sinh*, mười lăm tuổi là tú tài trong thôn, ai nhắc tới cũng khen không dứt miệng. Tử Khiêm gì cũng tốt, chỉ có một vấn đề đó là —— nhà rất nghèo.
*Đồng sinh: học trò nhỏ – thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.
Không sao, đây là khuôn mẫu trong các câu chuyện tài tử giai nhân mà.
Hi Dương từ khi có linh thức đã lớn lên bên cạnh giếng nước trong sân nhà Tử Khiêm. Có thể nói y và Tử Khiêm cùng nhau trưởng thành, dõi theo Tử Khiêm từ khi hắn còn nhỏ đến thời niên thiếu.
Khi Tử Khiêm mười sáu tuổi, mẫu thân mất vì bệnh, hắn sầu khổ u uất, tâm tình suy sụp cả ngày. Phụ thân hắn là tên nát rượu, có chút tích trữ cũng trộm đi mua rượu hết sạch. Vậy nên, hắn hận phụ thân, lập chí muốn thi quan chức, làm nên sự nghiệp.
Nhưng mẫu thân không còn, không ai lo liệu việc nhà, gia đình càng lúc càng khốn khó. Hắm tâm cao khí ngạo, trước giờ mỗi khi có người mời viết chữ làm thơ, hắn đều rất hào phóng, hiện giờ lại muốn bán chữ lấy tiền? Đối phương không hiểu hoàn cảnh nhà hắn, còn cho rằng hắn tham lam, ngoài mặt tỏ vẻ khách khí, trong lòng lại xem thường cười cợt hắn.
Đây mới là lúc hắn chân chính nếm phải mùi vị của nghèo bần.
Hi Dương đúng lúc xuất hiện. Chuyện đầu tiên y muốn làm khi hoá thành người là nghĩ biện pháp kiếm tiền, mua hết tranh chữ của Tử Khiêm.
Họ lớn lên cùng nhau, y vô cùng hiểu hắn, chỉ là Tử Khiêm không biết.
Hai người trở thành tri kỷ, hắn gọi y là Liễu huynh, hầu như không giấu giếm nhau gì cả, ban đêm còn ngủ chung một giường.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, có một hôm y lỡ miệng, để Tử Khiêm biết số tiền mình dùng để mua tranh chữ đều là tiền bẩn, hắn nổi trận lôi đình.
Y muốn được Tử Khiêm tha thứ nên đã kể hết cho hắn về thân phận thật của mình, xuất phát của việc làm là vì lòng tốt, nhưng lại làm ra chuyện xấu.
Tử Khiêm biết được chân tướng, vừa giận vừa thẹn, dù biết y là yêu nhưng thấy người quỳ cả một ngày ngoài cửa cũng vô cùng thương tiếc. Hắn lựa chọn tha thứ, lấy số tiền tích trữ còn sót lại ra, muốn Hi Dương lén lút trả về.
Giờ thì hắn cũng thông suốt, cứ thế này thì sẽ chết đói mất, hắn bèn lần lượt tới từng nhà hỏi họ có cần viết tranh chữ hay câu đối gì không, dùng nó làm kế sinh nhai tạm thời.
Hắn đặt tên cho Hi Dương, y cũng không che giấu gì nữa, hai người bèn nương tựa nhau mà sống.
Cha Tử Khiêm có hôm say rượu không còn tiền trả, bị người của quán rượu đánh đến không dậy nổi, về nhà thì ngã bệnh, nửa năm sau thì mất.
Tử Khiêm chỉ còn lại một mình. Hắn được hương thân* tiến cử lên huyện học tập, để hắn có thể chuyên tâm học hành, Hi Dương quán xuyến tất cả mọi việc trong nhà.
*Hương thân: người văn thân trong thôn
Hương thân kia vừa ý Tử Khiêm, muốn gả nữ nhi cho hắn, nhưng Tử Khiêm đã có quan hệ tình cảm với Hi Dương, vì vậy đã khéo léo từ chối người nọ.
Ngoài mặt thì vị kia không để ý chút nào, nhưng trong tối lại lén lút ngáng chân hắn, khiến mỗi ngày của Tử Khiêm đều sứt đầu mẻ trán.
Kỳ quái là Hi Dương không có nhiều ký ức về khoảng thời gian này lắm, chỉ nhớ mỗi ngày thời gian Tử Khiêm ở nhà lại nhiều thêm, thời gian mình hoá nguyên hình cũng tăng lên. Sau đó, Tử Khiêm bèn không đi nữa, mỗi ngày ngồi dưới tán cây đọc sách cho y nghe.
“Sau đó thì sao? Hắn đi thi à?” Nhan Trăn nghe tới đó, cũng hiểu kiếp đó của Hạng Ngọc Loan là một người có tình có nghĩa, thế sao lại không trở về, chẳng lẽ giống Trần Thế Mỹ, bị quan lớn gả con gái giữ người lại?
Hi Dương nói: “Ừm, hắn đột nhiên thu dọn đồ đạc, nói phải đi gấp, khi đó cách thi Hương còn chưa tới hai tháng, ta sợ hắn không có lộ phí nên đã ngưng tụ một phần linh thể của mình thành một khối ngọc thạch đưa cho hắn.”
Lúc sắp đi, Tử Khiêm nắm chặt tay y, thề son thề sắt: “Ngươi chờ ta, rất nhanh thôi, ta sẽ thi đỗ, sau đó mặt mày vẻ vang rước kiệu tám người khiêng về cưới ngươi.”
Rất nhiều người thi cả nửa đời cũng chưa chắc đã thành cử nhân, nhưng Hi Dương biết tư chất của hắn bất phàm, nhất định sẽ có thành tựu.
“Được, ta chờ ngươi.”
Lần từ biệt này… năm trăm năm sau vẫn chưa đoàn tụ, Hi Dương si ngốc khổ sở chờ dưới tàng cây, trăng tròn rồi khuyết, xuân đến đông đi, giếng cạn đầy nước, nhóc con tóc quả đào dần trở thành ông lão tóc trắng, Tử Khiêm vẫn chưa về.
Y nhìn Nhan Trăn, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại khóc?”
Nhan Trăn lau khô nước mắt, hít mũi: “Đừng cười tôi, đáng ra người nên khóc phải là anh chứ?”
Hi Dương lắc đầu. “Hắn không về, nhất định là vì không về được, hắn có lý do của mình. Tôi tin hắn.”
Tình cảm si mê sâu đậm như thế càng khiến Nhan Trăn muốn khóc hơn.
“Trong lòng tôi cũng biết.” Hi Dương nói: “Hắn là người, ta là yêu, giờ ta tìm được hắn rồi, ta vẫn là Hi Dương, nhưng hắn đã không phải Tử Khiêm nữa, hắn sẽ không thích tôi.”
Nhan Trăn không biết mình nên nói gì nữa, sợ nói sai sẽ khiến bầu không khí không tốt, cũng sợ Hi Dương nhớ chuyện cũ mà đau lòng.
Đời đời kiếp kiếp, đời đời kiếp kiếp, lúc yêu sâu đậm ai chả mong đợi kiếp sau lại có thể bên nhau.
Nhưng thật sự đến kiếp sau rồi, giữa biển người mênh mông, gặp gỡ thoáng qua, ai còn nhớ ai.
“Dù vậy, anh vẫn muốn đi gặp hắn sao?”
Hi Dương cụp mắt cười, vén lọn tóc xoà xuống ra sau tai. “Đương nhiên, hắn không về tìm tôi, vậy thì tôi sẽ đi tìm hắn. Dù hắn không thích tôi như trước nữa, nhưng có thể ở cạnh hắn đã rất tốt rồi.”
Nhan Trăn ngồi đối diện y, trầm mặc rất lâu. Cuối cùng, cậu thở dài: “Tôi không được như anh.”
Lúc rời nhà, cậu vẫn quyết định không nói cho Hi Dương chuyện kết duyên. Dù cậu rất muốn giúp y, nhưng lý trí vẫn biết vụ này khó lắm.
Cậu không có tự tin sẽ thành công, nên không muốn để Hi Dương kỳ vọng vô ích.
Có khi đụng phải ngõ cụt quá nhiều rồi sẽ từ bỏ thôi, duyên phận của họ rõ rành rành đã triệt để đứt đoạn từ 500 năm trước rồi.
Tuy rất tàn nhẫn, nhưng so với kỳ vọng rồi lại thất vọng lặp lại tuần hoàn như chuyển động Brown thì đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
Đến trường học, cậu bèn ném chuyện này ra sau đầu, cùng Nguyên Hoa tản bộ hẹn hò.
Sau khi yêu đương, so với lúc theo đuổi trước kia, Nguyên Hoa còn có lắm trò hơn. Ví dụ lúc gặp nhau, hắn quơ quơ hai bàn tay trống không trước mặt cậu, sau đó bùm một cái biến ra một gói kẹo hoa quả.
“Ế?” Nhan Trăn mở to hai mắt: “Anh làm kiểu gì thế?”
Nguyên Hoa cười không đáp, xé vỏ ngoài đút kẹo cho cậu: “Ăn nào.”
Nhan Trăn hé miệng định ngậm lấy, lại nghe Nguyên Hoa nói: “Đừng cắn tay anh nhé.”
Lời chưa dứt, Nhan Trăn đã cắn phập một cái, sau đó ngậm kẹo vào miệng, ngọt lịm, hương hoa quả dần lan ra, trong lòng cũng lâng lâng hạnh phúc.
“Ba anh ra nước ngoài giao lưu khoảng một tuần, anh bèn bảo ông mua loại này về.”
Nhan Trăn nói: “Anh thích ăn kẹo?”
“Thì sao?” Nguyên Hoa ôm cánh tay cậu, hai người thân mật dựa vào nhau: “Không thể hả?”
“Đã ghi vào bộ nhớ.” Nhan Trăn nghiêm túc đáp.
Nếu đã yêu nhau rồi, tất nhiên sẽ muốn biết sở thích của đối phương, Nhan Trăn cũng muốn Nguyên Hoa vui vẻ khi yêu đương cùng mình.
“Sinh nhật anh là hôm nào, âm lịch hay dương lịch?” Nhan Trăn chợt nhớ tới cái này, nếu mà để lỡ thì lúng túng lắm.
“Dương lịch đầu tháng tám, còn sớm mà, trong kỳ nghỉ hè.”
Nhà hai người đều ở tỉnh H, đến lúc đó có thể tổ chức cùng nhau, thuận tiện. Nhan Trăn ghi lại trong não bộ, lại hỏi mấy chuyện khác, dần dần lại chuyển đề tài tới bạn gái cũ của Nguyên Hoa.
“Sao anh với cổ lại chia tay?”
Nhan Trăn cũng không phải muốn tính sổ chuyện cũ hay gì, mục đích của cậu là, biết tính các bạn gái cũ của Nguyên Hoa, nguyên nhân hai người chia tay không thể hợp lại, như vậy mình có thể rút kinh nghiệm, tránh được một số phiền toái.
Nhưng Nguyên Hoa rõ ràng không get được suy nghĩ của cậu, hắn nhanh chóng nói: “Anh với cổ chỉ đùa thôi.”
Nhan Trăn nghi hoặc: “Hả? Là thế nào cơ?”
“Lúc đó vẫn còn nhỏ, hơn nữa, dính đến vấn đề mặt mũi mà… lúc đó cô ấy nói thích anh, anh thấy cổ cũng vừa mắt, có chút hảo cảm… nên cứ thế đồng ý…”
Hắn còn muốn giải thích nữa, Nhan Trăn nói: “Anh khốn nạn thế.”
Thời thế thay đổi, rốt cuộc cũng tới lượt hắn phải hứng hai chữ “khốn nạn” rồi.
Nguyên Hoa: “…”
“Thật sự là đùa thôi, cổ đá anh trước đó, là cô ấy nói chia tay trước, em phải tin anh!” Nguyên Hoa thề son sắt, may mà chưa đến nỗi đem bốn chữ “băng thanh ngọc khiết” treo trên đầu mình để chứng minh trinh tiết.
Nhan Trăn vờ như một cô bạn gái cố tình gây sự, nhặt xương trong bánh đúc: “Thế nên anh vẫn để tâm đến chuyện đó, tình cũ khó quên?”
Nguyên Hoa có mười cái miệng cũng không nói được, cũng biết Nhan Trăn đang cố ý trêu mình, mày hơi chếch xuống, oan ức nhìn cậu.
“Để anh làm quen trước.” Nhan Trăn bị bộ dạng của hắn chọc cười: “Tạo thói quen.”
“Thói quen bị lật lại tình sử sao, kỳ thực cũng có gì tốt để lật đâu…” Nguyên Hoa nói: “Anh không phải loại công tử bột đầy mình kinh nghiệm đâu, gia đình anh nghiêm khắc lắm, lúc nhỏ tám giờ đã giới nghiêm rồi.”
Hắn nói mãi, nói sạch sành sanh gốc gác luôn, Nhan Trăn đúng lúc stop: “Để anh thấy một bộ mặt khác của em thôi, nhỡ sau này em biến thành như vậy thì sao? Thật ra em rất không có cảm giác an toàn, sẽ đoán già đoán non, nghi ngờ anh với người khác thân mật, rồi nói lời khiến anh đau lòng.”
Nguyên Hoa không kịp phản bác, cậu nói tiếp: “Anh muốn nói mình sẽ không chứ gì? Dù thật sự như thế thì sao, muốn ở cùng nhau là một chuyện, nhưng ở chung lâu rồi thì sẽ khác, có thể đến lúc đó mỗi người chúng ta đều có một chút thất vọng với đối phương, chậm rãi mài mòn tình cảm, cuối cùng vì giải thoát mà không thể không tách ra.”
Trí tưởng tượng của cậu càng bay càng cao. “Sau đó anh gặp người mới, lại thề son sắt rằng, anh với người cũ lúc đó đều không hiểu chuyện.…”
Nguyên Hoa bịt kín miệng cậu.
“Được, em đạt được mục đích rồi, hiện giờ anh đã thấy một khuôn mặt khác của em, còn em, thành công chọc giận anh rồi đấy.” Nguyên Hoa nói: “Nhưng trước khi ở bên với em, anh đã biết em là người hay dây vào rắc rối, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Anh thích em, anh biết khuyết điểm của em nhưng vẫn thích em, nên chúng ta bây giờ mới có thể ở cùng nhau.”
Hai mắt Nhan Trăn bỗng nhiên hơi xót, cũng không quan tâm có ai thấy không, cậu ôm chặt lấy Nguyên Hoa, chôn mặt vào hõm vai hắn. “Em nói linh tinh thôi, em rất tin anh mà, mấy cái kia chỉ toàn là nói bậy thôi.”
Có lẽ là bị câu chuyện của Hi Dương ảnh hưởng nên mới nghĩ nhiều như vậy.
“Anh cũng sai.” Nguyên Hoa hôn lên tai cậu một cái: “Lời nói không nên tuyệt đối quá, anh với bạn gái cũ đúng thật cũng từng có tình cảm, nhưng khi đó vẫn rất ngây thơ, cô ấy bảo chia tay hẳn chỉ là thử anh thôi nhưng anh lại đồng ý rồi. Em đừng so sánh mình với cô ấy, anh hứa với em, trong tình cảm của chúng ta nhất định sẽ không lẫn lộn thứ khác đâu.”
Nhan Trăn vẫn ôm hắn, mãi lâu sau cũng không nói gì.
“Sau này nếu có chuyện gì, đừng giấu trong lòng, hãy nói với anh, chúng ta thẳng thắn bao dung lẫn nhau, được không?”
Nhan Trăn ôm hắn chặt hơn, gật đầu thật mạnh.
Yêu đương thực sự rất tốn thời gian, Nhan Trăn nghĩ xem cả buổi tối nay mình đã làm được gì nào, chẳng có gì cả, chỉ toàn ở cùng Nguyên Hoa kể lể mấy chuyện đã qua thôi.
Sau khi cậu thổ nạp xong thì gửi tin nhắn cho Nguyên Hoa: Anh ngủ ngon.
Nguyên Hoa: Yêu em, ngủ ngon.
Ôi, Nhan Trăn đọc đi đọc lại, càng đọc càng không muốn ngủ.
Hoa Minh Vũ thấy Nhan Trăn xoay qua xoay lại trên giường, nhỏ giọng nói: “Mấy cậu ngửi thấy không?”
Lữ Nhất Thanh: “Ngửi thấy cái gì?”
“Mùi của tình yêu đó.” Hoa Minh Vũ nói: “Trong phòng có đứa đang yêu, hoocmon toả khắp phòng.”
Nhan Trăn: “… Rõ là sinh viên kĩ thuật, sao cậu nói chuyện sắc tình thế.”
Hoa Minh Vũ nói: “Thế cậu phải nhìn lại mình nhé, cũng là sinh viên kĩ thuật mà còn nghe hiểu đấy thôi.”
Nhan Trăn trở mình đối mặt với Hoa Minh Vũ: “Không phải cũng do cậu tác hợp sao, tiết lộ không ít thông tin đâu, giờ lại lật mặt cười tớ.”
“Hâm mộ quá đi, tớ cũng muốn yêu.” Hoa Minh Vũ gối hai tay sau đầu. “Cũng muốn có người cùng nấu cháo điện thoại, trước khi đi ngủ nhắn ngủ ngon với mình…”
“Vậy tớ tặng Nguyên Hoa cho cậu nhé.” Nhan Trăn tưởng tượng một chút, suýt thì phì cười. “Anh ấy sẽ thoả mãn cậu.”
“Thế thì thôi.” Hoa Minh Vũ nói: “Tớ thích loại hình chị đại mặc váy ngắn đeo giày cao gót miệt thị mình cơ…”
Mọi người cùng nhau nổi da gà: “Tên M chết tiệt!”
Hoa Minh Vũ bắt đầu cười he he he làm cả bầu không khí trong phòng dần trở nên biến thái.
Hôm sau học xong, Nhan Trăn nhìn viện khoa học chằm chằm, đứng yên bất động.
Có bạn học hỏi cậu sao thế, Nhan Trăn nói không có gì, trong lòng lại đắn đo xem có nên qua nhìn Hạng Ngọc Loan tý không.
Theo cấp bậc thì cậu cũng nên qua thăm hỏi, nhưng trong lòng cậu có một bức tường nên vẫn luôn không muốn đi. Nhưng giờ cậu lại nghĩ năm đó Hạng Ngọc Loan hẳn phải có nỗi khổ nào đó, đời này cũng đã nhận báo ứng rồi, mơ mơ hồ hồ sống qua ngày chắc chắn cũng không dễ chịu.
Cậu bảo bạn học cứ về trước đi, còn mình thì qua viện khoa học tìm người.
Thời gian tan tiết, bên viện khoa học có rất nhiều nữ sinh lui tới, tiết trời ngày hè nên mỗi người một vẻ, rất hút mắt.
Rất nhiều nam sinh kỹ thuật đi qua đều sẽ dán mắt dài cổ ngắm nghía.
Nhan Trăn cũng thích ngắm người đẹp, đây là thường thức của một tên cuồng đẹp như cậu.
Cậu đi phía sau hai nữ sinh, yên tĩnh nghe các cô trò chuyện.
“Ngành các cậu có giáo sư mới tới à?”
“Ừm.” Nữ sinh váy hoa nói. “Nhưng thầy ấy không có tiết trong học kỳ này, phải đợi thi cuối kỳ xong rồi xem khoa sắp xếp thế nào.”
“Cậu gặp thầy ấy chưa? Tớ mới xem ảnh trên diễn đàn, đẹp trai quá.” Nữ sinh váy trắng nói: “Với khuôn mặt này, chắc không ít người muốn học lớp thầy ấy đâu?”
“Tất nhiên, nhưng tớ nghe nói cuộc sống riêng của thầy ấy có chút loạn… Ừm, bạn bè của tớ ở thành phố N nói, thì là, cậu hiểu không, đẹp trai như vậy, nữ sinh ngành bọn tớ đều tới văn phòng ngó trộm…”
Nhan Trăn đột ngột chen vào: “Xin lỗi, làm phiền một chút, mình có thể hỏi là văn phòng nào không?”
Hai cô gái cùng quay đầu lại, sáng mắt nhìn anh đẹp trai trước mặt: “Ôi?”
Nhan Trăn được hai người nhiệt tình chỉ đường, dễ dàng tìm được phòng làm việc của Hạng Ngọc Loan.
Vừa định gõ cửa cậu vừa nghĩ, nên bắt chuyện thế nào để không xấu hổ đây? Trực tiếp nói rõ thân phận? Sao liên minh không thiết kế ám hiệu gì gì đó, lúc gặp mặt chỉ cần nói là biết người một nhà rồi.
Chưa gõ được tiếng nào thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Người bước ra đầu tiên là một cô giáo trẻ tuổi, hình như là trợ giảng, vẻ mặt cô vô cùng khó coi, chắc là vừa cãi nhau xong, hiện tại đang rất tức giận.
Trong lòng Nhan Trăn hơi bồn chồn, đang nghĩ hay là về thôi, thì Hạng Ngọc Loan đã nhìn thấy cậu: “Có việc gì sao?”
Chắc chỉ đang coi cậu là sinh viên học viện thôi, Nhan Trăn đành cúi đầu đi vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Dù sao đề tài mà lát nữa sẽ nói không phải chuyện thường, bị người nghe được có khi lại nghĩ bọn họ bị điên ấy.
Sau khi gặp mặt chân chính, Nhan Trăn rốt cuộc cũng hiểu sao Hạng Ngọc Loan lại có nhiều tin đồn như vậy. Đây tuyệt đối là một người đàn ông đã thấy thì không thể quên.
Mái tóc dài thấy trong ảnh chụp lần trước đã được tỉa gọn, dù vẫn hơi loạn nhưng không còn cảm giác lôi thôi nữa, ngược lại còn toát lên vẻ tùy ý. Ngũ quan của hắn không thể dùng “tuấn tú” để hình dung, mà là kiểu mạnh mẽ cương nghị, mỗi đường nét đều như được tính toán đâu vào đấy, chuẩn không cần chỉnh. Có lẽ hắn thường cau mày, giữa trán có mấy nếp gấp khiến hắn trông nghiêm khắc hơn. Râu trên cằm đã được cạo qua, vừa mới nhú lên một xíu, một mảng xanh nhàn nhạt, có mùi vị đàn ông.
Cả người hắn tràn ngập khí chất khiến người ta lung lay, Nhan Trăn không thốt ra được lời nào.
“Có việc sao?” Hạng Ngọc Loan thấy cậu mãi không nói gì bèn hỏi, cho rằng lại là sinh viên mới, muốn mở miệng tiễn khách.
“Có ạ!” Nhan Trăn đưa danh thiếp của mình tới. Mấy ngày trước cậu mới biết ai trong liên minh cũng có danh thiếp nên mình cũng làm một cái, nhờ mẹ hỗ trợ. “Chào thầy Hạng ạ, em là kết duyên sư ở đây, biết thầy tới nhậm chức nên tới thăm hỏi ạ.”
Câu trả lời này khiến Hạng Ngọc Loan chú ý, hắn nhận lấy danh thiếp, rũ mắt nhìn.
“Kết duyên sư? Hoá ra còn có cái nghề này à.”
“Toàn quốc có khoảng năm sáu mươi người…” Nhan Trăn nói không chắc lắm.
Hạng Ngọc Loan ngồi xuống, bắt tréo chân. “Tôi thấy cậu cũng quen mắt lắm.”
“Mẹ em là Nhan Vận Lam, cũng từng là thành viên liên minh.” Nhan Trăn không dám tự tiện tìm chỗ ngồi, lúng túng đứng một chỗ, nghĩ thầm vị này chả hiểu đối nhân xử thế gì sất.
Hạng Ngọc Loan gật đầu: “Được, tôi sẽ lưu ý.”
Lời này có ý tiễn khách, Nhan Trăn thấy hắn muốn tống mình đi lắm rồi thì càng không cho hắn được như ý. “Thầy Hạng đã quen với bên này chưa?”
Hạng Ngọc Loan liếc cậu: “Cũng tạm, có một quán rượu không tồi.”
Nhan Trăn: “…”
Chả khác gì con sâu rượu.
“Tôi không cần hướng dẫn viên đâu.” Hạng Ngọc Loan lấy ra một tệp tài liệu từ trong ngăn bàn: “Ở đây sẽ không xuất hiện ma vật làm loạn nữa.”
Lời này thực sự rất ngông cuồng, nhưng cậu cũng biết hắn có thực lực để ngông nghênh như thế. Nhan Trăn không còn gì để nói, trong lòng chửi thầm: Ờ ha, ngài đi một cái là vợ mình đã bị ma vật khống chế làm phiền người ta kia kìa.
À không, là vợ cũ mới đúng nhỉ?
“Còn chuyện gì nữa không?” Lần thứ hai hỏi như vậy, có thể thấy hắn không muốn người khác lãng phí thời gian của mình đến mức nào.
Da mặt Nhan Trăn dày đến mấy cũng không muốn ở lại nữa, chào tạm biệt rồi ra ngoài, bỗng hiểu phần nào được sự tức giận của cô giáo nọ. Bị hạ lệnh tiễn khách mấy lần, da mặt phụ nữ lại mỏng, có khi còn mắng Hạng Ngọc Loan không có phong độ.
Cậu không thấy Hạng Ngọc Loan không lễ độ hay có ác ý gì, chỉ là thẳng thắn biểu lộ ý nghĩ của bản thân thôi.
Bảo vô tình vô dục nghe cho hay thôi, thực ra phải nói là EQ âm vô cực.
Vì thế, cậu càng không muốn Hi Dương tới đây, coi y như một cái bình sứ dễ nứt, không nhìn nổi y bị người ta không trân trọng ném vỡ.
Lúc ăn cơm, cậu kể chuyện này cho Nguyên Hoa.
Hiện giờ, Nguyên Hoa chính là gốc cây trút bầu tâm sự của cậu, có chuyện gì cậu đều sẽ nói với hắn. Nguyên Hoa nghe xong, nói: “Em mới vừa dùng thành ngữ để miêu tả vẻ đẹp trai của người ta.”
Nhan Trăn: “…”
“Đây là trọng điểm sao?” Nhan Trăn nói: “Thế mà anh cũng ghen được?”
Nguyên Hoa nói: “Hôn anh thì anh sẽ tha thứ cho em.”
Nhan Trăn bèn miễn cưỡng hôn hắn một cái.
“Chuyện tình cảm của người ta mà, nếu Hi Dương nhất định phải tìm người thì cứ để anh ấy đi.” Nguyên Hoa an ủi. “Thả lòng tâm tình, thuyền đến đầu cầu tự thẳng.”
Nói cũng có lý, Nhan Trăn thở dài: “Đành vậy thôi chứ sao.”
Ăn cơm xong, bọn họ bèn cùng nhau tới phòng tự học.
Ngồi đối diện họ là một đôi tình nhân, hôn hôn thơm thơm suốt, nam sinh còn không ngừng xoa eo nữ sinh. Quần áo mùa hè mỏng manh, thuận lợi gây án.
Nguyên Hoa liếc thấy, bèn nhìn về phía Nhan Trăn. Nhan Trăn cho rằng hắn cũng muốn như vậy, hai chữ bác bỏ viết đầy trên mặt.
Nhưng Nguyên Hoa không làm gì cả, sau đó họ chuyển sang phòng tự học khác, Nguyên Hoa bỗng nhiên nói: “Anh cảm thấy tên đó rất không tôn trọng bạn gái của mình.”
“Ế?” Nhan Trăn không ngờ hắn còn nghĩ như vậy. “Đúng vậy.”
“Trước giờ anh coi thường loại này nhất, thể hiện tình cảm không nên phô trương như vậy, nếu tên đó tôn trọng bạn gái của mình thì sẽ không làm hành động đó trước mặt người khác đâu.”
Nhan Trăn nhớ lại cảnh mình bị ép tường trong phòng nghỉ ngơi, còn suýt nữa bị cưỡng hôn, không thể không nhắc lại lịch sử đen tối này: “Hồi trước lúc anh hiểu lầm em…”
Cậu vừa nói, Nguyên Hoa cũng nhớ lại, trên mặt cứng cơ, đành thừa nhận: “Lúc đó anh cứ tưởng em có, có ý với anh, anh khi đó cũng hơi hơi thích….”
“Tại sao?” Nhan Trăn nói: “Lúc đó chúng ta cũng mới gặp lần đầu mà.”
Thực ra thời điểm Nguyên Hoa để ý tới Nhan Trăn còn sớm hơn cả lúc Nhan Trăn chú ý tới hắn. Hắn lúc đó không hiểu rõ cảm xúc của mình, biết được Nhan Trăn là một tên “cặn bã” tùy ý làm bậy mà vẫn thích. Hắn còn nghĩ mình sẽ thay đổi được Nhan Trăn, ai mà ngờ bản thân mới là người bị thay đổi.
Nhưng hắn không thể nói hết ra được, vì bảo vệ chút tự trọng của mình nên chỉ nói qua qua rằng mình biết Nhan Trăn từ rất lâu trước rồi.
“Nhiều người tám chuyện của em thế sao?” Nhan Trăn cũng không quá rõ. “Sao lắm người rảnh rỗi thế.”
“Anh cũng có không ít lời đồn đâu, anh còn nghe nói mình có một người bạn gái, còn làm người ta sẩy thai đấy.”
Nhan Trăn: “…”
“Hoá ra em không biết à, vậy cũng tốt, sau này nghe thấy cũng đừng tin.”
Nhan Trăn: “Nhưng phải có gì thì mới bịa đặt được chứ?”
“Ờ thì, chắc là do anh đẹp trai quá?” Nguyên Hoa cười ôm vai cậu: “Không sao, giờ hai chúng ta bên nhau rồi, đã vì dân trừ hại.”
Nhan Trăn không nhịn được cười, cười đến đau cả bụng.
Trước đây cậu quen một bạn nữ trên mạng, cô ấy kể rằng có một nam sinh theo đuổi mình đúng nửa năm, dù không phải mẫu người của mình nhưng cô cũng hơi rung động nên đã đồng ý với nam sinh. Sau này ở bên nhau, cô cảm thấy mình càng ngày càng yêu nam sinh nọ, ngày ngày để bụng người ta. Nhưng cô không xử lý đúng cách khiến cả hai đều mệt mỏi, cuối cùng nam sinh đề nghị chia tay.
Từ lúc đó tâm trạng mỗi ngày của cô đều không tốt, lúc nói chuyện đều nhắc tới bạn trai cũ, nói mình đã trở nên không thể rời xa hắn.
Khi ấy Nhan Trăn không thể hiểu nổi, chỉ thấy cô đánh mất rồi mới biết quý trọng, nhưng giờ cậu lại nghĩ khác, tình cảm tăng trưởng thì đó là lẽ đương nhiên.
Khi thực sự ở bên nhau rồi cậu mới phát hiện Nguyên Hoa có rất nhiều điểm sáng.
“Có thể ở bên nhau thật may mắn.” Nhan Trăn nói: “Hai người vừa vặn có tình cảm với nhau cũng không dễ dàng.”
Nguyên Hoa biết cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Hi Dương, đưa tay xoa xoa đầu cậu. “Đúng vậy, lưỡng tình tương duyệt, thật tốt.”
Về trường được hai ngày, Nhan Trăn sâu sắc cảm thụ được nỗi khổ tương tư.
Đúng, cậu vô cùng nhớ bữa cơm Hi Dương làm, quá ngon, nằm mơ cũng thấy nhớ. Tối qua cậu bị giấc mơ tràn ngập mùi thơm của thịt xé cay xào ớt, cá quả nấu cà tím làm đói tỉnh, sau khi tỉnh dậy lập tức bị mùi giày thối tất thối trong phòng xông vào mũi, không khỏi thương xuân bi thu.
Hơn nữa, mỗi ngày đến giờ cơm đều phải tới nhà ăn hắc ám để ăn, càng thê thảm.
Muốn chiếm được trái tim một người đàn ông thì nên xuất phát từ dạ dày trước, câu này nói cấm có sai mà.
Vì vậy lúc gọi điện về nhà, cậu ngay lập tức nói: “Nhớ cơm Hi Dương làm quá, muốn ăn mỗi ngày.”
Nhan Vận Lam lúc gọi điện toàn để loa ngoài, Hi Dương nghe thấy thì vui lắm: “Vậy ngày mai tôi làm thêm một phần rồi mang tới cho cậu nhé?”
Năng lực thích ứng với xã hội loài người của yêu quái đều rất cao, vì để mình giống con người hơn, Hi Dương cũng sẽ tự mình ra ngoài mua đồ, cũng đọc hiểu hướng dẫn sử dụng.
Nên khi Hi Dương nói sẽ làm bánh đưa cho cậu, hành động cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Y thấy Nhan Vận Lam vẫn đang ngủ trưa thì bèn tự mình mang đi, lúc ra khỏi tiểu khu, cây cối xung quanh dồn dập hướng lá chỉ đường. Hi Dương cười híp mắt nói: “Không cần đâu, cám ơn mọi người, tôi biết đường đi mà.”
Bước lên tàu điện ngầm, cái cây bên cạnh vẫn cung kính cúi người, thoạt nhìn như bị gió tạt lệch về một bên.
Hi Dương lần đầu tiên đi xa nhà, cây cối hoa cỏ xung quanh đều rất lo lắng, chờ đến khi y tới đúng nơi, hơn một nữa thực vật trong thành phố đều rũ rượi thở phào.
Không chỉ hoa cỏ cây cối ngóng trông y, những người đi ngang qua cũng sẽ quay đầu nhìn lại, y cứ như là trung tâm của thế giới. Có người len lén nhìn trộm, có người huýt sáo với y, còn có người tới xin chụp ảnh chung. Nhưng không cần biết lúc chụp nhìn đẹp ra sao, đến khi bọn họ nhìn lại, bức ảnh nhất định sẽ đen xì, không khác gì truyện kinh dị.
Dù là dung mạo xuất chúng, trường sam trên người, hay là tóc dài qua eo đều vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Có người nghĩ là cosplay cổ trang, thậm chí có người còn tưởng là thần tiên hạ phàm.
Lướt qua vô vàn ánh nhìn của người đi đường, cuối cùng y cũng tới được đại học H, nghênh đón một làn sóng chú ý mới.
Lúc Hi Dương đang trên đường tới, Nhan Trăn mới được mẹ cậu nhắc nhở. Cậu kinh hãi biến sắc: “Sao mẹ lại để anh ấy đến đây!”
“Thì do lời hôm qua của con đó? Đứa nhỏ rất thật lòng, con bảo muốn ăn, sáng nay cậu ấy đã dậy sớm chuẩn bị rồi.” Nhan Vận Lam nói.
Nhan Trăn điên mất: “Con chỉ đùa thôi mà, sao anh ấy lại tưởng thật… Hạng Ngọc Loan đang ở đây đó! À không, là Hạng Ngọc Loan đang ở đại học H! Hiện giờ là giảng viên trong trường bọn con!”
Nhan Vận Lam: “…”
“Con cứ tưởng mẹ biết.” Nhan Trăn nói: “Cha con, ổng đã nói rồi mà? Hạng Ngọc Loan bị điều tới đại học H.”
Nhan Vận Lam: “Mẹ già rồi, nhớ sao nổi mấy chuyện đó?”
Nhan Trăn không biết phải làm sao, cũng đâu thể đuổi Hi Dương về được, mong là thế giới đừng nhỏ quá, đại học H rộng hơn ngàn mẫu đất, đừng có trùng hợp mà gặp nhau nhé.
“Con ra cổng trường đón anh ấy đây.” Nhan Trăn nói: “Đáng sợ quá, kiểu này anh ấy sẽ là nhân vật được bàn tán đứng đầu trong trường mất.”
Hi Dương quá bắt mắt, lần trước lúc ra ngoài mua thức ăn còn có người nghĩ y là minh tinh cơ đấy.
Nhan Trăn gọi điện cho Hi Dương, đầu kia rất nhanh đã được tiếp, một tiếng thét chói tại từ micro điện thoại truyền qua, Nhan Trăn: “…”
Hi Dương khách khí: “Xin chào?”
Nhan Trăn nói: “Nhan Trăn đây, anh tới trường tôi rồi à?”
Hi Dương: “Đúng vậy.”
Nhan Trăn muốn điên: Anh đừng có mà bình thản như thế!
“Bình thản gì cơ?” Hi Dương lại khách khí hỏi.
Nhan Trăn: “…”
Cậu thề, nhất định phải bỏ được cái tật xấu nói lời trong lòng ra khỏi miệng này.
Vì để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Nhan Trăn vừa nói chuyện vừa đeo dép chạy như bay ra ngoài. Cậu không hỏi Hi Dương đang ở cổng nào, một là vì hỏi cũng như không, người ta chắc chắn không biết, hai là vì nghe động tĩnh thôi cậu đã đoán được rồi.
Nhỡ cô dâu nhỏ Hi Dương bị người ta đùa giỡn thì sao đây?
Có lẽ là tu luyện gần đây có tác dụng, lúc cậu chen vào đám đông ngoài cổng lớn, mặt không đỏ thở không gấp, còn có thể lớn tiếng hô lên: “Xin phép cho qua!”
Chật vật một phen, Nhan Trăn cuối cùng cũng lôi được Hi Dương từ trong đám đông ra ngoài.
“Hình như họ hiểu lầm tôi là nhân vật đình đám nào đó.” Hi Dương cảm thấy rất mới mẻ, vui vẻ nói.
Đại học là nơi tập trung của giới trẻ mà, người mê cổ trang trên mạng không ít, phần nhiều là nữ sinh, Hi Dương ăn mặc thế này nên mới bị nhận thành người nổi tiếng trong giới đó, khiến mọi người hưng phấn đến điên luôn. Ai không hiểu cũng thấy hiếu kỳ, hóng hớt vây xem, đương nhiên sẽ dấy lên một làn sóng người.
“Lần sau có ra ngoài cũng đừng mặc vậy nữa, đổi quần áo bình thường đi, mặc đồ của tôi cũng được.” Nhan Trăn nói: “Có thể lúc làm cây anh đã quen người khác nhìn chằm chằm mình… nhưng giờ không giống, sẽ gây hỗn loạn đó, cũng sẽ khiến anh gặp phiền phức.”
“Xin lỗi.” Hi Dương nhanh chóng nhận sai: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Nhan Trăn hiểu rằng y mới hoà nhập vào xã hội nên có những thứ còn chưa rõ. “Anh cầm nhiều đồ vậy có nặng lắm không?”
Cậu nhận lấy hộp bánh ngọt từ tay Hi Dương, đưa lên trước mặt cẩn thận ngắm nghía: “Trong này có những cái gì?”
Trong tay Hi Dương vẫn còn một hộp, y giải thích: “Ngăn trên là Egg Tart, phía dưới là Mousse, trong hộp tôi đang cầm là su kem, còn có hai cái bánh bông lan.”
Nhan Trăn vừa nghe vừa chảy nước miếng, trong lòng lại hiện lên dòng chữ lánh lánh vàng choé: Có cô vợ như này thì còn cầu gì nữa!
Hi Dương nói: “Không biết cậu thích loại nào nên làm nhiều một chút, sau này cậu muốn ăn gì thì nói cho tôi, tôi lại mang tới cho.”
“Thế thì phiền anh lắm.” Nhan Trăn nói: “Lần sau lại nói.”
“Thực ra vì ân công làm việc…”
Khi mới bắt đầu nói chuyện với Nhan Trăn, Hi Dương đều sẽ gọi cậu là “ân công”, bị nói mấy lần mới dần dần sửa miệng.
Hi Dương cũng nhớ lại, đặt hai ngón tay ấn miệng mình: “À, không được gọi như vậy.”
Trên đường đi vẫn có người vây xem bọn họ, Nhan Trăn sợ đám người lại đông lên bèn dẫn y tới bên hồ Tình Nhân.
“Lát nữa về anh phải cẩn thận.” Nhan Trăn nói, đột nhiên cảm thấy cây liễu bên cạnh hưng phấn hẳn lên, xào xà xào xạc lắc lư tới lui. “… Bọn chúng sao thế?”
“Chắc là gặp tôi nên mới vui mừng.” Hi Dương thử qua đó xoa xoa cành liễu: “Bọn họ đều còn nhỏ, mong ta có thể thường xuyên tới đây thăm họ.”
Đồng hương gặp nhau, hai dòng lệ chảy ào ào. Tuy không hợp hoàn cảnh lắm, Nhan Trăn vẫn nhớ tới câu này. Hi Dương đối với họ rất tốt, kiên nhẫn lắng nghe âm thanh của từng cái cây.
“Bọn họ đang khen cậu đẹp đó.” Hi Dương nghe một lát, sau đó nói.
Nhan Trăn không biết nên nói gì, ài, cậu không ngờ sẽ có một ngày mình được cái cây khen.
“Còn nữa, cây này nói thường hay thấy cậu hẹn hò với bạn trai ở đây, nó thấy bạn trai cậu cũng rất tuấn tú, hỏi cậu có thể bảo cậu ấy không mặc quần áo rồi qua đây không?”
Nhan Trăn: “…”
Đây là cái cây liễu ma quỷ gì thế này! Dám có suy nghĩ không đứng đắn với bạn trai cậu, còn dám nói thẳng cho cậu nghe!
Tinh thần bị kích thích quá độ, Nhan Trăn nguyên khí đại thương, ăn hai cái Egg Tart để hồi phục. Cậu liếc nhìn Hi Dương một cái, thấy y vẫn đứng nghe một gốc liễu rủ rỉ tâm sự, mấy phút rồi vẫn chưa đổi tư thế, không khỏi cảm thán y thật kiên nhẫn.
Nhan Trăn lôi điện thoại ra, kể cho Nguyên Hoa chuyện ly kỳ vừa rồi.
Nguyên Hoa gửi lại một chuỗi ha ha ha ha. Nhan Trăn nói: Anh đắc ý lắm phải không? Một cái cây cũng ước ao cơ thể của anh.
Nguyên Hoa: Anh nào có dám, nhưng anh khá tò mò đó là cái cây nào, lần sau anh qua xem xem.
Nhan Trăn: Không được, em không dám đi hướng này nữa.
Nguyên Hoa lại gửi tới một chuỗi ha ha ha ha.
Nhan Trăn mách lẻo thất bại, cất điện thoại đi, ăn thêm một cái bánh bông lan để an ủi tâm hồn.
“Không khí và ánh sáng ở đây tốt thật, bọn nhỏ đều lớn lên khoẻ mạnh.” Hi Dương ngồi xuống cạnh cậu, hẳn là đã chăm sóc tốt cảm xúc của bọn nhỏ. “Nếu thân thể của tôi cũng ở đây thì tốt biết bao, bên đó cô đơn lắm.”
“Bên đó” chắc là ám chỉ khu bảo tồn, Nhan Trăn nói: “Anh ở đó không tốt sao?”
Hi Dương nói: “Lúc tôi tới, nơi đó đã có một đại thụ yêu, bộ rễ của hắn khoẻ lắm, tôi lại ở gần, những cây cối khác cũng không dám gần gũi.”
Vậy đúng là thảm, còn chả bằng ở ngoài tiêu dao tự tại.
“Nhưng giờ tôi có thể đi lại khắp nơi rồi, cũng rất tốt.” Hi Dương nói: “Gần đây tôi có dự cảm…”
Nhan Trăn bắt đầu ăn su kem: “Dự cảm gì.”
“E rằng tôi và Tử Khiêm, chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp mặt.”
Nhan Trăn lần đầu tiên bị sặc bơ trong đời, vỗ ngực thật mạnh: “Gì cơ?”
Đây là đại học H, Hạng Ngọc Loan là giảng viên ở đây. Nhan Trăn lập tức nói: “Hi Dương, anh cũng nên về thôi? Ra ngoài lâu quá mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Hi Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, đây là lần trước Nhan Vận Lam dẫn y đi mua, dạy y xem giờ thế nào. “Ừm, cũng tới thời gian chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối rồi.”
Nhan Trăn nói thuận theo: “Đúng đúng đúng, mẹ tôi cứ hễ đói bụng là lại càu nhàu lải nhải, anh mau về đi.”
Hi Dương đứng lên: “Tôi về đây.”
May mà đúng ý của mình, Nhan Trăn dọn đồ, mousse xoài và su kem để vào một hộp mang về cho bạn cùng phòng, cái hộp không còn lại thì đưa Hi Dương để y đem về.
Hi Dương cầm hộp, chậm rãi thong thả đi dọc bờ hồ cùng cậu ra ngoài.
“Ngon không?” Hi Dương không quên hỏi cảm nhận của cậu.
“Siêu cấp ngon!” Nhan Trăn nói: “Muốn bắt cá hai tay với anh ghê, bạn trai tôi chỉ biết ăn thôi.”
Hi Dương cũng rất vui: “Vậy tôi sẽ thường xuyên làm cho cậu, nhưng ta không thể cùng cậu được, tôi muốn chờ Tử Khiêm…”
Đây là lần thứ hai Nhan Trăn bị yêu quái từ chối, lần trước là bị Tiêu Đại Hải từ chối ngủ chung một giường, khi đó hắn còn là hamster đấy. Nhan Trăn nhún vai: “Ừ ừ, anh đừng tưởng thật chứ, tôi đùa chút thôi.”
Còn 200 mét nữa là tới cổng trường, Hi Dương có thể đi tàu điện ngầm ở gần đó để về nhà. Nhan Trăn nghĩ thầm, sau đó tuyệt đối không thể để Hi Dương tới đại học H nữa.
Cậu vẫn còn suy nghĩ lung tung, bỗng cảm nhận được Hi Dương đi cạnh đột nhiên dừng lại, bất động không nhúc nhích cứ như đã trở về nguyên hình.
“Sao thế?” Nhan Trăn không hiểu ra sao, vừa ngẩng đầu đã thấy người đối diện, cái người mà cậu hi vọng không bao giờ gặp phải ý.
Nhan Trăn cảm thấy miệng mình là miệng quạ đen, suy nghĩ cũng quạ đen, cuộc đời là những màn cắm flag chuẩn không cần chỉnh.
*flag: dấu hiệu báo trước, lo lắng nghĩ gì thì có khi nó sẽ xảy ra..
Thế giới này, con mẹ nó nhỏ như vậy đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT