Editor: Niêm Hoa

Chương 11.

“Tôi nhớ hình như anh có một người bạn có ý với Bạch Thuật nhỉ, không muốn hỏi giúp bạn anh à?”

“…”

Nhan Trăn nghĩ đến Hồ Nhất Loát Nhi và Lý Canh Dần ma xui quỷ khiến kết duyên, nếu có thể tìm được cách giải trừ thuật kết duyên thuật thì tốt, còn nếu như không tìm được cách, vậy việc hắn và Hứa Bạch Thuật sẽ khá khó phát triển, vì vậy trả lời: “Cậu ta chắc là…”

“Chắc là?” Nguyên Hoa lặp lại.

“Có lẽ hiện tại không dám theo đuổi Hứa Bạch Thuật nữa.” Nhan Trăn nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Nguyên Hoa trầm ngâm một chốc, rồi lại cười: “Trùng hợp thật đấy.”

Nhan Trăn thầm nói tôi đâu có nói dối, đúng là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà.

Nguyên Hoa cười bảo: “Thấy khá vòng vèo.”

“?” Nhan Trăn cảm thấy giọng hắn còn có chút tiếc nuối.

“Nhưng như bây giờ cũng rất tốt.” Nguyên Hoa nói: “Trực tiếp quá lại thấy vô duyên.”

Nhan Trăn hiểu ra, hắn đang nói về bức thư tình trắng trợn của Hồ Nhất Loát Nhi. Thực sự quá trực tiếp, nếu cậu là Hứa Bạch Thuật, cả đời này đừng hòng cậu coi trọng con hồ ly ồn ào kia.

Cậu không khỏi có chút không phục, trước đó Nguyên Hoa nhầm cậu vừa ý Hứa Bạch Thuật thì nói toàn lời vô tình, hiện tại đổi thành Hồ Nhất Loát Nhi thì lại bảo như vậy cũng tốt.

Đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép, nhìn cậu không vừa mắt đến thế sao?

Nhan Trăn nói: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Lỡ đâu Hồ Nhất Loát Nhi với Lý đạo trưởng nảy sinh tình cảm vì tơ hồng, vậy sẽ không quấy rối đến Hứa Bạch Thuật nữa, đây chính là kết cục tốt nhất.

“Thuận theo tự nhiên?” Nguyên Hoa cúi đầu nhìn chìa khoá bày trên bàn: “Thẻ cơm của anh hiện tại đang ở chỗ tôi này.”

Nhan Trăn: “…”

Cái này thì thuận tự nhiên quá rồi.

Nhan Trăn nói hiện tại sẽ đi qua chỗ hắn lấy thẻ cơm, Nguyên Hoa lại hỏi: “Gấp gáp thế? Hay để ngày mai rồi tới lấy?”

“Không, vẫn nên để hôm nay…”

“Ngày mai nhé.” Nguyên Hoa nói.

Sự tình phát triển không theo ý muốn, thành thật mà nói cậu rất không muốn dính dáng gì đến Nguyên Hoa nữa.

Người đẹp trai đứng từ xa nhìn lại thì thấy vui tai vui mắt, quen biết rồi mới rõ thế nào là bên ngoài dát vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, Nhan Trăn sợ càng dính dáng với Nguyên Hoa, mộng tưởng sẽ bị phá vỡ càng nghiêm trọng.

Sau khi hẹn ngày hôm sau sẽ tới lấy đồ, buổi tối cậu nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà nhớ lại cuộc nói chuyện về hồ yêu Uông Dịch.

Theo Lý Canh Dần giải thích, tên hồ ly này xuất thân là hồ tộc Thanh Khâu. Sau khi Thanh Khâu tham gia liên minh, gã không thể chịu được việc bị loài người ràng buộc nên đã phản lại bộ tộc, giết không ít người. Sau đó gã bị sư tổ của Lý Canh Dần phong ấn, trấn áp trăm năm.

Một tên yêu quái hung ác, ở trường học giả trang thành cậu, giao thiệp cùng bạn bè bạn học của cậu, nghĩ đến thôi đã không rét mà run.

Hôm nay cậu đã tỉ mỉ hỏi thăm Hoa Minh Vũ về tình hình gần đây của bản thân, cậu ta nói cậu có nhiều lúc rất khác. Hoa Minh Vũ là tên ngốc, còn nghiêm trang hỏi: “Nhan Trăn, cậu có từng nghĩ tới bản thân có một nhân cách phân liệt khác không?”

Nhan Trăn: “…”

Thôi thì bọn họ là người bình thường, cũng chỉ có thể cho ra kết luận này.

Cậu chậm rãi nghĩ ra một quy luật, mẫu hình Uông Dịch yêu thích thoạt nhìn là những người không cường tráng và ý chí cũng không kiên định. Tiếp tục hỏi thăm, phát hiện những người kia đều là kiểu người tâm tính mềm yếu, hơn nữa tính mạng đều không bị nguy hiểm gì, vẫn đang đi học bình thường.

Xem ra Uông Dịch cũng không dám chơi quá lớn, mục đích chủ yếu là ẩn náu lâu dài.

Hồ Nhất Loát Nhi hình như cũng vừa ý kiểu người như vậy, ví như Hứa Bạch Thuật, chẳng lẽ thẩm mỹ của hồ yêu đều như vậy?

Cậu bỗng hơi thấy lo, nhỡ đâu Uông Dịch coi trọng Hứa Bạch Thuật thì làm sao giờ?

Đến nửa đêm, cậu dần dần chìm vào mộng đẹp, không ngờ lại mơ thấy Hồ Nhất Loát Nhi, con hồ ly này vừa nhìn thấy cậu thì nước mắt lưng tròng mà nhào đến, sau đó gọi: “Trăn Trăn!”

Nhan Trăn bất đắc dĩ vò tóc của hắn nói: “Cậu trốn Lý Canh Dần tới đây hả?”

“Tôi không thích tên đạo sĩ thúi kia! Trăn Trăn, cậu mau tới dẫn tôi đi đi, được không?” Hồ Nhất Loát Nhi cọ mạnh vào lồng ngực của cậu, chỏm tóc ngốc cũng nhẹ nhàng lay động: “Đi mà đi mà…”

Nhan Trăn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, mà không nói ra được là sai ở đâu, cúi đầu nhìn Hồ Nhất Loát Nhi, hỏi: “Ơ, tơ hồng của cậu đâu?”

Hồ Nhất Loát Nhi sửng sốt nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Đang trong giấc mơ, sẽ không thấy tơ hồng.”

“Trăn Trăn…” Hồ Nhất Loát Nhi méo miệng: “Cậu không lo lắng cho tôi chút nào sao?”

Lo lắng? Lo lắng cái quái gì, Lý Canh Dần cũng sẽ không làm thịt mi.

Nhan Trăn định nói như vậy, lời chưa ra khỏi miệng đã kịp nuốt về.

Cậu nhớ tới mẹ đã nói: Trước khi nói, phải ngẫm nghĩ kĩ càng.

Nhan Trăn bỗng thấy không khoẻ, an ủi Hồ Nhất Loát Nhi: “Cậu yên tâm đi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.”

Hồ Nhất Loát Nhi thút tha thút thít khóc mãi: “Sao có thể? Cậu và đạo sĩ thúi hợp mưu lừa tôi đúng không?”

Nói đến đây, Nhan Trăn rốt cuộc cũng hiểu cái cảm giác không khoẻ từ đâu mà ra.

Tuy Hồ Nhất Loát Nhi không tình nguyện ở chung với Lý Canh Dần, nhưng đã thương lượng xong mới phải ở cùng, tại sao bây giờ còn hỏi cậu mấy câu này?

Mặc dù đang mơ, nhưng suy nghĩ của cậu lại vẫn rất rõ ràng, nhanh chóng suy đoán ra một đáp án rùng mình: Cái tên trong ngực cậu không phải Hồ Nhất Loát Nhi.

Ý nghĩ này khiến cậu giật mình, da đầu tê rần, cố gắng lắm mới kiềm chế được.

“Sao cậu không trả lời tôi… Tại sao lại sợ tôi, Trăn Trăn?” Hồ Nhất Loát Nhi vẫn còn hỏi: “Có phải cậu cũng hi vọng tôi bị bắt không?”

“Sao lại thế chứ.” Nhan Trăn cố nén buồn nôn nói: “Liên minh là nơi công bằng, cậu cứ nói rõ ràng tình huống thì sẽ không phải gánh tội thay…”

“Tôi không tin, tôi không tin.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Cậu và đạo sĩ bắt tay gạt tôi!”

Đương nhiên là đang gạt mi rồi! Nhan Trăn vừa lo lắng đối phương có thể đọc được suy nghĩ của mình vừa không nhịn được điên cuồng gào thầm, vừa đẩy “Hồ Nhất Loát Nhi” vừa nói: “Không phải đã nói rõ rồi sao? Cậu cứ giải thích rõ cho bọn họ là do tôi dùng thuật kết duyên trên người mình…”

Lúc này “Hồ Nhất Loát Nhi” rốt cục nở nụ cười, hắn gắt gao nắm lấy cánh tay Nhan Trăn, cười lạnh nói: “Thật là một con hồ ly ngu ngốc, vậy mà lại tin mấy lời dối trâ của đạo sĩ mấy người.”

Nhan Trăn biến sắc, không ngỡ gã lười diễn tiếp. “Hồ Nhất Loát Nhi” dần dần biến thành bộ dạng của cậu, Nhan Trăn lần đầu tiên trải nghiệm loại soi gương này, có chút mới mẻ, nhưng nhiều hơn là sợ sệt.

“Mi là… ai…” Cho dù có sợ, cậu vẫn tiếp tục diễn, hận không thể tặng cho mình 10 ngàn điểm khen ngợi.

“Tôi là cậu.” Uông Dịch cười ôn hòa, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hung ác: “Giả làm hình dáng của cậu mãi cũng rất nguy hiểm, vậy nên cậu hãy ngoan ngoãn cho tôi mượn xác mình đi.”

Nhan Trăn đột nhiên mở to hai mắt, Uông Dịch vậy mà muốn trực tiếp thay thế cậu!

“Không, không được!”

Cậu điên cuồng giãy dụa nhưng tay chân lại không có lực. Lúc này Uông Dịch đẩy đám tóc mái trên trán cậu ra, dùng móng tay thật dài đâm trúng mi tâm, giống như muốn khoét ra một con mắt ở chỗ đó.

Lầm đầu tiên Nhan Trăn cảm giác cái chết cách mình gần như vậy, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mẹ cậu không hy vọng cậu tiếp xúc với những điều này.

Mẹ! Mẹ ơi! Khoé mi Nhan Trăn tràn nước mắt, vì quá sợ hãi mà thân thể hoàn toàn tê dại. Lý Canh Dần đâu, Lý Canh Dần có thể cảm nhận được cậu đang gặp nguy hiểm tính mạng không? Tại sao Lý Canh Dần không tới?

Cậu không muốn chết, mới mười chín tuổi, yêu cũng chưa từng yêu…

Đầu ngón tay Uông Dịch tàn nhẫn đâm vào giữa trán cậu, Nhan Trăn gào to thành tiếng: “A —— “

Nhưng ngay sau đó, một tiếng gào còn to hơn đã át đi tiếng của cậu, hơn nữa còn cực thê thảm tựa như động vật đang bị lửa thiêu hừng hực.

Thân thể đã được tự do, cậu mở bừng mắt ra. Trong phòng ngủ sáng đèn, Hoa Minh Vũ đang ngó qua giường của cậu, hai người bạn cùng phòng thì đứng ở dưới nhìn lên.

Nhan Trăn: “…”

“Cậu không sao chứ?” Hoa Minh Vũ hỏi: “Gặp ác mộng à? Ra nhiều mồ hôi như vậy.”

Nhan Trăn vẫn còn sợ hãi, yếu ớt lắc đầu.

“Ấy, ngọc của cậu bị sao vậy?” Hoa Minh Vũ chỉ vào cổ cậu, Nhan Trăn cũng cúi đầu, nâng miếng ngọc lên nhìn.

Vốn là phật Di Lặc xanh biếc đã biến thành xanh sẫm, bên trong còn có một tia sương đen. Mà bên ngoài ngọc đã rạn nứt, dừng như bất cứ lúc nào đều có thể vỡ nát.

Đây là miếng ngọc mẹ để lại cho cậu, bà đã từng dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được làm mất, bây giờ xem ra là nó cứu cậu một mạng.

Lúc này cậu mới có cảm giác trở về từ cõi chết, thiếu chút nữa thì bật khóc.

“Không sao rồi…” Giọng Nhan Trăn đặc hơi mũi: “Cậu ngủ tiếp đi.”

Hoa Minh Vũ xác nhận mãi, Nhan Trăn kiên trì nói mình không sao, hai người bạn cùng phòng cũng nói không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đấy.

Nhan Trăn trốn vào WC, không yên tâm vừa ngó ngoài cửa sổ, vừa bấm số điện thoại của Lý Canh Dần. Điện thoại bị cúp, còn Lý Canh Dần thì đã ngự kiếm xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ.

“Hình ảnh này có chút đáng sợ đấy…” Nhan Trăn nhỏ giọng nói: “Lần sau lúc đến có thể báo trước một tiếng không? Bị nhìn thấy thì sao?”

“Không ai nhìn thấy.” Lý Canh Dần nói: “Tôi vừa cảm nhận được yêu khí, tuy rằng rất mơ hồ nhưng quả thật có, là Uông Dịch tới tìm cậu?”

Nhan Trăn lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu.

“Xem ra gã bị lừa rồi…” Y nhíu mày ngửi một cái: “Có mùi máu tanh, cậu làm gã bị thương?”

Ánh mắt của y dừng lại ở cổ Nhan Trăn, chỉ miếng ngọc: “Cậu tháo nó xuống, mặt trên có bày thuật phục ma.”

Nhan Trăn trừng lớn mắt, lấy xuống giao cho Lý Canh Dần.

Lý Canh Dần nói: “Thoạt nhìn là thầy của tôi thi thuật…”

“Là mẹ tôi để lại.” Nhan Trăn nói, “Còn có thể dùng tiếp không?”

“Vô dụng rồi, nhưng vậy cũng đã đủ, loại pháp thuật này có lực sát thương lớn, tuy rằng chưa thể giết chết Uông Dịch nhưng có thể khiến gã bị thương nặng, tạm thời gã sẽ không tới tìm cậu nữa.”

Nhan Trăn yên tâm, Lý Canh Dần lại không thoải mái lắm.

“Còn có vấn đề gì sao?” Nhan Trăn hỏi.

“Bạn cùng phòng của cậu đang nghe trộm.” Lý Canh Dần dùng thuật truyền âm nói trong đầu cậu.

Nhan Trăn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play