Editor: Niêm Hoa

Cặp thứ ba: Cuồng đồ bất kham và liễu yêu

Chương 50.

Trận bóng rổ lần trước đã qua được mấy ngày.

Những ngày này có rất nhiều việc xảy ra, mà điều quan trọng nhất là, cẩu FA Nhan Trăn, đã có bạn trai.

Hết thảy đều thuận nước dong thuyền, Nhan Trăn vốn thấy không cần nói rõ quá làm gì, nhưng Nguyên Hoa vẫn rất nghiêm túc bù đắp cho cậu một lời thổ lộ.

Mới chỉ hai ngày thôi, cả người cậu vẫn lâng lâng, mỗi bước đi đều có cảm giác muốn bay lên.

Đây không phải nói quá, cậu thực sự vẫn chưa cảm thấy chân thực.

Sau đó lại đến vài chuyện: Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật tìm cậu muốn kết duyên, khoản tiền công hai mươi vạn mà cậu nhớ thương đã lâu cuối cùng cũng tới, Tiêu Đại Hải còn biếu thêm đặc sản Nam Hải: một sọt trân châu.

Thật sự là một sọt trân châu, hàng thật giá thật.

Có thể nói là song hỷ lâm môn.

Lúc Nhan Trăn bê về đưa cho mẹ, biểu cảm của bà cũng đặc sắc lắm. Còn lúc cậu nói mình có bạn trai rồi, bà lại hoàn toàn không ngạc nhiên: “Ồ.”

Sau đó đắc ý bê sọt trân châu đi tìm Hi Dương, nói họ có thể thử tự mài bột trân châu thiên nhiên.

Nhan Trăn ngồi trước máy tính, đánh chữ tành tạch.

Nguyên Hoa đứng sau lưng, hơi cúi người xuống, hơn nửa người đều đặt trên vai cậu, lười biếng cọ bên thái dương cậu.

Sau khi yêu đương, Nguyên Hoa rất dính người, cũng may đối với kiểu tình yêu dính người này, Nhan Trăn rất tình nguyện tiếp nhận.

“Sao thế? Cả ngày nay em đều tập trung vào cái này.”

(Đổi xưng hô~)

“Điền phiếu kết duyên, báo cáo lên liên minh chuyện của bạn thân anh với ông anh họ hờ kia, em có thể nhận tiền thưởng…” Nhan Trăn còn đang vắt óc nhớ lại mấy chi tiết nhỏ, nói qua qua: “Anh nặng quá, để em nhớ lại đã.”

Nguyên Hoa nghe lời đứng thẳng lên, dựa vào một bên nhìn cậu đánh chữ.

Click “gửi” xong, Nhan Trăn như trút được gánh nặng, chậm rãi xoay người: “Má nó, mệt chả khác gì viết báo cáo gia công kim loại.”

Cậu nghiêng đầu thấy Nguyên Hoa đang lướt diễn đàn, đang xem một cái topic, hiếu kỳ hỏi: “Cái này viết gì thế?”

“Học viện sắp có phó giáo sư mới, anh tuấn đẹp trai trẻ tuổi, chủ bài đăng đang trồng cây si.”

Nhan Trăn bị mấy chứ ‘anh tuấn đẹp trai’ hấp dẫn, lập tức nhô đầu qua xem đẹp thế nào, bị Nguyên Hoa ghen tuông chặn lại: “Gì đấy? Anh vẫn còn ở đây nhé.”

“Em ngay thẳng!” Nhan Trăn lập tức nói: “Giờ mà em lén lút nhìn sau lưng anh thì anh thấy sao hả?”

Nguyên Hoa bóp mũi cậu, dáng vẻ rất bất đắc dĩ: “Nhìn đi, không đẹp trai bằng anh đây đâu.”

Không tồi lắm. Nhan Trăn hài lòng, thuận miệng hỏi: “Vị phó giáo sư này tên gì?”

“Ừm, hình như là Hạng Ngọc Loan.” Nguyên Hoa chỉ đọc lướt qua, vẫn có ấn tượng với cái tên này.

Nhan Trăn kinh ngạc: “Hạng Ngọc Loan?!”

“Ừ?” Thấy cậu phản ứng mạnh thế, Nguyên Hoa liếc mắt: “Em quen sao?”

Nhan Trăn lập tức nhớ tới thụ yêu đang ở nhà với mẹ mình, gãi đầu: “Sơ sơ thôi, em có nghe được chút lời đồn, hình như trước kia là giáo sư ở đại học N?”

Cậu nhớ lại lúc tới thành phố N lần trước, cha của cậu nói Hạng Ngọc Loan là đồng nghiệp của ổng, gây thù chuốc oán không ít, bị đồng nghiệp ám hại nên phải điều chuyển.

Người này rốt cuộc vô tình vô dục đến mức nào… Cậu lại nhớ tới câu nói của Hi Dương: Ta đã chờ hắn năm trăm năm.

Kết hợp với lời đồn mẹ cậu nghe được, đã vô tình vô dục mà còn hứa thành thân với y, vậy chắc năm đó là hắn phụ lòng Hi Dương rồi? Nếu không thì sao lại để người ta chờ đợi khổ sở như vậy?

Thế không phải là một tên khốn nạn cặn bã sao?

Nhan Trăn nom hình ảnh của hắn, cũng không thích nổi.

Hạng Ngọc Loan rất ăn ảnh, trên cằm có chút râu, đôi mắt không có hồn, tóc tai không thường cắt tỉa, hơi dài còn rối nữa, y như mấy ông chú đồi bại đang nổi dạo gần đây.

Nhìn vẻ ngoài thì thấy lớn hơn tuổi thật.

“Sao vẫn nhìn thế?” Nguyên Hoa chua xót nói: “Chẳng lẽ em thích kiểu này hả?”

“Nhìn xem dáng vẻ đẹp trai trong lời đồn thế nào thôi mà.” Nhan Trăn nói. “Em thích anh cơ.”

Sau khi thành đôi, Nhan Trăn trở nên vô cùng thẳng thắn, thường hay nói mấy lời khiến tim người ta đập nhanh. Nguyên Hoa bất ngờ trúng chiêu, trong lòng ngọt lịm như đường, ngoài miệng vẫn vờ oán: “Em thay đổi rồi.”

“Em thay đổi thì sao?” Nhan Trăn hỏi: “Anh không thích hả?”

Nguyên Hoa: “Lưỡi như bôi dầu.”

Nhan Trăn nghĩ, làm người thì đừng nên bất nhất quá. Nhiều năm như thế rồi, vất vả lắm mới thoát kiếp FA, đương nhiên phải đột phá bản thân.

“Vậy sau này em không thế nữa.” Nhan Trăn giả vờ giận dỗi, gấp máy tính lại. “Cứ như trước là được chứ gì.”

Nguyên Hoa ôm ngang cậu, hôn lên má cậu một cái: “Thực ra anh thích đáng vẻ trong nóng ngoài lạnh của em hơn một chút, nhưng em thế nào anh cũng thích hết.”

Nguyên Hoa rất thích hôn trên mặt cậu, hôn không biết bao nhiêu cái, còn không thành thật cọ loạn trên người cậu.

Nhan Trăn cũng là thanh niên nhiệt huyết, nhưng lòng có e ngại, lại từng nghe Hồ Nhất Loát Nhi chia sẻ kinh nghiệm nên cậu thấy hơi sợ chuyện kia.

Ngay cả một con hồ yêu!!! Vậy mà cũng thấy sợ!

Tuy Hồ Nhất Loát Nhi chỉ là một con hồ yêu nửa vời.

Lâu rồi Nhan Trăn chưa học thêm pháp thuật mới, vẫn luôn ôn lại mấy cái trước đó. Cậu khá có thiên phú, luyện vài lần là đã hiểu được tám phần, nên Nhan Vận Lam dạy rất thuận lợi, chờ Lý Huyền Tĩnh xong việc sẽ bảo cả hắn dạy thêm cho cậu nữa.

Cuối tuần này, Nhan Trăn về nhà.

Sắp cuối kỳ rồi, năm đầu mới chỉ học đại cương, chưa được tiếp xúc sâu với các môn chuyên ngành. Số lần trốn học của Nhan Trăn trong học kỳ này nhiều hơn hẳn, nhưng lúc đi học rất nghiêm túc, cũng bù đắp được phần nào những kiến thức bị hổng. Thế nên cậu chưa vội ôn thi, dù sao cũng sẽ qua môn mà.

Ngược lại, giờ học phép thuật dần nhiều lên, cậu lo mình sẽ bị lẫn mất.

Cậu về đến nhà đúng vào giờ cơm.

Sau khi được Nhan Vận Lam dạy bảo, Hi Dương phát triển theo hướng là một bà nội trợ trong nhà. Biết Nhan Trăn sẽ về nên làm một mâm bốn món mặn một món canh, mỗi một món đều đầy đủ hương sắc, nhìn thôi đã thấy thèm, ngửi thôi cũng chảy nước miếng.

“Khả năng làm việc nhà của Dương Dương quá đỉnh.” Nhan Vận Lam nhàn nhã nói: “Trừ lúc đầu hơi lơ ngơ xíu, giờ thì tốt hơn rồi.”

“Hơn nữa cậu ấy lại không cần ăn, chỉ quang hợp là xong! Quá tuyệt vời! Mẹ cũng muốn làm một cái cây.”

Nhan Trăn: “…”

Lúc ăn cơm, cậu phát hiện Hi Dương y như bảo mẫu nhìn chằm chằm mình, còn mỉm cười ngây thơ khiến lông tơ cả người cậu đều dựng hết lên.

Bữa cơm rất ngon, nhưng ánh mắt đó khiến Nhan Trăn không nuốt trôi. Tuy được người đẹp nhìn thì rất sảng khoái, nhưng cậu không muốn người ta nhìn cậu lúc ăn cơm, Nguyên Hoa cũng có tật xấu này, cậu oán than mấy lần mới sửa lại. “Ờm, anh đừng nhìn tôi như vậy được không?”

Hi Dương phản ứng lại, xin lỗi nói: “Xin lỗi. Tôi chỉ đang nhớ đến Tử Khiêm lúc trước…”

Y nói tới đây, ánh mắt ảm đạm đi, không nói tiếp nữa.

Cơm nước xong, Nhan Trăn hỏi nhỏ mẹ: “Tử Khiêm là ai?”

“Là người đàn ông trước đây của cậu ấy, ừm, là kiếp trước trước trước trước – rất nhiều trước – của Hạng Ngọc Loan.”

Nhan Trăn nghiêng đầu nhìn Hi Dương, y đang tắm nắng trên ban công, giống như cái tên của mình vậy.

Đột nhiên cậu thấy vô cùng đồng cảm với y.

“Anh ấy vẫn còn nhớ mãi không quên Hạng Ngọc Loan sao?”

“Đâu chỉ nhớ mãi không quên, ân tình còn sâu đậm lắm, cứ tin chắc Tử Khiêm của mình chỉ xảy ra chuyện gì đó nên mới không về, giờ biết Hạng Ngọc Loan thì bèn muốn tới gặp hắn. Mẹ bảo cậu ấy, trước khi thân thể tốt lên thì không được gặp Hạng Ngọc Loan, nhỡ Hạng Ngọc Loan không nhận ra thì sao.”

Lý do này đầy lỗ hổng, nhưng Hi Dương thật sự tin tưởng.

Vậy kiếp trước của Hạng Ngọc Loan là ai? Nhan Trăn rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi Hi Dương, sợ nhắc đến sẽ khiến y đau lòng.

Nếu ông ngoại còn sống, hẳn sẽ biết thêm chút gì đó? Nhan Trăn thấy năng lực của ông lợi hại hơn, có thể biết không ít những chuyện đã qua.

“500 năm trước chắc vẫn chưa có kết duyên sư nhỉ?” Nhan Trăn nói, “Hẹn ước bằng miệng thôi… cần gì phải chờ nhiều năm như thế?”

Năm trăm năm, nghe thôi đã thấy sự chờ đợi này quá tuyệt vọng. Nếu đổi thành cậu, Nguyên Hoa bảo cậu chờ, sau đó một đi không trở lại, cũng không có tin tức gì về hắn, vậy cậu sẽ cho rằng đối phương đã thay lòng, sẽ không về nữa, sau đó thì tự mình chữa thương, phủ bụi đoạn ký ức này, bắt đầu cuộc sống mới.

Ai không có ai thì không thể sống đâu? Càng đừng nói đến ngốc nghếch đợi năm trăm năm.

“Nghe nói trước khi thụ yêu tu thành hình người thì không thể rời khỏi chỗ mình mọc được.” Nhan Vận Lam thở dài nói: “Cho nên ban đầu cậu ấy không thể đi tìm, đến lúc đi được rồi thì lại không biết đi đâu mà tìm. Cũng sợ nếu rời đi, bản thể sẽ bị chặt mất, đến lúc đó dù Tử Khiêm có về, họ cũng không thể đoàn tụ nên chỉ có thể đứng một chỗ chờ đợi.”

“Vậy giờ anh ấy không lo bản thể bị chặt sao ạ?” Hiện nay cũng có không ít sự kiện chặt phá cây cối mà?

“Cổ thụ mấy trăm năm đã được chuyển vào khu bảo tồn…”

Nhan Trăn cảm thán: “Sống ở thời hiện đại vẫn tốt chán…”

“Đứa nhỏ này rất đáng thương, lòng nhớ mãi Tử Khiêm, nếu không cũng không bị ma vật thừa cơ chiếm giữ. Nhưng Hạng Ngọc Loan chắc cũng phải luân hồi đến mười đời rồi, sao nhớ ra cậu ấy được, đến lúc gặp lại, với tính tình thế kia…” Nhan Vận Lam đã làm kết duyên sư mười năm, cũng thấy tình huống bây giờ vô vọng rồi. “Vô tình vô dục, không thể có tình cảm, không thể buộc tơ hồng, bọn họ đã được định sẵn đời này không duyên không phận.”

Vì Hi Dương, Nhan Trăn đã đi tìm hiểu thông tin về Hạng Ngọc Loan. Hắn khá nổi tiếng trên mạng, trong bách khoa cũng có thông tin nhưng rất ít, chỉ biết hắn là giáo sư ngành dân tộc học, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi học xong tiến sĩ, hai mươi lăm tuổi lên chức giáo sư, tất cả đều là lời khen, thông tin điều chuyển còn chưa được cập nhật.

Nhan Trăn đành chuyển sang diễn đàn liên minh nghe ngóng, tìm kiếm tất cả những mục có tên Hạng Ngọc Loan.

Thông tin trên đây khá nhiều.

Trong liên minh, các nhiệm vụ đều được công khai, ai làm việc gì, ở chỗ nào, thu phục yêu quái gì, đang ở chức vị nào, tất cả đều rõ ràng.

Ví dụ như lần thu phục Ly Diễm trước đó, những người tham gia nhiệm vụ, ngay cả Nhan Vận Lam đã từ chức, cũng thấy ghi rõ. Trong danh sách biểu dương còn có cả tên Nhan Trăn và Tiêu Đại Hải, ghi chú rõ là “Kết duyên sư sơ cấp Nhan Trăn, Nam Hải giao tộc Tiêu Đại Hải” trợ giúp.

Nhan Trăn thấy lần đó dù mình cũng tham gia nhưng chả giúp được gì nhiều.

Trở lại với Hạng Ngọc Loan, thông tin lý lịch của hắn tương đối dày. Năm mười sáu tuổi dùng thân phận tán tu gia nhập liên minh, trong mười bốn năm giết được hai con đại yêu, thu phục được hơn hai mươi con yêu quái to nhỏ khác nhau, khu nào có hắn trấn thủ, nơi đó rất ít khi xuất hiện sự cố. Trận chiến Ba Xà mười năm cũng có sự góp mặt của hắn.

Chỉ có thể nói là một kẻ hung hãn.

Nhan Trăn cảm thán, có tâm với nghề như thế, chẳng trách rất nổi tiếng trong liên minh, một đạo sĩ thành công đến mức này thì làm gì còn thời gian rảnh rỗi yêu với chả đương.

Cậu tìm tòi cả một ngày, cuối cùng cũng đào hết được thông tin về Hạng Ngọc Loan.

Đầu tiên, bàn đến cái tên Hạng Ngọc Loan, là vì hắn ngậm ngọc mà sinh, lúc ra đời, trong miệng ngậm một khối ngọc bích rất đẹp. Điều này khiến cha mẹ hắn sợ hãi, lập tức mời đạo sĩ đến xem mệnh, đạo sĩ kia chỉ là tên gà mờ, nhưng vẫn tính ra Hạng Ngọc Loan thiếu mất một phách, e rằng không thể bình an lớn lên, bảo cha mẹ hắn đưa người tới đạo quan nuôi dưỡng.

Vì là tục gia đệ tử, hàng năm đều có thể trở về thăm hỏi cha mẹ, năm Hạng Ngọc Loan mười lăm tuổi, cha mẹ hắn gặp tai nạn giao thông, lìa đời.

Thế nên mới có lời đồn Hạng Ngọc Loan khắc cha khắc mẹ.

Thứ hai, hầu hết các thông tin đều nói Hạng Ngọc Loan vô tình vô dục. Bởi vì hắn thiếu một phách ‘Thiên Trùng’, phách ‘Linh Tuệ’ phát triển mạnh mẽ nên thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người. Nhưng cái giá phải trả cũng cao, cả đời không thể yêu đương.

Hắn vô tình đến mức nào? Lúc còn trẻ, hắn chính là một miếng bánh ngọt trong liên minh, người theo đuổi không ít, có thể xếp hàng từ Long Hổ sơn đến tận Nam Hải. Từng có một nữ yêu vì hắn mà đòi sống đòi chết, hắn cũng không thèm liếc một cái, có người tới hỏi chuyện, hắn cảm thấy không hề liên quan gì tới mình, trả lời: Cô ta làm gì thì đó cũng là ý muốn của chính cổ, liên quan gì đến tôi.

Trên lý thuyết thì câu này cũng có lý lắm, nhưng nói huỵch toẹt như vậy thì thật không có tình người.

Hạng Ngọc Loan trước giờ đều không quan tâm mấy chuyện đó, đối phó với yêu quái đều dứt khoát vung đao, ngay cả các thành viên lâu năm trong liên minh cũng nể hắn mấy phần.

Tiếp theo, nói đến nguyên nhân hắn mơ mơ hồ hồ sống qua ngày.

Dù ở đạo giới hay trong xã hội, hắn đều đứng hàng đại thần, nhưng cuộc sống của hắn đều rất tạm bợ.

Không có chỗ ở cố định là một chuyện, hắn còn thường xuyên ở mấy nơi chướng khí mù mịt, có lúc đột nhiên hứng lên, chạy tới một thôn trang dưới chân núi ở đến nửa tháng.

Có người đoán, cũng không phải hắn tự nhiên lại mất một phách, có khi là do bị yêu quái lấy mất ấy chứ.

Mấy điều trên là những thông tin mà Nhan Trăn cảm thấy tương đối có giá trị, còn lại đều là lời đồn, độ tin cậy quá thấp cho cảm giác như đang đọc văn đồng nhân.

Đọc xong một lượt, Nhan Trăn vẫn còn rất tò mò về người này.

Khối ngọc mà hắn ngậm lúc ra đời rõ ràng là một vật quan trọng, sao hắn lại trao cho người khác?

Hi Dương nói đó là khối ngọc của y, năm trăm năm trước giao cho Hạng Ngọc Loan, dù luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần cũng không mất.

500 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Sao Hạng Ngọc Loan lại rời đi? Thật sự là một kẻ phụ lòng sao?

Mấy vấn đề này khiến Nhan Trăn rất đắn đo, lúc tu luyện với Nhan Vận Lam cậu vẫn còn thất thần. Nhan Vận Lam không hài lòng: “Tâm hồn treo ngược cành cây thì sao tĩnh tâm được, hôm nay đến đây thôi.”

Học nữa cũng học không vào, cậu lúng túng đi theo xin lỗi bà rồi trở về phòng.

Nguyên Hoa gọi điện thoại tới, cậu bèn kể cho hắn nghe chuyện này.

“Thầy Hạng là người trong liên minh?”

“Ừm, hình như là người bảo hộ mới của tỉnh H, sau này em còn phải tới ra mắt thăm hỏi thầy ấy.”

Nguyên Hoa nói: “Lẽ nào em muốn…”

“Không, em không muốn, như vậy đau khổ lắm.” Nhan Trăn lập tức lắc đầu: “Anh ấy đã đáng thương lắm rồi, chờ tận năm trăm năm, chẳng lẽ vẫn còn thích cái kẻ không thích mình sao?”

Nguyên Hoa “ờ” một tiếng: “Vậy nếu chính Hi Dương muốn nối duyên thì sao?”

Nhan Trăn: “Em không dám nói mình là kết duyên sư, cũng không dám nói trên đời này có cái nghề kết duyên sư.”

“Nhưng anh ta sẽ đi tìm hắn.” Nguyên Hoa nói một câu tàn nhẫn. “Anh ta có thể chờ năm trăm năm vì Hạng Ngọc Loan, giờ đã biết hắn đang ở đâu, sao có thể từ bỏ được?”

Lời này không sai, dù Hi Dương không biết có kết duyên sư, dù không thể kết duyên, y cũng sẽ đi tìm Hạng Ngọc Loan, đây là chấp niệm suốt năm trăm năm qua của y.

Sáng hôm sau, cậu vừa dụi mắt vừa lần mò đến nhà tắm đánh răng, thấy Hi Dương lại nằm phơi nắng buổi sớm.

Y rất thích tắm nắng, khi đắm chìm trong ánh sáng lấp lánh, dải tóc đen mượt xoã xuống sau lưng y như một thác nước không có tiếng động.

Y thích mặc trường bào, trang phục rộng rãi càng lộ rõ vóc người nhỏ gầy của y, cảm giác như một vị bán tiên có thể phi thăng bất cứ lúc nào.

Phát giác có ánh mắt nhìn chằm chằm mình, y quay đầu, nhẹ nhàng cười với Nhan Trăn.

“Dậy rồi? Bữa sáng tôi nấu chè hạt sen đấy.”

Y cứ như một người vợ hiền thục. Nhan Trăn cảm động, lần đầu tiên có cảm giác: Có người vợ như này thì còn cầu mong gì nữa.

Hạng Ngọc Loan năm đó là một tên mù!

Nhưng đến lúc trò chuyện, Nhan Trăn lại thấy bất đắc dĩ.

“Trăn, từ này có nghĩa là cây cỏ sum xuê, nữ tử tên là Trăn, trong đó có bao nhiêu phúc…”

Nhan Trăn: “Tên của tôi không phải nghĩa đó.”

Hi Dương nở nụ cười: “Đây là Tử Khiêm nói cho tôi.”

Lại là Tử Khiêm, Nhan Trăn bi ai nghĩ, lúc gặp Hạng Ngọc Loan mà anh gọi hắn là Tử Khiêm, hắn sẽ không nhận đâu.

“Tên của tôi cũng do Tử Khiêm đặt cho, hắn nói là lấy từ thi từ, ‘hi nữ phát hề dương chi’, tôi vẫn luôn nhớ câu này.”

Hi nữ phát hề dương chi.(*)

(*) Trích “Thiếu tư mệnh” – một bài thơ trong “Cửu ca” – tổ hợp các bài ca tế thần được Khuất Nguyên cải biên. Nghĩa: “Hong khô tóc khi mặt trời nhô lên”

Đây vốn thuộc bài ca tế thần của tế ti, câu nói này có nghĩa đại khái là nữ tế hong khô tóc ướt khi mặt trời lên, nhưng sau khi qua các kiểu phân tích cảm nhận của người đời sau, câu nói bị xuyên tạc bỗng trở nên ám muội.

Tuy Hi Dương không phải nữ, nhưng y thích tắm nắng, “Tử Khiêm” đặt cái tên này chắc là muốn trêu y. Cũng lãng mạn phết, xem ra Hạng Ngọc Loan lúc đó không hề vô tình, mà còn là kẻ đa tình.

Nhưng càng lãng mạn càng dễ sai đường, đây gần như là định luật từ xưa đến nay rồi.

“Anh kể cho tôi nghe về Tử Khiêm đi.” Nhan Trăn quyết tâm. “Anh còn nhớ không? Năm trăm năm trước, tại sao hắn lại đi?”

Câu này chọc trúng chỗ đau của Hi Dương. Y im lặng một hồi, vô cùng bất đắc dĩ vạch ra vết sẹo trong lòng, mở miệng kể lại một lượt.

“Tôi nhớ, buổi sáng hôm ấy, hắn đột nhiên đến cáo biệt với tôi, nói hắn muốn tham gia thi Hương, phải tới kinh thành gấp…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play