Nhan Trăn lập tức chạy ra mở cửa, phát hiện bên ngoài quả nhiên có hai người đang chen lấn.
“Các cậu đang làm gì thế?” Nhan Trăn cau mày hỏi. Hai người kia đang định chạy đi, lại bị Lý Canh Dần đi tới đánh ngất.
Nhan Trăn cúi đầu nhìn bọn họ: “…Có cần phải thô bạo vậy không?”
“Còn một người nữa.” Lý Canh Dần nhấc chân đi vào phòng, Nhan Trăn không kịp mở miệng ngăn cản, mới vừa ngẩng đầu lên, Hoa Minh Vũ đã ngoẹo đầu một cái, ngã xuống ngủ say như chết.
“Tôi dùng điểm huyệt.” Lý Canh Dần nói: “Không thể khiến họ quên hết toàn bộ, nhưng có thể khiến họ nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác, nếu ngày mai họ hỏi, cậu cứ nói là nằm mơ.”
Nhan Trăn: “Vậy tạm biệt nhé, có khi ngày mai ở trường học lại có tin đồn bạn giường của tôi từ cửa sổ tầng năm bay vào để hẹn hò đó.”
Lý Canh Dần liếc cậu: “Cậu rất hài hước.”
Nhan Trăn: “…”
Hôm sau, Nhan Trăn đi tìm Nguyên Hoa xin lại thẻ cơm, địa điểm là ở cửa phòng ăn, cậu cầm được thẻ, cảm thấy dù sao cũng xem như thiếu nợ lòng tốt của người ta, cần phải trả ơn, vì vậy chủ động nói: “Tôi mời cậu một bữa.”
Nguyên Hoa tựa hồ sớm đoán được cậu sẽ nói vậy nên không hề ngạc nhiên, đồng ý ngay: “Được.”
Nhà ăn của đại học H nổi danh là nhà ăn hắc ám, người bình thường mời khách sẽ không chọn nơi này, vậy mà Nguyên Hoa lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn có vẻ rất hào hứng.
Nhan Trăn không khỏi suy đoán, đường não của tên nhóc này có phải không giống người bình thường không?
Nhan Trăn lấy phần cơm thịt kho, phần cơm của Nguyên Hoa lớn hơn gấp ba lần Nhan Trăn. Mùa hè sắp tới, Nguyên Hoa mặc áo ngắn tay, hai cánh tay nhìn thôi đã thấy cực kỳ có lực.
Kỳ thực dù Nhan Trăn là một tên gay vẻ ngoài cực kỳ chính trực, nội tâm thỉnh thoảng cũng sẽ có chút không đứng đắn.
Cậu đã từng tưởng tượng về đối tượng tương lai của mình, nhất định là hình dáng tráng kiện đẹp đẽ, tính cách thẳng thắn, vẻ ngoài sáng sủa rực rỡ, nói chung là phải hoàn toàn phù hợp với hình mẫu mà cậu muốn. Nguyên Hoa đã từng rất phù hợp về ba điều này.
Nhưng hiện tại, Nhan Trăn không dám xác định.
Mắng thì mắng chứ cậu không thể phủ nhận khuôn mặt với vóc người của Nguyên Hoa vẫn có sức hấp dẫn trí mạng với cậu, cho dù biết hắn có thể là một tên lãng tử ăn chơi, cậu cũng vẫn dễ dàng bị bề ngoài ảnh hưởng.
“Anh có ý thức được…” Nguyên Hoa chống cằm: “Anh đang nhìn chằm chằm tôi không?”
Bây giờ Nhan Trăn đã có thể phản bác lại: “Khuôn mặt của cậu không phải để người khác nhìn sao?”
“Có lý.” Nguyên Hoa gật đầu: “Cần tôi nhích lại gần cho anh ngắm kĩ hơn không?”
Lời trêu đùa của hắn khiến da mặt Nhan Trăn hơi đỏ lên, cậu vội dời tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Ánh mắt tôi không tốt, nhưng chưa mù đâu.”
Nguyên Hoa nhìn dáng vẻ đó của cậu mà ngứa ngáy trong lòng.
Hắn có lúc hi vọng Nhan Trăn có thể biểu hiện rõ ràng hơn chút, hắn có thể biết thời biết thế, giữ chặt lấy cái tên luôn vô tình vô ý trêu chọc đàn ông này, cho cậu nếm thử hậu quả của việc trêu ghẹo lung tung.
Mà đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, hắn hi vọng Nhan Trăn có thể thật lòng, hưởng thụ cảm giác mờ ám, sau đó rơi vào lưới tình.
Hắn và những kẻ Nhan Trăn đã từng yêu đương có thể không giống nhau, so với việc bị một tên lăng nhăng mê hoặc, hắn càng muốn mê hoặc lại tên lăng nhăng đó hơn.
Nhan Trăn bị hắn nhìn mãi nên thấy không tự nhiên: “Cậu không cho tôi nhìn cậu, nhưng lại cứ nhìn tôi chằm chằm, có công bằng không hả?”
Nguyên Hoa dùng chính lời của cậu trả lại: “Anh xinh đẹp như vậy không phải để người khác ngắm sao?”
Lúc ăn cơm, TV trong nhà ăn đang phát một trận bóng, bọn họ cũng tự nhiên nói về đề tài bóng đá, phát hiện cả hai đều cùng thích một đội.
Tuy rằng mục đích không giống nhau, Nguyên Hoa chủ yếu nhìn trúng thực lực, Nhan Trăn chủ yếu nhìn trúng sắc đẹp.
Có sở thích chung, đề tài cũng sẽ có nhiều, cho nên lúc tạm biệt Nhan Trăn có hơi lưu luyến. Nhận thấy mình có loại tâm tư này khiến cậu giật thót, tự nhắc nhở mình: Nhan Trăn ơi tỉnh táo lại đi, trai đểu thì luôn có mị lực và kỹ thuật!
Đây là một cuối tuần tương đối nhẹ nhàng với Nhan Trăn, không cần đi làm thêm không phải học bù, cậu và Lý Canh Dần hẹn gặp nhau ở phòng ăn cơm kiểu Tây loại nhỏ, Lý Canh Dần dẫn theo một người tiến vào, cậu nhất thời không nhận ra đó là ai.
“Ai vậy?” Nhan Trăn hỏi.
“Tôi đây!” Hồ Nhất Loát Nhi nháy mắt bùng nổ, hắn trợn mắt lên nói: “Mới bao lâu mà cậu đã nhớ không tôi rồi! Tên đểu cáng! Tên phụ lòng!”
Nhan Trăn bị nói phụ lòng nhiều rồi, hiện tại độ miễn dịch tăng cao, bình tĩnh lau chén trà: “Vẻ ngoài của cậu giống Hồ Nhất Loát Nhi chỗ nào? Tôi không cảm thấy cậu là hồ ly.”
Hồ Nhất Loát Nhi liếc mắt nhìn Lý Canh Dần một cái, người sau giải thích: “Là tôi thi thuật cho cậu ta.”
Không hổ là đại đệ tử Long Hổ Sơn, hiện tại Nhan Trăn càng ngày càng tin tưởng y, sùng bái nói: “Lý đạo trưởng, tôi có thể bái anh làm thầy không?”
“Loại phép thuật nho nhỏ này…” Hồ Nhất Loát Nhi xen mồm vào: “Tôi cũng…”
Nhan Trăn: “Cậu cũng gì? Sao không nói nữa?”
Hồ Nhất Loát Nhi nhìn thấy rõ Lý Canh Dần đang chế nhạo mình, rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Thoạt nhìn tình huống bây giờ là Lý Canh Dần đang áp đảo Hồ Nhất Loát Nhi, bé hồ ly y như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, Nhan Trăn nhìn mà thấy sảng khoái quá chừng.
“Tôi đến để hỏi cậu.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Làm sao để cởi bỏ tơ hồng trên tay tôi, cậu không có cách nào à?”
Nhan Trăn thật sự quên mất chuyện này luôn. Cậu mải nghĩ đến chuyện của Uông Dịch nên không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Nhìn cậu do dự, Hồ Nhất Loát Nhi bèn hiểu rõ, nhưng hắn không ồn ào gây sự mà bảo: “Tối hôm qua Uông Dịch thật sự tới tìm cậu?”
Nhan Trăn gật đầu: “Gã muốn lấy mạng tôi.”
Hồ Nhất Loát Nhi có vẻ vẫn chưa biết việc này, sắc mặt thay đổi: “Sao gã dám!”
“Cậu lo cho tôi hả?” Nhan Trăn nở nụ cười.
“Tôi không thèm lo cho cậu đâu.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Tôi chỉ lo nếu cậu chết thì ai giải thuật kết duyên cho tôi đây.”
Hắn rõ ràng là đang lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo khiến Nhan Trăn cảm thấy rất thú vị. Cậu lại nhìn mặt Lý Canh Dần, phát hiện có vẻ y không được vui cho lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT